Thần Niên bị những câu hỏi liên tu bất tận của hắn làm cho đau hết cả đầu, nghe vậy chán chẳng thèm mở mắt, chỉ lạnh lùng đáp: “Ngươi không phải vẫn luôn phái người theo dõi động tính ở Hi viên à, sao lại không biết hắn đã đi rồi?”.
Da mặt Hạ Trạch cực dày, nghe thế cũng không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ ngượng ngùng cười cười đáp: “Chỉ thấy hắn đi về phía Bắc thôi.”
Thần Niên không thèm để tâm tới hắn nữa, qua hồi lâu, hắn không có gì để nói cũng cố moi ra để hỏi: “Tại sao phải trốn đi trong đêm? Lẽ nào ban ngày không phải sẽ tốt hơn sao? Chưa cần để Phong Quân Dương phát giác ra đã ra khỏi thành Thanh Châu rồi, đâu cần phải trốn ở trong thành hai ngày.”
Thần Niên cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, trợn mắt lên lạnh lùng lườm hắn, chế giễu nói: “Hạ công tử, ngươi cũng biết thân thủ của ta mà, nếu ban ngay có thể trốn ra được, thì hà tất phải đợi đến lúc đêm tối mạo hiểm trốn theo xe của ngươi làm gì?”.
Nàng nói xong liền ngậm chặt miệng lại, bất luận Hạ Trạch có nói gì cũng không tiếp lời. Hạ Trạch hết cách, đành phải hạ rèm xuống, quay người lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc trời sáng, người hầu ở bên ngoài cửa khẽ khàng lên tiếng đánh thức, Hạ Trạch tỉnh giấc ra ngoài, nguyên cả ngày không quay về phòng, trong lúc đó chỉ có tên hầu ra vào hai bận để đưa điểm tâm và trà nước.
Về phương diện ăn uống trước giờ Thần Niên không phải người kén chọn, chỉ là cứ ở lì trong không được đi đâu, nên vấn đề đại tiện tiểu tiện bắt buộc phải đi vào trong thùng gỗ, cho dù mặt nàng đủ dày, thì vẫn thấy vô cùng xấu hổ. Cũng may mà tên hầu kia cực kỳ biết điều, cứ đến giờ không nhiều lời sẽ đi thay thùng gỗ mới, tránh cho Thần Niên biết bao lúng túng.
Đến khi trời tối, Hạ Trạch mới quay về, vừa bước vào phòng không thấy bóng dáng Thần Niên đâu, vội vã gõ xuống ván giường, khẽ khàng hỏi: “Tạ cô nương?”.
“Ta ở đây.” Giọng nói của Thần Niên hờ hững vang lên dưới gầm giường.
Hạ Trạch bất giác phì cười, giờ mới thấy yên tâm, một mình đi sang phòng kế bên rửa mặt. Đợi đến khi hắn thay được bộ quần áo mới đi ra, thì Thần Niên đã bò ra khỏi gầm giường, đang đi loanh quanh trong phòng giãn gân giãn cốt. Hạ Trạch bèn cười bảo: “Cô không cần phải cẩn thận thế đâu, tiểu viện của ta được canh chừng nghiêm ngặt lắm, nếu có người tới lúc ấy chốn xuống gầm giường vẫn không muộn.”
Thần Niên chỉ liếc nhìn hắn một cái, nhưng không nói năng gì, trầm mặc ngồi xuống ghế khoanh chân điều tức. Hạ Trạch thấy nàng như vậy, cười khẽ lắc lắc đầu, ngay cả một câu khách khí cũng không nói với nàng nữa, đi thẳng tới giường nằm nghỉ. Đêm ấy hai người bình an vô sự ngủ, Hạ Trạch cũng không tìm Thần Niên nói chuyện nữa, thả rèm xuống rồi ngủ luôn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Trạch lại ra ngoài, để lại một mình Thần Niên trong phòng. Đợi cho đến đêm, hắn mới quay trở về, trên mặt tuy vẫn đeo theo nụ cười, nhưng đó là nụ cười vô cùng miễn cưỡng, đầu mày khóe mắt có phần ảm đạm, dường như không còn tâm trí đâu để cười nói với Thần Niên nữa.
Thần Niên tưởng hắn đã ngủ rồi, thì đột nhiên hắn lại khẽ hỏi nàng: “Cô vẫn còn yêu hắn chứ?”.
Thần Niên nhắm mắt khoanh chân, không chịu để ý gì tới hắn nữa.
Thấy nàng không đáp lời, Hạ Trạch lại truy vấn: “Vậy có hận hắn không?”.
Thần Niên vẫn như cũ không chút phản ứng, Hạ Trạch đột nhiên nổi cáu, lật người lại xuống giường, sải bước tới chỗ Thần Niên, dùng tay tóm chặt lấy cằm nàng ép nàng phải ngẩng mặt lên, hắn nhìn đăm đăm vào nàng nói: “Trả lời!”.
Thần Niên mở mắt, nhưng không giãy dụa, chỉ bình tĩnh nhìn Hạ Trạch.
Hạ Trạch cẩn thận đánh giá khuôn mặt nàng hồi lâu, giống như đang tự mình nói với mình: “Tuy nhan sắc của cô không tồi, nhưng cũng không thể coi là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, rốt cuộc cô có điểm nào đáng để hắn vì cô mà làm ra những hành động hoang đường như vậy chứ? Ngay cả hành trình tới Thịnh Đô cũng lần chần chậm trễ!”.
Thần Niên gắng gượng mím chặt khóe môi, nhưng vẫn không chịu nói câu nào.
“Nghe thấy những lời này, cô cũng không thấy cảm động à?” Hạ Trạch hỏi, nhìn Thần Niên vẫn lạnh lùng nhìn mình, hắn cười giễu, thả cằm nàng ra, “Trái tim phụ nữ giỏi thay đổi thật, trước đây còn tưởng vì hắn mà không màng tính mạng, giờ chớp mắt đã hận hắn đến tận xương tủy.”
Hắn cười khẽ quay người đi về phía sau, nhưng đột nhiên lại nghe Thần Niên ở sau lưng nói: “Giờ ta cũng có thể vì hắn mà không màng tính mạng.”
Hạ Trạch chậm chạp quay người lại, “Cô không hận hắn ư?”.
Thần Niên nhìn hắn, đáp: “Hận, nhưng, vì hắn ta vẫn có thể không cần đến cái mạng này.”
Hạ Trạch kinh ngạc nhướng mày, chế nhạo: “Vậy tại sao cô còn phải trốn khỏi hắn? Lấy tiến làm lùi, ép hắn cưới cô chăng?”.
“Ta có thể vì hắn mà không cần đến tính mạng của bản thân, nhưng ta lại không thể vì hắn mà không cần tôn nghiêm.” Thần Niên nhìn thẳng vào Hạ Trạch, trong con ngươi như có lửa đỏ bùng cháy, tôn lên đôi mắt sáng đến đáng sợ, nhưng lại toát ra vẻ quật cường và quyết tuyệt không tương xứng với tuổi tác, “Hạ công tử, ngươi xuất thân từ thế gia, bên cạnh toàn là những người năm thê bảy thiếp, mỹ nhân tỳ nữ hàng đàn, giống như tối qua ngươi cố tình gọi người tới để dạy cho ta một bài học vậy, có công từ nhà nào mà bên cạnh không có vài hồ ly quyến rũ, không sở hữu vài món đồ chơi trong tay. Cho dù ngươi có nhất thời yêu thích những món đồ chơi đó, nhưng ngươi cũng coi thường bọn họ, hứng lên rồi, thậm chí ngay cả tên bọn họ cũng chẳng buồn hỏi, kéo họ vào lòng đùa cợt giỡn chơi thỏa ý, giống như nàng thị nữ tối qua vậy.”
Thần Niên dừng lại, đoạn nói tiếp: “Ta biết các ngươi đều coi thường xuất thân của ta, không sai, ta lớn lên trong hang ổ của sơn phỉ, thậm chí ngay cả cha sinh mẹ đẻ của mình còn chưa từng được gặp. Nhưng có một điều ngươi cũng không biết, ấy chính là ta cũng coi thường các ngươi. Ở trên núi của bọn ta, nếu đàn ông nhà nào lấy thêm tiểu thiếp, sẽ bị người khác coi khinh, cô nương nhà ai nếu đi làm thiếp, càng bị người ta gièm pha dè bỉu. Vì thế, ta thà chết, cũng sẽ không bao giờ đi làm vợ lẽ người khác, ta thà cả đời này không lấy chồng, cũng sẽ không bao giờ tranh giành đàn ông với người khác, việc ấy quá bẩn thỉu.”
