Gian Xảo Long

Nhận được sự cho phép của nàng, Ngao Lãng quyết định sẽ không chịu đựng nữa, vội vã hôn lên mắt, mũi, môi, miệng, đồng thời hai tay cũng dời xuống nhẹ nhàng cởi áo nàng ra.

“A… Lưng của thiếp đau quá…” Bạch Lộ nhíu mày lẩm lẩm.

Lúc này Ngao Lãng mới để ý nàng đang nằm trên mặt đất, liền cởi trang phục trên người kê dưới thân thể mềm mại của Bạch Lộ, sau đó mới lại tiếp tục.

Chưa bao giờ trải qua sự đụng chạm thân mật như vậy, làn da Bạch Lộ trở nên đỏ ửng dưới từng cái hôn nóng bỏng của Ngao Lãng, ngay cả nơi tư mật cũng không ngoại lệ, nàng muốn ngăn lại, nhưng cơ thể đã sớm mềm nhũn như nước, ngay cả một ngón tay cũng không nâng nổi, càng đừng nói đến việc mở miệng.

“Từ giờ trở đi… Nàng chính là của ta…” Giọng nói của Ngao Lãng vì dục vọng mà trở nên khàn khàn.

Cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Lộ vừa mới được giải phóng đang vội vã hô hấp không khí lại một lần nữa bị đoạt lấy, nàng còn chưa kịp đáp lại hắn, thân mình liền bị chiếm giữ hoàn toàn, thể xác này về sau không chỉ là của chính mình, mà còn của nam nhân đang ở trước mặt nàng.

Tuy rằng đau đớn giống như chỉ là thoáng qua, nhưng khi nàng mở mắt ra, mới phát hiện bản thân mình vừa mới ngất xỉu.

“Rất đau sao?” Ngao Lãng vẻ mặt lo lắng nhìn kĩ từng nét biểu cảm của nàng, bởi vì trước đó hắn cũng không rõ sẽ xảy ra tình huống như vậy.

“Không, không sao…” Nàng thẹn thùng vô cùng khi nhận thấy được những động tác ở thân dưới, cảm giác bọn họ còn đang cùng nhau kết hợp thật sâu, cho nên ngay cả nói chuyện đều lắp bắp.

“Ta sẽ cố gắng không quá dùng sức… Sẽ nhẹ nhàng một chút…” Hắn dùng bàn tay nâng tấm lưng bé nhỏ của Bạch Lộ lên, để tránh nàng lại bị những hòn đã nhỏ dưới đất đâm vào gây đau đớn.

Bạch Lộ ôm lấy cổ hắn, nơi tư mật cũng theo đó mà phối hợp luật động, khuôn mặt nàng càng lúc càng hồng, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu trở nên run run gấp gáp.

“Ngao Lãng… Thiếp yêu chàng…” Hắn là phu quân của nàng, còn nàng là thê tử của hắn, vợ chồng có thể yêu nhau thật đúng là chuyện hạnh phúc đến nhường nào. Bây giờ Bạch Lộ càng thêm hiểu được vì sao nương đối với cha luôn luôn nhớ mãi không quên, không chỉ bởi vì là vợ chồng, mà còn bởi vì tình yêu họ dành cho nhau.

Yêu? Hắn còn chưa hiểu được ý nghĩa thực sự của từ này, nhưng khi Bạch Lộ nói ra lại có thể làm cho Ngao Lãng lập tức cảm nhận được tình ý sâu sắc của nàng.

“Ta cũng vậy…” Ngao Lãng học được từ “yêu”, nó hẳn là so với thích còn có ý nghĩa hơn, là thứ tình cảm có thể vì đối phương mà không màng đến sự sống.

Hắn thực sự rất yêu nàng…

Nếu có một ngày Bạch Lộ thực sự chết đi, như vậy hắn cũng không thể sống một mình…

Ngao Lãng càng thêm tiến sâu vào nàng, khiến cho hai người kết hợp càng chặt chẽ, để Bạch Lộ biết được hắn yêu nàng biết bao nhiêu.

Buổi tối hôm nay, dưới sự chứng kiến của ánh trăng, bọn họ chân chính kết làm phu thê.

Cho đến khi Bạch Lộ cuộn mình nằm ngủ trong lòng hắn, Ngao Lãng mới nhặt lên áo choàng, nhẹ nhàng bao lấy thân thể của nàng. “Ta nguyện ý trả giá hết thảy, chỉ cần được ở bên nàng mãi mãi…”

Sống trên đời bao nhiêu năm tháng như vậy, một kẻ luôn luôn kiêu ngạo tự phụ như hắn, lần đầu tiên thật lòng khiên tốn cầu xin.

Mười ngày sau, Bạch Anh xuất giá.

Bạch Lộ nhìn theo đoàn đón dâu, cùng với gia đình nhà chồng tỷ tỷ đang cưỡi ngựa đi trước kiệu hoa của nàng, trong lòng toàn tâm toàn ý chúc phúc.

“Lộ nhi, tỷ tỷ của muội bây giờ đã xuất giá, sau này nếu muốn tìm người nào đó nói chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ nhị biểu tẩu, không cần phải khách khí với ta.” Nhị biểu tẩu thân thiết dặn dò.

Đại biểu tẩu cũng nói: “Chúng ta đều là người một nhà, cũng không nên quá khách khí.”

“Muội hiểu, cảm ơn hai tẩu.” Bạch Lộ hé ra khuôn mặt tươi cười, nhu thuận trả lời.

“Có điều Lộ nhi thực sự càng lớn càng duyên dáng, trước kia vẫn luôn cảm thấy Anh nhi xinh đẹp, nhưng mà hiện giờ muội cũng không kém tỷ tỷ một chút nào.” Đại biểu tẩu khen ngợi.

Nhị biểu tẩu cũng phụ họa vài câu. “Đúng vậy, dạo này Lộ nhi trông cứ như một bông hoa mẫu đơn mới nở rộ, cho dù có là kén rể, cũng không sợ sẽ không tìm được đối tượng tốt…”

Nghe hai vị biểu tẩu ca ngợi như vậy, Bạch Lộ ngượng ngùng sờ sờ gương mặt mình, tuy rằng bên ngoài nhìn không thấy, nhưng nàng vẫn có một chút chột dạ.

Tối hôm đó đem trinh tiết trao cho Ngao Lãng, nàng đã từ một cô nha đầu nhỏ lột xác thành nữ nhân chân chính, ngay cả bản thân cũng cảm nhận được sự đổi khác của mình.

“Có điều sau khi thái tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, cha cùng với tướng công dường như vô cùng lo lắng…” Đại biểu tẩu thay đổi đề tài, hàn huyên cùng mấy chị em dâu.

Nhị biểu tẩu gật đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm qua muội mới nói chuyện cùng với mẹ, nghe nói thái tử mới ngồi lên ngai vàng, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi đã hạ vài đạo thánh chỉ, đuổi một vài vị đại thần mà người chán ghét ra khỏi kinh thành, giáng xuống làm mấy chức quan nho nhỏ ở địa phương khác, thậm chí còn đem rất nhiều những tên tiểu quan từng nói xấu người nhốt hết vào Thiên Lao chờ xử trảm, nương rất lo lắng cha và anh cả cũng sẽ là một trong số đó…”

“Ta cũng lo lắng như vậy…” Đại biểu tẩu phiền lòng thở dài.

Bạch Lộ lắng nghe hai vị biểu tẩu nói chuyện, tuy rằng nàng không hiểu việc triều đình, nhưng nàng cũng biết người làm hoàng đế cũng không thể chuyên quyền độc đoán như vậy. “Vị tân hoàng đế này rất xấu hay sao?”

“Suỵt! Đừng nói quá lớn!” Nhị biểu tẩu đột nhiên khẩn trương. “Cha nói hoàng thượng hiện tại cho dù có là nửa lời nói thật cũng nghe không lọt, chỉ tin tưởng quyền lực của chính mình, còn khiến cho mấy vị lão thần đã từng đưa ra những lời can gián đều hồi hương dưỡng lão, sau đó chỉ biết trọng dụng những tên tối ngày nịnh bợ bản thân, triều đình hiện tại đã không còn như lúc tiên đế trị vì, mọi người đều giống chim sợ cành cong, cũng không dám hé răng nửa lời, sợ kế tiếp sẽ đến phiên chính mình…”

Đại biểu tẩu cũng hướng về phía Bạch Lộ thở dài. “Không sai, ta còn nói với đại biểu ca của muội, không bằng nên tính toán từ quan đi thôi, miễn cho không cẩn thận lại chuốc họa vào thân, ngay cả cái mạng nhỏ có khi cũng chẳng còn.”

“Nhưng mà Bạch gia chúng ta có vu nữ, từ trước đến nay, hoàng đế của biết bao triều đại vẫn luôn quan tâm đến việc này, hoàng thượng hẳn là sẽ không đối xử quá đáng với chúng ta.” Nhị biểu tẩu cũng chỉ biết an ủi mọi người như vậy. “Lộ nhi, muội nói có đúng hay không?”

“… Vâng.” Bạch Lộ ngẩn người gật đầu.

“Chỉ mong tổ tiên có thể phù hộ.” Nói xong, đại biểu tẩu cùng với nhị biểu tẩu liền đi ra ngoài.

Bạch Lộ không để ý hai người chị dâu đang nói sang chuyện gì khác, trong đầu cô vẫn quanh quẩn với suy nghĩ về những lời vừa rồi của họ, không nhịn được mà lo lắng cho cậu cùng đại biểu ca, cũng không biết bản thân mình có thể giúp được gì hay không nữa.

Bạch Lộ cứ thế mang tâm trạng nặng trĩu cùng lo sợ bất an quay về phòng của mình, đem tất cả trâm cài trên đầu, cùng với khuyên tai, vòng ngọc đều tháo hết xuống, nàng không quen mang trên người nhiều đồ trang sức như vậy.

“Nhị tiểu thư, đây là điểm tâm vừa mới làm xong, đều là những thứ mà người thích ăn…” Tỳ nữ đẩy cửa tiến vào.

Không phải Bạch Lộ đang nhìn nàng, mà là đang đưa mắt dõi theo thân ảnh cao lớn của nam nhân ở phía sau tỳ nữ. “A, được rồi, cứ để ở trên bàn, ta nghĩ muốn ngủ một chút.”

“Vâng.” Tỳ nữ thuận tay khép cửa phòng lại liền đi ra.

Nhìn thấy Ngao Lãng, Bạch Lộ sẽ không nhịn được mà lại nghĩ về chuyện tối hôm ấy, tâm tình cũng theo đó mà trở nên không yên, nàng cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, đầu óc bắt đầu quay vòng vòng, vội vàng tìm một cái đề tài nào đó để che giấu sự thẹn thùng của mình. “Hôm nay là ngày tỷ tỷ xuất giá, có rất nhiều tân khách đến nhà…”

Ngao Lãng hừ nhẹ một tiếng. “Nàng ta cuối cùng cũng lập gia đình.”

“Làm sao vậy?” Nghe thấy trong giọng nói của hắn dường như có điều bất mãn đối với tỷ tỷ, Bạch Lộ vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Chàng chán ghét tỷ tỷ của ta sao? Vì sao?”

Hắn vội vã sửa miệng. “Ta chưa từng nói chuyện với nàng ta bao giờ, làm gì có chuyện chán ghét hay không, chính là bởi vì trước kia cô ta không quan tâm đến nàng, cho nên ta mới không thích.”

Bạch Lộ lúc này mới thả lỏng. “Thì ra là như vậy, nhưng mà mấy tháng qua tỷ tỷ đối với ta rất tốt, cho nên chàng cũng đừng buồn bực nữa.”

“Nể mặt nàng, ta sẽ không so đo với cô ta.” Giọng điệu của Ngao Lãng nghe qua có phần ngạo mạn, nhưng mà trong lời nói cũng tràn ngập thâm tình, Bạch Lộ tất nhiên nhận ra điều đó.”

Ngao Lãng vươn tay kéo Bạch Lộ lại gần, sau đó cúi mặt xuống hôn lên hai gò má của nàng, có điều như vậy vẫn còn chưa đủ, hắn liền trực tiếp hôn lên cái miệng nhỏ nhắn.

“Chờ… chờ một chút…” Phát hiện ra bàn tay Ngao Lãng đang không yên vị mà cởi quần áo của nàng, Bạch Lộ vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng nói. “Vạn nhất Quyên nhi lại vào được… Sẽ nhìn… Thấy…”

Hắn nuốt câu nói kế tiếp của Bạch Lộ vào miệng. “Ta làm pháp thuật ở trên cửa, không ai có thể đi vào được…”

Sau khi quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước, trở thành vợ chồng chân chính, Ngao Lãng hoàn toàn không thể chịu đựng được việc phải rời xa nàng, cho dù là nửa khắc, việc đó chính là đang tra tấn hắn.

Bạch Lộ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng cũng chỉ có thể đầu hàng.

“Nàng là của ta…” Ngao Lãng ôm Bạch Lộ đi về phía giường.

“Thiếp đương nhiên là của chàng… Tất cả…” Nàng nâng bàn tay nhỏ bé lên, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của Ngao Lãng, muốn xóa tan sự bất an trong lòng hắn.

Kỳ thực Bạch Lộ cũng hiểu được đại khái hắn đang bất an và sợ hãi cái gì, cho nên từ giờ trở đi, nàng muốn cho Ngao Lãng hiểu được, cho dù bản thân mình không ở nhân thế, hắn vẫn luôn luôn có được tâm của nàng.

Nghĩ như vậy, Bạch Lộ liền vươn tay ôm lấy nam nhân đang ở trước mặt, muốn dùng tất cả khả năng của mình làm cho Ngao Lãng hiểu được hắn tuyệt đối sẽ không mất đi nàng.

Hô hấp của Ngao Lãng dần trở nên gấp gáp, tham lam khám phá cơ thể nàng, dường như cho dù thế nào cũng đều không đủ, một lần lại một lần tiến vào nơi hoa viên đầy dụ hoặc, nghe Bạch Lộ ở dưới thân bởi vì chịu không nổi hắn làm càn mà nhỏ giọng khóc nức nở, làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn cùng kiêu ngạo.

Cho đến khi dục vọng của Ngao Lãng được lấp đầy, hắn mới bằng lòng thoáng buông tay. “Lúc này còn đau không?”

“Chỉ có một chút xíu.” Bạch Lộ thẹn thùng trả lời.

Bàn tay nam tính to lớn nhẹ nhàng mơn trớn gò má còn đang ẩm ướt mồ hôi của nàng, sau một lát, Ngao Lãng đột nhiên mở miệng tuyên bố –

“Ta vừa mới quyết định một việc, từ hôm nay trở đi sẽ ở lại nơi này, không quay về trên núi nữa.”

Bạch Lộ trợn tròn mắt. “Chàng muốn ở nơi này?”

“Đúng, dù sao cũng không có bất kì ai thấy được ta, cho nên cũng sẽ không ai biết có người khác ở trong phòng của nàng.” Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này thật sáng suốt.

“Nhưng mà…” Nàng có chút do dự.

“Không có nhưng nhị gì cả, cứ quyết định như vậy đi.” Ngao Lãng bá đạo nói.

“Chàng muốn ở đây cũng được, bất quá có gây trở ngại cho việc tu luyện của chàng hay không?” Bạch Lộ là đang lo lắng chuyện này. “Vạn nhất tộc trưởng của chàng…”

Ngao Lãng vẻ mặt thờ ơ nói: “Nàng không cần phải lo lắng chuyện của hắn, so với việc tu luyện thì nàng quan trọng hơn rất nhiều, cho dù nàng không chịu đáp ứng, ta cũng không đi.”

“Được rồi, chàng muốn ở lại đây cũng được, nhưng mà ta có một điều kiện…… Nếu như có người ở bên cạnh, chàng không được phép nói chuyện với ta, để ta không cảm thấy khó xử khi phải suy nghĩ xem có nên trả lời chàng hay không.” Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nói.

Hắn hừ một tiếng, bất quá vẫn là thỏa hiệp. “Ta đồng ý là được.”

Bạch Lộ lúc này mới tươi cười rạng rỡ. “Chàng nhớ phải tuân thủ ước định đấy.”

“Ta đương nhiên nói lời có thể giữ lời.” Ngao Lãng cũng nở nụ cười, tâm tình hiếm khi có thể thả lỏng, mí mắt cũng theo đó mà trở nên nặng trĩu.

Trông thấy nam nhân nằm ở bên cạnh không nói chuyện nữa, nghiêng đầu liền bắt gặp hắn đang ngủ say sưa, trên mắt còn có quầng thâm do mỏi mệt, ngay cả khi nàng đứng dậy cũng không hề tỉnh lại. Bạch Lộ không biết hắn thời gian này đang làm cái gì, chỉ với lấy áo cánh mặc vào người, sau đó thuận tay đem màn buông xuống, để cho hắn ngủ thật ngon.

