Giang Bắc Nữ Phỉ

Trịnh Luân không nói lời nào xoay người đi đến bàn ăn, lấy hai chiếc banh bao còn thừa lại của Phong Quân Dương đưa cho nàng, sầm mặt xuống nói: “Ăn
đi.”

Thần Niên lặng lẽ cầm lấy hai cái bánh bao, cố gắng kìm chế ý định nhét
thẳng chúng vào miệng cái con người này. Nàng rầu rĩ gặm bánh bao, suy
nghĩ trái phải một lúc, rồi dứt khoát hỏi thẳng Trịnh Luân: “Ta có thể
đi thăm bạn mình một lát không?”.

Trịnh Luân trầm giọng đáp: “Thế tử gia chưa từng nói không cho, nên có thể đi.”

“Thật chứ?” Thần Niên hỏi lại, thấy Trịnh Luân gật đầu, trong lòng nàng nhất
thời vui mừng khôn xiết, lập tức nhét bừa chiếc bánh bao còn thừa vào
trong người, vui vẻ kêu lên: “Vậy giờ chúng ta qua đó thăm hắn đi!”.

Tuy Trịnh Luân không từ chối, nhưng hàng mày rậm khẽ nhăn lại. Chỉ là Thần
Niên giờ phút này trong lòng đang tràn đầy vui sướng, có tâm trí đâu mà
quan sát sắc mặt hắn, chỉ thúc giục hắn dẫn mình đi thăm Diệp Tiểu Thất. Khuôn mặt đen sì của Trịnh Luân rốt cuộc cũng lộ ra vẻ bất lực, lặng lẽ xoay người đi ra khỏi phòng.

Lại nói đến Diệp Tiểu Thất vì chân bị thương nên cả đêm ngủ không được
ngon, giờ vẫn đang bơ phờ nằm ở trên giường đến ngơ ngẩn, thấy Trịnh
Luân dẫn Thần Niên bước vào vừa mừng lại vừa sợ, lập tức từ trên giường
ngồi bật dậy, kêu lên: “Thần Niên!”.

Trước tiên Thần Niên bước tới xem xét chân hắn, thấy vết thương đã được băng
bó cẩn thận, trong lòng mới yên tâm được phân nửa, lại thấy sắc mặt hắn
vẫn hồng hào như thường, nên biết độc trong mũi tên đã được giải hoàn

toàn. Khuôn mặt nàng lúc này mới lộ ra được ý cười thật sự, liền quay
đầu lại cười hì hì với Trịnh Luân nói: “Trịnh đại ca, ta muốn nói chuyện với Tiểu Thất, huynh có thể ngồi ra chỗ khác một lát được không, huynh
yên tâm, ta sẽ không gây phiền phức gì cho huynh đâu.”

Trịnh Luân bị một tiếng gọi “Trịnh đại ca” đầy ngọt ngào của nàng dọa cho
kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm, đến nửa ngày sau mới phản ứng lại
được, thầm nhủ nha đầu này không chỉ tính cách vui buồn bất thường, mà
da mặt quả thật cũng dày quá mức. Hôm qua vẫn còn muốn liều mạng sống
chết với người ta, hôm nay đã lại rất tự nhiên thốt ra hai tiếng đại ca.

Thần Niên vẫn ở đó cười tủm tỉm nhìn hắn, đôi mắt cong lên như một vầng
trăng lưỡi liềm, lại mềm mỏng năn nỉ: “Được rồi mà Trịnh đại ca, ta chỉ
bảo huynh để ta và Tiểu Thất nói nhỏ mấy câu với nhau thôi. Bọn ta sẽ
không chạy trốn đâu, cũng không lén lút bàn luận chuyện gì hết.”

Nhưng không ngờ dáng vẻ Trịnh Luân vẫn không nhúc nhích như trước, Thần Niên
nào biết là do hắn nhất thời bị nàng dọa cho phát sợ, còn tưởng hắn nhận lệnh phải trông giữ mình, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng. Nàng
cắn chặt răng, cố ý ngồi dính sát lấy bên giường của Diệp Tiểu Thất,
nhìn hắn với ánh mắt nồng nàn đầy tình cảm, do dự dùng giọng điệu nũng
nịu nói: “Tiểu Thất ca, đều tại Thần Niên không tốt, khiến huynh phải
chịu khổ.”

Trịnh Luân đâu thể đứng đó xem mấy cảnh ấy được, mặt hắn liền đỏ lựng lên,
rồi không nói hai lời xoay người bước vội ra khỏi phòng.


Thần Niên nhìn theo bóng lưng Trịnh Luân khuất dần phía ngoài cửa, mới thở
phào nhẹ nhõm. Quay về nhìn Diệp Tiểu Thất, lại thấy hắn cũng có bộ dạng bị dọa cho choáng váng giống hệt vậy, hoảng hốt hỏi nàng: “Thần Niên,
cô không sao chứ?”.

Thần Niên vội vàng đặt tay lên môi ra hiệu cho Diệp Tiểu Thất đừng vội lên
tiếng, rồi rón rén đi tới phía sau cửa, cẩn thận nhìn qua khe cửa một
lượt, nhưng chẳng những không thấy Trịnh Luân đứng ở bên trong sân, mà
ngay cả hai tên thị vệ canh giữ ở hành lang lúc trước cũng đều đã tránh
ra phía cửa ở bên ngoài sân.

Lúc này nàng tạm coi là an tâm, lại dựa sát vào bên giường của Diệp Tiểu
Thất, đè thấp giọng xuống hỏi hắn: “Cậu gặp nghĩa phụ tôi ở đâu thế? Sao ông ấy lại nói những lời đó với cậu?”.

Diệp Tiểu Thất trả lời: “Gặp trong thành Thanh Châu, vốn dĩ tôi định quay lại tìm cô, không ngờ lại gặp Mục gia trước.”

Thì ra hôm đó sau khi hắn và Khâu Tam trốn thoát, đã tính là sẽ mang theo
Khâu Tam quay trở về trại Thanh Phong. Nhưng hai người về được gần tới
trại rồi, trong lòng hắn đột nhiên lại thấy bất an. Từ nhỏ hắn và Thần
Niên đã lớn lên bên nhau, họa gặp không ít, phạt chịu không thiếu, từ
trước tới nay mọi việc cả hai luôn cùng nhau gánh vác, cũng chưa từng bỏ rơi đối phương không màng tới bao giờ.

Diệp Tiểu Thất càng nghĩ càng cảm thấy mình không đủ nghĩa khí, liền quyết
định quay lại thành Thanh Châu cứu Thần Niên, thậm chí còn nghĩ tới việc nếu không cứu được Thần Niên ra, thì sẽ cùng chết chung với nàng ở đó
cho trọn tình bằng hữu. Nghĩ như vậy, hắn đành đưa Khâu Tam tới chân

núi, gọi mấy người huynh đệ trong trại tới dẫn hắn đi tìm Đại đương gia. Còn bản thân hắn thì lần mò trên con đường mòn sau núi đi vào trại,
ngắm trộm Tiểu Liễu cô nương một cái, rồi sau đó lại men theo con đường
cũ đi ra, quay lại thành Thanh Châu.

Cứ đi đi lại lại như vậy vài bận thành ra mất liền mấy ngày, nhưng không ngờ lại gặp được Mục Triển Việt.

Diệp Tiểu Thất tường thuật lại tỉ mỉ: “Lúc ấy bên cạnh Mục gia còn có một
người đàn ông lạ mặt nữa, hình như có việc gì gấp gáp phải hoàn thành,
dáng vẻ vô cùng vội vàng. Ông ấy bảo tôi quay về nói với cô rằng sắp tới ông ấy có việc phải làm, nói cô cứ tạm đi theo Phong Quân Dương, người
này là Thế tử của Vân Tây Vương, cũng có chút bản lĩnh, cô ở bên cạnh
hắn ngược lại sẽ rất an toàn.”

Thần Niên ngạc nhiên tột độ, hỏi lại: “Nghĩa phụ bảo tôi tạm thời đi theo Phong Quân Dương ư?”.

Diệp Tiểu Thất gật đầu: “Ừ, Mục gia nói đợi ông ấy làm xong việc rồi sẽ lập tức tới tìm cô.”

Thần Niên ngàn vạn lần không ngờ Mục Triển Việt lại bảo Tiểu Thất nhắn những lời như vậy cho mình, nhất thời cảm thấy hơi bối rối, ngồi im lặng một
lúc lâu, lại không nhịn được hỏi Diệp Tiểu Thất: “Nói vậy thì những lời
hôm qua cậu nói với Phong Quân Dương là thật à?”.

Diệp Tiểu Thất chột dạ liếc nhìn nàng một cái, rồi mơ hồ đáp: “Đại khái là vậy, cùng một ý mà.”

Nhưng Thần Niên lại nhìn ra được hắn không hoàn toàn nói thật, vốn dĩ nàng
không tin Mục Triển Việt sẽ ném mình cho Phong Quân Dương mà không màng
đến, giờ lại thấy vẻ mặt Diệp Tiểu Thất như vậy, càng tăng thêm mối nghi ngờ hoặc hắn đã nghe sai, hoặc là e ngại có kẻ khác xung quanh nên Mục
Triển Việt chỉ nói vậy để che giấu, nhưng Diệp Tiểu Thất lại không nghe
ra. Nàng nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, truy hỏi tiếp: “Rốt cuộc nghĩa
phụ tôi đã nói với cậu những gì? Cậu nói đúng từng từ từng chữ cho tôi
nghe xem nào.”


Trên mặt Diệp Tiểu Thất hiện nên vẻ khó xử, cẩn thận nói: “Mục gia chỉ nói
đơn giản như vậy thôi mà, ông ấy nói hiện giờ ông ấy có việc phải làm,
bảo cô trước cứ ở lại đây, nếu như sau này cô mất một sợi lông thôi, ông ấy nhất định sẽ lấy mạng Phong Quân Dương đề bồi thường.”

Nói vậy thì đúng là phù hợp với phong cách từ xưa đến nay của Mục Triển
Việt rồi, Thần Niên lại im lặng một lát, không thể không thừa nhận:
“Đúng là đơn giản thật.”

Diệp Tiểu Thất cùng cười hì hì hai tiếng ngốc nghếch với nàng.

Thần Niên nghĩ ngợi một hồi, lại hỏi: “Cậu vẫn còn nhớ người đi bên cạnh
nghĩa phụ tôi là ai chứ? Có phải người trong trại chúng ta không?”.

Diệp Tiểu Thất lắc đầu: “Không phải là người trong trại, là một người đàn
ông cao to, trên mặt có râu quai nón, cũng không kịp nhìn rõ xem mặt mũi người đó thế nào, chỉ thấy mày cao mắt sâu, có hơi giống với người bên
phía Mạc Bắc.” Thần Niên nghe hắn nói, trong đầu cũng mường tượng đại
khái hình dáng của người đó, cẩn thận suy nghĩ một lượt, xác định từ
trước tới nay chưa từng nhìn thấy người nào giống vậy xuất hiện bên cạnh Mục Triển Việt. Nàng trầm ngâm một lúc lại nhìn về phía Diệp Tiểu Thất, nhỏ giọng nói: “Cậu nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, vài ngày nữa tôi sẽ nghĩ cách đưa cậu ra ngoài.”

“Tôi không đi,” Diệp Tiểu Thất nói ngay, “Tôi ở đây cùng cô.”

Hắn đối xử với Thần Niên như vậy, khiến nàng thấy cảm động vô cùng, nhưng
khuôn mặt lại cố ý giả bộ sầm xuống nói: “Cậu ở lại đây thì có tác dụng
gì? Công phu của cậu còn chẳng bằng tôi, không những không giúp được gì
cho tôi, ngược lại còn khiến tôi phải để mắt đến cậu nữa. Chi bằng cậu
cứ đi trước, một mình tôi ở đây thoát ra cũng dễ hơn nhiều.”

Diệp Tiểu Thất ngạc nhiên hỏi: “Cô không ở đây chờ Mục gia à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận