Ngôi nhà bên vách núi tuyết.
trung
Tiếng đập cửa mềm mại, sau bốn tiếng nhẹ nhàng đẩy cửa, một bóng yểu điệu quen thuộc đi tới, là Khởi Nùng.
Khuôn mặt của nàng ta vẫn ngọt ngào như thế, ánh mắt vẫn quyến rũ như thế, Thái Chiêu không khỏi hoảng hốt, cứ như Khởi Nùng mới vừa lả lướt động lòng người bước từ lầu hai khách điếm xuống, chưa từng trải qua cả đoạn đường gian nan hiểm trở này.
Khởi Nùng ngó thấy trong phòng còn có Thái Chiêu, thoáng kinh ngạc, sau đó đi đến cạnh Đoạn Cửu Tu cung kính cúi chào, hai tay dâng một xấp lụa trắng, bên trong mơ hồ lộ ra nhiều vết máu lấm tấm đỏ thắm.
Nàng ta nói: “Bẩm tôn chủ, Khởi Nùng may mắn không làm nhục mệnh.”
Đoạn Cửu Tu nhận khăn lụa mở ra xem, lướt qua mấy hàng chữ trên khăn lụa, mặt lộ ý cười: “Giỏi, làm giỏi lắm.
Khởi Nùng vất vả rồi.”
Hồ Thiên Vi lo lắng: “Không phải là giả chứ.”
Khởi Nùng chìa tay trái, ‘dịu dàng’ xách tai Hồ Thiên Vi, yêu kiều nói; “A Vi đúng là thích quan tâm nhỉ.
Có câu người sắp chết nói gì cũng thiện lành, sắp tắt thở tới nơi, y gạt ta làm cái gì.”
Hồ Thiên Vi đau đớn liên tục kêu to: “Ta sai rồi, ta sai rồi, chị Khởi Nùng tha cho ta đi.
Thật ra là ta đau lòng chị đã viết nhiều chữ bằng máu thế này, ui chao, ngón tay đau hỏng cả mất.”
Khởi Nùng dịu dàng đáng yêu nhìn Đoạn Cửu Tu, miệng vẫn tiếp tục nói với Hồ Thiên Vi: “Xem ra tiểu tử ngươi còn có lương tâm, ui xời, đoạn khẩu quyết tâm pháp dài quá, vì sợ quên nên ta mới cắn ngón tay viết lại.
Nhưng mà, chỉ cần việc tôn chủ giao phó ta làm chuyện không được phép sai lầm, ta chịu khổ mấy cũng được.”
― nam nữ tuổi tác chênh lệch còn liếc mắt đưa tình kiểu này, Thái Chiêu phát buồn nôn, hận không thể giội cho chúng một chậu máu chó.
Đoạn Cửu Tu đắc ý trong bụng, ngửa mặt lên trời cười ha hả, “Thật sự là trời cũng giúp ta! Tâm ý của Khởi Nùng lão phu nhận lấy.” Ngưng cười lại nói, “Tiểu Thái cô nương, lão phu sắp thành đại sự, nếu cô bé chịu bỏ gian tà theo chính nghĩa, lão phu tuyệt đối không bạc đãi cô!”
Lão thấy nét mặt Thái Chiêu lạnh nhạt, tức giận nói, “Sao, ngươi không tin việc ta có thể thành?”
“Đương nhiên là tin.” Thái Chiêu lạnh lùng nói, “Khởi Nùng cô nương nhìn cái mặt già như da quýt treo gió của lão mà còn có thể nhu tình vô vàn, lừa đàn ông bình thường hiển nhiên dễ như trở bàn tay.”
Đoạn Cửu Tu và Khởi Nùng đột nhiên đổi sắc.
“Cho nên, dọc đường Khởi Nùng cô nương giả vờ giả vịt, cộng thêm Hồ công tử ca hát giật dây, là để lừa moi khẩu quyết tâm pháp từ miệng Trần Phục Quang nhỉ? Giờ tâm pháp về tay…” Thái Chiêu nhìn Khởi Nùng chằm chằm, “còn Trần Phục Quang đâu?”
Khởi Nùng giả một vẻ bi thương: “Ôi, Trần công tử bị thương quá nặng, vì không muốn liên lụy ta, bèn tự nhảy xuống một động băng sâu không đáy, giờ phút này chắc hẳn đã không còn trên nhân thế.”
Thái Chiêu lạnh lùng: “Trần Phục Quang vốn chẳng bị thương, y chỉ hoảng đến phát sốt thôi.”
Khởi Nùng không thèm để ý, “À, vậy là ta nhớ lầm.
Trần công tử bệnh tình quá nặng, vì không muốn liên lụy ta, bèn tự nhảy xuống một động băng sâu không đáy, giờ phút này chắc hẳn đã không còn trên nhân thế.”
Thái Chiêu đầy rõ ràng, hẳn Khởi Nùng đã lừa Trần Phục Quang phun ra tâm pháp xong tiện tay đẩy y vào khe băng nứt nào đó, giỏi cho một bà đẹp như đào mận mà lòng dạ rắn rết.
Có điều thế cũng phù hợp dự trù trong lòng cô― quả nhiên thầy trò Đoạn Cửu Tu không định thật sự chia sẻ với mấy người còn lại thần công bí tịch của Nhiếp Hằng Thành.
“Chúc mừng Đoàn trưởng lão, tâm nguyện đạt thành một nửa, giờ thì chấm dứt nửa còn lại đi thôi.” Cô nói, “Các người làm thịt Chu Trí Khâm, ta sẽ giao ra tiên dịch Tuyết lân long thú.”
Chu Trí Khâm trên đất sợ hãi lại co rúm tiếp.
Ánh mắt Đoạn Cửu Tu hung ác nham hiểm, “Ta với sáu phái Bắc Thần các ngươi huyết cừu không cạn, thế mà ngươi không có ý định liều mạng với ta mà cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua― ta luôn thấy bên trong có trá.”
Thái Chiêu: “Sao ta lại phải liều mạng với ông hả, hộ vệ của ta đã xuống núi loan tin chuyện của ông.
Ông trộm luyện thần công của Nhiếp Hằng Thành, phạm vào tối kỵ Ma giáo, sẽ có người tới tìm ông tính sổ sớm thôi, sáu phái Bắc Thần mừng rỡ xem kịch, tốn sức làm gì.”
Câu này không giả, nhưng lời nói thật càng dễ nổi điên.
Đoạn Cửu Tu nén giận, “Ngươi đã biết ta muốn luyện thần công của Nhiếp Hằng Thành, sao còn chịu giao ra tiên dịch.
Ngươi ngoài mặt giả đò gió thoảng mây bay, thật ra trong lòng thầm có chủ ý xấu!”
Thái Chiêu: “Sao ta lại phải âm thầm nghĩ cách, ta có thể công khai nói chủ ý cho ông mà― tuy giờ Ma giáo không lớn mạnh bằng thời Nhiếp Hằng Thành, nhưng thuyền hỏng cũng có ba cân đinh, chỉ với ba người như chó nhà có tang bọn ông, một khi Ma giáo lùng bắt quy mô, không lâu sau đã thành ba con chó chết, không thú vị lắm sao.
Ta ước gì Đoàn trưởng lão luyện pháp lực cao cường chút, thế mới có thể đấu với Ma giáo lâu chút, hung ác chút.
Sáu phái Bắc Thần bọn ta bàng quan ngồi một bên, tại sao không?”
Sắc mặt Đoạn Cửu Tu biến đỏ thẫm.
Câu này của Thái Chiêu có thể nói âm hiểm đến vô cùng, nhưng cô đã nói ra rõ ràng, đổi lại lão không thể thốt ra lời.
Ma giáo và sáu phái Bắc Thần đúng là huyết cừu, Thái Chiêu hận không thể nhìn lão và Ma giáo lưỡng bại câu thương thật sự lại hợp lý cực kỳ.
“Ngươi không sợ ta luyện thành thần công rồi trước tru diệt súc sinh Nhiếp Cát sau lại dẹp luôn sáu phái Bắc Thần ư?” Lão trầm giọng nói.
Thái Chiêu mỉm cười, “Ông cho rằng ai ai cũng đều là Nhiếp Hằng Thành à?”
Đoạn Cửu Tu siết chặt lòng bàn tay: “Ngươi có ý gì.”
“Năm đó ông và Nhiếp Hằng Thành đồng thời được Lão giáo chủ Ma giáo nhận làm con nuôi, Lão giáo chủ phái cùng một cao thủ chỉ điểm võ công cho các người, thường ngày dạy các người làm việc.
Chưa đến hai mươi tuổi, Nhiếp Hằng Thành đã thắng đậm ông.”
“Cô của ta lớn lên ở Bội Quỳnh sơn trang, cùng con cháu Chu gia luyện công như nhau làm việc nghỉ ngơi như nhau, nhưng chỉ mỗi bà là không đâu địch nổi, cuối cùng còn có thể tự sáng tạo võ học.
Cùng loại bí tịch, người khác nhau lĩnh ngộ tu tập, ông cho rằng uy lực có thể giống nhau à?”
“Nhiếp Hằng Thành tư chất đỉnh cao hiếm thấy, từ bắt đầu luyện tập đến khi sơ thành thần công cũng mất hết mấy năm.
Đoàn trưởng lão, ông sẽ phải phí bao nhiêu năm đây? Trước khi luyện thành thần công, ông nên hao tâm tổn trí bảo vệ an nguy của mình đi.”
Từ thời niên thiếu trở đi đã bại khắp dưới tay Nhiếp Hằng Thành, là chuyện đáng tiếc nhất đời của Đoạn Cửu Tu.
Bị Thái Chiêu vạch trần nỗi khổ riêng mấy mươi năm qua trước đám đông, Đoạn Cửu Tu oán độc căm hận đến mức không còn gì hơn, toả ra sát ý với Thái Chiêu.
Trong lúc hai bên nói chuyện, Hồ Thiên Vi đã rỉ tai Khởi Nùng lai lịch Thái Chiêu.
Khởi Nùng thấy Đoạn Cửu Tu giận run người, lúc này nghiêm nghị quát lớn, “Khá lắm con tiểu tiện nhân mồm đao vô đức, ngươi đừng ỷ có tiên dịch Tuyết lân long thú trong tay thì không sợ ai.
Chọc bọn ta thật, liều mạng không cần tiên dịch gì đó, cũng giết ngươi chết tươi rồi nói!”
“Khởi Nùng cô nương đừng có đứng nói chuyện không đau eo nha.” Thái Chiêu nói, “giờ cô tuổi xuân đang thịnh, đương nhiên không nóng vội, có thời gian từ từ mà tìm Tuyết lân long thú.
Nhưng lẽ nào Đoàn trưởng lão cũng chờ được sao? Vì cơ duyên lần này, ông ta đã ẩn núp mười mấy năm, sao lại phải vì đánh nhau vì thể diện mà hỏng đại sự chứ.”
“Song cũng khó nói, dù sao bí tịch đã tới tay, đợi Khởi Nùng cô nương chịu chờ Đoàn trưởng lão chết, sẽ từ tốn tìm tiên dịch Tuyết lân long thú, há không tuyệt hơn.” Cô dứt khoát châm ngòi ly gián.
Khởi Nùng nghe xong, biến sắc, luôn miệng: “Tôn chủ minh giám, Khởi Nùng tuyệt đối không có lòng này.”
Có lòng hay không, Thái Chiêu nói rất có lý, trực tiếp đánh trúng tâm bệnh Đoạn Cửu Tu.
Lão tự biết mình tuổi đã cao, một khi qua đời, hiển nhiên bí tịch sẽ rơi vào tay đệ tử và Khởi Nùng, đến lúc đó hai người song túc song tê, nói không chừng càng hứng.
Huống chi thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, mình có bối phận cao vậy lại đi so mồm với một con bé mười mấy tuổi, thắng cũng ích gì.
Đến khi luyện thành thần công, hô phong hoán vũ làm gì không được, quay lại bắt hết cả đám từng đắc tội mình, khiến chúng muốn sống không được muốn chết không xong, đó mới là điều trượng phu thật sự nên làm!
“Rốt cuộc tại sao ngươi cứ phải giết Chu Trí Khâm?!” Lão thô lỗ nói.
Đôi mắt Thái Chiêu vừa đen vừa sáng, thoảng như có thể chiếu suốt lòng người.
Cô từ tốn nói, “Nguyên nhân ta muốn giết ông ta, cũng giống lý do mà ông rề rà không muốn giết, vậy thôi.”
Đoạn Cửu Tu: “… Ngươi còn biết gì nữa.”
Thái Chiêu: “Thiên hạ không có tường nào gió không lọt, mấy năm qua thầy trò các người trốn đông trốn tây, chính là sợ Ma giáo phát hiện tung tích.
Nhưng chuyện tu luyện thần công gấp gáp, trôi dạt màn trời chiếu đất khắp nơi sao mà thành, chỉ một sơ sẩy tẩu hỏa nhập ma thì nguy to.
Thế thì tránh đi đâu mới được? Trên đời này còn có chỗ nào tốt hơn sáu phái Bắc Thần ư.”
“E là ngay từ đầu Đoàn trưởng lão đã tính xong, để lại Lam Điền Ngọc Trần Phục Quang, lợi dụng xong không ngại trừ bỏ, song còn Kim Bảo Huy Chu Trí Khâm tốt nhất nên để lại một.
Tìm trang viên của Tứ Kỳ môn hoặc Bội Quỳnh sơn trang mà trốn vào, có kẻ thứ ba giúp che đậy và coi sóc, có ăn có uống có người phục vụ, sống yên ổn đầy đủ, ông sẽ có thể ổn định tâm trí mà luyện công.”
“Kim Bảo Huy đã chết, nếu Chu Trí Khâm cũng chết, tương lai thầy trò các người nên tránh đi đâu mà sống.”
Những chuyện này thậm chí Đoạn Cửu Tu còn chẳng nói với Khởi Nùng và Hồ Thiên Vi, hai tên cùng lên tiếng: “Tôn chủ / sư phụ mưu tính sâu xa, tính toán không bỏ sót, Khởi Nùng / đệ tử vô cùng bội phục.”
Chu Trí Khâm nằm trên đất nghe, vừa lo sợ tương lai mình chịu uy hiếp, thu nhận Ma giáo bại hoại vào trong môn, vừa mừng rằng mình đối với Đoạn Cửu Tu còn chỗ dùng, đoán chắc tạm thời không cần chết.
Đoạn Cửu Tu nói: “Ngươi đã đoán được tác dụng của Chu Trí Khâm đối với ta, cũng nên biết ta sẽ không giết hắn.”
“Không, ông sẽ giết ông ấy.” Thái Chiêu nói, “Nếu ông không giết ông ấy, đời này của ông cũng chẳng luyện nổi thần công của Nhiếp Hằng Thành.
Ông giết hắn, dầu chịu chút nguy hiểm, song việc còn có thể thành.” Nói xong, cô đưa bình ngọc trong tay định ném vào lò lửa.
Lòng Đoạn Cửu Tu biết cô bé này mặc dù ngoài mặt cười tủm tỉm, nhưng dụng tâm cực sâu, ra tay lại hung ác, người bình thường mưu tính vốn không lại cô ta.
Lão cắn răng, “Nếu ngươi chịu buông tha Chu Trí Khâm, ta nguyện đưa ngươi một bảo vật thật to, hoặc là làm cho ngươi một chuyện, bảo đảm về sau ngươi hưởng thụ vô tận…”
“Không cần.” Thái Chiêu lạnh lùng cự tuyệt, “Nên biết rằng ta đã nghĩ thông cả rồi.
Ta cam lòng mạo hiểm, một mình đến đây, chính là vì giết Chu Trí Khâm.
Sau này, bất kể là ông rạng rỡ về giáo hay là Nhiếp Cát thanh lý môn hộ đều là việc của Ma giáo bọn ông.
Ông muốn đưa họa thủy vào sáu phái Bắc Thần thì tuyệt đối không thể.”
“Cô của ta từng nói, ngoại thương dễ chữa nội bệnh khó trị.
Song giờ Trần Phục Quang đã chết, thậm chí sáu phái Bắc Thần còn không biết Trần Thự còn có một người em, thế thì bảo ta làm thế nào chỉ điểm Chu Trí Khâm? Thế nên nhất định phải sớm loại trừ thứ cặn bã này.”
Còn một việc Thái Chiêu không nói, hiện giờ sáu phái Bắc Thần nguy cơ tứ bề, Thích Vân Kha, Thái Bình Xuân chưa rõ sống chết, còn sáu kẻ giả mạo nữa không biết đang chờ nấp ở đâu, một khi để Đoạn Cửu Tu Chu Trí Khâm thừa lúc vắng mà vào, hậu quả khó lường.
Đoạn Cửu Tu suy nghĩ miên man, ý niệm trong lòng quay cuồng.
Thật ra Thái Chiêu nói có câu đúng, với lão ta mà nói, quan trọng bậc nhất vẫn là bí tịch và tiên dịch, cho dù không có Chu Trí Khâm cung cấp chỗ ẩn thân, chỉ cần lão chịu quyết tâm, trốn trong rừng sâu núi thẳm ăn lông ở lỗ, qua mấy năm sống khổ cực như dã nhân, chưa hẳn không luyện được thần công.
“Ngươi muốn ta giết Chu Trí Khâm dù sao cũng phải cho ta chút cam đoan trước, lỡ trong chiếc bình kia không có tiên dịch thì sao.” Giọng lão căm hận thỏa hiệp.
Thái Chiêu bỗng nghiêm mặt: “Ta thề có cô quá cố của ta, trong chiếc bình ngọc này thật sự có tiên dịch Tuyết lân long thú.”
Nhớ tới Thái Bình Thù khi còn sống chính khí cả người, Đoạn Cửu Tu lại có thêm mấy phần tín nhiệm Thái Chiêu, “Ngươi đưa chiếc bình cho ta trước, ta sẽ giết Chu Trí Khâm, lão phu tuyệt đối không lừa ngươi!”
Chu Trí Khâm nằm trên đất nghe nói, bị đánh mạnh vào tim, hai mắt trợn trắng, trực tiếp bị dọa ngất xỉu.
Thái Chiêu giễu cợt: “Lời khó nghe ta sẽ không nói, Đoàn trưởng lão thấy mình đáng tin cậy lắm sao.”
Đoạn Cửu Tu nổi giận: “Vậy ngươi muốn xử lý sao đây!”
Thái Chiêu mỉm cười, dùng sức vung Diễm Dương đao hướng lên xà nhà, không biết chạm phải cơ quan gì, bốn vách tường trúc nhà tuyết rắc rắc mấy tiếng đồng loạt ngã ra ngoài, chỉ còn đỉnh phòng và bốn cây cột tường, gió tuyết như đao sắc lập tức thốc vào đám người trong phòng, hơi lạnh bốn bề, chỉ còn lò lửa cạnh Thái Chiêu giữ lại một ngọn lửa than yếu ớt.
“Thứ nhất, mời Khởi Nùng cô nương và Hồ công tử lùi ra sau ba mươi trượng, không cần phải quá xa, đến vách đá cạnh cây tuyết tùng kia là được.” Cô nói.
Khởi Nùng Hồ Thiên Vi nhìn ra phía sau, chỉ thấy ở khuôn viên xa xa đằng sau có cây tuyết tùng trong lộ ra gió tuyết phá lệ thấp bé.
Đoạn Cửu Tu đen mặt: “Xem ra ngươi đã có chuẩn bị.” Căn nhà tuyết rõ ràng đã bị Thái Chiêu động tay, chí ít bốn mặt tường trúc đều bị cắt nhẹ, chỉ chừa một điểm giữ mặt tường.
Thái Chiêu mỉm cười: “Sao Đoàn trưởng lão không nghĩ xem, ta rời hố băng sớm hơn các người lâu vậy rồi, không phải chỉ lo trang điểm thôi chứ.
Thật ra ta đã tìm tới ngôi nhà tuyết này trước rồi, vốn chỉ định nếu Chu Trí Khâm đến trước, ta sẽ một đao giết, khỏi bận tay chân.
Thế nhưng mấy người lại cứ cùng đến, ta không thể làm gì khác hơn phải ra hạ sách này.”
Đoạn Cửu Tu không muốn thi giảo hoạt với con nhóc này, quay lại nói: “Khởi Nùng, Thiên Vi, lùi ra sau đi.”
Khởi Nùng Hồ Thiên Vi bất đắc dĩ đáp vâng, sau đó nhanh chóng chạy lùi ra sau.
Vì gió tuyết lớn, trên đất tuyết lại khó dùng lực, hai người mất trọn nửa chén trà mới đến được cạnh cây tuyết tùng.
Từ gần đến xa, bóng người còn nhỏ xíu.
Đoạn Cửu Tu quay đầu: “Ngươi hài lòng chưa, giờ thì sao nữa?”
“Thứ hai, Đoàn trưởng lão có thể giết Chu Trí Khâm được rồi.” Thái Chiêu nói.
Đoạn Cửu Tu biết võ công con bé này không bằng mình, cũng không sợ cô bội ước, bèn nhặt trường kiếm của Chu Trí Khâm vung quét ngang cổ ông ta, Chu Trí Khâm lập tức đầu một nơi thân một nẻo.
Cặn bã danh môn chính phái này, cuối cùng cũng gặt kết quả vốn có.
Thái Chiêu gật gù: “Chỗ này cách vách núi phía tây tầm mười trượng trở lại, dưới vách núi tám trượng có một băng đài bằng phẳng rộng rãi kéo dài, ta dùng tùng tuyết chất thành sườn dốc ở chỗ đó.
Sườn dốc dài mười trượng, dưới cùng là chân chính vách núi cheo leo vách đá, hạ xuống có thể trực tiếp xuống núi.”
“Chờ một lúc ta đếm đến ba, sẽ ném bình ngọc này qua vách núi ― ban nãy ta đã thử ném một hòn băng nặng tương đương rồi, ta ném nhanh lắm, trưởng lão cũng tám chín phần đuổi không kịp, chỉ có thể nhảy xuống dốc núi mà nhặt.
Sườn khá phẳng thoải, bình ngọc sẽ không lăn nhanh đâu, nhưng nếu tìm trễ, cũng có thể kịp lăn xuống vách đá cheo leo kia.”
Đoạn Cửu Tu bị tức điên không thể làm gì khác, chỉ cười lạnh liên tục.
Thái Chiêu bắt đầu đếm, “Một, hai, ba…”
Lúc đếm tới ba, đột nhiên cô ném chiếc bình ngọc đến phía bắc vách núi, sau đó phóng người về hướng ngược lại.
Ai ngờ người Đoạn Cửu Tu chợt lóe, từ trong tay áo một sợi thừng gân trâu thật dài chợt bay ra, đầu thừng như lưỡi rắn chính xác quấn lấy bình ngọc, một tay khác ra vẻ đánh đến Thái Chiêu.
Thái Chiêu phản ứng cực nhanh, lập tức xoay người vung đao bổ một cái, thừng gân bò lập tức đứt đôi, bình ngọc giữa không trung vì chịu hai luồng lực khuấy động, nghiêng nghiêng bay đến phía bắc vách núi.
Lòng Đoạn Cửu Tu vô cùng gấp, dưới vách núi phía tây ít nhất còn có tuyết đọng, còn phía bắc lại chẳng có gì, một khi chiếc bình ngọc rơi xuống ắt bể tan tành, biết vậy đã không vì nóng vội nhất thời mà đánh lén Thái Chiêu.
Trong chớp lóe, lão liều lĩnh đánh đến bình ngọc, Thái Chiêu nhẹ nhàng linh hoạt xoay người như diều hâu, không ai chú ý tới, một bóng người tay áo tung bay nhảy thẳng từ trên núi xuống, chỉ nghe một tiếng vang ầm, nóc nhà sụp đổ, Đoàn Cửu Tu bị đè dưới lớp gạch ngói vỡ vụn, đến cả Thái Chiêu cũng bị tác động nửa người.
“Sao cô còn chưa xuống núi?!” Một giọng nói bắt bẻ quen thuộc từ trên rừng cao vọng xuống.
Thái Chiêu chẳng cần ngẩng đầu lên đã biết là ai..