Hạ Trạch bị Thần Niên nói cho sững sờ, chỉ biết đứng chết trân nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tạ Thần Niên ta làm việc xưa nay chưa từng hối hận, bất kể Phong Quân Dương có si tình yêu thương ta đến mức nào, bất kể Vân Sinh có hiền lương thục đức ra sao, ta cũng sẽ không bao giờ quay đầu ăn lại cỏ cũ!” Thần Niên cười nhạo báng, hỏi: “Hạ công tử, giờ ngươi yên tâm chưa?”.
Hạ Trạch bị Thần Niên vạch trần suy nghĩ, trên mặt liền xuất hiện vẻ xấu hổ hiếm thấy, một lúc lâu sau mới nói: “Tạ cô nương, cô sinh ra làm nữ tử đúng là đã sinh sai rồi, cô nên làm đàn ông mới phải.”
Thần Niên liếc nhìn hắn, rồi lại nhắm mắt lại khoanh chân điều tức, không để ý gì tới hắn nữa.
Hạ Trạch tự thấy buồn chán, nằm lại giường im lặng một lúc, lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Tạ cô nương, cô có biết tính tình cô càng kiêu ngạo sẽ càng khiến đàn ông nhung nhớ khó lòng quên được không? Ta thực sự muốn giết cô tránh để lại hậu họa.”
Thần Niên dửng dưng đáp: “Được, nhưng đợi Phong Quân Dương đi rồi hãy giết, giờ mà giết, thi thế không khiêng ra ngoài được, há chẳng phải sẽ bốc mùi ô uế phòng của ngươi sao? Cũng không thể đào hầm chôn ta trong căn phòng này được.”
Hạ Trạch cười đồng ý: “Được, đợi hắn đi rồi nói.”
Ai ngờ Phong Quân Dương lại không chịu đi, lại chịu đựng thêm hai ngày, Thần Niên không thể chờ thêm được nữa, chỉ đành nói với Hạ Trạch: “Ta và Lục Kiêu đã hẹn nhau nội trong mười ngày rồi, trước ngày mai nếu vẫn còn chưa ra được khỏi Thanh Châu tới chỗ hẹn, thì hắn sẽ quay lại tìm ta, đến lúc ấy sợ rằng sẽ bị Phong Quân Dương tóm lại mất.”
Hạ Trạch nghe vậy sắc mặt nghiêm trọng, nghĩ ngợi, hỏi lại Thần Niên: “Hiện giờ Lục Kiêu đang ở đâu? Hai người bọn cô liên lạc với nhau bằng cách nào, ta sẽ phái người đi truyền tin cho hắn.”
Thần Niên lắc đầu: “Ta không thể nói cho ngươi, hơn thế cho dù nói, hắn cũng sẽ không tin người ngươi phái tới đâu.”
Hạ Trạch biết Thần Niên vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình, bèn hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?”.
“Nghĩ cách đưa ta ra khỏi thành.” Thần Niên nhìn Hạ Trạch, trầm giọng đáp.
Hạ Trạch bất giác cười khổ, nói: “Tạ cô nương, cô thật sự đề cao ta quá rồi, hiện giờ Phong Quân Dương nói gì Tiết Thịnh Anh nghe nấy, cửa thành canh chừng nghiêm ngặt đến độ muỗi bay ra còn phải kiểm tra xem là đực hay là cái, cô bảo ta đưa cô ra khỏi thành thế nào?”.
Những lời này không phải là thổi phồng, hiện giờ ra khỏi thành Thanh Châu là việc vô cùng khó khăn, tất cả cửa thành đều bị Phong Quân Dương phái thân tín canh chừng, người đi ra đi vào đều bị kiểm tra rất nghiêm ngặt. Hạ Trạch đi lại chậm rãi trong phòng, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, hỏi Thần Niên đang ngồi trên ghế: “Cho dù Lục Kiêu có rơi vào tay hắn, hắn sẽ thật sự giết Lục Kiêu chứ?”
Thần Niên ngước mắt lên bình thản nhìn Hạ Trạch, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”.
Hạ Trạch trầm ngâm, dựa vào sự hiểu biết của hắn về Phong Quân Dương, để ép Thần Niên lộ mặt, sợ rằng sẽ đem treo Lục Kiêu lên cửa thành từ từ cắt xẻo từng nhát một mất. Hắn thở dài, quay người tiếp tục đi theo cái vòng luẩn quẩn của mình, lại đi thêm được hai vòng nữa, nhưng dừng chân ngay trước mặt Thần Niên, đứng ở đó im lặng ngắm nàng hồi lâu, đột nhiên nói: “Cô đứng dậy cho ta xem nào.”
Tuy Thần Niên không hiểu lắm, nhưng vẫn y lời đứng dậy khỏi ghế. Hạ Trạch cẩn thận đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới từ trước ra sau, lại ghé sát vào người nàng so sánh chiều cao, sau đó mới lùi lại hai bước, ngửa cổ thoáng pha chút kích động, cười khẽ bảo: “Ta có cách rồi.”
Thần Niên bất giác nhướng mày: “Cách gì?”.
Hạ Trạch đáp: “Ta mới nhìn ra khuôn mặt cô khá giống với Vân Sinh, thân hình cũng không khác biệt nhiều, chi bằng đóng giả làm Vân Sinh ra khỏi thành.”
Thần Niên còn tưởng hắn có cách gì tuyệt diệu lắm, không ngờ lại là cách này, không nhịn được lườm cho hắn một cái, đáp: “Nếu thật như ngươi nói tất cả những người Phong Quân Dương phái tới cổng thành đều nhận ra ta, thì lẽ nào ta đóng giả làm Vân Sinh, bọn họ lại không nhìn ra? Thế không phải mắt mù à?”.
Hạ Trạch lại cười: “Cứ như vậy mà ra thì đương nhiên không được, nhưng tiên nhân ắt có diệu kế, đến lúc ấy cô chỉ cần nghe theo lệnh ta là được.”
Thần Niên nghi ngờ nhìn hắn, nhưng hắn lại cúi đầu suy tư, sau đó gọi tên hầu tâm phúc vào, dặn dò: “Ngày mai ta phải ra khỏi thành, đi hỏi Vân Sinh xem, có muốn đi cùng ta không. Nếu định đi, thì ngày mai phải dậy sớm.”
Tên hầu vội vàng chạy đi, Thần Niên lại càng lấy làm lạ, không nhịn được hỏi Hạ Trạch rốt cuộc định dùng cách nào để nàng có thể thoát khỏi cuộc kiểm tra trước cổng thành, nhưng Hạ Trạch lại không chịu nói, chỉ bảo nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, tất cả đợi ngày mai rồi nói tiếp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Quân Dương nhận được tin nói trong thành có người đã tìm thấy Thần Niên, hắn liền vội vàng chạy tới, nhưng chẳng qua chỉ là một thiếu nữ có tướng mạo hao hao giống với Thần Niên thôi, cô gái nhìn hắn bằng khuôn mặt kinh hãi, sợ đến nỗi không thốt nổi lên lời, Thuận Bình kiên nhẫn bước tới hỏi han vài câu, mới làm rõ được cô gái này là người Thanh Châu, là thị nữ của một gia đình giàu có, lén lút chạy ra ngoài đưa thư hộ tiểu thư nhà mình tới cho tình lang.
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà Phong Quân Dương đã gầy đi khá nhiều, trong ánh mắt chứa đầy vẻ lạnh lùng sắc bén. Hắn ngồi lên ngựa, lạnh lùng liếc nhìn nàng thiếu nữ hồi lâu, mới chậm rãi nhắm mắt lại, thờ ơ dặn dò: “Thả đi.”
Nói xong xoay đầu ngựa quay về. Thuận Bình cũng không dám nói nhiều lời, nhẹ nhàng khoát khoát tay ra hiệu cho thuộc hạ thả thiếu nữ đó đi, rồi vội vàng lật người lên ngựa đuổi theo Phong Quân Dương. Lúc đoàn người đi tới Thủ phủ thành, thì vừa hay gặp Hạ Trạch dẫn Vân Sinh và Tiết Nhàn Nhi từ trong phủ ra.