Khi Thường Ninh bảo muốn tự hành vận công chữa thương, Thái Chiêu chân thành hi vọng hắn sẽ bế quan, nghĩ không giống mấy chuyện xưa truyền kỳ đóng cửa dăm ba năm không ra thì chí ít cũng phải bảy bảy bốn mươi chín hoặc chín chín tám mươi mốt ngày.
Ai ngờ Thường đại công tử không đi đường thường, bế quan bế không chút quy luật nào.
Hôm đầu hắn trốn ở trong phòng vận công cho tới trưa, tới chiều liền tản bộ ra ngoài, đầu tiên là nhà thuốc sau là cung Song Liên hoa trì.
Hôm sau bế quan cả một ngày, ngay đêm hôm ấy đốt đèn lồng mò ra ngoại môn trả thù.
Ngày thứ ba hắn một mạch bế quan hai ngày rưỡi, ăn hết cơm trưa vẫn không thấy người.
“Tâm pháp Thường đại hiệp tự sáng tạo đến cùng là gì nhỉ, nào có chuyện bế quan nửa vời hai ngày rưỡi chứ.” Thái Chiêu chống nạnh đứng trong vườn ngửa mặt lên trời hỏi, “Cái tên này cũng thế, vừa xuất quan bỏ chạy đến bóng cũng không thấy, sau này có thả chó săn đuổi cũng không ra mà!” Mấy ngày nay chính cô cũng vội vàng luyện công, nào có thể mỗi giờ mỗi khắc ngồi xổm trước cửa Thường Ninh cho được.
Phỉ Thúy bước nhanh bẩm lại: “Đã tìm khắp nơi ạ, Thường công tử không có ở Thanh Tĩnh trai.”
“Các chị không ngó hắn kỹ tí sao ạ?” Thái Chiêu thở dài.
Phù Dung đầy tủi thân: “Thân pháp khinh công của công tử rất tốt, chợt loé trước mặt đã không thấy tăm hơi, bọn tôi còn cách nào đâu.”
Thái Chiêu bất đắc dĩ: “Được rồi, không lo cho hắn nữa, ra ngoài điên đủ sẽ tự về.
Phỉ Thúy chị đi nấu thêm cho hắn ít canh thuốc trừ độc bổ khí.
Em vừa mới thấy dưới núi đưa mấy giỏ anh đào đến chỗ nhà bếp, Phù Dung chị đi một chút, ban đêm cho tên kia ít anh đào rưới đường, hắn thích ăn.”
Hai cô tỳ nữ đáp lời.
Thái Chiêu xoa xoa trán, giờ cô cảm thấy đề phòng Thường Ninh ra ngoài nổi điên so với đề phòng kẻ khác làm nhục hắn còn khó hơn gấp mười.
Nghĩ kỹ lại, thật ra mình với Thường Ninh cũng cột mất bốn năm vòng mới tính là quen biết, phiền toái lớn này vẫn mau mau đẩy đi thôi.
Nghĩ đến đây, Thái Chiêu vỗ tay, nghiêm mặt nói: “Trưa nay hẳn sư phụ sẽ về Vạn thủy thiên sơn nhai, là đệ tử người, hẳn là ta phải tự thân đi đón nhỉ.”
Phù Dung chậm một nhịp, Phỉ Thúy đã giọng bình tĩnh khen: “Ôi, tiểu tiểu thư thật sự là tôn sư trọng đạo, hiếu kính hiểu lễ.” Còn vỗ tay lốp bốp, Phù Dung theo sát sau, vỗ tay khích lệ y chang, cũng y chang không dấy lên tí ti cảm xúc nào.
Thái Chiêu bất mãn: “Có là gánh hát bày cho quần chúng xem cũng reo hò chân tâm thật ý hơn hai người đó.”
Phỉ Thúy: “Đóng đến mười mấy năm, làm gì mà còn chân tâm thật ý nhiều thế nữa.”
Phù Dung: “Tiểu tiểu thư thì gần như chuyện đã thành rồi, hai đứa bọn tôi sau này còn phải gả cho người ta, không dùng hết chân tâm thật ý đâu.”
Thái Chiêu bi phẫn: “…” em không chơi với các chị nữa!
Đầy bụi đất đi đến trước Vạn thủy thiên sơn nhai, đúng lúc gặp Thích Vân Kha Tằng Đại Lâu phong trần mệt mỏi hạ xuống từ cầu xích sắt, Thái Chiêu ngó nghiêng trái phải chút, phát hiện đến đón Thích Vân Kha chỉ có ba người, lạnh lùng kiệm lời Tống Úc Chi, không ngừng xoa tay Phàn Hưng Gia, còn lại là chính mình hai tay trống không.
Cảnh sao có thể dùng một lời lạnh lẽo thê lương mà nói cho đủ, Thái Chiêu thấy lúc mình xuất cốc đi mua thêm con vịt quay về, còn được nghênh đón nhiệt liệt hơn vầy luôn.
Thê lương hơn nữa là, trong ba tên đệ tử ra đón đã có hai là vì Thường Ninh.
Phàn Hưng Gia vừa nhìn thấy Thích Vân Kha, vui mừng nhào tới báo cáo công tích vĩ đại trong đêm ba hôm trước của Thường Ninh, không thiên về bất kỳ bên nào, chỉ nhấn mạnh điểm quan trọng là ‘Thường đại công tử pháp lực vô biên, hắn tài sơ học thiển, thực sự không quản được’.
Tằng Đại Lâu cau mày nói: “Tính của Thường Ninh cũng không khỏi cô độc bất thường quá mức, tuy từng bị làm nhục trước, cũng không nên có thủ đoạn dữ dằn thế.”
Trái lại Thích Vân Kha không quan trọng, khoát tay: “Tính Thường Ninh vốn không tốt, ta đây đã biết từ lâu.
Hơn nữa oan có đầu nợ có chủ, thân là đệ tử tông môn không lo tu hành dưỡng tính mà theo Lăng Ba làm loạn.
Cậu cho rằng chúng nó chỉ làm nhục mỗi con cháu của bạn bè tìm tới như Thường Ninh sao, năm xưa khi ta còn là đệ tử ngoại môn, tu sĩ nghèo còn thấp kém, ăn không ít đắng của người có tấm lòng bất chính như thế.”
Tằng Đại Lâu không thể làm gì khác đành nói: “Hưng Gia, nếu Thường Ninh lại không ổn đệ khuyên bảo nhiều hơn nhé, tuyệt đối không thể để tông môn sinh loạn.”
“Đại sư huynh từng tự mình khuyên Thường thế huynh chưa?” Tống Úc Chi chợt mở miệng, “Với Thường Ninh cho tới giờ tôi chưa từng nói được ba câu, Đại sư huynh cần gì phải khó xử Ngũ sư đệ.”
Phàn Hưng Gia cảm kích nhìn Tống Úc Chi, Thái Chiêu rất có mấy phần ngoài ý muốn, cô còn tưởng tay thiên chi kiêu tử Tống Úc Chi này hiển nhiên trước mắt không vướng bụi, không để ao vào mắt chứ.
Tằng Đại Lâu lắc đầu: “Được rồi, để ta tự mình xem sao.”
Rồi đến phiên Thái Chiêu.
Cô thật dứt khoát, nói thẳng: “Sư phụ, Ngũ sư huynh nói ngài cũng nghe rồi đó, Thường Ninh đã khỏe lắm rồi, con cũng nên chuyển về Xuân Linh tiểu trúc nhỉ.”
Thích Vân Kha cười ha hả nói: “Được, Thường Ninh đã có thể tự bảo vệ mình, Chiêu Chiêu con ở cho tự tại chút.”
Thái Chiêu reo hò, tung hô sư phụ anh minh.
Tằng Đại Lâu lại nhíu mày, có vẻ như cũng không vui khi thấy Thái Chiêu dọn nhà, ai ngờ ông chưa kịp mở miệng, Tống Úc Chi nhanh nhẹn chen vào hiếm thấy: “Mấy ngày tới thời tiết sáng sủa, rất thích hợp dọn nhà.
Song hôm qua mới mưa một trận lớn, để một lát ta cho người khử ẩm Xuân Linh tiểu trúc trước, mai sư muội dời qua được rồi.”
Thật ra Thái Chiêu định vài ngày mới dời, chạy nhanh quá sợ Thường Ninh nổi điên, có điều Tống Úc Chi đã khách khí vậy, cô cung kính không bằng nghe lời, “Ấy… đa tạ Tam sư huynh.”
Mọi chuyện nói xong, Tống Úc Chi rời đi trước, không biết có phải lập tức dặn người khử ẩm cho Xuân Linh tiểu trúc không nữa.
Thái Chiêu không khỏi cảm thán, Tống Úc Chi thật là vị sư huynh mặt lạnh tim nóng tốt tính mà.
Tiếp đó, Thích Vân Kha cho Tằng Đại Lâu về nghỉ ngơi: “Từ nhỏ cậu yếu người sợ độ cao, mỗi lần từ dưới núi lên đều bệnh một trận, mấy ngày nay cậu đi theo ta mệt không ít, về nghỉ ngơi sớm đi, đừng như lần trước bệnh gần nửa tháng.”
Tới lượt Phàn Hưng Gia theo sau, có lẽ nhận bớt mấy việc tông môn vặt vãnh từ Tằng Đại Lâu.
Thái Chiêu cười chào họ rời đi, quay lại hỏi: “Bác… à sư phụ, lần này hai người xuống núi gặp chuyện không hay ạ.”
“Bị con nhìn ra rồi.” Thích Vân Kha cười khổ, “Vốn ta chỉ xuống núi đón nhận tin của cha con, ai ngờ đệ tử dưới núi báo, mấy đoàn ta từng phái đi hộ tống các môn các phái đến nay chưa về nữa.”
“A.” Thái Chiêu mờ mịt, “Bọn họ đi đâu? Tranh thủ tản bộ đi chơi luôn hay sao ạ.”
Thích Vân Kha bị chọc cười, lập tức thở dài: “Đợi thêm dăm ba ngày, nếu vẫn không thấy tin tức, ta sẽ phải phái người điều tra.”
Mặc dù Thái Chiêu không rành chuyện trong giang hồ, giờ phút này cũng không khỏi bận tâm.
Thích Vân Kha an ủi tiểu đồ đệ: “Cô nhóc đừng nhíu mày sâu thế kia, trời mà có sập xuống cũng không tới phiên con đội, con cứ sống thật vui vẻ là được.
À đúng rồi, Thường Ninh thật sự không có việc gì sao? Không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi, đi, con quay về chơi đi, sư phụ đi ngoại môn tìm Lý sư bá của con tí.”
Đạt thành tâm nguyện, Thái Chiêu vừa lòng thỏa ý, hái dăm cọng cỏ tranh dài bên vách núi, nhanh nhảu vung cỏ tranh quay về, một đường thẳng tiến, đang đi ngang qua một vách núi bị khuất, đột nhiên cô dừng bước.
Rồi, chậm rãi lùi lại, chậm rãi quay đầu, chậm rãi định thần nhìn chăm chú.
“Thường Ninh! Ngươi đang làm gì đó~!” Thái Chiêu kêu to, đủ hù chết hết đám vịt con của Lôi Tú Minh.
Thanh niên cao gầy đang đứng cạnh vách núi quay lại, tóc dài đen nhánh tung bay như lụa.
Hắn thoáng giật mình: “Chiêu Chiêu đi đâu lại mò ra đây?”
Thái Chiêu bước tới dăm ba bước, chỉ vào người đang bám vào vách núi khóc ròng ròng, lại hỏi: “Ngươi đang làm gì đó! A? Ngươi… Ngươi là…” Cô chợt phát hiện cái người bám vô vách núi này rất quen mắt.
Cái người cái người cái người trán hẹp nhọn này, cằm vẹo này, hai con mắt tam giác một lớn một nhỏ này, không phải là một trong băng bọn hôm đó theo Thích Lăng Ba làm nhục Thường Ninh ở Mộ Vi Cung hay sao?
Hôm đó theo đuôi Thích Lăng Ba có mấy người nhỉ? Đúng rồi, Dưa méo Táo nứt Mỏ nhọn Tai khỉ tất cả bốn người.
Tia sáng chợt loé, Thái Chiêu vội vàng đứng mé vách núi nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy ba người còn lại đang treo toòng teng dưới vách núi, rơi xuống vực sâu không đáy bất cứ lúc nào.
Vách đá Vạn thủy thiên sơn nhai trải qua hơn trăm năm gió dữ bén nhọn quét gọt, đã trở vuông vức vẹn phần, rất ít chỗ mấp mô, leo lên vách đá rất gian nan.
Ba người này treo dưới kia từ xa đến gần, tay chân vốn không có chỗ mượn lực, chỉ có một sợi dây gai mỏng manh nhỏ bé đáng thương cột cả bốn người bọn hắn.
Dây gai run run trong gió rét, cứ như chỉ cần kéo một phát là đứt.
Trừ mặt dưa méo bám kịp vào vách núi, bên dưới kia đã khóc lớn, nước mắt đầm đìa, đau khổ cầu khẩn Thường Ninh kéo họ lên.
Tình cảnh này, mắt Thái Chiêu tối sầm, suýt trượt chân.
“Ngươi còn không mau kéo họ lên!” cô thét lên, rất giống như thấy cảnh cậu bé Thái béo đang dạo thanh lâu.
Thường Ninh ồ lên, chậm rãi nhấc dây gai kéo người lên; cũng không biết hắn vận lực thế nào, dây gai mong manh chịu sức nặng ba người thế mà thật ngạc nhiên không đứt.
Thái Chiêu dùng sức lắc cánh tay Thường Ninh, thật ra là cô định lắc bả vai với cổ nhưng Thường Ninh quá cao nên cô với không tới, tức hổn hển quát to:
“Ngươi điên rồi sao điên rồi sao có phải điên rồi không! Đây là Vạn thủy thiên sơn nhai, dưới kia là vực sâu không đáy lỡ rơi xuống đến xác cũng vớt không lên đâu đó! Họ từng đắc tội với ngươi không sai, nhưng tội không đáng chết mà! Có phải ngươi luyện công đến hồ đồ rồi không bộ thật sự muốn tính mạng họ sao hả hả hả hả!”
Thường Ninh sửa sang ống tay áo, không thèm để ý tẹo nào nói: “Nếu rơi xuống thật, thì cứ bảo chúng không chịu nổi tu hành khổ sở quá trốn xuống dưới núi thôi, dù gì cũng đâu còn xác…” thấy cô bé trước mặt tóc dựng cả lên, hắn lại mỉm cười giải thích, “Chiêu Chiêu đừng lo, ta nào muốn mạng chúng chi, cô hiểu lầm rồi.”
“Ta hiểu lầm ngươi?” Thái Chiêu há mồm thở dốc, “Được, vậy ngươi nói ta nghe xem, ngươi ở đây làm gì đấy?!”
Thường Ninh đá đá tên gần nhất: “Dưa kia nghe chưa, mau nói xem, ta cố ý hại đến tính mạng các ngươi sao?”
Người kia vì bò lên sớm nhất giây phút này đã ổn lại tinh thần, trong thoáng chốc bật thốt: “Ta không phải tên Dưa…”
“Không, ngươi tên Dưa.” Thường Ninh lạnh lùng, ánh mắt rét bén.
Dưa chạm phải ánh mắt ác độc của Thường Ninh như chạm phải lửa vội nói: “Đúng đúng, ta tên Dưa! Thái sư tỷ, Thường sư huynh tuyệt đối không phải đang hại đến tính mạng bọn ta!”
Thái Chiêu bị chọc giận phát cười: “Được lắm, vậy các ngươi đang làm gì ở đây thế!”
Dưa hoa mắt chóng mặt: “Ta ta, bọn ta… bọn ta…”
“Nói xem, các ngươi đang làm gì?” Thường Ninh cười mỉm.
Tên Dưa trước khi tự nghẹn chết cuối cùng cũng kịp nghĩ ra lý do: “Ta, bốn người bọn ta tự dưng ham chơi muốn ngó thử cảnh đáy vực đến cùng là sao, thế là cột dây trèo xuống, ai ngờ xuống dễ lên khó, may mà có Thường… Thường sư huynh kéo bọn ta lên.
Thường sư huynh là có ơn cứu mạng với bọn ta!”
Thường Ninh bừng tỉnh: “Thì ra là thế ha.
Chiêu Chiêu sư muội, cô nghe hông?”
Thái Chiêu: “…”
Ba tên kia nghe xong cũng kịp phản ứng, liên tiếp kêu la:
“Thường sư huynh không màng hiềm khích xưa kia, mạo hiểm cứu bọn tôi thoát khỏi nguy hiểm, đại nhân đại nghĩa thật luôn ấy.”
“Ui ui ui, sau này Thường sư huynh là cha mẹ tái sinh của tôi, tôi tính lập bài vị trường sinh cho Thường sư huynh đó, ui ui ui ui…”
“Nhân nghĩa quân tử như Thường sư huynh thế này, quả thật là trụ cột vững vàng của chính đạo ta! Trước kia tôi là tên súc sinh, không phải, súc sinh cũng không bằng, đã dám bất kính với Thường sư huynh!” Người cuối cùng sợ bầu không khí còn chưa đủ, còn ríu rít chen vào nói.
Thái Chiêu nghiêm mặt, bỗng không nói câu nào quay đi.
Thường Ninh vội đuổi theo, nghiêng đầu sang một bên vai cô bé, mỉm cười nói: “Được rồi được rồi, Chiêu Chiêu đừng nóng giận, ta là vì nghĩ đến lời cô mà không ném chúng xuống thật đó.”
Thái Chiêu chợt nhụt chí, cảm thấy cuộc sống thật gian nan.
Xa nhà bái sư đã đủ thảm, kết cuộc ông trời còn phân lại cho mình một tên Thường Ninh không phải đang gây sự thì cũng là sắp gây sự.
Cô dừng bước, đứng trên cầu gỗ bắc qua một ngọn đồi: “Ngươi thật sự phải có chừng có mực.
Cô của ta từng nói, trên đời này chuyện đáng buồn nhất, chính là người bị hại vì báo thù quá mức, ngược lại trở thành mục tiêu công kích, chịu vạn người chỉ trích thóa mạ.”
Thường Ninh gật gật: “Ta biết, chúng là bốn tay đệ tử ngoại môn cuối cùng rồi, không còn ai nữa đâu.”
“Ngươi biết thì tốt, mau bớt bớt đi.
Sư phụ đã lên núi, đợi ông từ chỗ Lý sư bá ngoại môn về, chắc chắn Thích Lăng Ba sẽ méc sư phụ, ngươi cẩn thận da của mình đi!”
Mi dài Thường Ninh rung khẽ đến mức không thể nhận ra, “Được rồi, ta biết rồi.”
Thái Chiêu thở phào, bước mấy bước xuống cầu gỗ, phát giác phía sau không nghe tiếng bước chân, ngó lại thấy Thường Ninh còn đứng giữa đầu cầu.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Thường Ninh đứng trên chỗ cao, đón gió núi cười khẽ: “Nanh vuốt dọn dẹp xong, đầu đảng tội ác còn chưa trừng phạt.
Chiêu Chiêu về Thanh Tĩnh trai trước nhé, ta đi tí sẽ về.” Nói xong hắn hươ chưởng chụp về phía cầu gỗ, khí kình hung mãnh như chuỳ lớn ập xuống, cầu gỗ ‘pặc pặc’ từ từ nứt ra, rồi từ hai đầu cầu gỗ trước sau rắc rắc rắc vỡ vụn sau một trận vang dội, gỗ vụn lô nhô rơi xuống lòng đồi thật sâu.
Cùng lúc đó, Thường Ninh phi thân vọt lên, thân pháp nhẹ như lông bay phất phơ, giống như một cụm mây xanh tự tại khoan thai bay lên bay xuống, rồi dừng chân bên mặt đất bờ bên kia.
“…” Thái Chiêu choáng váng, mãi đến khi cả cây cầu gỗ rơi xuống mới kịp phản ứng, “Ngươi, ngươi muốn đi đâu? Ngươi muốn đi tìm Thích Lăng Ba sao, ngươi đừng điên chứ! Mau quay lại, mau quay lại cho ta!”
Thường Ninh xa xa phất tay với cô, chợt nhanh bước rời đi.
Thái Chiêu gấp gáp đi tới đi lui cạnh hang sâu, khoảng cách rộng thế này nếu cô phóng vọt có lẽ không qua, phàm nếu có trường tiên hoặc dây thừng dài để mượn chút lực mới ổn, nhưng từ bé cô chỉ sống ở Lạc Anh trấn, chưa từng quen mang theo binh giới trong người.
Cuối cùng cô cắn răng, quyết tâm tình nguyện tốn công thêm chút, đi đường vòng cũng phải mau chạy đến chỗ Thích Lăng Ba ở, Tiên Ngọc Linh Lung cư.
Vòng qua khe núi thật sâu, theo con dốc núi ra sức chạy tới, từ xa trông thấy Tiên Ngọc Linh Lung cư dệt bằng vàng bạc đã nằm trong ánh lửa hừng hực, sức nóng bốn phía, tư vệ canh cửa của Doãn gia hoặc dính máu hoặc ôm bụng hoặc ôm cánh tay, hu hu rên rỉ nằm một chỗ, thị tỳ trẻ nhỏ chạy trốn không kịp bị bỏng ghé cạnh ao kêu rên, thủ hạ không bị liên lụy thì vội vàng bưng nước cứu lửa.
Thái Chiêu cẩn thận vượt qua bụi hoa cháy đen trên mặt đất, luống cuống đứng nhìn hỗn loạn quanh mình.
Sau đóbắt lấy tiểu tỳ đi ngang, cô hỏi, “Là Thường Ninh châm lửa à?”
Tiểu tỳ kia run giọng nói: “Dạ, chính là Thường công tử! Ngài vừa đến đã đánh ngã tất cả thị vệ! Ngài gọi tiểu thư ra, tiểu thư không ra ngài không nói không rằng châm lửa, bảo phải bức tiểu thư ra!”
Thái Chiêu: “Hiện giờ Lăng Ba sư tỷ đang ở đâu?”
“Đới công tử dẫn tiểu thư đi từ cửa sau, Thường công tử đang đuổi theo!” Tiểu tỳ bị hù phát khóc.
Thái Chiêu buông thị tỳ, rồi nhặt một thanh kiếm G* hoàn hảo nằm dưới đất, theo hướng tiểu tỳ chỉ vận khí chạy như bay.
mình cũng ko chắc nhưng chữ gốc search ra là hình kiếm như này
…
Thùy Thiên ổ, lụa mỏng xanh dưới hiên.
Thanh niên tuấn tú sáng ngời ngồi trên giường trúc, tỉ mỉ lau sạch kiếm ‘Côn Bằng’ yêu quý.
Người hầu nhỏ giọng hồi bẩm: “Công tử, phía nhà Tiên Ngọc Linh Lung hình như bị cháy, công tử không đến xem thử sao ạ?”
Tống Úc Chi: “Không cần.”
Người hầu vẫn nhẫn nại, lại nói: “Nghe nói mấy hôm trước Thường Ninh công tử náo loạn một trận lớn ở ngoại môn, cậu ấy sẽ không tìm Lăng Ba tiểu thư gây phiền phức chứ.”
Tống Úc Chi cũng không ngẩng lên: “Tìm thì đã sao.”
“Công tử, Lăng Ba tiểu thư dù sao cũng là của ngài…”
Tống Úc Chi buông tấm vải nhung trắng tuyết, “Lăng Ba nhiều năm qua làm việc không thích đáng, cũng nên nếm tí dạy dỗ.
Dẫu sao với ta nàng ấy một câu cũng nghe không vào, chi bằng mời Thường thế huynh vất vả.”
Người hầu: “Mong là Thường công tử chớ làm quá, nếu không đổi lại sẽ chịu phạt nặng.”
“Cũng chưa chắc.” Tống Úc Chi, “Nể mặt Doãn lão tông chủ nên bao năm qua Lăng Ba làm sai mà sư phụ vẫn luôn không thể trừng trị.
Cũng thế, với vị trí của Thường đại hiệp quá cố, Thường Ninh có làm ra chuyện sai lầm chả nhẽ sư phụ thật sự có thể ra tay phạt nặng con côi của Thường gia sao.”
Người hầu nhịn không được: “Doãn lão tông chủ là ông ngoại của công tử đó.”
“Ta biết.” Tống Úc Chi rút kiếm nhìn kỹ, phối hợp nói, “Hay nói mỹ nhân xứng anh hùng, song thật ra Thanh Khuyết tông cũng đâu phải của họ Doãn, Tông chủ Thanh Khuyết tông nhiệm kỳ sau cũng đâu nhất định phải lấy cho được con gái của Tông chủ đương nhiệm mới được.
Chỉ là danh vọng của ông ngoại quá cao, thời gian chấp chưởng Tông môn cũng quá dài, nên tất cả đã quên điểm này.”
…
Thái Chiêu một đường vượt qua đình đài lầu các đi đến một chỗ cạnh hồ lớn bên, chỉ thấy ánh kiếm bay múa, hai bóng người đang đấu say sưa.
Thích Lăng Ba ướt đẫm cả người đứng một bên, nước mắt đầm đìa nhìn hai người, trên người cô khoác áo bào ngoài của Đới Phong Trì, trên mặt còn bết đầy bùn.
Đới Phong Trì có nhã hào ‘Truy Phong Kiếm Khách’, cái tên tay kiếm lưu tinh truy phong cũng đã nói rõ, ý là nhanh như gió, ra chiêu tích tắc chói lọi như sao băng.
Thường Ninh lúc này không dùng nhánh cây ứng chiến nữa, mà là thanh kiếm đoạt từ trong tay thị vệ đạp người phóng lên, vẫn dùng Tơ liễu kiếm pháp Thường gia, mong manh sơ hở như cành liễu mảnh quấn thân.
Hai loại kiếm pháp vốn không thể phân ưu khuyết, song chẳng kịp đợi Thái Chiêu đuổi tới cạnh bên, Thường Ninh bỗng xuất kiếm móc xéo về vai trái Đới Phong Trì, kiếm thế nhanh hơn cả lưu tinh truy phong.
Đới Phong Trì kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo hai bước.
Thường Ninh chợt vung tay phải đánh ra, Đới Phong Trì bị đánh mạnh mẽ lùi ra mấy bước, ọe một ngụm máu, thiểu não ngã xuống đất.
Thường Ninh bước tới một bước chĩa kiếm vào hai người Đới Thích: “Dạo các ngươi bắt ta học tiếng chó sủa, có nghĩ đến ngày hôm nay không!”
Thích Lăng Ba phẫn nộ lớn tiếng: “Ngươi đá ta xuống hồ, còn dùng bùn hồ ô nhục ta, giờ còn muốn gì nữa chứ! Giết người cùng lắm đầu rơi thôi, có bản lĩnh ngươi giết ta đi!”
Thường Ninh khẽ cười khỉnh: “Ngày ấy dáng vẻ Vũ Nguyên Anh thế nào hai ngươi đều đã thấy.
Giết các ngươi thì sướng ích gì, làm các ngươi khó chịu mới thống khoái!”
Tình trạng khốc liệt của Vũ Nguyên Anh, như một cơn ác mộng in dấu thật sâu trong lòng mọi người.
Thích Lăng Ba bị hù đến mức nói không suông: “Ngươi… Ngươi đến cùng muốn thế nào… Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Không sai, nể mặt Thích Tông chủ, đúng là ta không thể giết hai ngươi thật.” Thường Ninh gật gù, nói xong hắn hươ kiếm mà ra, theo tiếng kinh hô của Thích Lăng Ba, ánh kiếm thẳng tiến đến mặt cô ta.
Thấy Lăng Ba tiên tử sắp nở hoa trên mặt, chỉ kịp nghe một tiếng thân kiếm bắn đến trong trẻo Thái Chiêu nghiêng người phi thân đến, khó khăn lắm mới chống chọi được một kích mãnh liệt của Thường Ninh.
Thường Ninh thu kiếm lùi một bước, mỉm cười: “Chiêu Chiêu đến nhanh thật, Phi hoa độ của Lạc Anh cốc quả nhiên hay ghê.”
Cùng lúc đó, đệ tử nội môn còn lại và bọn thị vệ cũng chân trước chân sau vội đuổi tới, kịp thấy Thái Chiêu cầm kiếm ngăn trước hai người Đới Thích, thiếu nữ nhan sắc như hoa, trường kiếm lạnh lẽo như băng.
Đám người đã từng chứng kiến bản lãnh của Thường Ninh, không ai dám ló đầu lên.
Thái Chiêu gằn từng chữ: “Thường sư huynh, ta vừa nói rồi, ngươi nên có chừng có mực.”
Thường Ninh nghiêm mặt: “Chiêu Chiêu sẽ không học theo mấy tên tầm thường kia chứ, đừng bảo ta mấy thứ nhảm ‘chưa chính thức bị hại, thì thôi đừng để bụng’ gì đó nhé.
Ta chưa phải học chó sủa vục mặt xuống bùn đớp cứt chó bị trích máu đầu tim, đó là vận may của ta, chứ không phải đám Thích Lăng Ba động lòng trắc ẩn, nương tay nghĩ tình.”
Hắn vung kiếm trước người, giọng lạnh lùng nói, “Đã có lòng hại người, bàn bạc lợi dụng hại người, sao ta không thể báo thù chứ?!”
Thái Chiêu khẽ thở dài: “Thường thế huynh, câu phải nói ta đã nói.
Huống hồ ngươi thông minh thế, tí lý lẽ đó không cần ta nói ngươi cũng biết.
‘Có chủ tâm hại người’ đúng là đáng ghê tởm, nhưng cuối cùng vẫn không giống ‘đã hại người’.
Lấy lại công đạo thì nên, nhưng trả thù quá độ thì đâm ra quá mức.”
“Đây cũng là cô của cô dạy à?” Thường Ninh liếc xéo, ý cười đông lạnh, “Thảo nào cô của cô võ công cái thế cũng chỉ đành rơi vào số mệnh ốm đau thê thảm hơn mười năm rồi kết thúc.
Ta không học theo bà ấy, ta khuyên cô cũng đừng học! Giang hồ tiêu sái, tùy ý khoái hoạt, không mạnh hơn là cõng cái tiếng nhân hiệp thời thời khắc khắc bị cản tay hay sao!”
Sắc mặt Thái Chiêu phát lạnh: “Ngày đầu ta ngươi quen biết đã thoả ước ba điều.
Giờ ngươi không cần đến ta che chở, nên đã dám can đảm bàn tán về cô của ta?!”
Thường Ninh không giấu nổi khí tà trong mắt, cười to nói: “Chiêu Chiêu không nên tức giận, ta không nên bàn tới cô của cô, quay về cô phạt ta sao cũng được… Chỉ cần để ta ra một chiêu!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thường Ninh xoay người một vòng, kiếm bên tay như linh xà lè lưỡi, vòng qua Thái Chiêu thẳng đến mặt Thích Lăng Ba.
Trong tiếng thét chói tai của Thích Lăng Ba, Thái Chiêu lật cổ tay đánh bật kiếm thế của Thường Ninh, lập tức nhào người lên.
Chỉ trong một hơi, hai kiếm đã leng keng trong trẻo đập nhau mười mấy nhát, kiếm thế hai người Thường Thái nhanh chóng đám người nhìn không kịp.
Thái Chiêu từng nghe Thái bình Thù nói, Tơ liễu kiếm pháp của Thường gia nhìn rời rạc mờ mịt, tới lui không dấu vết, lợi hại nhất trong đó là một từ ‘quấn’ quyết định, một khi binh khí của mình bị quấn chỉ có một đường lạc lối rồi thua.
Do đó từ lúc vừa mới bắt đầu, Thái Chiêu đã hươ kiếm vô cùng nhanh chóng, gắng từng chiêu vượt lên, không cho kiếm của Thường Ninh cuốn lấy của mình.
Ngắn ngủi sau bảy tám chiêu, Thái Chiêu phát giác hình như tay trái của Thường Ninh có hơi khựng, vừa như kiếm pháp chưa luyện tới thuần thục, vừa giống vô lực phía sau, thế là cô tìm được một khe hở, nhanh chóng xuất kiếm đâm tới.
“A!” Đám người cùng kinh hô.
Một giọt, hai giọt, máu đỏ tươi, rơi vào trên bờ hồ ngọc thạch trắng tuyết.
Thường Ninh kinh ngạc cúi đầu, mũi kiếm sáng như tuyết của thiếu nữ đang đâm trúng vai trái mình.
Vào thịt không sâu, cũng không rất đau.
Hắn nghĩ.
Đám người kinh ngạc, không khỏi nhẹ giọng xì xầm.
“Thái sư muội thật lợi hại mà! Vừa rồi ta còn chẳng kịp thấy rõ cổ xuất kiếm làm sao nữa.”
“Sau này ai mẹ nó chứ mà còn bảo ta Thái gia xuống dốc Lạc Anh cốc không có ai ta tát mấy tát!”
“Ta thấy là Thường công tử hạ thủ lưu tình ấy…”
“Chớ có dát vàng lên mặt mình đi, các ngươi bảy tám tên bị Thường công tử một tay áo phất cái ngã lăn, bò luôn không đứng dậy được, giờ còn đến tìm lại mặt mũi đúng không!”
“May ghê, Đới sư huynh không có kiên trì muốn tỉ võ với Thái sư muội.”
“Ha ha ha, ngươi không nói ta còn không nghĩ đến…”
“Các ngươi đừng cười, Thường công tử ghim thù thế, đổ máu này, không biết nên chấm dứt thế nào.”
Mũi kiếm to đâm sâu vào máu thịt rút về, lại kéo ra một đường máu đỏ.
“Ngươi điên đủ chưa?” Thái Chiêu cố gắng điều hoà hơi thở, không để trường kiếm run rẩy trong tay, đây là lần thứ đầu cô đả thương người.
“Lăng Ba sư tỷ làm nhục ngươi, nhưng thị tỳ tôi tớ trong Tiên Ngọc Linh Lung cư nào có chứ.
Ngươi châm một phát lửa lớn, liên luỵ làm bỏng không biết bao nhiêu người! Ngươi ấm ức, ngươi muốn báo thù, thì không cần bận tâm đến người vô tội sao?!”
Giọng cô bé khẽ run, vẫn kiên trì, “Có người làm điều ác, rồi ngươi vì trả thù cũng ác gấp bội.
Biến bản thân thành người mình đã từng chán ghét, ta khinh.”
Lạch cạch một tiếng vang giòn, Thường Ninh nhẹ nhàng ném cây kiếm G trong tay xuống đất, rồi mới che lấy vết thương trên vai, rũ mi dài, khí tức ngang ngược cuồng loạn quanh người thoáng chốc bèo dạt mây trôi.
Thái Chiêu chợt nhẹ lòng, thả lỏng người đang căng cứng, cũng tiện tay vứt kiếm, vết máu trên mũi kiếm vẽ trên nền đất bạch ngọc một sợi dây mảnh đỏ.
Cô hơi ổn định tinh thần, chậm rãi đi đến trước mặt Thường Ninh, kéo tay áo hắn, “Đi, về nhà uống canh đi.”
Thường Ninh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ trắng bóc trên tay áo mình, giống như hôm ở Mộ Vi cung, Thích Vân Kha dắt cô bé đến săn sóc mình.
Hắn trầm thấp lên tiếng, “Ừm.”
Cả đám đông đang trừng trừng, ngây người nhìn hai người họ rời đi.
“Thế, thế là xong rồi?”
“Không thì sao, ngươi còn e không đủ loạn à.”
“Không đúng nha! Lăng Ba sư tỷ còn chưa làm gì hắn, họ Thường đã quậy thiên hạ đại loạn, đổi lại giờ rút kiếm đến đỏ hắn cứ không việc gì mà đi thế?”
“Đi là tốt, đi là tốt, may mà Thái sư muội còn có thể trấn áp hắn, chứ mà đánh thật thì bọn mình cũng phải qua giúp mi muốn lại bị hắn tẩn một trận nữa chắc?!”
…
Tống Úc Chi đứng dưới hiên ngắm trời, gió nhẹ phơ phất, sắc trời tươi đẹp.
Y mỉm cười: “Thời tiết ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay, vừa đẹp để dọn nhà.”.