Giang Hồ Bá Giả, Hồ Thiên Linh Kì

Đợi cho đến lúc hơi thở của Lương Nhan đã trở lại bình thường, Khánh Nhã đặt cậu nằm xuống, đứng dậy đi về phía bàn trà để giữa phòng. Lương Nhan nghe tiếng cốc sứ chạm vào nhau lách cách. Thoáng chốc, Khánh Nhã đã quay lại, đưa bình trà trước mặt cậu. Lương Nhan ngạc nhiên đến nỗi nói không nên lời. Đúng là cổ họng đang cháy khô, một phần vì kêu la quá nhiều, một phần vì mồ hôi tua ra như tắm. Nhưng người mà mấy phút trước vừa đối xử bản thân như một kẻ nô lệ thấp hèn, bây giờ lại có cử chỉ dịu dàng như vậy, Lương Nhan cơ bản là không thể tin được.

-Không khát à? Nếu không uống ta đem đi.

Nhìn thấy ánh mắt đầy nghi ngờ đang hướng về mình, Khánh Nhã thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Lương Nhan nhổm người dậy nhưng cả người đều không còn chút sức lực nào. Hai cánh tay chống xuống giường run run. Cậu dựa vào thành, với tay đón chiếc bình trà từ Khánh Nhã.

Trong lúc này, trà chẳng khác nào cam lộ. Vị ngọt của trà như thấm vào tận lục phủ ngũ tạng, Lương Nhan cảm thấy như mình đang dần sống lại. Cậu uống cạn cả bình trà rồi lấy tay quẹt môi. Lúc ấy, Lương Nhan bắt gặp một ánh mắt đang nhìn mình kì lạ. Ánh mắt ấy đã trở nên dịu dàng như trước, không còn sắc lạnh, cũng không có đề phòng. Cậu đưa mắt như ngầm hỏi: "Có chuyện gì?"

-Đang nghĩ xem nên nói với mọi người khanh là ai. Khánh không có ý định thả Duệ Thanh nên trẫm phải giam khanh lại đây. Nhưng không thể để mọi người biết khanh là nô lệ, chắc chắn sẽ bị nói là vô đạo...

Đang nói, Khánh Nhã chợt im bặt, ánh mắt trở nên xa xăm như đang nhìn một ai đó không có nơi này. Rồi như để lấy lại bình tĩnh, Khánh Nhã khẽ ho vài tiếng rồi lại tiếp tục.

-Cả khanh cũng vậy đúng không? Chuyện thái tử Đột Huyết ở đây mà bị lộ ra sẽ không hay.

-Tất nhiên. Gián điệp của Khiết Đan đang lẩn khuất ở đâu không biết, nếu chuyện ta ở đây lộ ra, Khiết Đan sẽ nghĩ liên minh đã được thành lập, và sẽ lập tức khai chiến với Đột Huyết.

-Nếu vậy thì phải cải trang.

Giọng Khánh Nhã chợt vui vẻ một cách lạ thường. Lương Nhan chợt thấy bối rối, không biết trong đầu vị Thánh Đế khác người này đang âm muư gì.

Để mặc Lương Nhan với một đống câu hỏi chưa có lời giải đáp, Khánh Nhã bước ngang phòng rồi mở cửa. Phòng bên cạnh, mấy tên cận vệ nằm ngủ la liệt. Tuy đang ngồi trên giường nhưng do cửa được mở rộng, Lương Nhan cũng thấy rõ, xem ra còn lâu lắm mới tỉnh dậy. Khánh Nhã có vẻ cũng nghĩ thế.

-Định gọi thị quan nhưng...

Cả 2 tên thị quan trực hầu ban đêm cũng gục trên bàn, dù trời có sập cũng không hay biết.

-Không còn cách nào khác. Lương Nhan, dậy nổi không?

-Tại sao?

-Không phải là khanh muốn đến thang điện tắm rửa sao? Không có thị quan, đành phải vào đó một mình vậy.

Vừa nghe có thể rửa sạch mình mẩy, Lương Nhan, lòng đầy phấn khởi, vội bật dậy, chống chân xuống đất, tay vịn cột giường đứng lên.

-Có thể đi được không?

Nhìn bộ dạng không có sức của Lương Nhan, Khánh Nhã hỏi một cách lo lắng. Lương Nhan đột nhiên muốn bảo không để xem Khánh Nhã sẽ làm gì nhưng cảm giác nguy hiểm, khiến cậu lắc đầu, quyết định tự không nhờ vả.

-Ở hướng nào?

-Ngoan cố thật.

Khánh Nhã vừa nói, vừa chìa ra một tấm áo khoác mỏng. Vừa thấy, Lương Nhan thở phào nhẹ nhõm.

"Thật không hiểu nổi. Cuối cùng là định làm gì đây. Quá tốt lại khiến ta bất an, hoàn toàn khác hẳn với người ban nãy."

Lương Nhan vừa bước đi, bụng thầm nghĩ. Nhưng sự dịu dàng lúc nào cũng tốt hơn vẻ sắc lạnh, hung bạo khi nãy. Cậu vừa đi, vừa dò xét thái độ của Khánh Nhã.

-Ở Đột Huyết, tẩm thất nối thông với thang điện, không cần phải đi ra ngoài.

Lương Nhan định bụng trêu chọc Khánh Nhã. Nhưng câu trả lời đã khiến cậu đỏ mặt lúng túng.

-Tại tướng rất gợi tình nên ta muốn ngắm thêm một chút.

-Ngài...

Lương Nhan lườm qua bên cạnh rồi cố sửa lại tướng cho thẳng, cố kiềm hai chân không run. Bên cạnh, Khánh Nhã cười hục hặc.

-Không cần phải cố quá sức...

"Vậy ai đã khiến ta phải quá sức mình?"

Lương Nhan lẩm bẩm trong bóng tối, âm lượng nhỏ hết mức để không bị nghe. Thang điện đã hiện ra trước mắt.

-Nước nóng ở đây được dẫn trực tiếp từ suối về. Khanh cứ từ từ ngâm mình, sẽ khỏe lên nhiều.

Bị người khiến cho mình đuối sức nói vậy, Lương Nhan không cảm thấy thú vị chút nào. Nhưng cậu cũng cởi áo choảng, từ từ bước vào hồ nước.

Thang điện rất rộng, được lát bằng đá hoa cương. Trên cao có 2 của sổ, chắc là để dùng lấy ánh sáng. Trong phòng, hơi nước bốc lên mù mịt.

Vốn dĩ không phải là dành cho Thánh Đế nên không tráng lệ như ở hoàng cung mà mang tính thực dụng nhiều hơn. Dù vậy, những góc cạnh vẫn được chạm khắc tinh xảo. Nước nóng được dẫn bằng đường ngầm dưới lòng đất, lên cao rồi tuôn xuống như thác nước nhỏ. Hồ tắm tương đối rông, có thể bơi được.

Lương Nhan ngụp mình xuống mặt nước rồi ngoi lên, phất nước, rửa sạch những chất dính trên cở thể. Mái tóc dài ướt sũng, nặng trịch. Tóc đối với nam nhân Đột Huyết rất quan trọng, là nguồn cội, là nơi ẩn chứa chú thuật linh thiêng. Chính vì vậy, mọi người chỉ tỉa phần ngọn chứ không bao giờ cắt ngang. Và người nào có mái tóc càng đẹp, chứng tỏ được thần linh phù hộ.

Khi đã rửa sạch thân mình. Lương Nhan lại ngụp xuống, nước dâng lên ngang ngực. Làn nước mong manh khẽ mơn trớn, vuốt ve khắp thân mình.

Ở Đột Huyết, thân là thái tử, mỗi khi đi tắm, đều có một đám thị quan theo hầu Lương Nhan. Nhưng khi chinh chiến, tất cả đều phải tự lo. Không những thế còn rất qua loa, sơ sài.

-Không biết Thánh Đế có thể tự tắm cho mình không?

Lương Nhan dũi thẳng hai chân, dựa vào thành hồ, lẩm bẩm.

-Tất nhiên là được.

Một giọng nói rất quen thuộc vang lên. Lương Nhan giật mình quay lại. Khánh Nhã tự bao giờ đã bước xuống hồ, đang đi về phía thác nước. Không còn dạ phục, thân hình vạm vỡ, cường tráng của Khánh Nhã lộ rõ. Lương Nhan nhìn không khỏi ganh tỵ. Bản thân sống nơi thảo nguyên,võ nghệ tinh thông, tài kị mã không kém nhường ai, vậy mà thân hình lại không có chút gì cường tráng mà lại có nét mảnh mai.

Sau khi đã dội người trong thác, Khánh Nhã lại đi về hướng này. Không muốn bị phát hiện đang trộm nhìn, Lương Nhan vội quay mặt sang hướng khác.

Cảm giác Khánh Nhã đang tiến lại gần, Lương Nhan đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm chỗ chậy. Nhưng dù chạy khỏi đây cũng không có chỗ để đi.

Ngay khi cảm giác Khánh Nhã đang ở sát bên cạnh, một bài tay luồn vào mái tóc mượt mà đang ướt sũng nước.

-Đẹp thật. Tuy bây giờ bị ướt, bết vào nhau, nhưng ban nagỳ, lại phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, nhìn cứ như đang đội một lớp voan dệt bằng vàng.

Mái tóc bị giật nhẹ, Lương Nhan quay lại. Gương mặt Khánh Nhã rất gần. Từng đường nét phối hợp hài hòa. Miệng đang nhoẻn cười khiến mắt không thể rời ra.

Khánh Nhã đang ngay sát bên cạnh. Lương Nhan vừa định lảng ra thì đã bị kéo lại. Rồi đột nhiên, nửa người trên ngã ngữa ra phía sau. Lương Nhan hốt hoảng, tay quờ quạng tìm chỗ bám.

-Ngài định làm gì?

Tay Khánh Nhã lại mân mê phía dưới.

-Đúng như ta nghĩ, ở đây cũng đẹp như tóc.

Vừa nghe nói, Lương Nhan nóng bừng, bất động. Tay chưa kịp bám vào thành hồ, cả người ngã ra phía sau, chìm xuống mặt nuớc. Thấy thế, Khánh Nhã vội đỡ cậu dậy.

-Xin lỗi, không định làm khanh chìm nhưng trong phòng tối quá, trẫm không nhìn rõ được.

Lương Nhan ho sặc sụa. Tuy được tạ lỗi nhưng trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ. Hành động của Khánh Nhã trước và sau quá khác biệt. Nhưng dù nghĩ vậy, Lương Nhan cũng không thể nào hất cánh tay đang xiết chặc quanh eo mình. Khánh Nhã mạnh hơn cậu rất nhiều.

Khánh Nhã lựa thế, nhấc bổng Lương Nhan, đặt lên đùi mình, rồi kéo về phía sau, ôm gọn vào lòng. Điều đó đã khiến cho lòng tụ trọng của Lương Nhan bị tổn thương nặng nề. Cậu nghiến chặt răng. Bàn tay Khánh Nhã lại luồn vào tóc.

-Trong cung có bột dưỡng tóc từ đông phương tiến cống. Trẫm sẽ cho người chuẩn bị. Ngoài ra phải tìm trang phục thích hợp, xem ra cải trang cho khanh là một việc rất thú vị.

Câu nói cùng nụ cười đầy ẩn ý khiến Lương Nhan bất an. Nhưng cậu không có nhiều thời gian để suy nghĩ bởi một bàn tay đang di chuyển dọc thân người, khơi dậy những kí ức còn rất mới. Lương Nhan nhất thời hoang mang, không biết nên vùng vẫy để thoát ra hay lại phó mặc cho số phận một lần nữa. Nhưng dù có thoát được thì sao chứ, cơ bản là cậu không còn đường rút lui.

Một khoái cảm rất quen thuộc dần lan tỏa khắp người theo từng cái vuốt ve, mơn trớn của bàn tay trên làn da trắng min. Ngón tay dừng lại nơi đầu ngực.

-Á...

-Nghe rất hay.

Bàn tay của Khánh Nhã không khoan nhượng khiến cho Lương Nhan dần buông rơi lý trí. Nhưng trong hành động đã không còn bạo loạn và ánh mắt đã trở nên rất dịu dàng, ngắm nhìn Lương Nhan đang run rẩy trong lòng mình một cách rất trìu mến, thiết tha.

Trong Lương Nhan vẫn còn đọng lại những kí ức rất sâu về Khánh Nhã. Chỉ một vài cử động nhỏ cũng đủ làm dậy lên cơn sóng khoái cảm. Và lần này, Lương Nhan không có lý do gì để kìm chế, cũng không thể kìm chế. Những âm thanh mà Lương Nhan không bao giờ muốn tin là phát ra từ chính mình, cứ liên tiếp tuôn ra. Gương mặt Khánh Nhã đầy thỏa mãn.

Hơi nóng bốc lên khiến cả tâm trí dần chìm vào mê hồ. Thân người cũng trở nên mềm mại. Cơ thể con người vốn dĩ rất dẻo dai, nhất là những người luyện võ. Chính vì vậy, nỗi đau cũng giảm nhẹ, không còn khiến Lương Nhan ngất lịm như khi nãy.

Khánh Nhã cũng không kéo dài lâu, cử động ngày càng nhanh, càng mạnh. Lương Nhan, tay bám chặt vào thành hồ, như muốn tìm trợ lực. Nhưng ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi đó cũng không được phép. Trong thoáng chốc, đất trời xoay chuyển, cả hai đối mặt nhau. Khánh Nhã đặt tay cậu vòng qua vai mình. Mấy ngón tay Lương Nhan cấu vào da thịt, để lại mấy lằn đỏ kéo dài từ sống lưng tới gần cánh tay.

Tiếng rên la hoà lẫn vào tiếng nước chảy, tạo nên một âm thanh vô cùng kì dị.

-Aaaaa...

-Hư...

Khi cả hai tiếng rên cùng được phát ra, cũng là lúc Lương Nhan không thể kìm chế nữa, và trong người lại lan tỏa một dòng dung nham rất nóng.

Lươnng Nhan như con rối đứt dây, tựa hẳn vào người nam nhân đang dõi theo tưùng cử động nhỏ của mình. Khánh Nhã, sau khi rời khỏi người Lương Nhan, liền thay ngón tay vào đó.

-Phải làm cho sạch.

Lương Nhan, không còn sức để chống cự, chỉ có thể lờm Khánh Nhã một cái rồi nhắm mắt như để trốn tránh ánh nhìn đầy mê hoặc kia.

Khánh Nhã nhấc bổng thân hình bé nhỏ trong lòng mình lên, đi về phía cửa.

-Ngài định làm gì? Mau bỏ ta xuống.

Lương Nhan hốt hoảng, vùng vẫy, cái lý trí đã bị nhấn chìm trong làn hơi nước mờ ảo chợt tỉnh dậy.

-Không thể đi được đúng không. Nếu không muốn té thì ôm chặc vào.

-Ta có thể đi được.

Dù miệng nói thế, nhưng Lương Nhan không dám chắc mình có thể đứng vững chứ đừng nói chi là bước một bước nào.

Khánh Nhã vẫn cứ ôm Lương Nhan tiến gần đến cửa. Bên ngoài hình như có người lao xao. Chắc là trước khi vào đây, Khánh Nhã đã gọi thị quan. Để người khác nhìn mình trong bộ dạng này, Lương Nhan thật tình chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

-Làm ơn, thả ta xuống.

Nhưng Khánh Nhã hoàn toàn không để ý đến lời van xin của cậu.

-Mở ra.

Hai cánh của được mở rộng. Bọn thị quan cúi đầu thi lễ rồi vội vã chạy đi lo phận sự của mình. Khánh Nhã đặt Lương Nhan lên một chiếc sàn gỗ có phủ mấy lớp chăn mềm mại. Cậu vội giật lấy một mảnh vải, quấn quanh người.

Lúc ấy, một nhóm cung nữ tiến tới, tay cầm chiếc khăn lớn. Những bàn tay mềm mại chậm vào da thịt khiến Lương Nhan giật nảy cả người. Cậu đưa mắt nhìn sang Khánh Nhã lúc này đang đứng yên cho bọn thị quan lau khô nước còn đọng lại trên thân.

Lương Nhan không còn cách nào khác đành đứng im. Cung nữ thay đến cái khăn thứ 3 thì cả người Lương Nhan đã hoàn toàn khô ráo. Trên làn da trắng ngần nổi rõ những dấu đỏ, là phong ấn của Khánh Nhã. Bọn cũng nữ cúi gầm mặt, không dám nhìn.

Trong suốt thời gian đó, Khánh Nhã vẫn không rời mắt khỏi Lương Nhan, theo dõi từng cử động, biểu cảm trên gương mặt cậu, miệng tủm tỉm cười. Nếu Lương Nhan đẩy mấy người cung nữ ra, nhất định sẽ không im lặng.

Khi người đã hoàn toàn khô ráo, Khánh Nhã đến bên cạnh Lương Nhan. Cung nữ và thị quan vừa cuối mặt, vừa bước lui ra ngoài.

-Có cần trẫm ẵm không?

Nghe vậy, Lương Nhan kinh hãi, vội lắc đầu, loạng choạng lùi ra một bước.

-Tiếc thật. Ôm khanh thật sự rất dễ chịu.

Lương Nhan quyết định làm ngơ trước lời nói và vẻ mặt rất gian tà của người đàn ông đang đứng trước mặt, chầm chậm đứng thẳng lên và bước đi. Có vẻ như cơ thể đã bắt đầu quen với sự hiện diện của Khánh Nhã nên dù sức lực vẫn chưa hồi phục nhưng cũng có thể đi lại bình thường.

Theo Khánh Nhã trở về tẩm thất, nhìn mọi thứ được dọn dẹp gọn gàng, Lương Nhan hiểu những người theo hầu cận Thánh Đế đều biết chuyện gì đã xảy ra. Dĩ nhiên họ không dám nói gì nhưng cậu không nghĩ mình có thể đối mặt với họ.

Khánh Nhã kéo lớp chăn một cách mạnh bạo, ngồi xuống giường.

-Trời chưa sáng, vẫn có thể ngủ một chút. Đến đây.

Có vẻ như đêm nay sẽ ngủ chung ở đây. Chuyện ngủ ở một phòng khác, đối với Lương Nhan, là giấc mơ xa vời. Cậu khẽ thở dài rồi nằm xuống bên cạnh. Vừa định nhích người ra thì một cánh tay vươn tới kéo sát vào, Lương Nhan nằm trọn trong lòng Khánh Nhã. Chẳng mấy chốc sau, cả hai đã chìm vào giấc ngủ sâu. Trong phòng chỉ còn vang lên tiếng thở nhẹ, nhịp nhàng.

____________________________________

Chú thích:

-Thang điện: phòng tắm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui