Truyền thuyết kể rằng trên giang hồ có một thứ gọi là “Ác nhân bảng”. Đây vốn là danh sách những kẻ bị chính đạo nhân sĩ cùng quan phủ truy bắt, nhưng chẳng biết từ khi nào lại bị biến đổi. Phần tử tà đạo với suy nghĩ trái ngược lại cho rằng leo lên được “Ác nhân bảng” là thiên đại vinh quang.
Này mấy trăm năm tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), đao quang kiếm ảnh, bọn họ không tội ác nào mà không làm chỉ vì muốn có một vị trí nhỏ nhoi trên đó.
Thời gian trôi qua, một cái lại một cái đại ác nhân vì tung tin đồn nhảm mà táng tận thiên lương. Hiện nay, mười tên đứng đầu “Ác nhân bảng” đang bàn bạc xem kẻ nào là ác nhân đứng đầu.
Bọn họ đánh đến bảy năm, đấu đến mười năm, nhưng vẫn bất phân thắng bại. Cuối cùng, vì không để thực lực bị suy giảm mà tiện nghi cho chính đạo nhân sĩ tùy thời có thể động thủ. Bọn họ quyết định thu nhận đệ tử, đem sở học võ công cả đời dạy bảo hắn, đào tạo hắn thành một cái chân chân chính chính đại ma đầu. Sau đó, xem ai có thể hạ được đồ đệ kia, người đó là “Ác nhân bảng” đứng đầu.
Chính là, nói thì dễ mà làm thì khó, muốn tìm được kẻ có tư chất tốt, khả năng lĩnh ngộ cao cũng không phải dễ dàng. Hơn nữa, để công bằng, bọn họ quyết định tìm vài đệ tử, để tránh cho một người chết rồi sẽ không có người khác thay thế, như vậy đến lúc bọn họ ra tay làm sao bây giờ?
Vì thế, bọn họ trên võ lâm bắt đầu tàn sát, bất kể phải trả giá lớn đến đâu khi huyết tẩy mấy thôn trang. Từ Giang Nam giết đến Giang Bắc, rốt cục nửa năm sau cũng tìm được vài nam đồng khoảng ba, bốn tuổi, lại mất tám năm để bọn chúng học xong võ công của bọn họ, lại mất bốn năm cùng các nam đồng tỷ thí tôi luyện kinh nghiệm thực chiến.
Đợi cho đến khi nam đồng đến tuổi có thể tự lo được, đã là ác nhân trên giang hồ khó có địch thủ.
Từ năm mười ba tuổi, bọn họ liền theo chân các sư phụ đến các đại bang phái tỷ thí, trước sau chọn được bốn người trên giang hồ tiếng xấu nhiều người biết tới. Người người e ngại bọn họ, căm hận bọn họ, trong vòng một năm ác danh truyền khắp đại giang nam bắc, làm cho người nghe thấy mà biến sắc. Bọn họ không có tên, chỉ có danh xưng do Thập đại ác nhân đặt cho, theo thứ tự là:
Huyết Phách, mái tóc dài đỏ thẫm lúc nào cũng rối tung, cá tính âm hiểm, xảo trá, hay thay đổi, giỏi che dấu suy nghĩ của bản thân. Bình thường luôn mang vẻ mặt cười nhạt lười biếng, nhưng có thể trong lúc cười nói mà đem đối thủ ăn sống nuốt tươi. Sử dụng cổ độc.
La Sát, có được tướng mạo so với nữ nhân càng nhu mỳ đáng yêu, cùng mái tóc dài đen nhánh đến eo, là kẻ duy nhất trong bốn người bị luyện thành “dược nhân”, tính tình nóng nảy không che dấu, động thủ chỉ trong khoảng khắc thi thể đã chồng chất khắp nơi. Sử dụng kiếm.
Đoạn Phong, luôn mang bộ dáng mọi việc không liên quan đến mình, thích thanh sam, tính cách đạm mạc rất khác những kẻ kia. “Lấy nhu chế cương”, “tuyệt đối không động đến bất cứ chuyện gì” là nguyên tắc sống. Sử dụng ám khí.
Tuyệt Hồn, cuồng vọng tàn khốc, gian trá, kiêu ngạo, từng vì phản kháng đại ác nhân mà bị hủy đi mắt trái, bởi vậy rèn luyện được nhĩ lực siêu phàm, con mắt phải luôn lạnh như băng, mười năm như một chưa bao giờ thay đổi. Sử dụng đao.
Đêm thu trời se lạnh, trong khu rừng âm u có một tòa thụ ốc, trụ vững vàng trên năm cây đại thụ. Gió thổi qua lá cây lay động sàn sạt, che dấu hết thảy thanh âm khác. Không có tiếng côn trùng vang vọng, không có tiếng chim hót, một mảng rừng tịch mịch chỉ còn lại có tiếng gió thổi.
“Gặp quỷ, Huyết Phách, mau thu hồi băng phách cổ của ngươi lại, đừng nghĩ đến hút máu của ta.” Ngón tay La Sát bắn ra, một đoàn màu trắng lập tức bị văng đi cách hắn mười bước.
Vung lên mái tóc dài của mình, Huyết Phách vốn vẫn nằm yên một góc, liền ngồi dậy. “Thật nhỏ mọn, máu của dược nhân đối với cổ độc là thánh phẩm a.”, hắn dựa vào tường, thu hồi “sủng vật” cười mỉa.
“Máu của ta là của ta.” La Sát vốn rất hận kẻ khác khi biết hắn là dược nhân mà đã nghĩ cách lấy máu của mình. Vì trở thành dược nhân, hắn đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, mỗi lần nghĩ đến đều phải tức giận.
“Tùy tiện a, Đoạn Phong, làm sao vậy?”
Đoạn Phong bị hỏi liền thu hồi ánh mắt đang nhìn ra xa, nhàn nhạt đung đưa tay, tiếp tục đợi Tuyệt Hồn đi tìm bữa tối trở về.
Võ công của bốn người bọn hắn chẳng phân biệt được cao thấp, thâm sâu. Huyết Phách tinh thông bát quái ngũ hành, kỳ môn độn giáp, cùng độc cổ. La Sát nội lực cao hơn tất cả, lại bách độc bất xâm. Tuyệt Hồn nhĩ lực đã đến cảnh giới siêu phàm. Hắn thì thiên phú dị bẩn có “vu” lực (kiểu như siêu năng lực ấy). Đánh nhau là hết sức không nương tay, cho nên tuy cá tính không hợp lại chậm chạp không có chém giết đến người chết kẻ sống. Việc nhỏ hàng ngày cũng chỉ luân phiên thay nhau, để tránh xảy ra xung đột.
Vốn biết cá tính hắn không thích để ý đến người khác, La Sát cùng Huyết Phách đều không mở miệng làm phiền hắn, phối hợp làm việc của bản thân.
Cũng không nhất thiết phải ở một chỗ cùng nhau đợi, chỉ là Thập đại ác nhân truy đuổi theo bọn hắn mấy năm gần đây càng lúc càng không có phẩm cách. Không muốn chịu khổ bị nhiều người tấn công, sẽ khó mà giữ được cái mạng nhỏ này. Sau khi thỏa hiệp chung, bốn người quyết định xây dựng một thụ ốc, như vậy Thập đại ác nhân dám vọng động, tất cả liền cùng một chỗ đối phó lại, dần dần thụ ốc trở thành nơi nghỉ chân của bọn hắn.
Thời gian trôi qua, một đạo hắc ảnh nhanh chóng phi thân lên thụ ốc cách mặt đất hơn mười trượng (1 trượng = 3,33m), lại không mang đến hương khí thức ăn mà bọn hắn chờ đợi, chỉ có mùi máu tươi.
Cửa gỗ mở ra rồi đóng lại, khuôn mặt Tuyệt Hồn lạnh như băng, mang theo một chút sát khí phẫn nộ.
“Tuyệt Hồn?” La Sát nhíu mày nhìn chằm chằm vào người đi ra ngoài: “Bữa tối ?”
Không lo lắng, không để ý, càng không đếm xỉa đến phẫn nộ của người kia, bọn hắn mặc kệ sống chết của người khác, ngoại trừ việc mang lại lợi ích cho bản thân.
“Không có.” Tuyệt Hồn hừ lạnh một tiếng.
Không có?! Ba người sửa lại tư thế, bắt đầu có chút để ý .
Hay nói giỡn, thế nào đều được, chính là không thể không có cơm! Không ăn cơm muốn bọn hắn ứng phó như thế nào ác đấu có thể xảy ra tối nay?
“Ảnh hưởng đến cái chết.” Huyết Phách lãnh đạm nói.
“Tùy ngươi thế nào, dù sao chúng ta chỉ là quân cờ trong âm mưu dài đến mười hai năm.” Trong câu nói trào phúng mang theo mất mát hiếm thấy, hắn cười lớn không quan tâm. Phẫn nộ khuấy động trong ngực khi bị người khác đùa giỡn mười hai năm, hắn không thể nào tiếp nhận sự cô tịch khi cửa nát nhà tan chỉ vì một hồi cá cược nhàm chán.
“Có ý tứ gì?” Đoạn Phong cuối cùng cũng quay đầu chuyển về trong phòng, không vui hỏi. Bọn hắn muốn chơi gì là chuyện của bọn hắn, đừng nhấc thêm hắn vào.
“Ý tứ chính là, chúng ta tự cho đã không còn chịu sự khống chế của Thập đại ác nhân, kết quả thế nào ngày mai sẽ công bố, chúng ta thật khờ dại đến buồn cười.” Tuyệt Hồn cười nhạo một tiếng.
Đối mặt với lời nói không đầu không đuôi của hắn, chỉ có Huyết Phách cười một cách dị thường.
“Chấp hành giao ước, nhìn xem ai mới là người đứng đầu Thập đại ác nhân.” Tuyệt Hồn liếm đi máu trên cánh tay.
“Đánh cuộc xem ai có thể giết chết chúng ta?” La Sát cười lạnh, dần dần bắt được trọng điểm câu truyện.
“Một trong số đó.”
“Ngu xuẩn.” Đoạn Phong từng chữ lạnh lùng nói, sát khí của hắn cũng bắt đầu tỏa ra.
Không biết tự lượng sức mình, bọn hắn chính là học hết các chiêu thức của Thập đại ác nhân. Chỉ có khác biệt, Thập đại ác nhân cũng không biết bốn người học được những gì, cứng rắn muốn đánh, bọn hắn cũng không ngồi chờ chết.
Huyết Phách nheo lại mắt, lộ ra tiếu dung không rõ ý tứ. “Các ngươi có nghĩ tới không, nếu như Thập đại ác nhân chết, tình huống sẽ thế nào?”
Mộng đẹp tối động lòng người, hắn không biết đã nghĩ đến nó bao nhiêu lần, tin tưởng những người kia cũng giống thế.
Nghe vậy, chỉ thấy bọn hắn khó khi nào cùng trí hướng, giơ lên tiếu dung lãnh khốc, hưng phấn giết chóc hiển hiện trong đáy mắt.
“Sẽ không thua kém so với hiện tại.”
“Đề nghị rất rung động lòng người.”
“Có thể.”
Hết thảy khúc mắc kết thúc trong đêm nay đi, nén giận, kéo dài hơi tàn mười hai năm, ai thắng ai bại trông trờ vào buổi tối này.
Cầm lấy vũ khí của mỗi người, sát khí tràn ngập cả khu rừng.
Đột nhiên, gió mạnh u ám ngừng lại, bên trong thụ ốc bốn người đã biến mất vô tung, chỉ còn huyền nguyệt nấp trong mây đen, từ trên cao mà chứng kiến một hồi huyết tinh giết chóc …***ΨΨΨ***
Mùi máu tươi nồng nặc theo gió đêm truyền khắp núi, vang lên bài ca đưa tiễn tử vong, dưới sự chứng kiến của thu nguyệt, bọn họ tự tay giết chết Thập đại ác nhân.
Nuôi hổ không phòng bị, có lẽ đến khi chết Thập đại ác nhân mới hiểu được tình hình thực tế của bọn họ.
“Khái! Ngươi! Người này……” Máu tươi tuôn ra, con mắt dữ tợn căm hận trừng kẻ đang đứng bên cạnh mình, không cam lòng đưa tay, nhưng ngay cả góc áo của đối phương cũng nhìn không thấy.
“Cừu hận mười hai năm, trả lại cho ngươi.” La Sát lạnh như băng nói, kiếm vung lên, thủ cấp rơi xuống.
“Ai nha, ngươi đánh xong a, vốn nhìn xem ngươi có cầm hỗ trợ hay không.” Huyết Phách cười so với ai khác đều thoải mái, một đôi mắt hổ phách nhìn phần chân tay đã bị chặt đứt trên mặt đất.
“Không cần, ba người này là của ta!” La Sát mặt không đổi sắc, biểu thị công khai quyền sở hữu.
“Được thôi, tự mình giết chính mình lấy, ha ha!” Huyết Phách nhìn kỹ vết thương của La Sát: “Thật đúng là thảm, chỉ sợ nội lực không còn nhiều a?”
Một thân áo xanh bị máu nhuộm thành đỏ thẫm, tối thiểu cũng có hơn mười vết thương.
“Muốn chết nói ra, sợ ta không thành toàn cho ngươi sao?” Tay phải hắn vung kiếm lên, nương theo bóng kiếm, chỉ thẳng lên trán Huyết Phách: “Nói đến vết thương, thương thế trên tay phải của ngươi so với ta còn nặng hơn đấy.”
“…… Thật không dấu được ngươi, ta chỉ muốn hai người là đủ rồi.” Từ trước đến nay hắn luôn không muốn quá gắng sức, không thích làm việc dư thừa.
Thì ra bọn hắn tranh luận nửa ngày chính là về phần vàng bạc châu báu mà Thập đại ác nhân hoành hành nhiều năm vơ vét được, giết một người được một phần, thật là một phương pháp công bằng.
“Hừ! Vậy đừng chặn đường!” Mùi máu tươi làm hắn buồn nôn.
“Hì hì, ngươi vẫn chưa xong đâu đó.”
“Chết sớm, sớm siêu sinh.” Lãnh khốc nói, xoay ngược tay, kiếm phong lợi hại đâm thủng kẻ muốn đánh lén.
“Các ngươi…… Trốn không thoát …… Ác tính sẽ đi theo các ngươi cả đời……” Nguyền rủa lúc sắp chết làm lòng người rét lạnh, La Sát một tay bẻ gãy cổ họng của kẻ kia, máu tươi từ từ bắn lên khuôn mặt như ngọc điêu mang đầy lệ khí của hắn.
“… thì sẽ làm sao?” Hắn chỉ là muốn giết bọn họ mà thôi, trước khi bản thân bị giết.
Biết rõ bản thân lãnh khốc, Huyết Phách một mực vẫn cười, tâm tình có vẻ rất tốt.
“Thật sự là khờ dại, khi nào ta muốn chạy trốn chứ, chỉ là muốn kéo bọn ngươi toàn bộ xuống địa ngục thôi, nhưng mà cho tới bây giờ ta cũng chưa có nói là muốn chạy trốn a. Hừ hừ …” Ha ha cười, vuốt mái tóc màu đỏ dài đến mắt cá chân của mình. Một thân phân không rõ là máu hay màu hồng của quần áo, làm người khác chói mắt.
Nhìn La Sát đang dùng quần áo của Thập đại ác nhân lau đi máu trên kiếm, Huyết Phách đưa ra dụ dỗ: “Có muốn cùng ta liên thủ, ta muốn phá vỡ võ lâm, ngươi muốn chém muốn giết, như Tu la cũng không sai a..”
“…… Không có hứng thú. Ta sẽ không liên thủ với bất cứ kẻ nào, ngươi muốn làm gì là chuyện của ngươi, đừng đưa ta vào.”
“Thật sao?” Hắn mang theo biểu tình vô tội, nghiêng đầu nhìn La Sát.
“Ngươi cứ nói đi?”
Sau nửa ngày, Huyết Phách cười ra tiếng: “Sách, dù sao một tổ chức không cần hai người lãnh đạo, ta đã định sớm kế hoạch a.”
Hắn tân tân khổ khổ lập kế hoạch báo thù trong hai năm.
“Huyết Phách!” La Sát trong trẻo nhưng lạnh lùng giọng nói bao trùm trong bóng tối: “Ta chán ghét bị lợi dụng.”
Mà người nào đó lại muốn lợi dụng hắn để diệt trừ trở ngại.
“Ngươi có tổn thất sao ? Tất cả đều có phần của mình, nói gì đến lợi dụng? Ngươi muốn tự do, ta muốn báo thù, Đoạn Phong muốn giải thoát, Tuyệt Hồn muốn giết chóc. Chúng ta làm đúng nhu cầu bản thân, sao lại nói là lợi dụng?”
Hắn nhàn nhạt nói ra quan hệ đơn giản, nhặt ngọc bội rơi trên mặt đất nhuộm đầy máu, lau đi vết máu, cầm trong tay vuốt ve.
La Sát thở dài một hơi, bá kiếm nắm chặt trong tay có chút buông lỏng, xoay người dời đi. Hắn chắc chắc Huyết Phách không có khả năng tấn công mình, mà hắn cũng vậy.
“Dù sao, đừng liên quan gì đến ta.”
Nhìn theo bóng lưng hắn, Huyết Phách cười khẽ một tiếng, nhưng trong mắt không hề có vui vẻ: “Ta cũng trả lại cho ngươi lời nói tương tự, La Sát.”
Nhẹ buông tay, ngọc bội từ trong khe hở rơi xuống mặt đất vỡ nát.”Trong kế hoạch của ta không cần chướng ngại vật.”
La Sát không quay đầu lại, một mực đi, thẳng tắp về phía trước. Hắn không có mục đích, cũng không tìm thấy phương hướng. Sở dĩ vẫn cứ đi thẳng là bởi vì không cam lòng dừng lại như vậy. Thật vất vả mới đạt được tự do, ngược lại không biết nên làm như thế nào.
“Thật vô dụng a…… Ngay cả chết ta cũng làm không được ….”
Như vậy, chính mình không cam lòng phải chết, lại biết đi nơi nào?
Khí lực cuối cùng cũng dùng hết, hắn vô lực ngã sấp về phía trước. Một thoáng trước khi nhắm mắt, một bàn chân xẹt qua bên cạnh hắn.
Chỉ mành treo chuông!***ΨΨΨ***
Phụ cận phía sau đỉnh Lạc Hà sơn có một mảng lớn rừng trúc bí ẩn, giữa rừng có một trúc ốc thanh lịch. Mà chủ nhân nơi đây chỉ là một thanh niên mới hai ba tuổi, tuổi còn trẻ lại trải qua cuộc sống gần như là ẩn cư này, cầm, kỳ, thư, họa, chế thuốc là việc làm hàng ngày của y.
Tất cả mọi người biết rõ, y vì cái gì thà rằng lựa chọn cuộc sống một mình trên núi, cũng rảnh rỗi vui vẻ độ nhật.(qua ngày)
Liễu Dục Dương, trên giang hồ lừng lẫy nổi danh tuổi trẻ nghĩa hiệp, không rõ môn phái, nhưng nho nhã, khí chất tư văn (văn nhân) hữu lễ, là vô cùng hiếm thấy trên võ lâm. Y không tranh, không đoạt, không đấu, không màng danh lợi, không ham tài phú, mà gặp người nên giúp thì giúp, cứu được thì cứu. Vì thế gây nên không ít thù hằn, nhưng cũng không ít kẻ tôn kính cùng sùng bái.
Hôm nay, y cưỡi ngựa định đến vùng núi lân cận tìm một vài dược thảo hiếm có, lại đánh bậy đánh bạ nhặt được một người đột nhiên từ trong bụi cây ngã ra, một hài tử toàn thân là vết thương.
Trở lại trúc ốc, sau khi an trí tốt nam hài, Liễu Dục Dương dắt ái mã về chuồng.
“Bạch Phong, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đã dọa đến ngươi rồi?” Vỗ nhẹ Bạch Phong, y nhớ đến cảnh tượng từ trong bụi cây đột nhiên lao ra một người, có chút đổ mồ hôi lạnh.
May mắn Bạch Phong có linh tính cao nhấc chân lên, mới tại khoảnh khắc mỏng manh tránh được, kém chút nữa nam hài thoạt nhìn mới đến tuổi trưởng thành này chỉ sợ khó mà giữ được mạng.
Con ngựa trắng có linh tính tê minh một tiếng, một đôi mắt to nhu hòa nhìn chủ nhân đi về phía trúc ốc.
Trúc ốc đơn giản, trang nhã, gia cụ trong phòng tất cả cũng được làm bằng trúc, làm cho người khác có cảm giác đạm mạc, thanh nhã. Đây là nơi Liễu Dục Dương hàng ngày chế thuốc, đọc sách. Y trời sinh tính đạm bạc, trừ phi biết được chuyện không thể không nhúng tay, nếu không đại đa số thời gian là ở lại Lạc Hà sơn làm bạn với thiên nhiên. Bất quá, dựa vào cá tính thiện lương ôn nhu của y, chỉ cần là chuyện không vi phạm luân thường, thì hơn phân nửa là hữu cầu tất ứng. (có yêu cầu sẽ đồng ý)
Lấy đến một chậu nước sạch, Liễu Dục Dương dùng lụa trắng rửa sạch bùn nước trên người nam hài, xong băng bó vết thương, thay cho hắn bộ quần áo sạch sẽ. Y nhíu mày nhìn xem xét ngũ quan âm nhu của nam hài.
Hắn không có buộc tóc, tuổi hẳn là không lớn, nhưng một hài tử tuổi còn nhỏ trên người thật sự không nên có nhiều vết sẹo cùng lệ khí hung ác như vậy. Mục quang lo lắng lại chuyển đến trên bàn trúc, từ trong quần áo ban đầu của hắn lấy ra, những vật phẩm hoàn toàn không phù hợp với trúc phòng.
Một thanh kiếm không đơn giản – kì kiếm có một không hai, Bích Tuyền kiếm, cùng với mười ám khí, một đống bình độc dược chồng chất, trong đó không thiếu kịch độc như kiến huyết phong hầu, phá hồn tán …
Đứa nhỏ này là từ đâu có được những vật kia?! Liễu Dục Dương nghĩ mãi không ra, nhưng y vẫn bưng bát thuốc đến bên giường, nhẹ nhàng nâng nam hài dậy, dùng thìa sứ trắng từng muỗng từng muỗng đút cho hắn.
Y không biết được tiểu hài từ mà mình nhặt được không phải là gặp rủi ro bình thường, mà là La Sát, kẻ đã cùng Thập đại ác nhân quyết đấu hai ngày một đêm.
Hơn nữa, từ lúc Liễu Dục Dương lần đầu tiên mang thuốc đến La Sát đã tỉnh lại, chỉ là nằm bất động thanh sắc, âm thầm tập trung nội lực vào tay trái, vốn định đợi thời cơ tốt thì ra tay tiêu diệt kẻ lạ mặt không biết từ đâu xuất hiện kia. Nhưng Liễu Dục Dương giọng nói cùng động tác quá mức ôn nhu ngược lại làm hắn có chút do dự.
Dược thuốc uống vào có chút đắng nhưng không phải độc, thuốc bôi trên vết thương cũng là kim sang dược, tựa hồ … người này không có ý định hại hắn.
Đợi Liễu Dục Dương xoay người buông bát thuốc thì La Sát mở mắt đánh giá y. Có chút không thích ứng ánh sáng phải nháy mắt mấy lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng thấy được thân ảnh người nọ.
“Ngươi là ai?” Thanh âm khàn khàn phát ra làm ngay cả bản thân hắn cũng thấy khó tin.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là người kia mặc quần áo văn nhân, ống tay áo rộng thùng thình, dáng người cao ngất thon dài. Sau đó, hắn thấy được nụ cười ôn nhu chưa bao giờ có trong trí nhớ.
“Có chỗ nào không thoải mái? Đến, uống nước đi.” Liễu Dục Dương bưng chén trà đưa tới bên môi uy hắn uống mấy ngụm.
Trong nháy mắt, thanh âm kia đã hóa giải lệ khí trong mắt của La Sát, hắn kinh ngạc nhìn Liễu Dục Dương, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Thấy hắn không nói, thanh âm Liễu Dục Dương lại nhẹ nhàng vang lên hỏi lại lần nữa: “Còn đau ở đâu không?”
Như gặp ma, La Sát chậm rãi lắc đầu, một bàn tay ôn hòa đột nhiên phủ lên cái trán nóng hổi của hắn. Trong lòng giật mình, hắn phản xạ đưa tay đánh tới.
Chiêu thức mang theo chưởng phong sắc bén bí mật đánh thẳng vào ngực, Liễu Dục Dương vội vàng nghiêng người tránh đi, tại khoảng không chế trụ bàn tay kia, đồng thời nhận ra đó là chích viêm chưởng nổi danh tối ngoan độc.
Ai lại dạy hài tử loại chiêu thuật này, Liễu Dục Dương ánh mắt đầy kinh ngạc.
Chích viêm chưởng, đúng như tên gọi của nó, bên trong mang theo uy lực của lửa, nhưng nếu tuổi còn quá nhỏ mà đã tập luyện, ngược lại sẽ đối với thân thể có nghiêm trọng tác dụng phụ.
Đồng thời, La Sát vận khởi phòng bị toàn thân, nỗ lực trừng mắt nhìn người đang đứng ở bên giường kia. Có người thậm chí trong tình huống không hề báo động trước mà tránh được chiêu thức của hắn ….
Nhìn thấy động tác của hắn, Liễu Dục Dương vội vàng trấn an nói: “Ta không có địch ý, chỉ là độc tính chích viêm chưởng quá mạnh mẽ, nếu người học quá nhỏ đối với thân thể không tốt.”
“Mắc mớ gì tới ngươi?” La Sát cứng ngắc nói. Dùng sức cắn môi dưới, cực lực muốn xuất ra nội lực không còn nhiều để ứng chiến.
Chỉ tiếc mấy ngày trước khổ đấu cùng Thập đại ác nhân đến hai ngày một đêm đã đem thể lực của hắn bức đến cuối cùng. Vừa rồi liều mạng vận chuyển nội lực thiếu chút nữa làm cho hắn thổ huyết đi.
“Ta thật sự không có địch ý, không có việc gì, ta sẽ không đả thương ngươi đâu.” Ngữ điệu ôn nhu của Liễu Dục Dương không thay đổi, cố gắng bình ổn La Sát đang dương nanh múa vuốt như dã thú bị thương.
“Không cần tùy tiện chạm vào ta.” La Sát lạnh lùng cảnh cáo.
Hắn không có thói quen bị người khác đụng vào, từ nhỏ Thập đại ác nhân đã giáo dục làm cảnh giới phòng bị của hắn mạnh đến nỗi không cách nào tiếp nhận đụng chạm. Hắn biết rõ người kia không có ý định đả thương mình, nhưng hắn thật sự rất sợ hãi.
Nhìn ra hắn đang sợ, Liễu Dục Dương áy náy cười, với tay cầm lấy Bích Tuyền kiếm, hướng chuôi kiếm về phía hắn, cho thấy chính mình không có ý xấu.
“Ta thật xin lỗi đã dọa ngươi.”
Động tác không hề mang địch ý đã giảm bớt tâm phòng bị của La Sát, hắn chần chừ một chút, sau đó dưới cái nhìn ôn nhu của Liễu Dục Dương cầm lấy Bích Tuyền kiếm, không hề kháng cự lại y tiếp cận.
“Ta hiện tại muốn bắt mạch kiểm tra phục hồi thương thế của ngươi, cùng với trình độ tích tụ của độc tố chích viêm chưởng trong cơ thể, được không?” Ngữ khí trầm ổn không đổi, y đang chờ đợi đáp lại của La Sát.
Nội thương?! La Sát ngẩn ngơ.
Trong trí nhớ, hắn thật sự đã trúng vài chưởng của mấy lão đầu kia, nhưng vừa rồi vận dụng nội lực thì thấy không hề có tắc nghẽn, trở ngại, chẳng lẽ……
“Ngươi trị thương cho ta?!”
Hắn tự biết bản thân bị thương không nhẹ, hóa giải tụ huyết trong người hắn chắc hẳn đã làm tổn hao không ít nội lực của người này.
“Như vậy tốc độ hồi phục mới nhanh đúng không?” Liễu Dục Dương cười nói, thử đưa tay ra, thấy người kia không phản đối, lúc này mới ngồi vào cạnh giường, nhẹ đặt tay lên cổ tay hắn bắt mạch.
Ánh mắt dừng lại trên tay Liễu Dục Dương, La Sát thở dài một hơi, ngả về phía sau nằm xuống. Đầu có chút ẩn ẩn đau, hắn hoàn toàn không đoán ra được hành động của người này là vì sao.
Tại sao một người có thể cười ôn nhu đến như vậy? Tại sao ánh mắt một người có thể ôn hòa như thế? Tại sao một người lại có có thể quan tâm tới người xa lạ không chút liên quan nào?
“Không thoải mái ?” Nghe hắn thở dài, Liễu Dục Dương quan tâm hỏi.
“Ta không hiểu.” Cách làm của người này cùng những gì hắn học được khác nhau quá xa.
Bọn họ nói, sẽ chẳng có ai không vì lợi ích mà trợ giúp người khác — nhưng hiện giờ hắn toàn thân trên dưới ngoại trừ Bích Tuyền kiếm trong tay, không có bất luận thứ đáng giá nào.
Bọn họ nói, mỗi người đều là lừa đảo, hư tình giả ý (tình ý không thật) — nhưng người này lại hao tổn trọng yếu nội lực mà cứu hắn.
Bọn họ nói, phàm là dư thừa tình cảm toàn bộ phải vứt bỏ. Hắn hẳn là đã làm được điều này. Dù sao cũng chính tay giết chết những kẻ mười hai năm ở chung làm sư phụ mình, hắn cũng không thấy khổ sở.
…… Thế thì vì cái gì hắn lại có dục vọng muốn nghe âm thanh của người này nhiều hơn một chút?
Chênh lệch của quá khứ so với hiện tại, như nước sông so với mặt biển, làm hắn có cảm giác mất mát mạnh mẽ, cũng mang đến càng nhiều bất an cùng bực bội.
Nhìn ra hắn nôn nóng, Liễu Dục Dương yêu thương nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn, ngón tay thon dài xẹt qua sợi tóc mảnh nhu, không nói gì xoa dịu hắn bất an.
Động tác này làm cho La Sát toàn thân chấn động. Nhưng không có phản kháng, nội tâm khiếp sợ hoàn toàn trấn trụ hắn, đè xuống tất cả năng lực phản ứng.
Liễu Dục Dương chuyên chú bắt mạch, cũng không lưu ý đến tâm tình hắn biến hóa phức tạp, y đang nghĩ đến một chuyện khác.
“Ngươi hoàn toàn không bị chích viêm chưởng ảnh hưởng.” Cái này quá kỳ lạ, y đi khắp giang hồ chưa từng nghe qua người nào luyện chích viêm chưởng lại không có việc gì.
Nghe vậy, khóe miệng tú lệ của La Sát vẽ lên một độ cung cười lạnh, nhàn nhạt nói ra đáp án.
“Ta là dược nhân, từ ba tuổi bắt đầu, mỗi tháng sẽ ngâm mình trong độc dược bảy ngày, có bất kỳ phản ứng nào mới là kỳ lạ.”
Ngoại trừ ban đầu, bởi vì toàn thân kịch liệt đau nhức mà dãy dụa phản kháng, dần dần cũng thành thói quen. Là phúc là họa hắn không biết, nhưng như vậy hắn mới bách độc bất xâm, nội lực thâm hậu, vết thương trong ngoài đều nhanh chóng hồi phục như cũ khi giao đấu, xem như tuyệt kỹ hiếm thấy trên giang hồ.
Hắn vốn dĩ thờ ơ, Liễu Dục Dương lại nhăn chặt mày nói: “Rốt cuộc là ai đối ngươi như vậy?”
Đây quả thực không xem đứa nhỏ này là người.
Nhẹ nhàng đẩy ra tóc mái quá dài của La Sát, yêu thương xoa xoa đầu hắn. Muốn đem người nuôi thành dược nhân cũng không phải là chuyện dễ dàng. Chẳng những phải kéo dài đến mười năm, ngoài ra mỗi ngày phải cho ăn kì trân độc dược, mỗi tháng phải dùng các loại dược liệu ngâm mình, trong đó có những thứ không phải thường nhân có thể tưởng tượng được. Mà chuyện về dược nhân y cũng chỉ nghe sư phụ nói qua, không nghĩ đến thật sự có người làm như vậy.
Y tại sao lại sinh khí?!
Mê hoặc nhìn Liễu Dục Dương nửa ngày, La Sát hoàn toàn không giải thích được, chỉ là mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hắn thấy mệt mỏi quá, mà bàn tay Liễu Dục Dương đang đặt trên trán làm hắn có một loại cảm giác kỳ quái, giống như có thể buông lỏng mà ngủ, không cần lo lắng mở mắt ra sẽ nhìn thấy chủy thủ (kiếm ngắn hoặc dao găm) hướng trái tim đâm tới …
“Mệt mỏi ?” Liễu Dục Dương nhẹ hỏi,“Ngủ một chút đi, hảo hài tử.”
Hảo hài tử?! Trong trí nhớ, mỗi người đều là mắng hắn phệ huyết, càn rỡ, tàn nhẫn, kiêu ngạo … Ba chữ hảo hài tử kia, chưa từng được nghe qua.
Thật muốn mở miệng cười nhạo những lời này, nhưng hắn mệt quá…
La Sát nằm xuống, không còn mở to mắt, cả người giống như một chú mèo được ôn nhu khẽ vuốt ve, ngủ thật say.