Giản Tâm


[1] Sói mắt trắng (bạch nhãn lang): là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.

Sau hai tuần, ban ngày Giản Diêu vẫn đi học đều đặn như cũ, buổi tối lại đến quán lẩu làm thêm.

Khương Hoài Tâm thì ở nhà dưỡng thương, không có công phu đến quầy rầy y tiếp, chỉ thỉnh thoảng nhắn tin Wechat, nói nhăng nói cuội mấy chuyện vớ vẩn.

Số Wechat là do Khương Hoài Tâm năn nỉ ỉ ôi mãi mới đòi được, khi nhắn tin tới Giản Diêu đôi lúc sẽ trả lời, có khi lại ngó lơ, toàn xem tâm trạng của y thế nào.

Khương Hoài Tâm cũng không so đo, hắn đối với người em họ Giản Diêu này có vẻ còn có chút nhẫn nại hơn so với bất kỳ kẻ nào.

Buổi tối ngày thứ sáu, lúc hơn 8 giờ, Khương Hoài Tâm lại tới quán lẩu lần nữa.

Lúc này hắn đi một mình, vào cửa đến trước quầy thu ngân, chỉ vào Giản Diêu đang bận rộn làm việc, cùng thương lượng với chủ tiệm: "Tôi là anh họ thằng bé này, hiếm khi nào mà đến được một lần, tôi muốn em ấy theo tôi ăn chút gì đó.

Tiền lương của em ấy mỗi giờ là bao nhiêu, tôi ra giá gấp mười lần mua ba giờ làm việc của thằng bé."
Có tiền mua tiên cũng được, chủ tiệm mặt mày hớn hở, cười toe toét đáp ứng, hô một tiếng gọi Giản Diêu: "Tiểu Giản, qua đây."
Giản Diêu đang dọn dẹp ở một bàn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Hoài Tâm đứng ở trước quầy thu ngân nhìn mình cười, hơi nhíu mày, đi qua.

Chủ tiệm vẻ mặt ôn hòa nhắc nhở y: "Anh họ cậu đến tìm cậu cùng đi ăn, cậu mau theo hắn đi, ra đằng sau đổi đồng phục nhân viên là được."
Giản Diêu: "..."
Khương Hoài Tâm cười đẩy vai y: "Mau chạy đi thay quần áo đi."
"Tôi ăn tối rồi."
"Vậy vừa lúc, ăn khuya cùng anh."
Chủ tiệm đế thêm: "Mấy khi mà anh họ đến, cậu dẫn hắn đi ăn cái gì đi, trong quán cũng không có việc gấp, gọi người khác làm là được, đi đi."
Mười phút sau, Giản Diêu và Khương Hoài Tâm cùng ngồi vào trước bàn ăn, Khương Hoài Tâm cầm bút xoèn xoẹt chọn thực đơn, Giản Diêu đè nhỏ âm thanh nghi ngờ hỏi hắn: "Anh cho ông chủ keo kiệt vắt cổ chày ra nước kia cái gì tốt thế? Để ông ta chịu cho tôi với anh cùng đi ăn?"
Khương Hoài Tâm cũng không ngẩng đầu lên: "Gấp mười lần tiền lương của em mà thôi."
Giản Diêu: "...!Anh thừa tiền quá nên đi đốt à?"
"Đúng rồi, đang thừa tiền quá nên đốt đấy," Khương Hoài Tâm không đỏ mặt chút nào mà gật đầu, đẩy menu chọn món ăn đến trước mặt y, "Em chọn thêm ít đồ đi."
Giản Diêu vừa thấy hắn đã gọi mười mấy món, bất đắc dĩ nhắc nhở hắn: "Nhiều như vậy không ăn hết."
"Yên tâm, anh chưa ăn cơm tối.

Bây giờ có cho một con trâu cũng nuốt trôi."
Giản Diêu không nói nữa, chỉ đổi nồi lẩu uyên ương thành nước dùng suông, Khương Hoài Tâm đè tay y lại: "Em làm gì thế? Nước lẩu như này thì còn gọi gì là lẩu?"
Giản Diêu dùng một bàn tay hất văng móng vuốt của hắn: "Miệng vết thương của anh lành rồi hả? Chưa gì đã muốn ăn cay."
Khương Hoài Tâm cười khà khà: "Diêu Diêu còn nhớ anh trai bị thương hả?"
Giản Diêu nhíu mày: "Anh có thấy tởm không? Nói chuyện không thể bình thường chút hả? Làm đỏm ra vẻ lẳng lơ cho ai xem?"
"Cho em xem đó, không phải Diêu Diêu thích anh trai như vậy à?" Khương Hoài Tâm nháy mắt ra hiệu.

Giản Diêu kiềm chế xúc động muốn dùng đũa gõ lên đầu hắn, kiên quyết sửa lại nồi lẩu, gọi người tới lấy thực đơn đi.

Món ăn rất nhanh được đưa lên bàn, Giản Diêu cúi đầu buồn bực ăn gì đó, Khương Hoài Tâm nhìn chằm chằm y, cười đến ý vị sâu xa: "Ngon không?"
"Tàm tạm." Giản Diêu ậm ờ trả lời, y không đặc biệt thích đồ ăn nào nhất, có thể lấp đầy bụng là được.

"Anh còn tưởng là mỗi ngày em đều làm thêm ở chỗ này, sẽ ghét đồ ăn ở đây cơ."
Giản Diêu khẽ lắc đầu: "Chưa ăn qua, lần đầu tiên được nếm mùi vị này."
Khương Hoài Tâm "Ầy" một tiếng: "Vậy ông chủ em moi cũng đủ,...!Diêu Diêu, một buổi tối em làm những năm tiếng mới kiếm được 40 euro, có cần phải hành hạ mình mệt đến chết như vậy không? Thật sự thiếu tiền thế à?"
"Đúng vậy," Giản Diêu thản nhiên thừa nhận, "Thiếu tiền lắm, không đi làm thêm thì cơm cũng chẳng có mà đổ vào mồm."
Khương Hoài Tâm nghe vậy sửng sốt: "Em nói thật hay giả? Cô chưa đưa sinh hoạt phí cho em sao? Không thể nào? Coi như cô không cho, thì bà nội chắc chắn sẽ cho chứ?"
"Đều cho rồi," Giản Diêu thuận miệng giải thích, "Không cần bà nội cho, mẹ tôi có chuyển tiền tới thì tôi cũng không muốn đụng."
"Rốt cuộc em muốn làm gì?"
Giản Diêu kẹp một miếng thịt bò còn nóng lên, ung dung thong thả mà đưa vào trong miệng nhai: "Chẳng muốn làm gì hết, chỉ là không muốn dùng quá nhiều tiền của bọn họ mà thôi.

Tôi không mang họ Khương, xài nhiều quá thì cắn rứt lương tâm, sau này trả không nổi."
Khương Hoài Tâm: "..."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giản Diêu, cũng không giống như đang nói đùa, ý cười ở khóe miệng Khương Hoài Tâm nhạt đi phân nửa: "Em nghĩ vậy sao? Khương gia chỗ nào làm chuyện có lỗi với em, mà em lại vội vã muốn phủi sạch quan hệ? Cô nuôi em mười mấy năm, còn cho em xuất ngoại để học, em dùng cái này để trả ơn cô à? Em có nghĩ là nếu cô biết em suy nghĩ như vậy, sẽ thất vọng đau lòng lắm không? Em như này có khác gì bạch nhãn lang hả?"
Giản Diêu ngước mắt nhìn về trước mặt Khương Hoài Tâm, trong ánh mắt đen kịt có cảm xúc gì đó lướt qua trong giây lát, sau đó lại là một mảnh thờ ơ lạnh nhạt: "Ừ."
"Ừ là có ý gì?" Khương Hoài Tâm ngừng đũa, trừng mắt nhìn y, "Em nói rõ ràng xem nào, em muốn phủi sạch quan hệ với Khương gia ư? Tại sao không chịu dùng sinh hoạt phí mà bà nội với cô cho?"
"Vậy nếu không thì sao?" Giản Diêu hỏi lại hắn, "Lại giống như anh, cầm tiền trong nhà ra ngoài mua bằng cấp, sau đó cả ngày ăn chơi đàng điếm, sống mơ mơ hồ hồ hả?"
"Nói em đấy, chuyển lên người anh làm gì?" Khương Hoài Tâm tức giận đến nỗi dùng đuôi đũa đâm vào tay Giản Diêu, "Em dùng thái độ hẳn hoi đi, đừng có chuyển chủ đề lung tung!"
Giản Diêu quả thực muốn trợn trắng mắt: "Khương Hoài Tâm, anh bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn còn trẻ con thế?"
"Tự hỏi bản thân mình đi, em không trẻ con chắc? Em ở Khương gia nhiều năm như vậy có ai không đối xử tốt với em? Tính cô chỉ có chút quái gở, cư xử với ai cũng như vậy, nói như thế nào thì cũng là cô đón em trở về, nuôi em lớn trong nhà.

Giờ cánh em cứng rồi, liền muốn trở mặt không nhận người đúng không?"
"Anh thì biết cái gì chứ," Giản Diêu không kiên nhẫn giải thích cùng hắn, "Không liên quan tới anh, đừng có ép tôi."
Thái độ này của y lại càng khiến Khương Hoài Tâm giận sôi lên: "Anh cái gì cũng không biết, chỉ biết em là loại bạch nhãn lang!"
"Đủ rồi đấy," Giản Diêu trầm mặt xuống, lạnh giọng nói, "Nếu anh nhất định nghĩ như vậy thì thôi, tôi và anh chẳng còn gì đáng để nói nữa."
Đối với ánh mắt không chút độ ấm nào của Giản Diêu, Khương Hoài Tâm há miệng thở dốc, bao nhiêu lời muốn nói đều mắc lại ở cổ họng, cũng không thể nói ra được.

Sau một hồi trầm mặc thật lâu, hắn cúi đầu, thở dài nói: "Diêu Diêu, em đừng cứ mãi xa cách người nhà ở vạn dặm như vậy, không phải chỉ có một mình anh bắt nạt em thôi sao? Em muốn trút giận thì cũng chỉ nên trút lên mình anh thôi chứ, sao lại giận chó đánh mèo cả những người khác?"
Giản Diêu cười chế nhạo: "Thật không ngờ đại thiếu gia lại nói như vậy, anh còn biết trước đây là anh bắt nạt tôi?"
Khương Hoài Tâm ngượng chín cả mặt: "Sao con người của em lại nhỏ mọn như vậy, đều là mấy chuyện cũ rích từ hồi bé xíu rồi, nhớ kỹ thế làm gì, nói tiếp thì em đánh anh có thiếu lần nào không? Đã thế mỗi lần quậy um đến trước mặt bà nội, bà nội đều thiên vị em, giáo huấn anh.

Bà nội đối xử với em tốt như vậy, em còn không biết đường cảm kích."
Giản Diêu hơi gật đầu: "Tôi biết, bà nội đối xử với tôi rất tốt, cho nên tôi càng không muốn nợ bà."
"...Nợ cái gì mà nợ, bà nội đối xử tốt với em là vì coi em như con cháu trong nhà, rốt cuộc em nghĩ cái gì?"
Giản Diêu không muốn nói thêm về những thứ này, gắp một đũa thịt bỏ vào trong bát Khương Hoài Tâm: "Anh ăn đi."
Khương Hoài Tâm cũng không cam tâm câm miệng như vậy, lại về với chủ đề ban đầu: "Vậy em còn muốn làm thêm ở chỗ này không?"
"Còn chứ, có thể kiếm tiền, tội gì không làm."
Khương Hoài Tâm: "......"
Rồi, nói nửa ngày trời, cũng đều vô ích.

Hơn 10 giờ, hai người từ trong quán lẩu đi ra, ngồi trên xe Khương Hoài Tâm.

Điện thoại Khương Hoài Tâm vừa nhận được tin nhắn Wechat, đám hồ bằng cẩu hữu kia lại hẹn hắn ra ngoài chơi, Khương Hoài Tâm tùy tiện nhìn lướt qua, thẳng tay tắt.

Mọi hành động của hắn đều rơi vào trong mắt Giản Diêu, sau đó ánh mắt y lại chuyển ra phía bên ngoài cửa xe.

Cưỡi ngựa xem hoa ngắm cảnh đêm chốn thành thị bên ngoài, sau hồi lâu, y thở nhẹ ra một hơi, nhỏ giọng thì thào: "Sau này anh vẫn đừng tới tìm tôi thì hơn.

Hôm nay là thứ sáu, cũng là thời điểm rất đẹp, anh có thể đi chơi với bạn gái, hoặc là tìm những người bạn thích sống về đêm như anh, không cần thiết phải lãng phí thời gian với tôi."
Khương Hoài Tâm đột nhiên đạp xuống phanh lại, dừng xe ở ven đường, quay đầu hung hăng trừng về phía Giản Diêu: "Em bị điên hả?"
Biểu tình của Giản Diêu không thay đổi, trong ánh mắt lãnh đạm cất giấu chút mỏi mệt: "Tôi nói thật, mỗi ngày tôi ngoại trừ học thì chính là đi làm thêm, thời gian trôi qua thực sự chẳng thú vị chút nào.

Anh không cần thiết phải tới tìm tôi, tôi không rảnh chơi với anh, những thứ anh chơi thì tôi đều không có hứng thú."
"Anh muốn em chơi với anh hả? Anh vui nên mới tới tìm em, em lại quản anh, sao con người em lại biệt nữu như vậy? Nghĩ một đằng làm một nẻo, em là phụ nữ sao?!"
Giản Diêu hơi lắc đầu, cũng không quan tâm ngôn từ châm chọc của Khương Hoài tâm: "Thôi bỏ đi."
Khương Hoài Tâm vừa cáu lại bực: "Thôi cái gì mà thôi? Em đang nói nhảm cái gì?"
"...! Sau này tôi sống cuộc sống của tôi, anh sống cuộc đời của anh, đừng ai làm phiền đến ai nữa.

Vốn dĩ chúng ta từ nhỏ cũng không chơi cùng một nhóm, việc gì phải miễn cưỡng nhau."
Khương Hoài Tâm thở phì phò mà tháo dây an toàn: "Vậy em cút đi! Bây giờ cút luôn! Ngay lập tức!"
Nhìn thấy sự tức giận dâng lên trong đôi mắt Khương Hoài Tâm, Giản Diêu hoảng hốt chớp mắt một cái, tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.

Khương Hoài Tâm dẫm mạnh chân ga, để lại một luồng khói xe cho Giản Diêu, nghênh ngang mà đi.

Giản Diêu đứng ngây ngốc trong gió lạnh một lát, cười khổ.

Khi Khương Hoài Tâm lái xe quay lại, Giản Diêu vẫn còn khom lưng ôm hai tay đứng ở ven đường, dẫm lên cái bóng của mình chiếu từ bóng đèn đường ảm đạm.

Xe một lần nữa dừng lại bên người y, cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đen như đít nồi, giống như người chết của Khương Hoài Tâm: "Cút lên."
Giản Diêu không để ý đến hắn, lập tức đi về phía trước, Khương Hoài Tâm gắt gỏng dùng sức ấn còi mấy lần: "Cút lên, đừng để anh nói lần thứ ba."
Hai người anh trừng mắt tôi, tôi trừng mắt anh, sau một hồi giằng co, Giản Diêu mở cửa xe, ngồi trở về ghế lái phụ.

Khương Hoài Tâm không nói một lời nào mà lái xe, Giản Diêu nhỏ giọng khuyên hắn: "Lái chậm một chút, nhanh quá rồi."
"Em câm miệng cho anh! Đòi hỏi nữa thì cút xuống!"
Giản Diêu: "..." Đồ thần kinh nhà anh.

Xe đỗ ở dưới tầng chung cư Giản Diêu, Khương Hoài Tâm xuống xe đi theo, Giản Diêu bất đắc dĩ nhắc nhở hắn: "Khuya rồi, anh mau về đi."
"Không về, mắc mớ gì em bắt anh về thì anh phải về? Anh cứ đi theo em đấy." Mặt Khương Hoài Tâm không biểu tình vứt xuống lời này, đi nhanh vào trong chung cư.

Giản Diêu: "..." Rốt cuộc thì ai mới là trẻ con?
[28/08/2021].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui