Chủ nhật ngày x tháng x. Thời tiết: trời mưa.
Người trong trò chơi rất xấu a, đồ đểu Ân Dự cũng xấu, mình hôm nay tâm tình rất không tốt.
Lời phê của giáo viên:
Đây là nhật ký một câu à !?
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =========
Buổi sáng thứ bảy luôn tràn ngập một bầu không khí đầy hứng thú, bất kể là học sinh hay là tộc đi làm, đã trải qua một tuần học tập cùng làm việc, tại buổi sáng đầu tiên của hai ngày nghỉ chung quy sẽ muốn ngủ cho đủ vốn. Tộc game thì lại càng là như thế, tối thứ sáu bình thường đều sẽ bị bọn họ dùng suốt đêm, thế nên sáng ngày hôm sau xuất hiện cảnh tượng xác chết khắp nơi căn bản cũng không có gì kỳ lạ, cái này cũng trực tiếp dẫn đến buổi sáng người sống trong thế giới game rất ít.
Phương Hãn bởi vì tối thứ sáu quá lag đi ngủ sớm, cho nên thức dậy cũng sớm, cậu rửa mặt xong thì phát hiện cửa phòng mẹ mình khóa chặt, đoán chừng là còn đang ngủ cái gì mà giấc ngủ làm đẹp. Tùy tiện ăn một bữa sáng, sau đó mở máy tính lên đăng nhập game, buổi sáng do ít người, nên mạng thông thuận bất ngờ. Phương Hãn nhìn nhân vật game của mình động tác lưu loát, nhịn không được cảm thán, cuộc sống không lag thật tốt…
Chỉ là lúc này người online quả thật ít, muốn hạ phó bản đánh quái đều không có biện pháp, cậu chỉ có thể trước đi chạy thương, vừa lúc thứ bảy, chạy thương tiền gấp đôi, tạm thời vậy coi như giết thời gian đi.
Kỳ thật nghiêm túc mà nói, thầy Phương vẫn là một người rất chạy theo mốt, hiện nay chính là làn gió ‘trạch’ thịch hành, cậu đương nhiên cũng muốn giẫm lên cái đuôi của trào lưu tuổi trẻ, vừa đến cuối tuần liền đem mình thành một trạch nam (*).
(*)Trạch là những người luôn ở trong nhà, sống khép kín.
Vậy nên sau khi bà Phương rời giường, thấy hình ảnh cậu con trai ngồi trước computer chơi game, trong lòng liền có điểm khó chịu. Thanh niên tốt đẹp cuối tuần không ra khỏi nhà, suốt ngày nằm bò trước máy tính làm cái gì. Nghĩ vậy, bà lập tức tiến tới túm con trai mình dậy: “Hãn Hãn, theo mẹ đi chạy bộ.”
Phương Hãn đang chạy thương không chú ý đến, bị mẹ mình nắm như vậy, trong lòng giật mình: “Mẹ mẹ đừng làm chuyện dọa người a.”
“Mẹ dọa người chỗ nào, chính con chơi máy tính quá mê mẩn đi.” Bà Phương thấy con trai hoàn hồn, nhanh chóng thúc giục: “Nhanh lên thay quần áo theo mẹ chạy bộ, sau đó đi mua đồ ăn!”
“Không phải chứ…” Phương Hãn bất đắc dĩ thở dài, mẹ cậu thật sự rất có sinh lực, đôi khi không thể không bội phục sự kiên nhẫn của ba mình.
“Không phải cái gì không phải, nhanh.” Bà Phương thay quần áo xong, phát hiện con trai còn chưa có chuyển động, chân mày dựng lên, khí thế hoàn toàn lộ ra.
“Biết rồi…” Nói đến cùng cậu vẫn là một đứa con ngoan, mệnh lệnh của mẫu thân là không cãi lại được. Mang acc của mình treo câu cá ở Nhạn Bắc, cậu cam chịu số phận thay quần áo đi theo.
