Giang Bắc Nữ Phỉ

Có là do tạm thời chưa thể thích ứng được với bóng tối
trong phòng, nên người đó cứ đứng ở trước cửa, rồi mới khẽ khàng đi hẳn
vào trong phòng. Chỉ một lát vậy thôi, mà Thần Niên đã nhận ra người đó
là ai, vội vàng bám theo sau, nhỏ giọng gọi: “Lục Kiêu!”.

Bóng người mới tới khựng lại, quay ra sau nhìn, Thần Niên vừa mới mở
miệng đặt câu hỏi, Lục Kiêu đã đưa ngón trỏ lên môi suỵt khẽ, hơi lắc
lắc đầu với nàng tỏ ý không được lên tiếng, sau đó lại kéo nàng đi sâu
vào bên trong phòng vài bước, đến tận chỗ giường ngủ mới đè thấp giọng
nói: “Ta nằm bò trên nóc nhà phòng cô đến nửa đêm, khó khăn lắm mới đợi
được thị nữ canh bên ngoài ngủ gật, để có thể trèo xuống được đấy, chúng ta nói chuyện cẩn thận vào, đừng để nàng ta giật mình tỉnh giấc.”

Thần Niên nghe vậy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội hỏi: “Sao ngươi lại đến đây? Ngươi chịu tin lời ta nói rồi hả?”.

“Ta không tin cô, chẳng lẽ đi tin lời kẻ khác?” Giọng điệu của Lục Kiêu
lộ ra đôi chút khinh thường, lại hỏi lại: “Tạ Thần Niên, có phải cô cũng chỉ coi ta là tên man di Bắc Mạc vừa ngố vừa ngốc đúng không?”.

Giờ khắc này sao Thần Niên dám nói thật, nghe thế vội đáp: “Không hề, ta không hề nghĩ thế.”

Nhưng Lục Kiêu lại cười nhạo một tiếng khe khẽ, đoạn nói: “Ta nói với cô này Tạ Thần Niên, lúc trước ta không đi theo cô, một là vì nhìn thấy
thủ vệ ở trong tiểu viện của cô nghiêm ngặt như thế, lại có cả hai cao
thủ là lão Kiều và Trịnh Luân ở đấy, sự an toàn của cô không còn là vấn
đề nữa. Hai là lòng dạ của gã tình lang nhà cô quả thực quá nhỏ mọn, nếu thật sự ngày nào ta cũng tới canh chừng cho cô, thì không biết hắn sẽ
còn như thế nào nữa.”

Hắn nói câu nào đúng câu ấy, khiến Thần Niên không thể phản bác gì được.

Lục Kiêu lại nói: “Đêm hôm trước cô hét bắt thích khách, ta chạy ra
không tìm thấy cô, chỉ nhìn thấy Thuận Bình, hắn nói là do sợ bóng sợ
gió vậy thôi, nhưng ta lại cảm thấy có gì đó không đúng, về sau để ý
thấy lão Kiều đưa cô về. Tình lang của cô lại nói……”

“Là Phong Quân Dương.” Thần Niên đột nhiên cắt ngang lời hắn, nghiêm mặt đính chính: “Hắn không phải là tình lang của ta, hắn là Thế tử Vân Tây
vương, tên là Phong Quân Dương.”

Lục Kiêu nhìn nàng hồi lâu, rồi cũng thật sự sửa lại, tiếp tục nói:
“Phong Quân Dương nói cô bị người khác khích bác, nên hiểu nhầm hắn, sợ
tính tình cô bướng bỉnh sẽ bỏ trốn nên mới bảo người tới trông chừng, ta thấy cách hắn nói chuyện không thật chút nào.”


Thần Niên nghe đến đây vô cùng hiếu kỳ, bất giác hỏi: “Sao ngươi nhìn ra được?”.

Lục Kiêu đáp: “Chỉ dựa vào chút xíu công phu đó của cô, nếu chỉ đơn giản là muốn trông chừng, thì thật sự không cần thiết phải phái hai người là lão Kiều và Trịnh Luân thay nhau canh giữ bên ngoài. Hai người bọn họ ở đây, không phải vì cô, mà e là vì ta thì đúng hơn.”

Thần Niên không thể nào ngờ được rằng tâm tư Lục Kiêu lại kín đáo như
vậy, ngạc nhiên qua đi lại bất giác thấy thất vọng buồn bã, nàng luôn tự nhận mình là người thông minh, và coi Lục Kiêu là một gã ngốc, nhưng
không ngờ bản thân mình mới là người ngốc nhất, ngây thơ nhất, người
khác hồ đồ chẳng qua là giả vờ hồ đồ mà thôi, chỉ có nàng là thật sự hồ
đồ nhưng lại tưởng mình thông minh.

Lục Kiêu thấy nàng hồi lâu không nói năng câu nào, không biết nàng đang
nghĩ gì, lại hỏi: “Cô và Phong Quân Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
vậy?”.

Khóe miệng Thần Niên nhếch lên một nụ cười khẽ tự giễu, dứt khoát không
giấu Lục Kiêu nữa, kể hết đầu đuôi mọi việc cho hắn nghe, “Hắn đã có vị
hôn thê từ trước rồi, chính là biểu tiểu thư của nhà họ Hạ, hắn toàn lừa gạt ta thôi, chưa từng có ý định sẽ lấy ta, chỉ muốn giữ ta ở bên cạnh
làm…” Thần Niên cắn chặt răng, vẫn không tài nào thốt nổi ra hai từ “đồ
chơi”.

“Nên cô đã đâm hắn hai dao?” Lục Kiêu hỏi.

Thần Niên nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Sao nào, không nên à?”.

Lục Kiêu cau mày, đoạn nói: “Hắn đã có lỗi với cô, tại sao cô không trực tiếp chém hắn?”.

Thần Niên ngây người, Phong Quân Dương dỗ dành lừa gạt nàng, nàng hận
hắn đến tận xương tủy, tuy lúc đó hận hắn đến mức ấy, nàng cũng chưa
từng có ý nghĩ sẽ giết chết Phong Quân Dương. Nàng cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Ta không xuống tay được.”

Lục Kiêu cũng không dây dưa về đề tài này thêm nữa, chỉ trầm giọng hỏi: “Vậy giờ cô tính thế nào?”.

Thần Niên cứng rắn hẳn lên, nghiến chặt răng nói: “Hắn lừa ta một vố, ta đâm hắn hai dao, coi như hai bên không còn nợ nần gì nhau nữa. Từ nay
về sau, hắn làm Thế tử của hắn, cưới danh môn khuê tú của hắn, còn ta tự về giang hồ của ta, gả cho người đàn ông của ta!”,.

Tuy Lục Kiêu cảm thấy Thần Niên không bằng được những cô gái Tiên thị
bọn hắn dám yêu dám hận, nhưng cũng phải thừa nhận rằng nàng là một

trong số ít những cô gái Nam Hạ nhanh nhẹn dứt khoát mà hắn đã từng được gặp, bèn nói: “Được, vậy thì đi. Ta thấy cô cứ tiếp tục ở lại đây nữa,
thì sắp không còn là Tạ Thần Niên có thể kề vai sát cánh cùng ta giết
địch, mỉm cười bàn chuyện sinh tử nữa rồi.”

Thần Niên gật đầu, trầm ngâm hồi lâu lại hỏi Lục Kiêu: “Vừa nãy ngươi
vào đây có thuận lợi không? Nếu như dẫn theo cả ta, liệu có thể cùng
nhau thoát ra khỏi Hi viên không?”.

Lục Kiêu lắc đầu đáp: “Không thể, bản thân ta vào được đây cũng muôn vàn khó khăn rồi, không dẫn theo cô được đâu.”

Trong lòng Thần Niên bất giác có hơi thất vọng, nhưng rồi lập tức xốc
lại tinh thần, cân nhắc một lúc, thấp giọng nói: “Không sao, chúng ta
chia nhau ra đi, ngươi đi trước đi. Ngươi ở lại đây sẽ bị bọn họ giám
sát, chi bằng cứ đi trước từ ngoài sáng đi vào trong tối, ngược lại sẽ
giúp được ta.”

Lục Kiêu cũng nghĩ thế, nghe vậy bèn gật gật đầu, nói: “Vậy ta đi trước, cô ngoan ngoãn đợi thêm vài ngày nữa, đợi khi bọn chúng lơ là phòng bị, ta sẽ quay lại cứu cô ra.”

“Không cần đâu, tự ta trốn thoát có khi lại thuận tiện hơn.” Thần Niên
nghĩ ngợi xong, lại nói: “Ngươi đột nhiên muốn đi, cần phải có một cái
cớ, cái cớ này cần phải nghĩ cho cẩn thận, nhất định không được để Phong Quân Dương nảy sinh nghi ngờ.”

Lục Kiêu lại nói: “Ta tự tìm được cớ rời đi, chỉ là cô nên nghĩ cho kỹ
xem ra khỏi Thanh Châu rồi sẽ đi đâu, để ta còn chuẩn bị cho tốt.”

Hắn nói câu này khiến Thần Niên ngẩn người, trong lòng đột nhiên nảy
sinh nỗi bi thương không thể lý giải nổi, cho dù nàng có thể trốn thoát
khỏi Hi viên, thuận lời ra khỏi Thanh Châu, nhưng ra khỏi Thanh Châu rồi sẽ đi đâu đây? Trại Thanh Phong đã hoang tàn, tung tích đám người Diệp
Tiểu Thất không rõ, nghĩa phụ không biết giờ đang ở nơi nào, nàng còn có thể đi đâu được chứ? Thấy nàng trầm mặc hồi lâu, rồi mới hỏi lại Lục
Kiêu: “Rốt cuộc nghĩa phụ ta đang ở đâu? Hiện giờ ngươi không thể nói
với ta được sao?”.

Lục Kiêu đáp: “Không thể, ta không thể nói cho cô biết nơi ông ấy đi được.”

Thần Niên bất giác cười khổ, “Cái miệng của ngươi cũng thật là kín.”

Thấy nàng như vậy, trong lòng Lục Kiêu cũng có chút không nỡ, muốn nói

vài câu an ủi nàng, nhưng lại chẳng biết nói gì. Thần Niên nhìn ra được
tâm tư của hắn, khoát khoát tay, “Bỏ đi, tạm thời không nói chuyện này
nữa, hay là đợi chúng ta thoát được khỏi Thanh Châu rồi nói tiếp vậy.”
Nàng ngước mắt lên nhìn Lục Kiêu, lại hỏi: “Ngươi lấy cớ gì để có thể
rời khỏi đây mà không khiến Phong Quân Dương nghi ngờ.”

Chuyện này nhìn qua thì có vẻ rất đơn gian, nhưng lại cực kỳ khó thực
hiện, Phong Quân Dương biết Lục Kiêu tới đây là để bảo vệ Thần Niên,
hiện giờ nàng vẫn còn ở trong phủ, nếu như Lục Kiêu dễ dàng bỏ đi như
vậy, nhất định sẽ khiến hắn nghi ngờ.

Ai ngờ Lục Kiêu không chịu nói, chỉ bảo: “Việc này không cần cô lo, tự ta sẽ có cách.”

Thần Niên không hỏi tiếp nữa, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được, ta tin
ngươi. Nhưng ngươi đừng vội vàng rời đi quá, thư thả hai ba ngày rồi
hẵng cáo từ với Phong Quân Dương, ngoài mặt nhất định không được mảy may để lộ điều gì khác thường, còn phải nhờ hắn trong khoảng thời gian
ngươi không có ở đây hãy chăm sóc tốt cho ta nữa.”

Lục Kiêu gật đầu đồng ý, hai người lại bàn bạc tiếp đến việc sau khi
thoát ra được, đến khi nói tới kế hoạch sau khi ra khỏi Thanh Châu, Thần Niên bèn trầm ngâm bảo: “Chúng ta ra khỏi Thanh Châu rồi không thể đi
về hướng núi Thái Hành được, hướng Đông và hướng Nam cũng không ổn, hiện giờ những nơi này đều nằm trong phạm vi thế lực của Phong Quân Dương.
Nếu muốn tránh né sự truy bắt của hắn, chi bằng chúng ta đi về hướng Bắc đi!”.

Lục Kiêu nghe xong, bất giác cau mày, “Cô muốn đi Mạc Bắc?”.

Nhưng Thần Niên lại lắc đầu, “Không, không phải thật sự muốn đi Mạc Bắc, mà là để Phong Quân Dương hiểu lầm rằng chúng ta sẽ đi Mạc Bắc. Chúng
ta sau khi vượt qua núi Yến Thứ sẽ lén lút quay lại, đi qua Tuyên Châu,
từ Ký Châu vòng ngược lại, tiến vào Thái Hành từ phía Đông!”.

Vừa nghe Thần Niên nói không phải thật sự muốn đến Mạc Bắc, lông mày Lục Kiêu lúc ấy mới giãn ra, đồng ý đáp: “Được, đi thế nào tùy ý cô hết.”

Thấy sắc trời dần sáng, Thần Niên đang định giục Lục Kiêu nhanh chóng
rời đi, thì ai ngờ Lục Kiêu lại đột nhiên vén màn che lên, kéo nàng nhảy lên giường, “Suỵt, bên ngoài có người tới!” Lục Kiêu ghé sát vào tai
Thần Niên nói nhỏ.

Thần Niên nghe vậy liền nín thở, quả nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ xa truyền đến trong tiểu viện, mãi đến tận hành lang mới dừng
lại, sau đó nghe thấy giọng của thị nữ đứng canh bên ngoài phòng gọi
khẽ: “Bình gia.”

Thuận Bình đè giọng ừ khẽ một tiếng, hỏi: “Tình hình buổi tối thế nào?”.

Thị nữ đáp: “Tạ cô nương vẫn ngủ rất say, không có bất cứ động tĩnh gì.”


Thuận Bình lại nói: “Canh chừng cẩn thận, tỉnh táo lên!”.

Chỉ nghe thấy nàng thị nữ đó thì thào đồng ý, cung kính đáp: “Bình gia
yên tâm, nô tỳ vẫn luôn canh chừng ở đây, không dám chợp mắt một phút
nào hết.”

Trong khi hai người ở bên ngoài ta hỏi người đáp, thì Lục Kiêu trốn trên giường của Thần Niên lại không nhịn được phì cười thành tiếng, dọa
khiến Thần Niên phải vội vàng giơ tay bịt miệng hắn lại, nạt khẽ bên tai hắn: “Không được cười!”.

Lục Kiêu gật gật đầu, gạt tay Thần Niên ra, lại quay đầu ghé sát vào tai nàng, đè giọng xuống cực thấp, nói: “Cô gái này nói dối, trước lúc ta
đến, cô ta đang dựa vào cái cột ở ngoài hành lang ngủ ngon lành, còn dám nói mình không dám chợp mắt một phút nào hết, lại còn nói cái gì mà cô
ngủ rất say, ta thấy có cô ta ngủ say thì có!”.

Nghe hắn nói vậy, Thần Niên cũng bất giác bật cười, nàng mím môi để cười không phát ra âm thanh, xoay đầu Lục Kiêu thẳng lại, bản thân ghé sát
vào tai hắn nói: “Chỉ có thể nói như vậy thôi, không thì biết trả lời
thế nào? Không lẽ bảo Bình gia, thật vô cùng xin lỗi, vừa rồi nô tỳ
không cẩn thận ngủ quên, không biết tình hình trong phòng thế nào, hay
là ngài tự đi hỏi đi?”.

Lục Kiêu không nhịn được lại định cười, dọa khiến Thần Niên phải vội vàng bịt miệng hắn lại.

Thuận Bình và nàng thị nữ kia lại thì thầm thêm vài câu nữa dưới hiên,
sau đó mới đi, trên tấm giấy dán cửa sổ chỉ còn lại bóng dáng của nàng
thị nữ. Thần Niên đợi thêm một lúc nữa, thấy nàng thị nữ vẫn đứng nghiêm bất động, liền thì thầm nói với Lục Kiêu: “Cứ thế này thì hỏng, nếu
nàng ta thật sự không chợp mắt, thì ngươi ra khỏi đây kiểu gì?”.

Lục Kiêu nói: “Nếu không cô gọi cô ta vào đi, ta sẽ đánh cho nàng ta ngất xỉu.”

“Đánh nàng ta ngất xỉu? Vậy ngày mai nàng ta tỉnh dậy thì làm thế nào?” Thần Niên hỏi.

Lục Kiêu rất khổ não, nghĩ ngợi hồi lâu, bèn đáp: “Cô nói xem nếu tay
chân ta nhanh nhẹn, không để nàng ta nhìn thấy bóng dáng ta, thì liệu
nàng ta có tin là mình đột nhiên chóng mặt ngất đi không?”.

Thần Niên không nói năng gì, nằm ở trên giường lặng lẽ nhìn lên đỉnh màn hồi lâu, mới thì thầm nói: “Cứ đợi thêm lúc nữa đã, nếu như nàng ta vẫn không ngủ, thì sáng sớm ngày mai ta sẽ tìm nàng ta luyện quyền dụ nàng
ta đi chỗ khác, đến lúc đó ngươi hãy lén chạy đi, chỉ là lúc đi ra vẫn
phải cẩn thận ám vệ bên ngoài.”

Giờ Lục Kiêu cũng không nghĩ ra được cách nào khác, bất kể là đánh nàng
thị nữ kia ngất xỉu hay giết chết nàng ta, thì sáng sớm ngày mai nhất
định đều sẽ bị lộ tẩy, còn không bằng đợi Thần Niên dụ nàng thị nữ đó ra chỗ khác, rồi hắn lén lút lỉnh đi. Nghĩ đến sự an nguy của đám thủ vệ
nghiêm ngặt bên ngoài phòng, hắn bèn nói thêm: “Sáng sớm ngày mai cô
nhất định phải dậy luyện quyền, nếu trời sáng quá không tiện che giấu
thân mình đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận