Mặc Nhi vắt óc nghĩ xem những người đàn ông mình biết có ai còn trẻ, lại quen thân, có thể cùng nàng có chút gì đó không, kết quả nghĩ nửa ngày trời, mới lắp ba lắp bắp thốt ra ba chữ: “Lạc…… Lạc Thạch Thiên!”.
Tạ Lâm sững sờ, “Muội nói người muội thích là Lạc Thạch Thiên!”.
Mặc Nhi nói xong trong lòng hối hận không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn nói liến thoắng như tép nhảy: “Đúng đúng, người Mặc Nhi thích là Lạc Thạch Thiên, con người hắn rất tốt, tướng mạo tuấn tú, lại tinh thông y thuật, tuổi tác tương đương, làm gì có cô gái nào không thích? Hơn thế hắn còn hiểu rõ tình cảnh của Mặc Nhi, đương nhiên sẽ không ghét bỏ thân thế của muội, Mặc Nhi thích hắn cũng là lẽ đương nhiên rồi.”
Nàng nói một tràng không ngừng lại nghỉ lấy hơi không chỉ khiến Tạ Lâm sững sờ, mà đến chính nàng cũng phải sửng sốt. Nàng vốn dĩ chỉ định tìm bừa một người để tiện đối phó với Tạ Lâm, không ngờ sau khi nói được vài câu, thì càng lúc càng thuận miệng, càng nói càng trơn tru, cuối cùng nói đến mức khiến bản thân nàng cũng không biết mình có thật sự thích Lạc Thạch Thiên không nữa.
Tạ Lâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, liền quan tâm hỏi: “Những lời muội nói có thật lòng không?”.
Mặt mũi Mặc Nhi nhợt nhạt, trong lòng kêu gào “Chắc chắn là giả”, nhưng ngoài miệng lại nói: “Thật, còn thật hơn cả vàng nữa.”
Tạ Lâm nhìn vào đôi mắt nàng, xem xem rốt cuộc nàng nói thật hay nói dối, nhìn hồi lâu, lại phát hiện tuy ánh mắt đối phương có đôi phần hoảng loạn, nhưng qua một lúc sắc mặt nhợt nhạt dần dần như được phủ một ráng mây hồng, khiến khuôn mặt xinh xắn của Mặc Nhi mềm mại căng mọng giống như một quả táo đỏ.
Trong lòng Tạ Lâm liền thấy yên tâm.
Chung thân đại sự của Mặc Nhi và Thục Hà vốn là chuyện canh cánh trong lòng nàng suốt bao lâu nay, bản thân đương nhiên khỏi cần phải nói, còn về phần Lạc Thạch Thiên cho đến giờ vẫn chưa lấy vợ, một thân một mình đi đi về vể lẻ bóng, tuy rằng đối phương không nhắc đến, nhưng Tạ Lâm luôn cảm thấy bản thân phải ghi nhớ chuyện này, bất cứ lúc nào cũng phải để ý tìm đối tượng phù hợp với hắn, nếu Mặc Nhi thành đôi với Lạc Thạch Thiên, thì nàng sẽ bớt đi một mối lo.
“Vậy thì vừa hay, nếu muội thật sự thích Lạc Thạch Thiên, thì ta nhất định sẽ tác hợp cho hai người,” Tạ Lâm không nhịn được bật cười, “Muội cứ yên tâm.”
Trong lòng Mặc Nhi thì luôn miệng kêu “Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng mà,” nhưng ngoài miệng lại lắp ba lắp bắp thốt lên, “Yên…… chắc chắn sẽ yên tâm.” Câu này khiến nàng hối hận đến nỗi hận không thể tát cho mình vài cái.
Tạ Lâm mỉm cười gật đầu.
Hai người lại nói thêm vài câu nữa, Mặc Nhi lúng ta lúng túng không tìm ra được chủ đề gì để nói, Tạ Lâm thấy nàng ấp úng hồi lâu, đành suy nghĩ đến việc đi nghỉ, Mặc Nhi lo lắng nhìn ra bên ngoài, lại cười giả lả nói: “Gia, người đừng đi nghỉ vội, nói thêm lúc nữa, nói thêm lúc nữa.”
Tạ Lâm lại đành phải ngồi dậy lần nữa, liếc nhìn Mặc Nhi xem nàng định nói gì, Mặc Nhi đằng hắng vài cái, nói đại vài câu.
Đúng lúc ấy tiếng đạp mở từ bên ngoài vang lên một tiếng “rầm” rất to, sau đó lại là tiếng cửa đóng lại to không kém, Tạ Lâm giật mình, còn Mặc Nhi thì sung sướng, cả hai đều đứng bật dậy.
Canh ba nửa đêm, ai lại xông vào thế? Trong lòng Tạ Lâm đang mải nghĩ ngợi thì lại thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Mặc Nhi, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói the thé của Lại Xương từ xa vọng đến: “Bệ hạ giá đáo……!”.
Một người sải những bước dài đi vào, Tạ Lâm tập trung nhìn, quả nhiên là Minh Trọng Mưu mặc thường phục xuất hành, chỉ thấy vẻ mặt hắn vô cùng tức giận, còn Lạc Thạch Thiên thì đứng bên cạnh.
Lạc Thạch Thiên liếc nhìn nàng, lập tức thấy chột dạ, di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, rơi đúng xuống người Mặc Nhi, Mặc Nhi chun chun mũi, vỗ vỗ ngực.
Tạ Lâm nhìn biểu cảm của hai người bọn họ, lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, nhưng giờ nàng không có thời gian để tâm đến họ.
Hai tay Minh Trọng Mưu tóm chặt lấy bả vai nàng, nghiến răng, đè nén lửa giận đang cháy phừng phừng trong người xuống, “Nghe Lạc ngự y nói nàng định phá thai?”.
Tạ Lâm lườm Lạc Thạch Thiên, khiến hắn phải bước thụt lùi về đằng sau, gãi gãi múi ngó lơ đi chỗ khác.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, khẽ mỉm cười, “Ngươi biết rồi à?”.
Minh Trọng Mưu bị câu trả lời điềm nhiên này của nàng làm cho sững sờ, trái tim cứ như thể một nhát búa giáng xuống, hắn nhìn xuống bụng nàng, “Nàng…… đó là con của nàng cơ mà!” Hắn nói với vẻ không tin nổi, “Sao nàng lại nhẫn tâm như vậy?”.
Lúc nghe Lạc Thạch Thiên nói, hắn không tin, hắn cho rằng hắn và Tạ Lâm đang lúc tình nồng ý đượm, ngày hôm qua nàng còn đồng ý vì hắn mà tập trung nghỉ ngơi ở phủ của mình, an tâm đợi ngày sinh đứa bé, thậm chí vì đứa bé, nàng còn buông bỏ cả quyền lực trong tay.
Lúc đó hắn đã tự nhủ, nàng nhất định là vì hắn, vì đứa con trong bụng, nên hắn nhất định phải đối xử tốt với nàng, nàng muốn gì thì hắn sẽ cố gắng hết sức làm vừa lòng nàng.
Sao chỉ trong chớp mắt, nàng đã thay đổi?
“Đúng, thần nhẫn tâm như vậy đấy.” Tạ Lâm cười khẽ, nàng cảm thấy bản thân mình đúng là người rất nhẫn tâm, loại chuyện giết con ruột của mình thế này, lại có thể đưa ra quyết định mà không hề chớp mắt, “Sao nào?” Nàng nhướng mày nhìn hắn, “Đau lòng à? Cảm thấy bị lừa đúng không?”.
Bàn tay nắm lấy bả vai Tạ Lâm càng thêm dùng lực.
“Rốt cuốc là tại sao?” Minh Trọng Mưu gằn từng chữ, “Nàng nói cho ta biết nguyên nhân, ta sẽ tha thứ cho nàng.”
Tạ Lâm bị hai chữ “tha thứ” này làm cho bật cười, “Tha thứ cho thần? Thần đâu có làm gì sai, tại sao cần phải tha thứ? Bệ hạ, người đúng là rất thích nói đùa.”
Nói cho hắn biết nguyên nhân ư?
Cả đời này nàng sẽ không bao giờ nói. Tạ Lâm nghĩ thầm.
Minh Trọng Mưu bị những lời của nàng làm cho sốc bước thụt lùi lại sau, nàng luôn luôn biết cách chỉ dùng một câu nói đã có thể đánh bại hắn.
Bàn tay tóm lấy vai nàng lại càng dùng thêm sức, thậm chí gân xanh trên ngón tay còn gồ hẳn lên, nàng giãy dụa, muốn thoát khỏi gọng kềm, nhưng lại bị hắn giữ chặt.
Bờ vai nàng gầy nhỏ, hắn thậm chí còn chẳng cảm nhận được chút thịt nào. Rất lâu về trước, hắn từng nghĩ thầm, nàng thật sự gầy đến mức khiến người ta xót xa. Rốt cuộc nàng đang cõng trên lưng áp lực lớn đến mức nào, hắn thật sự rất muốn chuyển cái trọng trách đó sang lưng mình.
Giờ hắn vẫn cảm thấy nàng khiến cho người cảm ta thấy xót xa, nhưng cũng lại càng khiến hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi hơn.
Nếu như hắn có thể cắn chết nàng ngay lập tức, sau đó nuốt gọn vào bụng, thì có lẽ sẽ tốt biết bao, tránh để nàng luôn đối chọi lại hắn!
“Ta không phải là con giun trong bụng nàng, nàng đừng bắt ta phải đoán có được không,” giọng nói của Minh Trọng Mưu trở nên cứng nhắc, “Như vậy rất mệt, nàng không biết sao?”.
Lạc Thạch Thiên và Mặc Nhi đều chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như vậy của vị hoàng đế Vạn Triệu, con mắt đỏ quạch toát lên lửa giận bừng bừng, nhưng cũng lại chất chứa xót thương nồng đượm. Hai người thấy vậy, bất giác đều giật mình đứng ngây người tại chỗ.
Nàng đương nhiên biết.
Nhưng nghĩ tới lời của Tiên đế, Tạ Lâm lại không nhịn được bật cười, nàng vỗ vỗ lên tay Minh Trọng Mưu, “Bệ hạ, người nghĩ quá nhiều rồi. Đêm đã khuya, bệ hạ nên quay về nghỉ ngơi đi.”
Hắn quá rõ nàng luôn biết cách dùng giọng điệu an ủi này để nói chuyện, chỉ là sau đó, nàng sẽ lại âm thầm lừa hắn.
Bàn tay tóm chặt lấy vai Tạ Lâm của Minh Trọng Mưu thả lỏng, một tay ôm lấy mặt, như muốn rũ đi vẻ mệt mỏi nghiêm trọng trên mặt, lúc hạ tay xuống, hắn đã trở lại thành hoàng đế Vạn Triệu đứng ở vị trí tối cao của Đại Sở.
“Tạ Lâm, trẫm sẽ không hỏi tại sao nàng làm vậy. Trẫm biết nàng vẫn chưa làm được.” Hắn ghé sát lại, thì thầm nói, “Trẫm không bao giờ cho nàng cái cơ hội đó đâu, nàng nhất định phải sinh đứa bé này ra, trẫm đã nói từ trước rồi, trẫm sẽ lập nó làm Thái tử, trẫm nói được làm được!”.
Minh Trọng Mưu không quan tâm xem Tạ Lâm có nghe được tới hết không, trong lòng nàng đang nghĩ gì, hắn quay đầu lại dặn dò Lạc Thạch Thiên và Mặc Nhi: “Các ngươi canh chừng nàng ấy cho trẫm, canh đến khi nàng ấy sinh đứa bé ra mới thôi, nếu nàng ấy và đứa bé có gì bất trắc, trẫm sẽ hỏi tội hai người các ngươi.”
Lạc Thạch Thiên liếc nhìn Tạ Lâm, cúi đầu không đáp, Mặc Nhi đứng bên cạnh lập tức trả lời rất to: “Vâng!”.
Minh Trọng Mưu rất hài lòng với biểu hiện của Mặc Nhi, hắn lườm Lạc Thạch Thiên một cái, cũng không nhìn đến Tạ Lâm, mà xoay người rời khỏi phủ Thừa tướng, đi thẳng về cung.
Hắn sợ nếu cứ tiếp tục nhìn nàng, hắn sẽ mềm lòng.
Dám không cần đứa con của hắn? Đứa trẻ này không chỉ là còn của một mình nàng, mà còn là con của hắn nên chuyện này phải do cả hắn quyết nữa!
Sau khi Minh Trọng Mưu về cung, hầm hầm nổi giận nhấc chân đạp tung cửa ra, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Cung nữ bên cạnh bị dọa cho sợ thót tim, đồng loạt nhìn vào bên trong, thấy Tổng quản Lại Xương vốn dĩ đi theo bệ hạ, giờ vẫn đứng canh ở ngoài như mọi ngày, không nhịn được thì thầm với vẻ sợ hãi hỏi ông ta: “Lại Xương đại nhân, bệ hạ làm sao vậy?”.
Lại Xương khoanh tay trước ngực ra vẻ bí hiểm, đáp: “Có chút chuyện thôi, đừng hỏi nhiều, cứ lo cho tốt chuyện của mình trước đi, mấy người các ngươi biết càng ít thì mới càng an toàn.”
Đám cung nữ bị lời nói của ông ta làm cho rùng mình, cũng không dám nói tiếp nữa.
XXX
Phủ Thừa tướng bị khóa chặt, bên ngoài có vô số thị vệ, người bên ngoài vào bị hạn chế nghiêm ngặt, canh chừng phòng bị cẩn mật, cứ như thể là một toà nội viện khác của hoàng cung vậy.
Gian thần Tạ Lâm bị nhốt trong phủ Thừa tướng, hai ngày không thấy Tạ Lâm lên triều, các đại thần bắt đầu suy đoán.
Đủ mọi những ý kiến khác nhau, có người nói Tạ Lâm đắc tội với bệ hạ, bị bệ hạ phạt đóng cửa kiểm điểm, có lẽ phải hai ba ngày mới có thể được ra ngoài; có người lại nói quyền lực của Thừa tướng quá lớn, từ xưa đã có câu công cao át chủ, giờ thời gian bệ hạ chấp chính đã đủ lâu, muốn thu hồi lại quyền lực của Thừa tướng, cái cây cao Thừa tướng e là sắp đổ rồi; cũng có người lại nói tình cảm giữa Thừa tướng và bệ hạ sâu đậm, trước là nghĩa thầy trò, sau là tình vua tôi, có lẽ còn có ẩn tỉnh khác……
Tóm lại cứ ta một câu ngươi một câu, đủ loại chứng cứ.
Kết quả sau khi bệ hạ hạ một đạo ý chỉ xong, luận điệu cho rằng Thừa tướng sắp ngã ngựa, dần dần chiếm thế thượng phong.
Trong ý chỉ của bệ hạ nói, cử Sử Đạt của bộ Lại kiêm luôn chức Thượng thư bộ Hình, tạm thời làm thay công việc của Thừa tướng.
Lập tức triều đình ồ lên xôn xao.
Tạm thời làm thay công việc của Thừa tướng? Thế có nghĩa là Tạ Lâm thật sự bị giam cầm, hơn thế trong một gian ngắn chưa chắc đã được thả.
Sử Đạt tuổi tác đã cao, đa phần đều tưởng rằng ông ta sắp về hưu đến nơi rồi, mấy ngày trước những người nắm bắt tin tức nhanh nhạy đều biết rằng con gái ông ta suýt chút nữa được gả cho bệ hạ làm Hoàng hậu, nếu ông ta thật sự trở thành Thừa tướng, sẽ có rất ít người không phục.
Lại có thông tin rằng, con gái của ông ta cũng xém tí nữa là gả cho Tạ Lâm, kết quả không biết là vì sao mà lại chẳng ra đâu vào đâu.
Giờ nhìn lại, có lẽ lúc ấy Sử Đạt đã có ý tranh giành vị trí Thừa tướng với Tạ Lâm chăng? Từ cổ chí kim tranh quyền đoạt lợi, kết quả đều là trở mặt thành thù, việc ấy triều đại nào cũng có, chẳng có gì hiếm lạ cả.
Nhưng chỉ có một số ít người để ý đến dòng chữ viết bằng mực rất nhỏ phía cuối đạo thánh chỉ ghi rằng: Điều Trầm Hòa Anh đến bộ Hình, để Đạt ngôn truyền thân giáo.
Đạt là ai? Vừa nhập chức ở bộ Hình lại có thể “ngôn truyền thân giáo”, tên có một chữ “Đạt” chắc chắn là Sử Đạt không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng tên Trầm Hòa Anh này cùng lắm chỉ là một Thám hoa tân khoa mà thôi, sao có thể để một lão thần như Sử Đạt đích thân hướng dẫn, dụng ý của bệ hạ rốt cuộc là gì đây, hiện giờ vẫn còn quá khó để đoán ra được.
Chỉ là hiện giờ trong ngoài triều đình gió bão đã nổi lên rồi, người nào người nấy chỉ có thể lo quét tuyết trước cửa sân nhà mình, chứ khó lòng lo cho mái ngói nhà người ta có sương.
XXX
Phủ Thượng thư bộ Binh.
Úy Trì Chính đang nghịch cái nghiên mực khắc hình con hổ trong tay, nghĩ đến việc ba ngày nữa, bệ hạ sẽ đích thân tổ chức yến tiệc, trao hổ phù cho hắn, khiến tâm trạng hắn rất khó dùng lời để diễn tả, lại nhớ tới chuyện Tạ Lâm bị giam trong phủ Thừa tướng, giờ cũng vẫn chưa được thả ra, rồi bị Sử Đạt của bộ Lại đoạt mất vị trí Thừa tướng.
Nhớ tới đêm Giao thừa, hắn nhìn thấy Tạ Lâm và bệ hạ đi trên phố, lời nói và thần thái như vậy, bất cứ ai cũng biết mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không hề đơn giản, cái cảm giác nồng nàn say đắm ấy khiến ngay cả hắn nhìn thấy cũng nổi hết cả da gà.
Vậy mà giờ Tạ Lâm lại bị bệ hạ nhốt trong phủ, còn bị cưỡng chế đoạt mất vị trí hiện tại, chỉ e cho dù Tạ Lâm có ra được, cũng sẽ trở thành bù nhìn.
Trong triều có bao nhiêu tai mắt đang nhìn vào, chỉ đợi Tạ Lâm nổi giận lôi đình, phản kháng lại đạo ý chỉ này của bệ hạ. Bất luận là có thành công hay không, thì suy cho cùng Tạ Lâm vẫn là một cái cây đại thụ, mà đại thụ thì thường khó đổ, Tạ Lâm và bệ hạ ai thắng ai thua, ai săn ai vẫn chưa thể nói trước được. Mọi người chỉ đợi kết quả từ hai người bọn họ, rồi sẽ chọn một bên để theo.
Nhưng không ngờ Tạ Lâm lại thật sự phục tùng như vậy, cả ngày đóng cửa nghiền ngẫm, không màng tới bất cứ chuyện gì. Bệ hạ muốn nhốt người này, người này ngược lại dường như rất nghe lời, không hề có ý định ra ngoài.
“Rốt cuộc trong đầu bọn họ đang có suy nghĩ gì?” Úy Trì Chính do dự nghĩ.
Một người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, cung kính đứng ở đằng sau Úy Trì Chính, “Đại nhân, Trác Thanh thấy, hình như mình có biết đôi chút.”
“Ồ?” Úy Trì Chính nhướng mày, “Ngươi nói nghe thử xem.”
“Mấy ngày trước không phải đại nhân đã nói định cài cắm tai mắt vào phủ Thừa tướng sao? Nhưng Trác Thanh phát hiện ra, nội bộ phủ Thừa tướng đâu đâu cũng đều là người của bệ hạ, Trác Thanh sợ bọn họ vạch trần nên đã rút hết cơ sở ngầm ra xa khỏi phủ Thừa tướng, nhưng đến tối, phủ Thừa tướng lại náo loạn một trận rất lớn, muốn phớt lờ cũng không được.” Trác Thanh ghé sát lại gần, nói bằng giọng cực thấp, “Tai mắt ngầm tiết lộ rằng tối hôm đó bệ hạ vội vội vàng vàng chạy tới phủ Thừa tướng,” hắn khẽ khàng nói tiếp, “Là để ngăn cản Tạ Lâm phá thai.”
“Cái gì?” Úy Trì Chính vốn dĩ còn nhàn nhã dửng dưng, sau khi nghe xong, trái tim lập tức chấn động, quay đầu lại nhìn, ánh mắt găm thẳng vào người Trác Thanh, “Ngươi nói Tạ Lâm muốn phá thai?”.
Trác Thanh nhìn hắn, sắc mắt thâm trầm gật gật đầu.