Khương Hoài Tâm ngồi ở trong xe thở dài, hôm nay hắn thật sự quá xui xẻo, hết bị Giản Diêu xoá Wechat còn bị block số điện thoại, quay đầu lại tìm người còn bị kẹt xe, tốn gấp đôi thời gian đi đường.
Bụng hắn đói meo tới mức réo ọc ọc, cơm cũng không buồn ăn, vậy mà Giản Diêu còn chưa về.
Tìm không ra người, hắn chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, cắm cọc ở dưới lầu chung cư Giản Diêu.
Thực ra trước đó Giản Diêu đã quay về, thu dọn xong đồ đạc lại ra ngoài tiếp, đến chỗ của Triệu Hữu Minh.
Triệu Hữu Minh cũng ở một mình, buổi tối anh phải về nước, thế nên giờ phải quét sạch tủ lạnh, làm một bàn đồ ăn lớn.
"Anh còn tưởng rằng buổi tối em mới có thể đến đây cơ, nhưng mà buổi trưa tới cũng được, nếu không nhiều đồ ăn như vậy phải bỏ đi phân nửa mất."
Triệu Hữu Minh một bên nấu ăn một bên nói chuyện phiếm cùng Giản Diêu, Giản Diêu ở bên cạnh phụ giúp anh, thuận miệng nói: "Buổi tối hơn 7 giờ em phải lên xe lửa, đến La Mã, tầm muộn muộn em sẽ đi thẳng ra nhà ga."
"Đến La Mã? Em tới đó chơi sao? Đi một mình?"
"Dạ."
Vé xe y vừa mới đặt mua, so với ngày thường đắt hơn một nửa, vốn dĩ y chỉ tính đi xung quanh một vòng, nhưng lúc này thật sự rất khó chịu, mới quyết định đi ra ngoài.
"Đến La Mã phải ngồi xe lửa tận mười mấy tiếng đó, sao em không mua vé máy bay?"
"Đắt lắm," Giản Diêu nhăn mũi lại, "Em phải tiết kiệm tiền."
"Em đi chơi một chút cũng tốt, còn hơn suốt ngày cấm cung trong nhà, nhưng mà em ra ngoài một mình, phải chú ý an toàn."
Giản Diêu gật gật đầu, Triệu Hữu Minh thấy y không vui lắm, cười hỏi y: "Sao ra ngoài chơi rồi vẫn không vui hả?"
Khoé miệng Giản Diêu hơi nhếch: "Không có gì ạ."
Chuyện của y cùng Khương Hoài Tâm, như thế nào cũng khó nói cho người khác nghe, vả lại y cũng không có mặt mũi mà nói.
Wechat còn liên tục hiển thị thông báo Khương Hoài Tâm gửi lời mời kết bạn đến, hỏi y rốt cuộc đã đi chỗ nào, Giản Diêu cảm thấy phiền phức vô cùng, dứt khoát thẳng tay block luôn.
Khương Hoài Tâm chờ ở chung cư Giản Diêu đến 6 giờ tối, lại đến quán lẩu mà y làm thêm, vẫn như cũ không tìm thấy người, chỉ có thể trở về chỗ y ở tiếp tục đợi.
Tới 8 giờ, vẫn không thấy bóng dáng Giản Diêu, Khương Hoài Tâm thật sự lo lắng, liên lạc với cô bạn gái cũ Vạn Linh Linh đã bị hắn đá kia, vào thẳng vấn đề hỏi: "Bạn bè cô có ai quen Triệu Hữu Minh không? Cho tôi phương thức liên hệ của cậu ta."
Vạn Linh Linh cho rằng Khương Hoài Tâm muốn nối lại tình xưa: "...!Tại sao tôi phải nói cho anh chứ?"
"Hai trăm euro, cho tôi số điện thoại cùng địa chỉ của cậu ta."
"Hai ngàn."
Mẹ nó sao cô đéo đi ăn cướp luôn đi?
Chuyển tiền qua, nhận được tin tức cần thiết, Khương Hoài Tâm không khách khí mà block toàn bộ phương thức liên hệ mà mình có của ả đàn bà này, suy nghĩ một lát, lại xoá hết toàn bộ acc Wechat các đời bạn gái cũ còn lưu.
Giản Diêu mua chính là vé ngồi, giữa đường còn phải chuyển một chuyến xe, ở trên xe lửa cuộn tròn ngủ một đêm, hơn 9 giờ sáng ngày hôm sau mới đến La Mã.
Y xoa bả vai đau nhức đi ra trạm, Khương Hoài Tâm đang chờ cửa trạm nhìn thấy y dùng sức vẫy vẫy cánh tay, lớn giọng gọi y: "Diêu Diêu!"
Giản Diêu: "..."
Khương Hoài Tâm bước lại đây, cầm lấy balo trên vai y, thấy Giản Diêu vẫn ngơ ngác mà trừng mắt nhìn mình, hắn cười giơ tay quơ quơ trước mặt y: "Nhìn choáng rồi?"
Thần sắc Giản Diêu phức tạp: "...!Anh đến kiểu gì đấy? Sao mà anh biết tôi tới chỗ này?"
Thật sự là âm hồn không tan.
"Tìm đứa bạn kia của em hỏi." Khương Hoài Tâm không nói hắn đã ngăn Triệu Hữu Minh ở nhà, khiến anh suýt chút nữa không kịp lên máy bay, mới moi được chỗ Giản Diêu đi.
"Thiếu chút nữa là anh không mua được vé may bay rồi, chỉ còn có hãng hàng không giá rẻ, ngồi chuyến bay sớm nhất, cái máy bay kia ngồi y chang tàu lượn siêu tốc ấy, làm anh sợ muốn chết.
Diêu Diêu à, anh vì em mà mạng cũng không cần đó, em còn không để ý tới anh..." Khương Hoài Tâm oan ức tủi thân mà oán giận, đáng thương hề hề nhìn Giản Diêu.
Giản Diêu dời đôi mắt đi, tức giận nói: "Tôi không có bảo anh tới..."
"Là tự anh muốn đến, dù sao anh tới cũng tới rồi, em đừng đuổi anh đi mà?" Khương Hoài Tâm năn nỉ y.
Giản Diêu nhíu mày, Khương Hoài Tâm lại nói: "Anh đã block đứa con gái kia rồi, em cũng đừng nổi giận nữa được không?"
Giản Diêu không còn lời gì để nói: "...!Đi thôi."
Khương Hoài Tâm vui vẻ phấn chấn mà đi theo sau, a di đà phật, may mà cũng dỗ được người.
Ngồi trên tàu điện ngầm, Giản Diêu có chút mơ màng sắp ngủ, Khương Hoài Tâm để y dựa vào bả vai mình, nhỏ giọng hỏi y: "Sao một mình em lại chạy tới chỗ này chơi thế? Gan em cũng lớn thật, không biết chỗ này còn loạn hơn Paris sao?"
Giản Diêu nhắm hai mắt lầu bầu: "Tôi đường đường là một thằng con trai mét tám mấy, còn có thể bị người ta ăn thịt chắc?"
Có thể thật đó, Khương Hoài Tâm chính là không yên tâm, mới ngay lập tức chạy tới, hắn đúng thật là sợ tiểu tổ tông này tự bán mình ở nơi đây.
"Anh tự lo cho thân anh đi." Giản Diêu giễu cợt nói.
Khương Hoài Tâm lải nhải: "Em đừng có cái gì cũng không cho là đúng, không sợ trời chẳng sợ đất, nói chỉ có anh mới nhường em, em còn không tin."
"Tôi biết rồi, anh ngậm miệng lại đi."
Giản Diêu không kiên nhẫn nghe, Khương Hoài Tâm giơ tay vỗ vỗ đầu y: "Nhóc thối..."
Xuống tàu điện ngầm, trước tiên bọn hắn đi đến nhà trọ dành cho thanh niên mà Giản Diêu đã đặt chỗ làm thủ tục, một căn phòng có giường tầng mà tận sáu bảy người ở chung, Khương Hoài Tâm ngồi xổm ở cửa không muốn đi vào: "Diêu Diêu, chúng ta đổi chỗ ở đi?"
Giản Diêu khoanh tay đứng ở một bên híp mắt liếc hắn: "Anh không muốn ở chỗ này thì ra bên ngoài mà thuê, tôi đã đặt cọc tiền rồi thì phải ở chỗ này."
Khương Hoài Tâm khóc không ra nước mắt, vị đại thiếu gia này còn chưa từng thử qua kiểu du lịch Pháp kém cỏi như vậy.
Hắn ra bên ngoài chơi, không ở trong sơn trang tư nhân, thì cũng phải ở chỗ khách sạn xa hoa bậc nhất, đi nơi nào cũng có xe đón xe đưa, còn có cả máy bay trực thăng làm phương tiện giao thông.
Đâu phải đến nỗi này, chỉ vì tiết kiệm chưa đến một trăm đồng mà phải chen chúc giường đôi lớn cùng với người khác.
Khương Hoài Tâm thực sự không thể lý giải, Giản Diêu cũng là Khương Gia bọn họ nuôi lớn, sao có thể chịu đựng được cuộc sống như vậy, đây là chỗ mà người có thể ở sao?
Giản Diêu cũng không thể lý giải, bảo Khương Hoài Tâm ngủ tạm một đêm ở chỗ này mà làm như muốn lấy mạng hắn vậy, đến mức này hả? Hồi hắn còn nhỏ, ở trong cô nhi viện còn chả bằng đâu.
Giản Diêu nhấc chân đá đá hắn: "Đừng giả vờ, một là nhịn hai là cút, đừng có ngổi xổm ở đây làm mất mặt."
Khương Hoài Tâm lập tức đứng dậy, vẻ mặt thấy chết không sờn: "Vào đi thôi."
Xong xuôi thủ tục nhập cư, Giản Diêu buông hành lý không đáng tiền lại chiếm chỗ, đeo balo nhẹ hơn một nửa rồi đi ra ngoài.
Khương Hoài Tâm vẫn rất buồn bực, đi theo bên người y nói lảm nhảm: "Diêu Diêu, em đi chơi như vậy có khác gì đi đày không?"
Giản Diêu hơi nhíu mày, không đồng ý nói: "Tôi cảm thấy rất tốt, tôi chỉ có chút tiền đồ này đó, nếu anh không vui thì đừng đi theo tôi."
"...!Sao em lại như vậy hả?"
"Tôi như thế nào?" Giản Diêu mỉm cười nói, "Tôi đã sớm nói với anh rồi, cuộc sống của tôi vô cùng đơn điệu lại buồn tẻ, hơn nữa tôi còn rất keo kiệt, cách xa cuộc sống tiêu sài xa hoa của anh nhiều lắm, nếu bây giờ anh đổi ý thì vẫn kịp đó."
"Vậy quên đi, anh không muốn hối hận," Vẻ mặt Khương Hoài Tâm vặn vẹo: "Anh chiều theo ý em là được."
Giản Diêu muốn nói nếu anh cứ mãi nhân nhượng thì một ngày nào đó sẽ không kiên nhẫn nổi nữa, do dự một lúc cuối cùng không nói ra.
Còn chưa biết Khương Hoài Tâm có thể nhiệt tình được mấy ngày, chuyện sau này, cũng chẳng có gì đáng để nói.
Khương Hoài Tâm đi sang tiệm bánh mì ở bên đường đối diện mua hai cái bánh sandwich, nhét một cái vào trong tay Giản Diêu: "Em còn chưa ăn sáng đúng không? Cái này rẻ, anh cũng ăn, em xem, đồ rẻ anh cũng sẽ mua."
Tâm trạng Giản Diêu nháy mắt có chút xúc động, rũ mắt nhìn đồ ăn trong tay, thần sắc hoà hoãn hơn rất nhiều, do dự nói: "Không phải tôi muốn gây khó dễ với anh, thật sự là tôi không muốn dùng quá nhiều tiền trong nhà mà thôi..."
Khương Hoài Tâm không hiểu: "Tại sao? Không có ai muốn tính toán rõ ràng với em như vậy, là do em tự gây khó dễ cho bản thân mình."
"Anh không hiểu, tôi..." Đối mặt với hai mắt đen láy của Khương Hoài Tâm, lời nói của Giản Diêu đến bên miệng lại không biết thốt ra như nào, huống chi quan hệ hiện giờ của bọn họ không rõ ràng, có một số việc mà y càng không thể mở lời.
"Em cái gì?"
"Bỏ đi, không có gì." Giản Diêu dời ánh mắt đi, không muốn nói nữa.
Khương Hoài Tâm có chút không hiểu thấu, nhưng Giản Diêu không trút giận với y, y cũng rất thức thời mà không bám riết đòi một hai phải trái nói rõ ràng, gặm sandwich, hắn thuận miệng hỏi: "Diêu Diêu, buổi trưa chúng ta ăn cái gì?"
"Sao lúc nào anh cũng muốn ăn thế? Cái này chưa ăn xong đã đòi ăn bữa sau? Anh là heo hả?"
Khương Hoài Tâm cực kỳ tủi thân: "Sao em lại nói như vậy, nhóc vô lương tâm, vì tìm em, anh từ buổi trưa ngày hôm qua đến bây giờ cũng chỉ ăn một cái bánh sandwich thôi đấy."
Giản Diêu sửng sốt: "Thật hả?"
"Thật mà, sau này mà em tức giận, cứ đánh anh một trận là được, đừng có một lời không hợp lại chạy mất, anh thực sự lo cho em lắm đó..."
Giản Diêu có chút ngại ngùng, chia một nửa bánh sandwich trong tay mình cho Khương Hoài Tâm: "Vậy anh ăn nhiều một chút đi."
Khương Hoài Tâm dở khóc dở cười, ăn nhiều loại đồ ăn khô khốc như vậy, em muốn để anh sặc chết hả? Thôi quên đi...
"Em nghĩ được chưa? Muốn đi đâu chơi?"
Giản Diêu tìm tảng đá ngồi xuống, lôi ra bản đồ lúc đầu lấy ở nhà ga, dùng bút đánh dấu từng chỗ mà y muốn đến: "Ba ngày hẳn là có thể đi dạo hết chỗ phong cảnh này."
Cằm Khương Hoài Tâm cũng muốn rớt: "Phải đi hết?"
Giản Diêu kỳ quái mà liếc hắn một cái: "Vậy thì sao?"
"Trời lạnh như vậy mà..."
"Anh không muốn thì tìm chỗ nghỉ ngơi đi, không cần miễn cưỡng."
Khương Hoài Tâm không vui: "Sao em cứ muốn đuổi anh đi hoài vậy, em mau bỏ ngay cái tư tưởng này đi, không phải chỉ là dựa vào hai cái đùi thôi sao? Vóc dáng cao lớn của anh trai cũng không phải vô dụng, em đi mệt rồi anh còn có thể cõng em nha." .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Giản Diêu lại lười khua môi múa mép cùng hắn: "Tuỳ anh."
Y nói xong đột nhiên nhướng mày, liếc về phía Khương Hoài Tâm: "Anh trai? Sao anh thích làm anh trai như thế? Có phải người khác gọi anh là 'anh trai nhỏ' anh nghe rất sướng đúng không?"
Khương Hoài Tâm: "......" Hắn oan quá mà.
"Không có, anh chỉ thích nghe em gọi thôi."
Giản Diêu "Chậc" một tiếng: "Biến thái."
"Sao anh lại thành biến thái rồi? Anh chỉ muốn nghe em ngoan ngoãn gọi anh một câu 'anh trai' thôi, anh sai chỗ nào?"
"Anh muốn tôi gọi anh là 'anh trai', còn muốn cùng tôi lên giường, anh không phải là biến thái thì là cái gì?"
Khương Hoài Tâm: "......"
Hắn nhăn nhăn nhó nhó ngồi vào bên người Giản Diêu, hạ giọng hỏi y: "Diêu Diêu, vậy nếu em không gọi anh là 'anh trai', thì em sẽ lên giường với anh hả?"
Giản Diêu ấn mặt hắn đẩy ra: "Anh cách xa tôi một chút, đầu óc nghĩ toàn cái gì không biết."
...!Rõ ràng là em nói trước.
Giản Diêu đã lập xong kế hoạch lộ trình du lịch, đứng dậy liền đi, Khương Hoài Tâm cười hì hì đuổi theo sau, ôm lấy cổ y: "Không cần mắc cỡ đâu, đó cũng chỉ là việc bình thường của con người mà thôi."
"...!Cút.".