Khương Hoài Tâm đi theo cả đám bạn bè ra bên ngoài ăn cơm, lại tiếp tục oanh tạc ở chiến trường quán bar, rượu mở không biết bao nhiêu bình, đã sớm vứt lời dặn dò uống ít một chút của giản Diêu ra sau đầu.
Khương Hoài Tâm một bên uống rượu một bên chơi xúc xắc với lũ bạn, thằng bạn vốn dĩ ngồi ở bên cạnh không biết khi nào đã đổi thành nữ sinh có gương mặt lạ hoắc, dán sát lại gần nũng nịu hỏi hắn: "Anh đẹp trai à, add Wechat được không?"
Khương Hoài Tâm liếc mắt một cái, nữ sinh này là theo chân một đứa con gái khác mà bọn hắn quen đến đây, dáng dấp nhỏ nhắn xinh xẻo, âm thanh khi nói chuyện cũng rất ỏn ẻn, đúng thật là khẩu vị mà hắn thích.
Chẳng qua ban đầu hắn cũng không nổi lên tâm tư gì, đối phương lại chủ động ngồi xuống bên người hắn, hiển nhiên là coi trọng hắn.
Việc này cũng không kỳ quái, từ trước đến giờ Khương Hoài Tâm vốn dĩ là kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt nhất đám người bọn họ, dù sao vẻ ngoài của hắn cũng đẹp, ra tay lại hào phóng, chẳng mấy đứa con gái nào thấy hắn mà không động tâm.
Khương Hoài Tâm lười biếng mà nhếch môi: "Cô gọi tôi là anh đẹp trai?"
Nữ sinh chớp chớp mắt, cười ngọt ngào: "Không thể gọi sao?"
Khương Hoài Tâm khẽ cười, không nói gì nữa, lấy điện thoại ra, trao đổi số Wechat với nữ sinh.
Hai người cùng uống chung ly rượu, lại đi ra sàn nhảy baylak một vòng, khi quay lại lời nói với động tác đã có vài phần mập mờ, những người khác sao mà không nhìn ra, sôi nổi ồn ào.
Có người hóng chuyện không chê việc lớn, cười hì hì hỏi Khương Hoài Tâm: "Mày như này là không đúng rồi, còn nói đang theo đuổi em họ, người còn chưa tới tay, thế mà dám ở đây mèo mả gà đồng [1]? Hay là mày nhận thua đi? Mau tranh thủ thời gian, có chơi thì có chịu, xoè tiền ra nào, gặp đứa nào thì đứa đấy có phần."
[1] Gốc- 勾三搭四: Câu tam đáp tứ: Chỉ mối quan hệ nam nữ không đứng đắn, xằng bậy.
Khương Hoài Tâm trợn mắt liếc đối phương một cái: "Còn chưa tới một tháng đâu, gấp cái gì?"
Vẻ mặt nữ sinh ngơ ngác: "Anh tán em họ của mình?"
"Đùa cho vui thôi." Khương Hoài Tâm ngậm thuốc lá, hờ hững trả lời cô.
Bên người lại thêm ra bớt vào dăm ba câu, truyền tai nhau kể chuyện cho người khác nghe, lại kéo theo càng nhiều người cười ầm ĩ, ngay cả nữ sinh kia cũng cười, hờn dỗi với Khương Hoài Tâm: "Vậy anh cũng quá thiệt đi, còn phải hy sinh nhan sắc để lừa gạt em họ mình."
"Tao thấy nó thích bỏ mẹ ra ấy, một tháng này mời lên mời xuống nó mới thèm ra một lần, ngày nào cũng dính đít với thằng em họ kia."
Khương Hoài Tâm ném bình rượu rỗng lên người đứa đang nói chuyện, hơi nhướng mày, đắc ý nói: "Dù sao bọn mày cũng thua chắc rồi."
"Thôi, quỷ mới biết mày có đang bốc phét hay không, có bản lĩnh thì bây giờ gọi người ra đi."
"Phải đó, phải đó, mau kêu người ta ra đây, giấu giếm làm gì, để cho bọn tao nhìn thử xem nào."
"Mày đừng bảo là chưa làm cho người ta rung động được đấy?"
Bị người khác khiêu khích như vậy, Khương Hoài Tâm cũng có tinh thần, dùng sức đặt mạnh ly rượu trong tay xuống: "Gọi thì gọi, tao muốn gọi người tới còn không dễ chắc, tao gọi điện thoại bảo em ấy qua, nhưng mà tao có thể bảo người ta đến, chúng mày cũng không được vạch trần chuyện này, hơn nữa, không được bắt nạt em ấy."
Cả đám cười ha ha: "Không bắt nạt thì không bắt nạt, mày mau gọi cậu ta tới cho bọn tao xem đầu cua tai nheo thế nào đi, bọn tao đảm bảo không bắt nạt nó, cũng sẽ không làm lộ tẩy chuyện của mày bây giờ."
Khi Giản Diêu nhận được điện thoại, vừa đúng là thời điểm trong tiệm bận rộn nhất, qua hai ngày nữa chính là kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, có rất nhiều người đã nghỉ từ lúc này, trong tiệm ngay cả một bàn trống cũng không có, quán lẩu chật ních người.
Y bận quá nên trực tiếp cúp điện thoại, bên kia lại bám riết không tha mà gọi tới, liên tiếp ba lần, Giản Diêu sợ Khương Hoài Tâm xảy ra chuyện gì, lấy cớ đi wc, đi ra đằng sau chỗ không người, mới ấn nhận điện thoại.
"Diêu Diêu." Âm thanh của Khương Hoài Tâm mang theo men say truyền đến, "Sao em cứ tắt điện thoại của anh hoài vậy?"
Đại khái đoán được hắn chỉ là uống nhiều quá, Giản Diêu thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Uống say rồi?"
"Ừa, anh đau đầu," Khương Hoài Tâm nhão nhão dính dính làm nũng với y, "Diêu Diêu à, em tới đón anh đi, anh khó chịu lắm, đầu đau kinh khủng..."
Hiện tại còn chưa đến 10 giờ, Giản Diêu hơi nhíu mày: "Anh đang ở đâu?"
"Quán bar," Khương Hoài Tâm cũng không nói rõ cụ thể là quán bar nào, "Em tới chứ, bây giờ tới luôn đi, anh gửi định vị cho em, anh thật sự đau đầu lắm luôn, Diêu Diêu ơi..."
Giản Diêu nhấp khoé môi một chút, hơi do dự rồi sau đó đồng ý: "Được rồi, anh đừng chạy linh tinh, cũng đừng uống nữa, tầm chút xíu nữa tôi qua."
Nghe được Giản Diêu nói tối nay cũng muốn xin nghỉ, chủ tiệm rõ ràng không vui vẻ: "Cậu đã xin nghỉ vào kỳ nghỉ lễ rồi, hôm nay lại nói phải đi, trong tiệm bận bịu như vậy, cậu đi rồi sao đủ nhân lực làm việc hả?"
"Xin lỗi ạ," Giản Diêu kiên trì, "Cháu có chút việc, bây giờ phải đi gấp, tiền lương ba giờ đã làm tối nay cháu không nhận nữa."
Nghe y nói như vậy, sắc mặt chủ tiệm mới khá hơn, lại oán trách vài câu, cho đi.
Ra khỏi cửa, Giản Diêu đi thẳng đến trạm tàu điện ngầm.
Lúc đến quán bar đã là 10 giờ rưỡi, y chưa từng tới loại địa phương này bao giờ, ở đây khắp nơi đều là người, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, ánh đèn tối tăm chiếu xuống ẩn giấu vô số dục vọng rục rịch.
Một đường đi vào, thỉnh thoảng còn có phụ nữ ngoại quốc mặc quần áo hở hang, trang điểm quyến rũ ném ánh mắt dụ dỗ y.
Giản Diêu chỉ nhìn thẳng, trực tiếp đi về phía vị trí Khương Hoài Tâm cùng đám người kia.
Khương Hoài Tâm đã uống say tí bỉ, trong tay còn phe phẩy thuốc lá, ngồi không ra ngồi, bộ dáng cử chỉ vô cùng phóng đãng.
Hắn thấy được Giản Diêu trước, lớn tiếng gọi y: "Diêu Diêu!"
Mười mấy người đều ngưng động tác, đồng loạt chuyển ánh mắt nhìn về hướng Giản Diêu, hết dò xét lại giễu cợt, hoặc là không có ý tốt.
Giản Diêu dừng bước, nhìn thấy bộ dạng say khướt này của Khương Hoài Tâm, thần sắc lạnh đi, không chờ y mở miệng nói cái gì, Khương Hoài Tâm đã duỗi một tay, ôm lấy eo Giản Diêu kéo qua, cười khà khà giới thiệu với mọi người: "Đây là em họ tao, tên Giản Diêu, nhìn ngon giai lắm đúng không?"
Trần Minh Đào là người đầu tiên mở miệng: "Ô, em họ Khương đến thật này? Mày cũng nghe lời anh họ phết nhỉ, đúng là gọi thì đến đuổi thì đi."
Giản Diêu không để ý đến gã, chỉ cúi đầu nhìn về phía cánh tay Khương Hoài Tâm say khướt đang ôm lấy mình, lạnh nhạt hỏi hắn: "Anh uống say? Đau đầu?"
Khương Hoài Tâm ôm chặt y ngồi xuống, thổi nhẹ một ngụm khói lên mặt y, cười chớp chớp mắt, ngôn ngữ ngả ngớn: "Đầu không đau không thể gọi em tới hả? Anh trai nhớ em không được sao?"
Mọi người xung quanh đều là biểu tình xem kịch vui, thần sắc Giản Diêu càng lạnh hơn, ngừng lại một chút, rút điếu thuốc trong tay Khương Hoài Tâm ra, dí lên gạt tàn ở trên bàn, lại rút cái tay khác đang đặt xuống ly rượu, đứng dậy: "Đi thôi."
"Đừng ôi," Có người kêu lên, "Tới cũng tới rồi, vội vàng làm gì, em họ Khương cho ít thể diện đi, cùng uống vài ly với bọn tôi chứ?"
Khương Hoài Tâm lại nắm chặt Giản Diêu ngồi xuống, lần nữa ôm lấy eo y, xích lại gần đến bên tai y cười nhẹ: "Lúc này mới có mấy giờ chứ, Diêu Diêu đi vội thế làm gì, tới rồi thì cùng uống thôi, có anh trai ở đây, những đứa này sao dám bắt nạt em?"
"Anh nói anh đau đầu, bảo tôi tới đón anh, là lừa tôi?"
"Cái gì mà lừa hay không, nói khó nghe như vậy.
Anh trai bảo em đến chơi cùng còn không tốt chắc?" Khương Hoài Tâm phun ra toàn mùi rượu, cười ngu ngơ.
Ánh mắt Giản Diêu tối sầm lại, không nói gì nữa, chậm rãi đảo qua mặt bàn, cầm lấy một chai nước khoáng không ai chạm vào.
Vặn nắp ra, đứng dậy, dội cả chai nước lạnh lẽo từ trên đầu Khương Hoài Tâm xuống.
Âm thanh xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt, tiếng nhạc càng vang động, vậy mà trong chớp mắt toàn bộ đám người bọn hắn ở chỗ này đều im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều nghệt mặt ra, bao gồm cả chính Khương Hoài Tâm, mãi đến khi Giản Diêu bình thản như không có việc gì mở miệng: "Tỉnh rượu chưa?"
Khương Hoài Tâm dùng sức vung tay y lên, gạt ra mà đứng dậy, trừng về phía Giản Diêu: "Em bị điên à?"
Giản Diêu hất thẳng nửa chai nước khoáng còn thừa lên mặt hắn: "Bị điên chính là anh."
Khương Hoài Tâm theo bản năng mà giơ tay chắn một chút, vẫn bị dội nước đầy mặt như cũ, Giản Diêu lại xoay người đi luôn.
Sắc mặt Khương Hoài Tâm đã đen như đít nồi, cũng hoàn toàn tỉnh rượu, trơ mắt mà nhìn Giản Diêu đi xa, lửa giận cùng hối hận điên cuồng luân phiên quay cuồng trong đầu óc.
Cuối cùng, hắn cắn răng một cái, không màng đến lũ bạn đằng sau kêu to, chạy nhanh đuổi theo.
Ở trên đường cái thở hồng hộc ôm lấy Giản Diêu, Khương Hoài Tâm chạy tới nỗi muốn nôn hết toàn bộ rượu đã uống ban nãy ra, chống eo há miệng thở phì phò: "Em chạy chậm một chút đi, chuyện gì cũng phải từ từ..."
Giản Diêu nhào lên, đổ ập xuống chính là một trận đòn.
Khương Hoài Tâm ôm lấy đầu để cho y trút giận, mãi cho đến khi Giản Diêu dừng lại, cũng không thu tay về.
Giản Diêu đỏ mắt trừng hắn: "Anh đánh đi? Sao lần này không đánh nữa?"
Khương Hoài Tâm ngồi xổm trên mặt đất, chật vật xin khoan dung: "Anh sai rồi, em đánh anh đi."
Kỳ thật hắn biết trêu đùa Giản Diêu như vậy là không đúng, nhưng vừa rồi uống say bị người khác khích đểu, liền quên hết tất cả.
Bị Giản Diêu đổ nước đầy đầu, tuy rằng mất mặt, cũng là do hắn xứng đáng, lúc này tỉnh rượu, hắn đã hối hận lắm rồi.
Giản Diêu nghẹn một hơi ở cổ họng, giơ tay lên cũng chẳng hạ xuống được, loại thái độ nhẫn nhục chịu đựng này của Khương Hoài Tâm khiến y không biết nên xuống tay như thế nào.
Giằng co mất một lúc, y lại đạp một cước lên người Khương Hoài Tâm còn đang ngồi xổm trên mặt đất, nhanh chân mà đi.
Khương Hoài Tâm mặt dày đuổi theo: "Diêu Diêu, Diêu Diêu à, anh sai rồi, anh không nên khoe khoang với bạn bè, không nên cố ý giỡn em, anh chỉ nói đùa với em mà thôi.
Em đừng nóng giận nữa, anh để em đánh, em đánh anh như thế nào cũng được, chỉ cần em có thể nguôi giận..."
Giản Diêu đột nhiên dừng chân, lạnh nhạt nhìn hắn, phun một chữ từ kẽ răng: "Cút."
"Không cút, anh là người không phải bóng, không lăn đâu [2]." Khương Hoài Tâm chơi xấu, "Em nói đi, anh phải làm như thế nào em mới có thể nguôi giận, anh nhận sai để em đánh một trận được không?"
[2] 滚: Vừa có nghĩa là cút cũng có nghĩa là lăn =)))
Giản Diêu lạnh lùng nói: "Bởi vì không biết cái gọi là trò đùa của anh, tôi đã mất ba giờ làm việc không công, còn lãng phí thở gian cả đêm, anh vừa lòng chưa?"
"Em trả em," Khương Hoài Tâm lập tức nói, "Tiền làm thêm năm giờ buổi tối, anh đều trả cho em!"
Hắn lôi ví tiền ra, lấy thẳng tiền mặt trả cho Giản Diêu, Giản Diêu không từ chối, nhanh chóng cất đi, dù sao vốn dĩ đây là thứ y nên có.
"Diêu Diêu......" Vẻ mặt Khương Hoài Tâm thê thảm khổ sở nhìn y, vô cùng buồn bã.
Sắc mặt Giản Diêu cuối cùng cũng không xấu như vậy nữa: "Cút đi, sau này đừng tới làm phiền tôi nữa."
"Đừng mà, tức giận thì tức giận, đừng động một chút lại chơi trò cắt xít chứ, cũng không phải trẻ con mẫu giáo...!Diêu Diêu, anh đói bụng, chúng ta đi ăn khuya đi, em muốn ăn cái gì? Để anh mời em nha?"
Khương Hoài Tâm đáng thương hề hề mà cầu xin, trời mùa đông âm mấy độ, nước bị Giản Diêu hất trên tóc đã kết thành băng, đông lạnh hắn đến run bần bật, nhìn thực sự thê thảm.
Giản Diêu trầm mặc, sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn mềm lòng: "Đi thôi."
Mặt mày Khương Hoài Tâm trong chớp mắt lại hớn hở, khoác lấy cổ y: "Đi một xíu, chúng ta ăn khuya ha."
Giản Diêu gỡ khăn quàng cổ xuống, ném cho hắn: "Anh đeo đi, đừng có để chết cóng."
Ngữ khí vẫn cứng nhắc như cũ, nhưng thái độ đã dịu hơn rất nhiều
Khương Hoài Tâm cũng không khách sáo, nhanh chóng vòng khăn quàng cổ mềm mại đeo lên, kéo cao che khuất phân nửa khuôn mặt.
Cái khăn còn mang theo nhiệt độ khí tức cơ thể Giản Diêu, nháy mắt bao vây lấy hắn.
Khương Hoài Tâm bật cười, kéo Giản Diêu qua: "Đi.".