Giang Bắc Nữ Phỉ

Tốc độ người đến rất nhanh, chỉ phút chốc đã tới gần, tiếng vó ngựa dừng sừng lại ngoài trướng, một lát sau, thấy hai hộ vệ đỡ một thám báo dáng vẻ chật vật từ ngoài trướng vào.

Thám báo đi vào trong trướng, ra sức đẩy hai hộ vệ đỡ mình ra, gục trước mặt Trịnh Luân, kêu lên: “Tướng quân, Thái Hưng cấp báo! Mười chín tháng Năm, Khâu Mục Lăng Việt công hạ Thái Hưng!”.

Thuận Bình vừa mới vào cửa trướng, nghe thành Thái Hưng bị phá, lập tức kinh hãi: “Thái Hưng đã mất?”.

Trịnh Luân cũng không nhìn đến y, chỉ quay sang nhìn chòng chọc Thần Niên. Thần Niên đứng đó hồi lâu không có phản ứng, một lát sau, đôi mắt hắc bạch phân minh mới lại có thần, nàng đưa mắt nhìn thám báo nọ, hỏi gã: “Tình hình bên trong thành Thái Hưng thế nào?”.

Thám báo nọ đáp: “Hạ Trăn bỏ mạng, người họ Hạ bị tàn sát, Khâu Mục Lăng Việt ra lệnh phóng binh bảy ngày”.

Phóng binh bảy ngày, lại là nhân mã Bắc Mạc có thâm thù đại hận với người Hạ, lệnh này có khác gì đồ sát hàng loạt dân trong thành. Hai mắt Thần Niên sa sầm, bên trong như chứa thứ mực đen đậm nhất, đen kìn kịt, không toát ra chút ánh sáng nào. Mặt mày tái nhợt, ngay cả màu môi cũng lợt lạt, chỉ có môi dưới bị răng nanh cắn vào rớm máu đỏ tươi.

Trịnh Luân vốn hết sức phẫn nộ, nhưng thấy Thần Niên như thế, không khỏi khe khẽ gọi nàng: “Thần Niên?”.

Thần Niên giờ mới chợt hoàn hồn, nói: “Ta không sao”.

Trịnh Luân muốn an ủi, nhưng nhất thời lại không biết có thể nói gì, chỉ đành lặng lẽ nhìn nàng. Thần Niên nhận ra ý quan tâm trong mắt hắn, lại thấy Thuận Bình cũng lộ vẻ lo lắng, gượng cười với hai người, lặp lại: “Hai người yên tâm, ta không sao”.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố xốc lại tinh thần, nói: “Chúng ta phải nhanh chóng đến Thái Hưng, thừa dịp trước khi Khâu Mục Lăng Việt vững chân, đoạt lại Thái Hưng. Có điều, việc Thái Hưng đã mất phải giấu đi, để tránh lòng quân không yên”.

Thuận Bình nghe Thần Niên vẫn muốn đi Thái Hưng, có chút trách cứ nhìn về phía Trịnh Luân. Trịnh Luân lại nhìn mà như không thấy, chỉ mở bản đồ hành quân trên bàn ra, gọi Thần Niên đến xem. Thuận Bình thấy thế, thật sự không kìm nén nổi nữa, đành phải tự mình cất tiếng gọi Thần Niên: “Vương phi…”.

Lối xưng hô này vừa ra khỏi miệng, Thuận Bình đã thấy không ổn, vội sửa lại: “Tạ đại đương gia, vương gia đặc biệt lệnh cho tiểu nhân đến chính là để cản cô lại, không muốn để cô đi Thái Hưng. Người nói, việc Thái Hưng đã có người xử lý, xin đại đương gia yên tâm”.

“Thay ta cảm ơn ý tốt của vương gia nhà ngươi.” Thần Niên ngắt lời Thuận Bình, hờ hững nói, “Nhưng Tạ Thần Niên ta là thủ lĩnh nghĩa quân, không thể không đi Thái Hưng”.

Nàng nói xong câu này liền không để ý đến Thuận Bình nữa, chỉ thảo luận với Trịnh Luân con đường nào có thể nhanh chóng đi đến Thái Hưng. Hai người nhỏ giọng thảo luận một lát, Thần Niên cáo từ Trịnh Luân, về nghĩa quân an bài việc hành quân, Trịnh Luân cũng lệnh cho thân vệ đi gọi mấy tướng lĩnh tâm phúc trong quân đến.

Thuận Bình giờ mới tìm được cơ hội nói chuyện với Trịnh Luân, hạ giọng cả giận nói: “Trịnh Luân ơi Trịnh Luân, huynh có ý gì? Trong mắt huynh có còn vương gia không? Người niệm tình cũ nên mới khoan dung cho huynh lần nữa, nhưng huynh lại làm gì hả?”.

Trịnh Luân giương mắt bình thản nhìn y, hỏi: “Ta làm gì hả?”.

“Huynh làm gì à?” Thuận Bình tức đến cười nhạt ha ha, chất vấn, “Huynh nói huynh làm cái gì hả? Huynh đừng tưởng không ai biết tâm tư của huynh, không phải huynh muốn bảo vương phi làm Tạ Thần Niên sao? Nhưng huynh biết mà! Cô ấy đã không còn là Tạ Thần Niên nữa rồi, cô ấy là Vân Tây vương phi, cô ấy đã sinh con cho vương gia, người ta là một nhà ba người. Người ngoài như huynh dính vào làm gì?”.

Trịnh Luân im lặng nghe Thuận Bình nói xong, nhìn y một lát, chợt nói: “Ta thích cô ấy”.

Thuận Bình nghe thế sững sờ một chút, Trịnh Luân đã nói tiếp: “Đúng thế, ta thích Tạ Thần Niên, ta cũng thật sự hi vọng cô ấy có thể mãi là Tạ Thần Niên, nhưng ta không cản cô ấy đi Thái Hưng, không phải vì thế mà là vì không ngăn cản được. Tính khí cô ấy như vậy, cho dù giờ ta cản được, đuổi cô ấy và nghĩa quân về thì cô ấy cũng một mình đi Thái Hưng”.

Thuận Bình không ngờ Trịnh Luân sẽ nói thế, nhất thời lại ngây người, không biết nên phản ứng thế nào.

“Nếu là như thế, chẳng thà để cô ấy ở trong quân, tốt xấu gì ta còn có thể chăm sóc cô ấy phần nào.” Trịnh Luân nhìn Thuận Bình, trầm giọng nói, “Thuận Bình, chúng ta làm huynh đệ hai mươi mấy năm, đệ phải biết, ta còn chưa ti tiện đến mức lấy tính mạng cô ấy ra để thỏa mãn ham muốn cá nhân của ta, chính là vì ta thích cô ấy, nên ta sẽ không làm thế. Đệ về chuyển lời cho vương gia, nếu cô ấy là Vân Tây vương phi, ta tuyệt không dám có ý nghĩ khác với cô ấy. Nhưng nếu cô ấy muốn làm Tạ Thần Niên, xin vương gia hãy cho Trịnh Luân có người con gái mình thích”.

Thuận Bình kinh sợ đến mức nín bật hồi lâu, cuối cùng chỉ thì thào: “Trịnh Luân, huynh điên thật rồi”.

Trịnh Luân cười tự giễu, nhưng không nói gì. Hắn cũng không biết mình thích nàng từ bao giờ, thỉnh thoảng ban đêm khó ngủ, liền cảm nhận lại những lần nàng và hắn gặp gỡ nhau thật kĩ. Chẳng hay tình nở khi nao, đến khi choàng tỉnh đã vào tình thâm.

Thuận Bình cũng không biết có thể nói gì với Trịnh Luân, y yên lặng đứng đó một lát, thở dài thườn thượt rồi xoay người ra khỏi trướng. Bên ngoài trời đã tối, Thuận Bình tìm một nơi đầu gió đứng một lúc, tâm tình mới dần lắng xuống, ngẫm nghĩ rồi nói với hộ vệ phía sau: “Đi, chúng ta đến chỗ nghĩa quân nhìn một cái”.

Nơi trú quân của nghĩa quân không ở cùng một chỗ với doanh trại của binh mã Trịnh Luân, Thuận Bình đi một hồi mới đến nơi, vừa khéo đụng mặt Đại Ngốc dẫn người đi tuần doanh, nghe y nói đến tìm Thần Niên bèn tự mình dẫn y đến. Thần Niên đang ngồi ngây người một mình trong trướng, thấy Đại Ngốc đưa Thuận Bình vào, nhất thời chưa lên tiếng vội, chỉ trầm mặc nhìn Thuận Bình.

Thuận Bình cười ha ha, tiến lại gần nói vài câu tào lao với Thần Niên, lại lấy một bức tranh được vẽ tỉ mỉ trong ngực ra, nói: “Không biết tiểu quận chúa trông thế nào, vương gia mỗi lúc rỗi rãi lại vẽ vài nét, lâu ngày, vậy mà lại thành ra cả xấp. Lần này tiểu nhân đến, lén lấy vài bức, cô coi thử xem có giống không?”.

Y nói xong, không đợi Thần Niên trả lời đã trải bức vẽ đặt trước mặt Thần Niên.

Thần Niên vô thức cúi đầu, nhất thời giật mình. Bức tranh vẽ hai mẹ con đang chơi đùa. Người mẹ còn trẻ, rõ ràng chính là nàng. Có điều đứa bé tập tễnh học bước lại không giống Tiểu Bảo lắm, trái lại có vài phần giống khuôn mặt tròn tròn của nàng lúc thiếu niên hơn.

Thuận Bình một mực cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thần Niên, thấy nàng ngớ ra, bèn thở dài một tiếng, nói nhỏ: “Vương gia mỗi lần vẽ xong một bức cũng đều nhìn tranh xuất thần”.

Thần Niên lại bị câu này của y làm cho hoàn hồn, mỉm cười nói: “Kỹ thuật vẽ tranh của vương gia nhà ngươi không tốt, khó tránh tranh không giống. Nhưng cũng không sao, cứ tìm vài người thật chiếu theo rồi vẽ vào tranh, cũng sẽ quen tay hay việc thôi”.

Thuận Bình không ngờ Thần Niên sẽ nói thế, nhạt nhẽo cười với nàng, đang nghĩ ngợi tìm chuyện gì để thay Phong Quân Dương tỏ rõ nỗi lòng thì chợt nghe Thần Niên hỏi tiếp: “Thuận Bình tổng quản tối muộn đến chỗ ta, có việc gì quan trọng sao?”.

Thuận Bình có thể có việc gì quan trọng chứ, nghe thế bất giác nghẹn họng.

Thần Niên nhìn y một cái, nói: “Sáng sớm mai đại quân phải hành quân gấp, trong quân ta còn nhiều việc phải xử lý, nếu Thuận Bình tổng quản đến tìm ta để thưởng tranh, thứ cho ta lúc này thật sự không có thời gian, mong ngươi hãy về cho”. Nàng nói xong bèn làm tư thế tiễn khách rồi khách khí bảo Thuận Bình, “Hộ vệ mang bên cạnh có nhiều không? Hay là ta bảo Đại Ngốc đưa ngươi về?”.

“Tạ đại đương gia…” Thuận Bình còn chưa nói xong, Thần Niên đã gọi Đại Ngốc vào nhanh, dặn y tiễn Thuận Bình về. Ngó thấy Đại Ngốc thân như tháp sắt đi đến chỗ mình, Thuận Bình không thể làm gì khác, đành xoay người ra ngoài, lúc sắp ra khỏi cửa lại ngoái đầu hỏi Thần Niên, “Ngày mai tiểu nhân phải về rồi, cô có muốn chuyển lời gì tới vương gia không?”.

Thần Niên lắc đầu, lãnh đạm nói: “Không có”.

Thuận Bình giờ mới hết hi vọng, dẫn hộ vệ về, sáng sớm hôm sau liền rời khỏi đại doanh của Trịnh Luân. Đại quân của Trịnh Luân và nghĩa quân cũng sớm nhổ trại, tránh né khu vực đồi núi trong ịa giới Tương Châu, họ chạy đến thành nhỏ Quảng Nguyên trước, xuyên qua khu Đông của Dự Châu mà đi, một mạch qua Khúc Vinh, Hồng Thành, Phụ Phong, hối hả chạy đến Thái Hưng.

Nơi xa ngàn dặm, đại quân của Phong Quân Dương đã tới Dự Châu từ sớm. Binh mã của Tiên Thị hiển nhiên đã được lời dặn dò của Bộ Lục Cô Kiêu trước đó, giữ vững không ra, lại thêm thành Dự Châu tường cao vách dày, đại quân của Phong Quân Dương tấn công ồ ạt mấy ngày vẫn không thể chiếm được thành Dự Châu.

Thái Hưng đã mất, sau khi Thác Bạt Nghiêu nhận được tin ắt sẽ dẫn binh xuôi Nam, đến lúc đó nếu còn không đoạt được Dự Châu, đại quân của Phong Quân Dương sẽ phải đối mặt với họa trước sau đều có địch. Tình thế đã cực kì gay go, đến cả Hàn Hoa cũng bất giác lộ ra vẻ lo lắng trong mắt, Phong Quân Dương lại vẫn ung dung, nói: “Việc đã đến nước này, xấu nhất là đánh một trận tử chiến với Thác Bạt Nghiêu thôi, chưa chắc đã không thể thắng gã”.

Hàn Hoa lại nói: “Thác Bạt Nghiêu muốn xuôi Nam, nhất định sẽ không an tâm để lại ải Tĩnh Dương cho Trương gia, e là sẽ dùng Trương Hoài Mân làm tiên phong, Trương gia sống lâu ở Ích Châu, đấu với lão, không nói đến những cái khác, nhưng đã mất địa lợi trước rồi”.

Phong Quân Dương nghe thế cười nhạt: “Đó chẳng qua là dự tính xấu nhất thôi, tất nhiên vẫn phải dốc sức đoạt lại Dự Châu. Bộ Lục Cô Kiêu đã dẫn binh đến Thái Hưng, binh lực trong thành Dự Châu nhất định không đủ, nếu như có thể đánh bất thình lình tập kích bất ngờ, chưa chắc đã không thâu tóm được Dự Châu”.

Hôm sau, lúc đại quân công thành lần nữa, Phong Quân Dương tự mình đi một vòng quanh thành Dự Châu, quay lại nói với Hàn Hoa: “Nghĩ cách giành được sự trợ giúp của dân chúng trong thành, binh lực trong thành dẫn họ đến một chỗ khác. Đến lúc đó tiếp tục tấn công bên cửa thành còn lại, Dự Châu có thể phá”.

Nhưng Hàn Hoa lại rầu rĩ, nói: “Tin tức trong thành và ngoài thành giờ không thông, sao có thể chỉ huy dân chúng trong thành? Hơn nữa, cho dù tin tức có thông, cũng phải âm thầm liên hệ với dân chúng, việc này liên quan đến sinh tử, người dân chưa chắc đã dám đứng ra phối hợp”.

“Bất kể họ có dám hay không, chỉ cần người Tiên Thị tưởng họ dám là đủ rồi.” Phong Quân Dương nói nhỏ.

Ban đêm cùng ngày, phía Nam thành Dự Châu treo rất nhiều đèn Khổng Minh, bị gió Nam thổi, từ từ bay qua tường thành Dự Châu vào thành. Binh Tiên Thị đóng trong thành và dân chúng trong thành đều thấy kinh ngạc, có kẻ tinh mắt, chỉ lên vô số những chiếc đèn sáng trên nền trời đêm, kêu lên: “Xem kìa, trên đèn có chữ!”.

Trên mỗi chiếc đèn đều dùng mực đậm viết chữ to, giống nhau y hệt, liên tiếp chỉ là một câu: “Trong ứng ngoài hợp, từ cửa Bắc vào”.

Người Tiên Thị vừa mới hiểu ra những chiếc đèn này dùng để đưa tin thì ngoài cửa thành Bắc đã vang lên tiếng giết rầm trời, đại quân Phong Quân Dương thừa lúc đêm khuya công thành, hiển nhiên là giống như trên đèn viết, muốn trong ứng ngoài hợp với dân trong thành, phá cửa thành Bắc. Tướng lĩnh Tiên Thị trong cơn hoảng loạn, không kịp phân biệt rõ ràng, vội điều lực lượng hùng hậu đến giữ cửa thành Bắc, không ngờ nơi đó lại chỉ là giả vờ tiến công, quân tinh nhuệ thật sự của người Hạ lại ẩn núp ở cửa thành Nam.

Đợi khi cửa thành Nam báo nguy, Tiên Thị muốn quay về cứu đã không kịp. Đại quân Phong Quân Dương tiến vào từ thành Nam, dùng khí thế nhanh như sét đánh chiếm được thành Dự Châu.

Ebook Fun&Free

Giờ Ngọ ngày hôm sau, lúc Thuận Bình dẫn người vội vàng chạy đến thì Phong Quân Dương đã vào chiếm phủ thủ thành Dự Châu.

Phong Quân Dương đang nghị sự với chư tướng trong đại sảnh, Thuận Bình không dám quấy rầy, chờ một mạch đến khi quân nghị giải tán mới đi vào bẩm lại tỉ mỉ tình hình lần gặp Thần Niên này. Phong Quân Dương nghe xong trầm mặc hồi lâu, sau đó sai người mời Hàn Hoa đến, nói: “Thác Bạt Nghiêu tạm thời chưa đến ngay được, t phải đi mấy hôm, việc trong quân, tiên sinh phải hao tổn tâm trí nhiều rồi”.

Hàn Hoa cả kinh, mắt nhìn thấy Thuận Bình buông tay đứng im trong phòng, lập tức hiểu ra Phong Quân Dương muốn đi làm gì, vội khuyên: “Vương gia giờ phải lấy nghiệp lớn làm trọng, sao có thể tùy hứng làm bậy vì nhi nữ tình trường?”.

Phong Quân Dương nhếch miệng, mỉm cười nói: “Tiên sinh yên tâm, trong lòng ta có tính toán”.

Buổi chiều ngày hôm đó, Phong Quân Dương chỉ mang bên mình Thuận Bình và hơn chục thân vệ khác, lặng lẽ ra khỏi thành Dự Châu, đi về hướng Đông Nam. Ra khỏi thành rồi, Thuận Bình vẫn không nhịn được khuyên nhủ: “Vương gia, theo tiểu nhân thấy, vương phi đã quyết ý muốn đi Thái Hưng rồi, trừ phi người khống chế được cô ấy, cưỡng ép đưa về, bằng không đi cũng uổng công”.

Phong Quân Dương lãnh đạm liếc y một cái, không nói lấy một lời, đánh ngựa vút đi. Thuận Bình hết cách, đành phải đuổi theo phía sau. Bởi Thuận Bình biết lộ trình hành quân của Trịnh Luân, tính toán sơ bộ đã biết hiện họ đại khái tới đâu rồi, mọi người ra roi thúc ngựa, đi đường tắt đến chặn Trịnh Luân, đến sáng ngày thứ tư thì tìm được tung tích của đại quân Trịnh Luân.

Thuận Bình tiến lên xin chỉ thị của Phong Quân Dương, nói: “Vương gia, chúng ta đi thẳng vào trong quân tìm Trịnh Luân hay là lệnh cho hắn đến gặp người?”.

Đại quân vẫn đang trên đường hành quân, nếu tìm đến trực tiếp không khỏi gây chú ý quá mức, Phong Quân Dương ngẫm nghĩ, chỉ vào một rừng cây xa xa, hạ lệnh: “Đi vào đó chờ trước đã, chờ trời tối bọn hắn hạ trại rồi lại đến”.

Ai nấy nghe lệnh chàng, giục ngựa vào rừng cây, mãi đến khi trời tối mịt mới đi ra, đi về phía Nam hơn hai mươi dặm nữa liền gặp quân doanh liên miên trập trùng. Thuận Bình trước đó từng ở trong quân Trịnh Luân mấy ngày, rất quen thuộc với bố trí nơi đóng quân, giới thiệu: “Đây là nơi trú quân của Trịnh Luân, nghĩa quân do vương phi dẫn dắt thuộc loại hậu quân, có chỗ đng quân khác”. Y cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Phong Quân Dương rồi bổ sung, “Nếu không có việc gì quan trọng, vương phi chỉ ở trong doanh của mình, rất hiếm khi vào trong quân”.

Trên mặt Phong Quân Dương không nhìn ra hỉ nộ, lặng lẽ ngồi trên ngựa một lát rồi thúc nhẹ chân vào bụng ngựa, nói: “Đi, đến đại trướng chủ soái”.

Thuận Bình giục ngựa theo sau, lòng âm thầm cầu khấn Thần Niên giờ này nhất thiết không được ở trong doanh của Trịnh Luân, bằng không thì nhất định sẽ làm Phong Quân Dương ghen. Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu khẩn của Thuận Bình nên hôm nay Thần Niên thực sự không ở chỗ Trịnh Luân.

Trong quân doanh nghĩa quân, Thần Niên mới đi tuần nơi đóng quân một vòng vừa trở về trướng thì có lính liên lạc của Trịnh Luân đến đưa tin, mời nàng đến đại trướng trong quân. Thần Niên nhất thời không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho là Trịnh Luân tìm nàng bàn bạc việc quân, tự mình theo lính liên lạc đến chỗ chủ soái, chờ khi bước vào đại trướng, nhác ngó thấy Phong Quân Dương ở trong, bất giác ngẩn ra.

Phong Quân Dương vừa khéo cũng ngước lên nhìn nàng, ánh mắt dừng lại nơi khuôn mặt nàng chợt đông lại, thiên ngôn vạn ngữ nhất thời đều nghẹn trong cuống họng, không thốt nên nửa câu. Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau từ sau việc ở Thịnh Đô. Mới chỉ hơn hai năm ngắn ngủi mà dường như đã trải qua vô số đận xuân thu, lâu dài đến mức làm con người ta tuyệt vọng.

Một lúc sau, chàng mới cụp mắt xuống, hờ hững nói: “Vào ngồi xuống đi, ta có việc thương lượng với nàng”.

Trước đại trướng cũng không có ai khác, Phong Quân Dương cũng ăn vận gọn gàng, Thần Niên chỉ nghĩ sơ sơ đã đoán được ý đồ đến đây của chàng, tiến lên ngồi xuống đối diện chàng, trầm giọng hỏi: “Chàng đến đây vì ta?”.

“Không phải.” Phong Quân Dương chậm rãi lắc đầu, “Vì Tiểu Bảo, và cũng vì… chính ta nữa”.

Chàng xưa này đều biết chỗ mềm yếu nhất trong lòng nàng, Thần Niên nghe thế xót xa trong lòng, vô thức nín thở, một lát sau, chờ cơn đau qua đi mới dám nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Khâu Mục Lăng Việt là nghĩa phụ của ta, ông nuôi ta mười sáu năm, ta không thể bảo mình không quan tâm”.

Phong Quân Dương lặng lẽ nhìn nàng, nhưng lại hỏi: “Nàng đi Thái Hưng có ích gì? Nàng có thể khuyên được Khâu Mục Lăng Việt bỏ qua ân oán, dẫn binh rời khỏi Thái Hưng không?”.

“Không thể.” Thần Niên đáp.

Phong Quân Dương lại hỏi: “Có thể vì đại nghĩa quên tình thân, chém ông ta ngay tại trận không?”.

Thần Niên mím môi, một lúc sau mới chậm rãi mở ra, nói: “Không thể”.

Phong Quân Dương giận đến bật cười: “Không khuyên được ông ta, không giết được ông ta, vậy vì sao nàng còn muốn đi Thái Hưng? Là muốn chết dưới đao ông ta, để thức tỉnh ông ta, để ông ta buông đồ đao xuống, cải tà quy chính?”.

Thần Niên nhìn thẳng vào chàng, nhưng lại không chịu trả lời.

Phản ứng này của nàng rốt cuộc chọc tức Phong Quân Dương, chàng tiến lên túm lấy tay nàng, nhấc nàng lên khỏi ghế, ghé sát vào nàng, lạnh lùng nói: “Tạ Thần Niên, ta có lỗi với nàng, nên bất kể nàng đối xử với ta ra sao, ta cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng. Nàng nói không muốn gặp ta, ta không gặp nàng. Nàng nói không muốn con nhận ta, ta không nhận con. Nàng nói sao thì là thế ấy, ta đều thuận theo nàng. Ta không oán trách, cũng không có tư cách oán trách, tất cả mọi chuyện đều do ta gây nên, ta đáng kiếp. Nhưng con thì sao? Tiểu Bảo thì sao? Con từng có lỗi với nàng ư? Nàng sinh con ra là để con cũng giống như nàng, mất mẹ từ nhỏ, lớn khôn trong núi rừng cùng một lão đạo sĩ hỉ nộ vô thường sao? Nếu là như vậy, cớ gì nàng còn sinh con bé ra?”.

Câu nào câu nấy đâm thẳng vào tim, sắc mặt Thần Niên ngay tức khắc trở nên trắng bệch, chỉ đôi mắt là càng lúc càng tối đen, như miệng giếng cạn không trông thấy đáy, lộ ra sự đau thương vô tận. Nàng nhìn chằm chằm vào Phong Quân Dương, cánh môi hơi run rẩy, rõ ràng là có lời muốn nói nhưng lại không nói nổi thành tiếng.

Vừa nói hết lời, Phong Quân Dương liền hối hận, giờ thấy Thần Niên như thế, trong lòng càng cảm thấy bi ai. Chàng lao nhanh mấy ngày bởi vì muốn gặp mặt nàng, mong sao có thể khuyên nàng quay đầu lại, cớ sao lại có thể nói ra những câu tổn thương nàng như thế?

Phong Quân Dương chợt thấy suy sụp, chàng vô lực thả lỏng tay ra, một lúc sau mới chua chát nói: “Thần Niên, đừng đi Thái Hưng. Trở về trong núi sống yên lành với Tiểu Bảo đi. Chỉ cần nàng sống vui vẻ, cho dù gả cho người khác cũng không sao. Lần này ta nói lời giữ lấy lời, tuyệt không ngăn cản nàng”.

Chàng từng lừa nàng vô số lần, nhưng giờ khắc này, lời chàng nói lại xuất phát từ tận đáy lòng.

Đau đớn và lửa giận trong lòng Thần Niên cũng dần nguôi đi, nàng hơi hếch cằm lên nhìn Phong Quân Dương, đột nhiên nhẹ giọng hỏi chàng: “Phong Quân Dương, giờ chàng còn có yêu ta như trước không? Có thể vì ta mà không màng sống chết không?”.

Phong Quân Dương nhìn nàng chăm chăm, không đáp mà hỏi lại: “Nàng nói gì? Thần Niên”. Chàng nắm chặt tay nàng đặt vào tay mình, hỏi lại, “Nàng nói gì? Tạ Thần Niên”.

Tuy chỉ là một câu hỏi vô cùng đơn giản nhưng dù là người tâm địa sắt đá nghe thấy cũng bất giác mềm lòng. Thần Niên thấy sống mũi cay cay, rũ mắt lặng đi một lát rồi mới có thể khống chế được cảm xúc của mình, nàng chậm rãi rút tay về, hỏi Phong Quân Dương: “Nếu giờ ta yêu cầu chàng bỏ lại tất cả, theo ta về núi ẩn cư, chàng có bằng lòng không?”.

Phong Quân Dương ngẩn ra, môi nở nụ cười khổ sở, nói: “Thần Niên, nàng lại đang làm bừa quấy nhiễu”.

Thần Niên không để ý, chỉ truy hỏi: “Vì sao chàng không chịu? Là vì không bỏ nổi dã tâm, hay là vì sợ không có quyền thế, khó giữ được mạng?”.

Khóe miệng Phong Quân Dương dần thả ngang, đáp: “Thần Niên, Phong Quân Dương xưa nay không sợ chết”.

“Vậy tại sao?” Thần Niên hỏi.

Nàng hỏi nghiêm túc như thế, vẻ mặt Phong Quân Dương cũng hết sức trang nghiêm, nghiêm nghị đáp: “Thần Niên, dù nàng có tin hay không, từ lần đầu tiên ta nói thích nàng, tấm lòng ta dành cho nàng đều chưa từng thay đổi. Nhưng, ta không thể bỏ lại tất cả chỉ vì nàng, phía trước có dã tâm, có người nhà hi sinh vì ta, có thuộc hạ trung thành theo ta. Mà hiện giờ, còn có cả bách tính giang sơn. Ta không thể nhìn non sông này bị gót sắt ngoại tộc giày xẻo, ngàn vạn lê dân chịu bao đau khổ”.

Những lời này đều nên dằn xuống đáy lòng, nhưng chàng lại quang minh chính đại nói với nàng, Phong Quân Dương đột nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng như được giải tỏa, đúng, chàng yêu nàng, nhưng chàng không thể vì yêu nàng mà vứt bỏ tất thảy. “Thần Niên, ta có thể chết vì nàng, nhưng ta lại không thể chỉ sống vì nàng. Bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai.”

Thần Niên im lặng nhìn chàng hồi lâu, rủ mắt xuống, nói nhỏ: “Ta tin, lời chàng nói ta đều tin. Lúc ta thấy quân lệnh chàng đưa cho Trịnh Luân, biết chàng muốn bỏ Giang Nam mà cứu Giang Bắc, trong lòng ta...”. Nói được nửa chừng, nàng chợt dừng lại, ngước mắt lên nhìn Phong Quân Dương, nhưng lại hỏi, “Chàng có trách nhiệm của chàng, chàng không thể bỏ lại tất cả trách nhiệm này, cùng ta vào núi ẩn cư, ta nói có đúng không?”.

Phong Quân Dương bặm môi, đáp: “Đúng”.

“Nhưng ta cũng có trách nhiệm của ta. Phong Quân Dương, ta cũng có trách nhiệm cần gánh vác.” Giọng Thần Niên không to, song lại toát ra vẻ kiên cường và kiên trì, “Chàng nói chàng xưa nay không sợ chết, nhưng ta sợ, ta chưa bao giờ sợ chết như bây giờ. Tiểu tứ gia của Thanh Phong trại ấu trĩ bạo gan, nàng không sợ chết. Hạ Vân Sơ của thành Thái Hưng mất hết hi vọng, nàng cũng không sợ chết. Nhưng ta của hiện tại lại sợ. Ta muốn sống, muốn ở bên Tiểu Bảo, bảo vệ con, che chở con, nhìn con lớn khôn từng ngày, lấy chồng sinh con. Nhưng, điều đó không thể trở thành cái cớ để ta trốn tránh trách nhiệm”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui