Gian Thương Và Thiếu Gia

"Thiếu gia, dâm đãng thêm chút nữa nào." hắn kề sát môi nàng dụ dỗ rồi chen mình vào giữa hai chân nàng, hắn không ngừng dùng thứ thô to của mình chọc vào miệng huyệt bé nhỏ, "Chảy thêm một chút nước nữa đi, làm cho cái giường này ẩm ướt thêm chút nữa, ai kêu bọn chúng thu tiền phòng đắt như vậy chứ."

... Đầu óc người đàn ông này mắc bệnh rồi sao? Nàng vừa tức vừa giận, "Im ngay!" Bộ ngực sưng lên, vừa đau vừa tê, bị bó chặt khó chịu muốn chết. Nàng muốn cởi hết tất cả quần áo để có thể tiếp xúc trực tiếp với tấm thân màu đồng cường tráng của hắn. "cởi quần áo giúp ta." Nàng hạ lệnh.

hắn cười cực xấu xa, "Tuân chỉ". Tìm được nút thắt hắn nhanh chóng cởi từng vòng từng vòng giải thoát hai bầu ngực tròn no đủ xinh đẹp.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, cơ thể theo bản năng nâng lên eo nhỏ, hai nụ hoa nhỏ vừa trắng noãn vừa nhuộm hồng đứng thẳng lên làm hai mắt hắn phủ một tầng u ám “Tiểu nhân nhi, nàng muốn chết sao.” Vừa nói vừa đưa tay ra sau đỡ lấy lưng của nàng, rồi cúi đầu cắn lên hai nụ hoa nhỏ, hắn cuồng vọng vừa mút vừa cắn hắn muốn để lại trên người nàng ấn ký của một mình hắn.

“A…a…” đau đớn cùng với khoái hoạt làm nàng rên lên vài tiếng, nắm chặt tóc hắn, “nhẹ thôi… Đau ta, Chàng là dã thú sao? A…a…” hắn vẫn tiếp tục ngậm bầu ngực của nàng. Nháy mắt, cảm giác sung sướng ập đến hệt như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim của nàng.

hắn cắn lên hai nụ hoa nhỏ trên ngực nàng cho đến khi nàng quá đau đớn túm chặt tóc của hắn, hắn mới chịu thả ra. hắn hôn lên môi nàng thật dịu dàng an ủi nàng. Hành động đối xử này so với ban nãy thì khác biệt một trời một vực, khiến cho nàng lại một lần nữa trở nên ngoan ngoãn, cũng làm cho hắn cười phá lên, "Nếu không hung ác một chút, lỡ nàng quên ta thì biết làm sao?"

Nàng nhăn mày, cúi đầu nhìn nụ cười lưu manh của hắn, “Chàng quên mất đối phương là ai rồi sao? Chàng tiêu diêu tự tại như vậy, ai biết được chàng có nữ nhân khác bên ngoài hay không. A… Bại hoại!” hắn dùng ngón tay vân vê chà xát nụ hoa của nàng. Trong đau đớn lại có cảm giác tê dại, nàng cũng không khách khí, dùng chính hành động đó đối xử lại với ngực của hắn.

********

Diệp Y Thiên thật sự là một nữ nhân. Vì mẹ nàng muốn chiếm được sự sủng ái của trượng phu, cũng như củng cố thêm địa vị của mình bà đã nói dối xưng nàng là nam, rồi cứ thế nuôi dưỡng nàng giống như nuôi dưỡng một bé trai, bắt nàng phải học những việc dành cho người kế tự, bắt nàng phải gánh vác tất cả mọi việc trong gia đình.

Cho đến khi tiểu muội của nàng được sinh ra chiếm hết mọi sự quan tâm của phụ thân, ba vị mẫu thân mới ngoan ngoãn dưỡng lão ở hậu viện. Tuy vậy, thân phận của nàng vẫn không được sửa lại cho đúng cứ thế tiếp tục duy trì. Để che giấu thân phận cũng như để có thể xử lý hết mọi việc trong nhà nàng đã bị ép cưới thê tử. Nhưng có thê tử rồi lại không có con cháu, nghe có được không đây? Nàng làm gì có năng lực khiến người phụ nữ kia mang thai, đành bắt nàng ta lén đi tìm nam nhân khác, rồi làm mọi cách để thê tử mang thai. Nhưng dù có làm thế nào đi nữa, người phụ nữ kia cũng không chịu đồng ý! Rốt cục, cuộc đời nàng lúc nào cũng loạn như vậy, chỉ vừa nghĩ đến một chút nàng đã muốn phát điên lên rồi.

Đau đầu nhất là, vào thời điểm nàng còn thơ ngây chưa biết mình là nam hay nữ, lúc đó nàng còn chưa đầy mười ba tuổi, vẫn đang trong quá trình học tập buôn bán, nàng đã quen biết hắn, hắn lớn hơn nàng mấy tuổi sau một thời gian quen biết nàng đã bị hắn lừa ăn sạch sành sanh. ( Lyn: mấy nàng đừng kêu là không biết hắn ăn gì nhé.)

hắn thừa dịp nàng vẫn đang bàng hoàng khiếp sợ khi phát hiện ra thân thể mình và thân thể nam nhân như hắn có nhiều điểm khác biệt đã ăn đậu hũ của nàng. Sau đó, hắn còn giả vờ đáng thương bắt nàng phụ trách, hắn nói nàng đã nhìn hết thân hắn. Đời này, hắn chẳng còn mặt mũi gặp ai.

không còn mặt mũi gặp ai sao? Da mặt hắn có thể dày thêm chút nữa không? Đột nhiên nàng nhớ lại, lúc trước, khi nàng lỡ thấy hắn tắm rửa, có khi là do một tay hắn thiết kế mà lên? Từ đó về sau, hắn cứ quấn chặt lấy nàng, làm xằng làm bậy, chọc nàng tức chết. Nhưng nàng lại ngại cái danh thiếu gia, cho nên, cũng chẳng dám nói gì. Trước khi người thừa kế tiếp theo của gia tộc sinh ra, nàng căn bản không dám noi theo tấm gương vô lương tâm của phụ thân, vỗ mông bỏ của chạy lấy người?

thật muốn chửi thề mà! Có phải kiếp trước nàng làm nhiều điều sai trái cho nên, kiếp này phải đầu thai vào một nhà sung sướng không lo chuyện cơm ắn áo mặc, nhưng lại vấp phải những thứ chuyện lộn xộn như vậy hay không?

Rốt cuộc, nàng đã đắc tội với vị thần tiên nào trên trời đây?

*****

một đám quản sự đang xếp hàng thay phiên chờ đến lượt mình báo cáo tình hình tài chính. Bên ngoài, đột nhiên có tiếng hô lớn: "không ổn rồi, thiếu gia, không biết ba vị phu nhân lại chạy đi đâu rồi!"

không biết chạy đi đâu thì mặc kệ đi, dù sao tiêu hết tiền là về ngay thôi. Nàng nghĩ thầm trong lòng nhưng không nói ra lời rồi nghiêm mặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn, tiểu nha hoàn ngoài cửa thấy vậy vội lui về sau vài bước, chờ đến nửa ngày nàng mới nói: "Phái người đi tìm." Dù có tìm người về hay không cũng vẫn lãng phí tiền tài và sức lực.

"Dạ vâng." Nha hoàn vội vã chạy đi, không dám nán lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của nàng thêm chút nào nữa. Khuôn mặt tuấn mỹ lại lạnh lùng vô cùng, có thể làm đông chết người ta. rõ ràng đẹp trai như vậy, ấy thế mà, nghe đâu, cả thiếu phu nhân cũng không dám tùy tiện lại gần thiếu gia. thật là đáng sợ quá mà.

Tạm thời chuyện sổ sách không có vấn đề gì đáng lo ngại, như vậy sắc mặt nàng mới dễ chịu được một chút. Chưa được bao lâu, bên ngoài lại vang lên một tiếng la lớn: "không xong rồi, thiếu gia, đại tiểu thư phát giận rồi!"

Rắc! một chiếc bút lông đã bị bẻ gẫy, bên thái dương lại hiện lên những hàng gân xanh quen thuộc. "Quản gia đâu." Mệnh lệnh vừa ra, nam nhân cao gầy lập tức chạy ra ngăn nha hoàn lại, rồi cùng nha hoàn đồng loạt rời đi. Thấy vậy, lửa giận trong nàng mới giảm bớt ba phần.

"Khoản tiền không dưng mà mất này là sao hả?" Số tiền thâm hụt quá lớn, nàng đưa ánh mắt lạnh băng của mình về phía vị quản sự đang run cầm cập kia.

Quản sự run rẩy trả lời: "Đây, đây là lão gia lấy, lão gia nói muốn trang trí biệt viện cho tam tiểu thư ạ."

Bố trí biệt viện thôi mà cần đến khoản tiền lớn như vậy sao, khoản tiền đó có thể mua hẳn một tòa biệt viện mới . Thái dương giật giật, cũng còn may, hành động tiêu hoang phá hại này thi thoảng mới xuất hiện lại, nàng nên cảm tạ vị phụ thân yêu con gái như mạng kia mới phải.

"Còn đây là cái gì?" Lại là một bài toán khó hiểu.

một vị quản sự khác run rẩy trả lời: "Đó là lúc đầu tháng ba vị phu nhân đến cửa hàng tùy tiện lấy ạ."

Tùy tiện lấy là đưa luôn sao? Thảo nào ba vị kia bây giờ lại rảnh rỗi chạy ra bên ngoài dạo, chủ yếu là không dám quay về gặp nàng đúng không?

Cứ một lúc, trong sổ sách lại xuất hiện một vài điểm khó hiểu, hoặc là không thể giải thích hoặc là có giải thích cũng giống như không. Quanh người nàng, khí lạnh càng ngày càng dày đặc, nhưng cũng rất may, còn chưa bùng nổ. Mãi đến khi kiểm tra xong hết sổ sách, các vị quản sự đi gần hết, bên ngoài viện lại có một tiếng la to: "không xong rồi!" Lúc này, trong thư phòng vang lên thanh âm thật lớn lúc này nàng đã thực sự tức giận.

Các vị quản sự vội vã bỏ của chạy lấy người, không một ai dám nán lại xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

********

Gã sai vặt bưng trà lên, ấm trà không ngừng va chạm, cứ kêu 'binh binh bang bang', nàng nghe mà giận điên người, nhận lấy trà rồi bảo hắn cút xuống. Vừa day huyệt thái dương, nàng vừa nghe lời báo cáo của vị quản gia vừa mới đi trấn an đại tiểu thư về.

"Sao, thiếu phu nhân đi du lịch và được một người tiều phu cứu?" Rũ mắt, nàng biết khi quản gia nhắc tới một người ngoài nhất định là đã có sắn ý đồ .

"Vâng ạ, thân thể người tiều phu kia rất là cường tráng..." Quản gia cúi đầu đầy cung kính, nói đúng chỗ hiểm.

"Ừm." Nàng đặt ly trà lại trên bàn, "Cứ làm theo những gì ông nghĩ đi." Nếu như thiếu phu nhân sinh con nối dòng, nàng sẽ có thể vụng trộm cuốn gói chạy lấy người, có thể danh chính ngôn thuận quăng cái gia đình này cho tên tiểu quỷ trong bụng thiếu phu nhân kia được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui