Minh Trọng Mưu đeo mặt nạ lại cẩn thận, lệnh cho Ngự y kê vài đơn thuốc trị cảm lạnh, sau đó đem đi sắc, thuốc sắc xong lại đích thân bưng lên, Lại Xương đứng hầu bên cạnh không thể nhìn tiếp được nữa, “Trời ạ, bệ hạ người không bưng được đâu, để tiểu nhân làm cho.” Nói đoạn, ông ta thò tay ra định giằng lấy, nhưng lại bị Minh Trọng Mưu ngăn lại.
“Tại sao lại không bưng được?” Minh Trọng Mưu cười, “đích thân hầu hạ mới thể hiện được ý nặng tình thâm của trẫm, việc này ngươi không hiểu được đâu.” Nói xong, hắn cầm theo một cái khăn ướt, rồi cẩn thận bưng bát thuốc lên sải bước về phía tẩm cung.
Lại Xương lau mồ hôi, trước khi làm thái giám ông ta cũng từng trải qua thứ tình yêu đó rồi, nhưng lúc đó bản thân còn là một bách tính bình thường, lại nghèo khó nên hầu hạ vợ cũng là chuyện rất bình thường, còn bệ hạ là bậc đế vương quyền quý sao lại muốn đi hầu hạ người khác thế?
Thánh thượng quả nhiên là thánh thượng, tâm tư quả nhiên không phải ai cũng có thể đoán được.
Đột nhiên Lại Xương nghĩa ra một chuyện, liền vội vàng đi theo, thì thầm nói: “Bệ hạ, việc người và Tạ đại nhân…… có cần thái giám ghi chép lại không?”.
Minh Trọng Mưu ngẩn người, bước chân đang phi như bay lập tức chậm lại.
Lý do quan trọng nhất của việc thái giám ghi lại việc hoàng đế lâm hạnh phi tần nào đó, đương nhiên là vì xuất thân của vị hoàng tử sau này, suy cho cùng chừng nào vị trí Thái tử còn để trống, thì chừng đó tất cả các vị hoàng tử đều có khả năng trở thành hoàng đế tương lai của Đại Sở. Nếu có phi tử nào đó cắm sừng hoàng đế, khiến vị hoàng tử không có huyết thống hoàng gia đăng cơ, thì e rằng sẽ trở thành chuyện cười để đời của Đại Sở, hoàng đế chẳng còn mặt mũi đâu đối diện với liệt tổ liệt tông.
Nghĩ đến hoàng tử bé rất có thể đang dần dần trưởng thành trong bụng Tạ Lâm, đó là kết tinh giữa hắn và nàng, trong lòng Minh Trọng Mưu bỗng nhiên thấy ấm áp hẳn lên, không kìm được khe khẽ mỉm cười, “Không cần, cũng không cần nhắc nhở nàng ấy, cứ để thuận theo tự nhiên là được.”
Dù sao tình cảm của hắn và nàng cũng mới có chút tiến triển, loáng cái đã nhảy đến mức độ sinh hoàng tử, dựa vào tình cách của Tạ Lâm e rằng sẽ không chấp nhận nổi, chi bằng cứ để thuận theo tự nhiên, nếu như không có thì là không có, còn nếu có……
Minh Trọng Mưu đi tới trước cửa tẩm cung, lệnh cho Lại Xương canh chừng ở bên ngoài, một tay hắn bưng bát thuốc, một tay đẩy cửa bước vào.
Trong tẩm cung ánh nến ảm đạm, Tạ Lâm vẫn giữ tư thế rồi nghiêm chỉnh từ lúc hắn ra khỏi cửa, ánh nến hắt lên sườn mặt tuyệt đẹp tỏa ra luồng ánh sáng nhàn nhạt.
Trái tim Minh Trọng Mưu bỗng nhiên thấy mềm mại, hắn đặt bát thuốc xuống bàn múc một thìa lên thổi cho nguội bớt, sau đó bón đến tận miệng Tạ Lâm, “Vừa tìm ngự y kê một đơn thuốc trị cảm lạnh, mới đun xong, nào, há miệng ra.”
Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ giọng nói của mình cũng có lúc trở nên dịu dàng như thế, nhưng hiện tại, hắn nhìn Tạ Lâm cúi rủ rèm mi, kinh ngạc khi phát hiện rằng cảm giác này cũng không đáng ghét lắm.
Tạ Lâm đờ người, không ngờ trước mặt mình lại xuất hiện một cái thìa, bất giác nàng liền nhìn sang hướng khác ngược với người cầm thìa, đôi mắt bị ánh nến chiếu vào sáng lấp lánh giờ như mặt hồ nổi sóng.
Tạ Lâm cả kinh, “Bệ hạ, người đang làm gì vậy? Thế này còn ra thể thống gì nữa,” hoàng đế bón thuốc cho thần tử?” Tạ Lâm chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ của ngày hôm nay đều sai trái, bắt đầu từ lúc nàng bắt đầu chiều theo Minh Trọng Mưu, thì càng lúc lại càng sai, đặc biệt là lúc này.
Minh Trọng Mưu bất lực, “Có gì mà không ra thể thống? Ta là hoàng đế, ta muốn làm thế đấy. Lẽ nào ta muốn làm gì còn cần người khác đồng ý sao?”.
“Không, bệ hạ muốn làm gì đương nhiên không cần người khác đồng ý,” Tạ Lâm muốn đẩy tay Minh Trọng Mưu ra, nghiêm mặt nói, “nhưng bệ hạ phục vụ thần tử, thì vua không ra vua, bề tôi không ra bề tôi, đó là tội lớn, thần không dám nhận đâu!”.
Minh Trọng Mưu nghe nàng nói như vậy, động tác cố chấp cầm thìa của hắn đột nhiên dừng lại, “Vua không ra vua, bề tôi không ra bề tôi? Tội lớn?” Hắn chậm rãi lặp lại một lần nữa, ánh mắt nhìn xoáy vào khuôn mặt Tạ Lâm, “đây là điều nàng nghĩ sao?”.
Bất kể ánh mắt của Minh Trọng Mưu giết người đến mức nào, thì Tạ Lâm vẫn nhìn thẳng vào hắn, “Phải, thần là thần, bệ hạ là bệ hạ, bệ hạ hầu hạ thần tử, đây là làm loạn đạo vua tôi, loạn triều cương, thần tuy rằng không muốn làm danh thần, nhưng lại hy vọng bệ hạ là một minh quân, loại hành vi đảo loạn triều cương này thần không muốn gánh vác,” nàng hơi cúi đầu, dáng vẻ hối lỗi, “xin bệ hạ lượng thứ.”
Minh Trọng Mưu sống chết nhìn chằm chằm vào nàng, hắn duỗi tay nắm lấy cằm nàng, để nàng ngẩng lên nhìn hắn. Vốn dĩ hắn giúp nàng mặc quần áo, sắc thuốc vui đến quên trời đất, đích thân bưng thuốc bón cho nàng, hắn cứ tưởng rằng giữa những cặp vợ chồng trong nhân gian thì đây là hành động quá đỗi bình thường của kẻ làm trượng phu, nàng nhất định sẽ cảm động. Tuy nàng vẫn luôn trốn tránh tình cảm hắn giành cho nàng, nhưng hắn cũng tin rằng, nàng có tình cảm với mình, nên đương nhiên hắn càng hy vọng có thể lay động được trái tim nàng.
Nhưng trái tim nàng thật sự cứng rắn như đá tảng.
Vua tôi vua tôi, nàng chỉ nhớ đến thân phận vua tôi, nhưng lại quên rằng vừa nãy bọn họ đã hành động như vợ chồng.
Minh Trọng Mưu ném cái thìa trở lại bát, tiếng đồ sứ va vào nhau “loảng xoảng” vang lên giòn tan, trong tẩm cung yên tĩnh rõ ràng là vô cùng chói tai, “Tạ Lâm, nàng thật sự không hiểu trái tim ta đau đớn đến mức nào sao! Ta không muốn xưng trẫm trước mặt nàng chính là vì hy vọng nàng có thể quên đi việc chúng ta một người là vua một người là bề tôi, thà rằng nàng và ta làm một đôi vợ chồng bình thường ở chốn thâm sơn cùng cốc nào đó của Đại Sở, nam cày cấy, nữ dệt vải còn hơn.”
Tạ Lâm không nói gì, chỉ là trong đôi mắt bình tĩnh thoáng gợn sóng.
Minh Trọng Mưu thấy dáng vẻ nàng sống chết không chịu thay đổi, lạnh lùng hờ hững, tức không chịu được bật cười bảo, “Nàng không uống có phải không?”.
Tạ Lâm nhìn bát thuốc bên cạnh, liền vươn tay ra định bưng lên, “Thần tự mình uống.”
Minh Trọng Mưu gạt tay nàng đi, Tạ Lâm ngẩng đầu lên nhìn đầy ngạc nhiên.
“Không cho phép động tay vào! Hôm nay ta nhất định phải tự tay bón cho nàng uống!” Nói đoạn, Minh Trọng Mưu bưng bát thuốc lên, ngửa đầu uống một ngụm lớn, sau đó “cạch” một cái đặt bát xuống, nắm lấy cằm Tạ Lâm, hung hăng ngậm lấy cánh môi nàng, ép nàng phải mở miệng, để nước thuốc ở trong miệng hắn chảy vào miệng nàng.
Tạ Lâm trợn tròn mắt, Minh Trọng Mưu dạo gần đây không bóc lớp mặt nạ ra, nhưng ở khoảng cách gần như thế này, lại có thể nhìn thấy rõ ràng bên dưới hàng mi rất dài của hắn là đôi mắt như hồ nước, phản chiếu bóng dáng nàng đang ngẩn ngơ trong đó, hắn cúi mắt nhìn nàng, đuôi mắt khẽ cong lên, ánh mắt dịu dàng, toát lên tình ý sâu nặng khiến nàng dường như không thể thở nổi.
Sau khi cho nàng uống hết thuốc rồi, hắn còn ép lưỡi của nàng cuốn lấy nhảy múa cùng mình, khoảng cách gần như vậy, da thịt cơ hồ dính sát vào da thịt, tình cảm nóng bỏng của hắn dường như truyền sang cả cho nàng, nàng muốn né tránh, muốn thối lui, nhưng hắn lại ấn tay lên phía sau đầu nàng, khiến nàng không thể trốn thoát.
Không biết đã qua bao lâu, hắn mới chịu thả ra, nàng vội vàng mở miệng hít thở, vừa nãy tình cảm hắn buộc nàng phải nhận, khiến nàng ngập trong lo lắng không thể chịu nổi.
“Ta nói rồi mà, hôm nay ta nhất định sẽ đích thân bón cho nàng,” Minh Trọng Mưu cười cười, liếc mắt nhìn bát thuốc, “nếu nàng không chịu để ta dùng thìa đút, vậy thì……” hắn liếm liếm môi, giọng nói càng lúc càng trở nên trầm thấp nhẹ nhàng, giống như đang thì thầm bên tai nàng, “ta sẽ dùng cách đó để bón cho nàng.”
Tạ Lâm sốc, nàng ngẩng phắt đầu lên, thấy ánh mắt rất nghiêm túc của hắn hiểu rằng hắn không hề nói đùa, hắn thật sự nghĩ thế. Tạ Lâm cảm nhận được sự hoang mang hiếm có của bản thân, “Bệ hạ, việc này……”
Một ngón tay của hắn ấn lên môi nàng, “suỵt” một tiếng, ra hiệu cho nàng đừng nói nữa, sau đó một tay bưng bát thuốc, một tay cầm thìa, đã qua một lúc rồi nên thuốc không còn nóng nữa, hắn múc luôn một thìa, kề gần môi nàng, “Nào, há miệng ra đi.”
Tạ Lâm muốn ngửa ra sau tránh đi, Minh Trọng Mưu thấy nàng muốn từ chối, bèn làm động tác như muốn đưa thìa thuốc vào miệng mình, sau đó dùng cách thức ấy bón thuốc cho nàng. Sắc mặt Tạ Lâm ửng hồng, mắt liếc nhìn số thức ăn đang đặt trên bàn cách đó không xa, đó là đồ do Lại Xương mang tới lúc vừa nãy, Tạ Lâm nói: “Bệ hạ, nếu người cứ nhất định muốn vậy, thì thần có một điều kiện.”
Minh Trọng Mưu ngây người, cười đáp: “Nói.”
“Thần không muốn nhận kiểu…… kiểu hành vi này của bệ hạ,” nàng nhìn nhìn cái thìa, cùng những ngón tay thon dài đang cầm cán thìa rất chắc chắn trước mặt kia, trên mặt đỏ bừng, nàng cân nhắc câu chữ, rồi nói tiếp: “Làm một cuộc trao đổi, thần cũng muốn làm giống bệ hạ, hầu bệ hạ dùng bữa. Nếu bệ hạ đồng ý, thần sẽ chấp nhận.”
Minh Trọng Mưu nhìn đến số thức ăn trên bàn, đồng ý rất sảng khoái: “Được, nàng không được phép hối hận đâu đấy.”
Tạ Lâm không ngờ hắn lại đồng ý thoải mái như thế, không nhịn được ngây ra, Minh Trọng Mưu lại đưa thìa tới, nàng đành cúi đầu ngậm lấy cái thìa uống thuốc, lúc ngước mắt lên nhìn Minh Trọng Mưu, lại thấy biểu cảm dịu dàng, ánh mắt sâu thăm thẳm toát lên vẻ nồng nàn của hắn, khiến Tạ Lâm lại một lần nữa đờ đẫn.
Hắn theo sát ánh mắt nàng, khiến nàng không biết nên trốn vào đâu.
Cứ như thế, Minh Trọng Mưu bón từng thìa từng thìa, Tạ Lâm cũng uống từng thìa từng thìa, thuốc cũng vơi đi từng chút từng chút một cho tới khi nhìn thấy đáy bát.
Uống đến thìa cuối cùng, Minh Trọng Mưu đứng dậy, bước tới chỗ bàn thức ăn rồi bưng chúng lại đây, đặt xuống cẩn thận, sau đó dúi đũa vào tay Tạ Lâm nói, “Nào, nào, bón cho ta.” Nói đoạn, còn há miệng phát ra một tiếng “a” khe khẽ.
Thằng nhóc này háo hức như thế khiến Tạ Lâm trợn mắt há hốc mồm, “Bệ hạ, người……”
“Người cái gì mà người? Nàng nói rồi, nàng sẽ bón cho ta ăn, nào nào……” Minh Trọng Mưu lại há miệng ra.
Tạ Lâm hết cách, “Bệ hạ, cơm canh hình như nguội cả rồi, vậy không tốt cho thân thể của người đâu, chi bằng bảo Lại Xương đại nhân mang đi hâm lại rồi hẵng ăn.”
Minh Trọng Mưu ngậm mỏ lại, thấy hơi nóng trên đồ ăn đúng là đã không còn bốc lên nữa, “Đúng đúng, nên hâm nóng, lạnh đến trẫm thì không sao, chứ lạnh đến nàng thì không tốt đâu.”
Mặc kệ sự hoài nghi của Tạ Lâm rằng tại sao hắn ăn lại lạnh đến nàng, Minh Trọng Mưu đã gọi Lại Xương vào phòng, bưng đồ ra đi, bảo ngự thiện phòng hâm lại cho nóng.
Lại Xương đi một lúc rồi quay lại, tuy rằng ông ta cũng thấy kỳ lạ, bệ hạ dùng bữa, cơm canh nguội rồi thì nấu món mới là được, tại sao phải mang đi hâm lại?
Nhưng nghĩ tới một người là bệ hạ, một người là Thừa tướng, cả hai đều là những nhân vật lớn quan tâm đến quốc gia xã tắc, giờ ở gần nhau, đương nhiên là cái gì có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm rồi. Lại Xương cũng không còn cách nào khác, đành bảo ngự thiện phòng hâm lại cho nóng, sau đó lại bưng lên.
Lại Xương vừa lui ra ngoài, Tạ Lâm liền cầm đũa lên, gặp từng miếng từng miếng cho Minh Trọng Mưu ăn, hành động này đối với Tạ Lâm mà nói lúc mới bắt đầu có thể có hơi vất vả, vì hình như quá thân mật. Lúc Minh Trọng Mưu nhai thức ăn, toàn vô tình cố ý cắn vào đầu đũa, khiến nàng không thể rút về được, có những lúc còn cố tình thè lưỡi liếm đũa.
Tạ Lâm không thể nhìn nổi, chỉ biết cố gắng hết sức tránh né.
Minh Trọng Mưu nhai rất ngon lành, đắm chìm trong niềm hạnh phúc của một đôi vợ chồng hòa hợp, nên được voi đòi tiên nói: “Đừng chỉ bón cho ta ăn không, nàng cũng ăn, cũng ăn đi.”
Tạ Lâm ngẩn người. Có mỗi một đôi đũa dùng để gắp thức ăn cho bệ hạ rồi. Nàng lấy gì mà ăn?
Nàng đột nhiên mang máng nhớ ra, vừa nãy hình như có hai đôi đũa, nhưng sau khi Lại Xương mang đồ ăn đi hâm nóng rồi quay lại, Minh Trọng Mưu đã sai ông ta mang một trong hai đôi đũa đi, lúc ấy Tạ Lâm nghĩ bệ hạ ưu tiên dùng bữa vốn dĩ là chuyện đương nhiên phải thế, huống hồ bệ hạ vừa mới khỏe lại, không thể để đói được. Vì thế nàng tạm thời nhẫn nhịn một chút cũng không sao.
Lẽ nào lúc ấy Minh Trọng Mưu đã muốn để bọn họ dùng chung một đũa rồi?
“Ăn đi ăn đi,” Minh Trọng Mưu trước giờ không quá coi trọng lễ nghi trước mặt Tạ Lâm, dù sao nàng cũng nhìn hắn lớn lên, hắn cũng không để tâm vấn đề mặt mũi lắm, vì thế giờ Minh Trọng Mưu vừa nhai vừa nói chuyện bạt mạng, “chỉ mình ta ăn thì chán lắm, nàng cũng ăn đi, ăn đi.”
Hắn không ngừng thúc giục, Tạ Lâm đành gắp một đũa thức ăn, đưa vào miệng.
Mùi vị của món này quả thực không đến nỗi khó ăn.
Tạ Lâm tâm tình phức tạp nghĩ.
Muộn một lúc mà sắc trời đã tối sầm, Tạ Lâm quay về phủ Thừa tướng.
Lúc nàng vừa vén rèm kiệu lên đi vào, thì vừa hay đụng mặt Lạc Thạch Thiên đang khoanh tay đứng chờ ở trước cổng.
“Sao ngươi lại đến đây?” Tạ Lâm không nhanh không chậm hỏi, nàng bước lên bậc thang, đẩy cửa đi vào trong. Lạc Thanh Thiên vội vàng theo sát gót, ánh mắt hắn sống chết dính chặt vào nàng, “Nàng đi đâu vậy? Ta đợi nàng suốt cả một ngày rồi.”
“Không có gì, thảo luận chính sự với bệ hạ thôi.” Tạ Lâm nói. Nàng cho rằng chuyện giữa mình và Minh Trọng Mưu không nhất thiết phải nói cho Lạc Thạch Thiên biết.
“Hôm nay bệ hạ bệnh, không lên triều, nên buổi triều sáng tan từ rất sớm, ta là Ngự y chẳng lẽ còn không biết chắc?” Lạc Thạch Thiên lạnh lùng nói, “nàng bàn chuyện chính sự với bệ hạ ấy hả, định lừa ai vậy?”.