Đợi hết thảy xong xuôi trở về, Phương Hãn cảm thấy thắt lưng mình đều mỏi nhừ. Nhìn con trai phía sau một bộ dáng mệt gần chết tiến vào nhà, bà Phương chế nhạo: “Đều nói trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh, Hãn Hãn con sau khi làm thầy giáo thế nào thể lực kém nhiều như vậy.”
“Là ngài quá có sinh lực.” Mặc dù bị cười nhạo, Phương Hãn cũng không thể không thừa nhận lời nói của mẹ mình là đúng, sau khi cậu làm giáo viên xác thật không để mắt đến việc rèn luyện thể dục, điều này dẫn đến hậu quả hiện tại chính là bộ dáng nho nhã yếu ớt của mình. Cậu cao 178cm, nhưng trọng lượng thật sự vô cùng nhẹ, nhìn trong gương thân thể trắng nõn, Phương Hãn có chút nhụt chí, tuy rằng sau khi mặc quần áo thoạt nhìn vóc dáng không tệ, nhưng cái bụng phẳng lì, một khối cơ cũng không thấy, làm đàn ông, mình quá thất bại đi. Nghĩ nghĩ, suy nghĩ của cậu lại ra xa, nhìn thân hình Giang Thiên Dự, chắc hẳn dưới lớp quần áo rất phát triển…
Dội nước xong chán nản đi ra, bà Phương đã không còn ở phòng khách, đoán chừng đang làm loạn trong bếp. Phương Hãn mở màn hình máy tính lên, dọn dẹp cá câu được trong tay nải, chuẩn bị nhân lúc thời gian còn sớm đi chạy thương tiếp. Bưu kiện phía dưới bên phải nháy nháy nhắc nhở, cậu lười biếng mở lên nhìn, là tin Tiêu tiêu vũ hiết online hệ thống tặng kinh nghiệm, cậu không hứng thú tắt đi, cũng không hứng thú muốn biết cậu nhóc kia đã chạy đi chơi nơi nào, dù sao nó cuối cùng cũng sẽ đến tìm mình.
Trong bang không ít người online, dần dần nội dung tám cũng nhiều lên, Phương Hãn câu được câu không cùng bọn họ nói vài lời, thuận tiện xem họ Giang kia đã lên chưa, phát hiện tên màu xám, lại cảm thấy không thú vị, liền thành thành thật thật vùi đầu chạy thương. Sau đó không lâu, hệ thống tuôn ra một tin tức bất ngờ.
[Hệ thống] [Tiêu tiêu vũ hiết] tại Tây Hồ khổ chiến [Đoạt bảo mã tặc], không chú ý giẫm phải mã tặc ngã té rớt xuống [Sách kỹ năng Gầm thét], thuận tay đem cất vào trong ngực.
Lập tức trong bang sôi trào, ào ào hướng Tiêu tiêu vũ hiết chúc mừng, trên kênh thế giới cũng có rất nhiều người điên cuồng gào thét “Khiếp, rớt Gầm thét !!” “Khốn nạn, ông cũng ở trong đội, tại sao lại không rớt vào bao ông!” “Là tôi thả mã tặc! Bán sách chia hoa hồng!” “…”
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Oa, Tiêu Tiêu được Gầm thét, phát tài rồi !!
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: QAQ, thật hâm mộ, chị nằm mơ cũng muốn có…
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Thứ này rất quý ạ?
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Đồ đệ ngốc, mang sách giấu kỹ, đừng để người khác lừa mất.
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Dạ, sư phụ sư phụ đang ở a.
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Nhóc ngốc, con sao lại chạy đi đánh mã?
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Con đi làm nhiệm vụ a, có người muốn con cùng đánh mã, con liền đánh, sau đó rớt ra cái bao, con liền nhặt lên.
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Số thật tốt…
[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Tiêu Tiêu a, đợi bán được nhớ chia hoa hồng…
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Chia hoa hồng là gì ạ?
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Lão cuồng lão nhanh xéo đi làm khuếch trương đi! Phần hôm qua còn chưa làm xong, hôm nay đừng nghĩ trốn.
[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Đối đãi khác biệt…
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ, có người hỏi con muốn sách.
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Hỏi con mua?
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Không phải, người đó hỏi con cho.
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Cậu ta thấy con cấp thấp, muốn lừa con đấy, con đừng đưa.
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Dạ, biết rồi ạ.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Bây giờ nhiều tên lừa đảo lắm, Tiêu Tiêu phải cẩn thận nha.
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Đúng đó, chị bị lừa qua hai lần rồi.
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Đã biết ạ, cám ơn tỷ tỷ.
Phương Hãn nghĩ một chút, vẫn không yên lòng, phát cái mật tán gẫu qua nhắc cậu nhóc, sách này ít nhất có thể bán giá 3500YB hoặc 3300J, dù sao đi nữa cũng đừng bán nhầm. Trò Giang một ngụm dạ dạ, kết quả đến lúc Phương Hãn ăn trưa xong trở lại, vẫn xảy ra chuyện.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Tiêu Tiêu nhóc xem rõ ràng có phải là 3500v.
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Hình như không phải, phía sau không có 0.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Nhóc có phải bị gạt rồi không a?
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Nhưng mà em rõ ràng thấy người đó đưa em 3500
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Có chuyện gì vậy?
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Tiêu Tiêu hình như bị lừa.
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ, sách của con bán rồi, nhưng mà người kia chỉ đưa con 35v…
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Nhóc ngốc này con có phải bị lừa rồi không?
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Con không biết, con rõ ràng thấy người đó thả vào 3500v, con mới nhấn xác nhận, thế nhưng vào tay nải liền biến thành 35v…
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Ngốc, con nhất định bị lừa rồi!
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Choáng, y chang thủ đoạn lừa gạt tớ, người đó có phải là acc cấp thấp? Tên gì?
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Em không biết tên người kia.
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Người đó có M con không?
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Có ạ, người đó nói muốn mua 3500v
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Thêm vào hảo hữu đi.
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Tại sao a? Con không cần cùng tên lừa đảo làm bạn!
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Nói con thêm con cứ thêm đi.
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Dạ…
[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Tiêu Tiêu a, bỏ thêm đối phương làm hảo hữu, nhóc có thể ghi lại tên cậu ta, hơn nữa nếu như có thể, còn có khả năng dùng Vụ Ảnh Tầm Trung đó.
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Dạ, Vụ Ảnh Tầm Trung là cái gì ạ?
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Đồ đệ con mang tên người kia lại phát qua đây.
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: là gì ạ?
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: =.=|| Con đưa tài khoản cho sư phụ, sư phụ đăng nhập vào xem.
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Dạ, con không nhớ, để con tìm.
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Đúng rồi, dùng thư hoặc là mật tán gẫu phát qua cho sư phụ, đừng nói trên kênh đông người!
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Dạ
Đợi sau khi Tiêu tiêu đưa tài khoản của nó qua, Phương Hãn bảo nó logout, cậu đăng nhập vào. Vừa login, cậu lập tức mở danh sách hảo hữu, trong hảo hữu của Tiêu tiêu ít người đến thảm thương, rất nhanh cậu liền tìm được cái tên rất phức tạp kia. Nhấn chọn xem tư liệu, đối phương là một acc cấp 30 đồng thời biểu thị đang ở Lạc Dương.
Phương Hãn đoán cậu ta đang mở sạp, liên tiếp nhìn xem, sau 10 phút tìm kiếm đã thấy được tên lừa đảo. Mở sạp ra nhìn, quả nhiên trong ô đầu tiên để sách Gầm thét, đề giá 4000J, lại nhìn bên phải đã có không ít người muốn mua nhắn lại, đoán chừng tiếp theo không lâu sách này cũng sẽ bị bán ra.
Phương Hãn nghĩ một chút, nhưng không có biện pháp. Kỳ thật cậu không có cách nào khả thi, mình cũng không phải cao thủ máy tính, cũng không như trong tiểu thuyết miêu tả là bạn của hacker, căn bản không có cách nào lấy sách lại. Nhưng cơn tức này nuốt xuống không được, cậu mở thêm acc của mình, giao dịch qua một tí YB, mua vài cái loa, lốc cốc gõ chữ trong khung.
[Loa] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Kiệt Mật‘,Liên, người này là tên lừa đảo, mua bán mọi người xin cẩn thận!
[Loa] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Kiệt Mậu‘,Liên, cậu lừa gạt một đứa bé có gì vui chứ? Sách này cho cậu cầm đi mua quan tài đấy !!
[Loa] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Kiệt Mậu‘,Liên, Kiệt Mật‘,Liên, Kiệt Mật‘,Liên, Kiệt Mật‘,Liên, xin mọi người nhớ kỹ cái tên rác rưởi này!
Thật ra Phương Hãn cũng không có ý định đánh ra mấy lời nóng nảy như vậy, mấy cái loa này mặc dù không có bao nhiêu chữ mắng chửi, nhưng trong câu chữ lửa giận vẫn rất rõ ràng. Có thể nguyên nhân bởi vì Giang Tiểu Vũ là đồ đệ của mình, trong game không thể để người ta lừa như vậy, cậu nghĩ thấy thật tức giận, phản ứng cũng giống như lần trước Tiêu tiêu bị nói là nhân yêu bị người khác mắng chửi.
[Nói thầm] [thùy gia lam nhan] nói với các hạ: Em bị lừa? Lừa em cái gì vậy? Kiệt Mật‘,Liên kia anh biết là người nào.
[Nói thầm] các hạ nói với [thùy gia lam nhan]: Là ai?
[Nói thầm] [thùy gia lam nhan] nói với các hạ: Em có phải bị tên đó lừa lấy Gầm thét không, anh có thấy em giết mã tặc được.
Phương Hãn đối với Thùy gia lam nhan không có chút thiện cảm nào, cho nên cũng không muốn nhiều lời với cậu ta.
[Nói thầm] các hạ nói với [thùy gia lam nhan]: Đúng, cậu có thể nói cho tôi biết người kia là ai không
[Nói thầm] [thùy gia lam nhan] nói với các hạ: Bây giờ em đến chỗ Nguyệt Lão Lạc Dương đi.
[Nói thầm] các hạ nói với [thùy gia làm nhan]: Vì sao phải tới đó?
[Nói thầm] [thùy gia lam nhan] nói với các hạ: Em tới là được.
Mặc dù trong lòng còn có nghi vấn, Phương Hãn vẫn tới, vừa xuống tọa kỵ, hệ thống thông báo đối phương tặng cậu hoa hồng, tiếp theo một khung xác nhận kết hôn nhảy ra.
[Nói thầm] [thùy gia lam nhan] nói với các hạ: Em nhấn đồng ý anh sẽ nói cho em biết người kia là ai.
Phương Hãn ngoài kinh ngạc ra còn cảm thấy có chút buồn cười, cái tên Thùy gia lam nhan này rốt cuộc muốn hát tuồng gì đây, cậu ta bây giờ đang nói chuyện với đối tượng là “Tiêu tiêu vũ hiết”, một nhân yêu, một người đã bị cậu ta cưỡng chế ly hôn, “thê tử bị vứt bỏ”, cậu ta còn có thể muốn cùng nó kết hôn lại !?
[Nói thầm] các hạ nói với [thùy gia lam nhan]: Cậu làm gì vậy?
[Nói thầm] [thùy gia lam nhan] nói với các hạ: Em cứ nhấn đồng ý đi, hỏi nhiều vậy làm gì?
[Nói thầm] các hạ nói với [thùy gia lam nhan]: Xin lỗi, cậu không nói rõ ràng tôi đi.
[Nói thầm] [thùy gia lam nhan] nói với các hạ: Em không muốn biết người lừa em là ai?
[Nói thầm] các hạ nói với [thùy gia lam nhan]: Chính tôi sẽ tự làm rõ, 88
Phương Hãn dứt lời lập tức cưỡi tọa kỵ bay đi, một lát sau, tin của Thùy gia lam nha lại phát tới.
[Nói thầm] [thùy gia lam nhan] nói với các hạ: Tiêu Tiêu anh xin lỗi…