Ở những ngày tiếp theo, mỗi ngày Ngao Lãng đều cùng Bạch Lộ như hình với bóng.

Bạch Lộ đi vào đình hóng mát, hỏi Ngao Lãng: “Cả ngày chàng ở chỗ này không cảm thấy nhàm chán sao?”

“Chỉ cần có nàng sẽ không.” Ngao Lãng muốn quý trọng mỗi giây mỗi khắc được ở bên nàng.

“Vậy là tốt rồi.” Nàng cười ngọt ngào.

Ánh mắt Ngao Lãng bất chợt bốc lên hỏa diễm. “Nàng còn cười với ta như vậy, chúng ta sẽ phải trở về phòng ngay bây giờ.”

“Vì sao phải về phòng…” Đột nhiên hiểu được ý tứ của hắn, khuôn mặt Bạch Lộ lập tức đỏ bừng. “Tối hôm qua chúng ta mới… Mới như vậy mà thôi, lúc này là ban ngày ban mặt, không cho phép chàng xằng bậy.”

Hắn hừ nhẹ một tiếng. “Chuyện này cùng với ban ngày hay buổi tối thì có liên quan gì? Ta muốn ôm nàng, bất cứ lúc nào đều có thể.”

“Ta nói không được là không được.” Bạch Lộ giận dữ khẽ nói.

“Vì sao không được?” Ngao Lãng vẻ mặt bất mãn.

“Thì ra chàng muốn ở lại đây, không phải vì suy nghĩ sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ ta, mà là vì loại chuyện này…” Nàng cúi đầu xuống, giọng nói uể oải. “Bây giờ ta đã hiểu được.”

Trông thấy dáng vẻ ủy khuất của nàng, khí thế vừa mới ngùn ngụt bốc lên của Ngao Lãng trong nháy mắt liền tắt ngóm. “Ta đương nhiên là vì muốn luôn luôn được ở bên nàng nên mới tới đây… Được, ta sẽ nhẫn nại, đợi đến buổi tối rồi nói sau.”

“Thật vậy chăng?” Bạch Lộ liều mình cắn môi dưới, miễn cho bật cười thành tiếng.

“Đương nhiên là thật.” Trông thấy Bạch Lộ dáng vẻ đáng thương cúi thấp đầu xuống, hắn cũng không biết nên nói thế nào.

“Từ nay về sau, việc gì ta cũng sẽ hỏi nàng trước, nếu nàng không muốn, ta sẽ không làm nữa…”

“Ừm.” Nàng cố gắng nhịn cười tới mức hai bả vai đều run lên bần bật.

“Sao nàng lại vì chuyện này mà khóc? Nàng đừng khóc… Sau này ta đều sẽ nghe nàng…” Ngao Lãng bất chấp cái gì gọi là uy phong của trượng phu, ngay cả tự tôn của Ứng Long hắn cũng không cần, một lần nữa cúi đầu nhận sai.

“Ta tin tưởng chàng là được.” Bạch Lộ dùng ngón tay lau khô khóe mắt còn đang ẩm ướt, đó là bởi vì nàng buồn cười tới mức rơi lệ.

Ngao Lãng thấy nàng nín khóc, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Lộ nhi…” Giọng nói của mợ đột nhiên vang lên.

“Là mợ tới tìm ta.” Bạch Lộ vội vàng đi ra khỏi đình hóng mát, bước về hướng hành lang dài trước mặt.

Ở đầu bên kia hàng lang, mợ cũng đang tiến lại gần, nhớ đến cô cháu gái đã vài ngày vẫn chưa gặp mặt, thầm nghĩ nàng không có cha mẹ, tỷ tỷ lại xuất giá, thân là trưởng bối, vẫn là nên đến quan tâm một chút. “Kỳ quái? Không ở trong phòng sao?”

Bạch Lộ vội vàng bước nhanh qua. “Mợ tìm cháu có việc sao?”

“Ta cứ tưởng cháu đang ở trong phòng chứ…” Khuôn mặt hiền hậu của mợ ngập tràn ý cười. “Kỳ thực cũng không có chuyện gì, sợ cháu ở một mình sẽ buồn, cho nên mới tới tìm cháu trò chuyện, mặt khác…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui