Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng


Chu Tước vỗ cánh
Núi Hãn Hải không chỉ là một ngọn núi, mà là một dãy núi.
Liếc nhìn lại, đỉnh núi tầng tầng lớp lớp, triền núi nhấp nhô chập trùng, xanh ngăn ngắt vào ban ngày, khi vào đêm lửa quỷ dày đặc, ánh đèn u ám, là người hay quỷ cũng khó mà phân biệt.
Hai trăm năm trước, Giáo chủ Mộ Tu Quyết đã lấy đây làm nơi lập giáo, cho xây Cực Lạc cung và Cửu Châu Bảo Quyển các, sau đó mấy đời Giáo chủ kế tiếp xây dựng Tế Tiên nhai và Phệ Thần đài ở những vùng trọng địa trong giáo đã lấy chúng làm trung tâm, vô số lối ngầm cửa mật như tơ nhện tràn ra, âm thầm biến mất dưới dãy núi nguy nga.
Lối thông đạo duy nhất mở ra bên ngoài, nằm giữa một mảng rừng trúc êm đềm rậm rạp màu mực, hai bên cơ quan dày đặc, cạm bẫy vô số, người giang hồ đặt cho cái tên là ‘U Minh hoàng đạo’.
Lúc này U Minh hoàng đạo yên tĩnh cách biệt với bên ngoài, đến lân tinh* ven đường cũng không thấy một đốm.
(*) nguyên gốc: quỷ hỏa
Bên cánh rừng trúc rậm rạp bờ Đông, có một tòa nhà cao cửa rộng sáng choang ánh đèn, trong ngoài ba lớp giáp sĩ cầm khí giới cảnh giác phòng vệ.

Du Quan Nguyệt móc chiếc lệnh bài, sải bước vào thư phòng trong nhà, một bóng người tuấn tú cao gầy đang ngồi cạnh bàn sách dưới ánh đèn.
“Vào đi.” Người thanh niên đẹp trai lạnh lùng không ngẩng lên, lông mi thật dài rợp một lớp bóng màu xanh đậm dưới mi, càng bật lên làn da đặc biệt trắng trẻo.
Du Quan Nguyệt rạp xuống đất lạy: “Bái kiến Thiếu Quân.”
Mộ Thanh Yến hỏi: “Bố trí xong cả rồi?”
Du Quan Nguyệt: “Vương Điền Phong triệu tập tất cả thanh niên trai tráng thôn xóm quanh đàn Chu Tước, Liễu Giang Phong đang chờ bên ngoài đàn đợi cơ hội, Đường Thanh dẫn số người còn lại dưới quyền, chờ Thiếu Quân sai bảo.”
“Đứng dậy đã.” Mộ Thanh Yến ngẩng lên, khẽ thở dài, “Cừu Trưởng lão trung thành tuyệt đối với Mộ thị, có trời chứng giám.

Đáng tiếc sau khi ông ấy chết người đi trà lạnh, thủ hạ không chết thì đã nhảy sang đầu quân phe khác, chẳng còn lại mấy người.”
Hắn dời mắt sang Du Quan Nguyệt đứng trước bàn, “Trong số đó, tính ra anh là có quyền hành cao nhất.

Sau này, ta còn phải dựa vào tài cán của Du quân.”
Du Quan Nguyệt lại cúi lạy: “Nguyện quên mình phục vụ Thiếu Quân!”
Mộ Thanh Yến: “Thập Tam, còn chuyện lấy bảo kiếm lấy trong hầm kiếm?”
Du Quan Nguyệt giật mình, thấy một thiếu niên thon gầy từ trong tối đi ra, yên tĩnh như u hồn, Du Quan Nguyệt còn chẳng hề hay biết cậu ta đang ở trong phòng.
Liên Thập Tam thấp giọng bẩm: “Tôi đã đếm số người bên ngoài, chỉ cần năm sáu mươi cây là đủ.”
Mộ Thanh Yến cười khẽ: “Thập Tam đúng là từng trải, chẳng phí hoài công sức học tính sổ sách với bác Thành.

Dặn xuống, chờ mọi người nhìn thấy ‘thứ’ kia, không cần triền đấu, dùng bảo kiếm cắt cổ và cột sống là đủ.

Cậu đi chia kiếm đi.”
Liên Thập Tam đáp vâng rồi đi.
Du Quan Nguyệt hưng phấn ra mặt: “Tôi nghe nói trên dưới trăm năm trước từng có một vị Giáo chủ nóng lòng đúc kiếm, mời chào Chú kiện sư* thiên hạ trong hai mươi năm đúc ra mấy trăm thanh lợi kiếm chém sắt như chém bùn, giấu trong núi không biết ở đâu ― thì ra là thật!”
(*) thợ rèn có tay nghề bậc thầy.
Mộ Thanh Yến tự giễu: “Thuyền hỏng cũng còn ba cân đinh, cuối cùng nhà họ Mộ vẫn còn chút gia sản mà họ Nhiếp không biết.”
Du Quan Nguyệt nheo mắt nhìn sắc mặt Mộ Thanh Yến, dè dặt nói: “Thiếu Quân, thật ra chúng ta không cần phí sức đánh lên chính diện thế đâu.

Tôi biết vài con đường bí mật lên đàn Chu Tước, ta cứ theo lối mật mà đi vào.

Với thần công của Thiếu Quân, một kiếm làm thịt Hùng Thiên Cân kia, chẳng phải kiệm sức hơn ư?”
Mộ Thanh Yến ngẫm nghĩ, gật đầu: “Phải nhỉ, anh đã từng làm Phó đàn chủ đàn Chu Tước mấy năm, đúng là biết không ít.

Có điều chuyện kiệm sức, hơn một năm trước ta đã làm, lần này ta muốn đổi đường đi khác ― anh có biết để quét dọn một căn nhà ô uế nhớp nhúa chịu không thấu, cách tốt nhất là gì không?”
Du Quan Nguyệt xấu hổ cười trừ: “Mời Thiếu Quân chỉ điểm.” Lòng lại thầm nói, cả đám bọn tôi đem tính mệnh cả nhà đặt lên người ngài hết đó, ngài cũng đừng nói ưng làm thiêu thân đồ nha.
Mộ Thanh Yến nhìn ánh đèn mờ nhạt đăm đăm: “Trước kia, ta cho rằng chỉ cần thay người chủ nhà là được.

Sau mới phát hiện, căn nhà ấy đâu chỉ ô uế, mà thực sự đến cột dầm cũng đã bị rắn trùng chuột bọ chiếm cứ.

Cách tốt nhất để quét dọn một gian phòng, cơ bản không phải là quét dọn, mà một mồi lửa đốt tất, xây lại lần nữa.”
“Hơn một năm trước, ta tự cho là luyện công có thành tựu, lỗ mãng khiêu chiến Nhiếp Đề, kết quả rơi vào cảnh hai mặt chịu địch, trọng thương chạy trốn.

Lần này ta không tìm Nhiếp Đề đùa nữa, ta muốn từ U Minh hoàng đạo, từng tấc từng tấc lên tới cung Cực Lạc.” Hắn nhìn bản đồ khổng lồ trên tường, “Chỗ đầu tiên, chính là đàn Chu Tước.”
Du Quan Nguyệt nghe kinh hãi không thôi: “Thiếu Quân, ngài, ngài là nói muốn đánh khắp mọi nơi? Cách này, cách này phí sức vô cùng đấy.

Ngoài đàn Chu Tước, còn có Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, ba khu đàn chính.

Nội tình đàn Chu Tước thuộc hạ tốt xấu gì còn biết một hai, ba tòa kia thuộc hạ mù tịt à!”
“Không sai, là rất khó, anh còn tình nguyện nghe theo ta chứ?” con ngươi Mộ Thanh Yến như suối băng, lạnh lùng vô cùng, nhưng cũng lộng lẫy đến vô cùng, khi quét mắt tập trung lên người Du Quan Nguyệt, Du Quan Nguyệt cảm thấy lưng mình lạnh tanh.
Y vội nói: “Là tất nhiên!”
Mộ Thanh Yến lẳng lặng nhìn y: “Du Quan Nguyệt, lúc sáu tuổi bị cò mồi bán vào trong giáo, Cừu trưởng lão thấy anh nhanh nhẹn thông minh, tư chất không tệ, bèn chọn anh từ trong đám trẻ làm Đồng nhi đan phòng.

Sau khi Cừu trưởng lão qua đời, anh vì tuổi còn nhỏ thoát được thanh trừng của Nhiếp thị, sau đó, vì làm việc lưu loát khôn khéo tài giỏi, được thăng nhiệm làm Đàn chủ phân đàn nào đó.”
“Năm năm trước, anh tìm cơ hội làm quen với Đàn chủ đàn Chu Tước Hùng Thiên Cân, dựa vào lòng ‘sủng ái tín nhiệm’ của gã, anh lại được thăng nhiệm lên Phó Đàn chủ đàn Chu Tước.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Hùng Thiên Cân nhanh chóng lại có hai tên mua vui mới.

Trương Huân Lý Chương thay thế anh, thành Tả Hữu Phó Đàn chủ đàn Chu Tước, còn anh thì lại bị hắt hủi ra phân đàn bên ngoài.”
Du Quan Nguyệt nép trên đất, nghe mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng đầy nhục nhã phẫn hận.
Mộ Thanh Yến: “Ta không quan tâm là anh thật sự nhớ thương ân tình Cừu trưởng lão, hay là muốn chờ xoay mình nắm chắc quyền lớn trong tay, ta chỉ cần anh nhớ rõ một chuyện ―― đã theo phe ta, ta nói gì, anh làm nấy.

Chờ sau khi Hùng Thiên Cân chết, anh sẽ là Đàn chủ đàn Chu Tước.”
Mắt Du Quan Nguyệt sáng rực, máu nóng cả lên.
Y đứng dậy quỳ đến cạnh chỗ Mộ Thanh Yến ngồi, cố ý nới vạt áo, lộ xương quai xanh thon dài ngon nghẻ, mặt tươi cười đang định nói, chợt phát hiện ánh mắt Mộ Thanh Yến như sét lạnh, buốt thấu xương.
Y khẽ run, nhanh chóng kéo lại vạt áo.
Mộ Thanh Yến chậm rãi nói: “Chuyện này ta chỉ nói một lần, ta không thích người khác tới gần ta trong vòng ba bước.”
Du Quan Nguyệt lanh lẹ quỳ xa một chút, về sau quyết ý đi con đường ‘thủ thân như ngọc’.
Liên Thập Tam phân phát xong lợi kiếm, đến báo: “Thiếu Quân, đã đến giờ.”
Mộ Thanh Yến nói: “Quan Nguyệt cũng đi nhận một kiếm đi, chúng ta ra tay vậy đi.”

Bóng đêm như bị sắc máu nhuốm bỏng, trong sơn cốc tiếng giết nổi lên bốn phía, thây người khắp nơi.
Bóng Mộ Thanh Yến vút qua bầu trời đêm trong chớp mắt, như kiếm bén xẹt qua chân trời, liên tục vỗ tới hai chưởng, cánh cổng chính đúng bằng sắt thép gỗ dày to lớn nặng nề của đàn Chu Tước ầm vang nứt vỡ.
Du Quan Nguyệt cố ý muốn thể hiện trước mặt Mộ Thanh Yến, cầm kiếm giết đầu, chém giết búa xua, thế không thể đỡ.
Liên Thập Tam thoáng giật mình: “Quào, ra là công phu họ Du không tệ nha.”
Mộ Thanh Yến: “Anh ta vốn là người nổi bật thế hệ trẻ tuổi trong giáo, tu vi tài cán đều là cỡ trên, chả hiểu sao Nhiếp Đề không chịu trọng dụng anh ấy.”
Đàn Chu Tước là một trong Tứ Đại Đàn chủ, cao thủ vốn nhiều như mây, nhưng Nhiếp Đề đố kị người ngoài, càng là người có bản lĩnh lợi hại càng dễ bị rẻ rúng, Hùng Thiên Cân là do một tay Nhiếp Đề đề bạt, thái độ dùng người có thể nghĩ.
Du Quan Nguyệt dẫn đội đi đầu giết chóc, Mộ Thanh Yến áp trận phía sau, nhìn quân địch có cao thủ nào hơi lợi hại thì hắn xông lên đánh chết trước, liên tục đánh chết mười bảy mười tám cao thủ xong, tình thế hai phe địch ta đã nghịch chuyển.
Trương Huân ở phía sau thấy Du Quan Nguyệt càng ép tới gần, khuôn mặt đẹp mềm yếu bắt đầu méo mó, quả quyết hạ lệnh: “Thả thi khôi nô!”
Sau một tràng sáo lắt léo quái dị vang, một toán người da nâu xanh bước đều đi ra.
Đám ‘người’ này cặp mắt vô thần, da thịt khô hõm, toàn thân bay mùi người chết, cổ họng phát ra tiếng ‘cách cách’, như quỷ lạ từ địa Ngục lên nhân gian.
Dưới đêm trăng, một màn quỷ dị kinh khủng xuất hiện.
Tiếng sáo bỗng thay đổi, thành thê lương cô động, đám thây khô vốn nên được chôn cất lập tức tấn công.

Tuy chúng không giỏi võ công song sức lớn vô cùng, lại không sợ bị thương.
Một thây khô bị chém đứt cánh tay, song chả có máu đổ, chỉ có chất lỏng sền sệt màu đỏ thẫm từ từ nhỏ xuống.
Du Quan Nguyệt hô to: “Không cần chặt chém loạn, cứ cắt cổ hoặc cột sống chúng!”
Đám người nhao nhao bắt chước.
Cơ thể xác khô lạnh khô cứng ngắt, may mà Mộ Thanh Yến đã chia kiếm bén từ sớm, mọi người mới không đến mức tổn thất.
Nhưng số lượng xác khô đông đảo, bọn Du Quan Nguyệt dần dần bị bức lui.
Mộ Thanh Yến nghiêng tai nghe ngóng, cuối cùng cũng tìm được chỗ phát ra tiếng sáo, bỗng bay vọt đi, gào to giữa trời một tiếng: “Biến!”
Một tên thấp bé gầy còm kêu thảm, ở phía sau đám người nghiêng ngả đổ ập xuống, miệng tai mũi mắt đều rỉ huyết chú, sau đó bất lực ngã xuống đất mà chết, còn cầm theo một cây sáo ngắn bằng thiết.
Trương Huân vội bảo một kẻ khác lên thay thế, tiếp tục thổi sáo chỉ huy thây khô.

Song người lấy âm thanh làm vũ khí sợ nhất là bị người dùng khí kình hét phá vỡ đan điền, một khi đã phá công, khó giữ được tính mạng.
Mộ Thanh Yến men theo tiếng động mà đi, dùng tiếng hét chất chứa nội lực phá tiếp đan điền hai tên thổi sáo.
Trương Huân không ngờ tình hình tới mức này.
Trước đây lúc gã dùng trận thây khôi nô tập kích, thường thì đối phương kinh hãi luống cuống không biết phá giải từ đâu, chẳng ngờ hôm nay gặp được một cao thủ như Mộ Thanh Yến hiểu rõ gốc tích.
Tiếng sáo dừng lại, số lượng lớn thi khôi nô không kẻ chỉ huy như diều đứt dây, ngã xuống bất động.
“Thập Tam, giờ gọi dân trong thôn đến được rồi.” Mộ Thanh Yến bỗng ra lệnh.
Liên Thập Tam lập tức đi gọi người.
Du Quan Nguyệt thấy tình cảnh đã kẻ địch cao cường đã dẹp, bèn nhìn tới lui lùi lại đến bên cạnh Mộ Thanh Yến, nịnh nọt: “Ra là Thiếu Quân đã chuẩn bị trước, ban nãy Thiếu Quân gầm to đôi tiếng, khí kình sâu xa, uẩn lực mạnh mẽ, còn mạnh mẽ hơn Sư Tử Hống gỉ gì nhiều!”
“Ngậm miệng.” giọng điệu Mộ Thanh Yến lạnh nhạt: “Hôm đó các người tới tìm ta xin theo, thật ra còn hai kẻ có tu vi cao hơn anh nhiều, anh có biết hiện giờ họ đâu không?”
Du Quan Nguyệt khẽ giật mình, “… Thiếu Quân nhắc, là Hàn huynh đệ với Ngô huynh đệ ư.”
“Họ Hàn đã đi theo tên Nhiếp Đề trà trộn vào làm mật thám; họ Ngô thay đổi thất thường, muốn chạy đến ta tìm hiểu vị trí của Cửu Châu bảo quyển ― hai người này đã bị ta loại trừ.”
Cái cách Mộ Thanh Yến nói đầy lạnh nhạt, như bóp chết hai con châu chấu vậy, Du Quan Nguyệt thầm run, “Thiếu, Thiếu Quân làm đúng lắm.”
“Thật ra anh cũng từng mấy lần tráo trở, đầu quân rất nhiều người, biết làm sao mà ta giữ anh lại không.” Mộ Thanh Yến như rất kiên nhẫn với y, “Là vì, anh vẫn còn nhớ quy củ mà Cừu trưởng lão dạy ngươi.”
“Người trong núi Hãn Hải, tiểu thương tôi tớ, cày bừa dệt vải, không phải hậu duệ người nhà của giáo đồ Thần giáo thì cũng là bình dân tình nguyện quy thuận Thần giáo.

Một năm bốn mùa, họ thành thành thật thật giao nộp cấp dưỡng, chưa từng lười biếng; đổi lại, Thần giáo sẽ che chở bọn họ ― đây là quy định mà nhà họ Mộ đã lập ra.”
Trong dãy núi Hãn Hải có rất nhiều khúc sông, đầm lầy, dốc núi, đồng ruộng… giống như núi Cửu Lãi, có thể tự cấp tự túc.
Lúc ban sơ Mộ Tu Quyết thoát ly lập giáo, người theo cạnh đều là những chiến tướng tâm phúc, nhưng cũng như sáu phái Bắc Thần, chỉ cần sau mười hai mươi năm, nhân khẩu tất nhiên không ngừng sinh sôi.

Chưa kể, giáo chúng chết trận bên ngoài, vợ con già trẻ đều cần trợ cấp; cao thủ mới được chiêu mộ cần được xếp chỗ ― hơn nghìn người tập hợp đều đợi cung cấp đồ ăn chốn ở.
Hai trăm năm trôi qua, chợ trong núi Hãn Hải, thôn nhỏ, tiểu trấn, đều đầy đủ.
“Năm đó Nhiếp Hằng Thành ngang ngược cỡ nào cũng biết phải tuân theo luật này, Nhiếp Đề vì tư lợi bản thân mà trắng trợn bôi xấu giáo quy ― phải có người dạy lại lão ta quy củ.” Mộ Thanh Yến ngoái lại nhìn Du Quan Nguyệt, “Nhiếp Đề không dám bắt người của sáu phái Bắc Thần làm thi khôi nô, thậm chí còn không dám bắt người ngoài giáo mà chỉ ra tay với người trong giáo.”
“Anh bị Hùng Thiên Cân thất sủng, cũng không phải là do tài nghệ không bằng người, mà là mỗi lần Trương Huân Lý Chương có thể dâng lên Hùng Thiên Cân mười mấy thanh niên thôn dân trai tráng luyện chế thi khôi nô mà anh chỉ đưa lên được mấy tên.

Lâu dài, đương nhiên Hùng Thiên Cân sẽ coi trọng hai tên Trương Lý thôi.”
Ánh mắt Mộ Thanh Yến trong trẻo sáng tỏ như có thể nhìn thấu tất thảy.

Du Quan Nguyệt phát run, không biết là vì Mộ Thanh Yến điều tra mình tỉ mỉ mà sợ, hay là vì một chút dụng tâm mình ẩn nấp cuối cùng có người phát hiện mà cảm động.
“Thái Bình Thù từng nói, nhìn một người tốt xấu, không phải là nhìn lúc tốt hắn tốt đến bao nhiêu, mà là xem lúc xấu hắn có thể xấu đến nhường nào.” Mộ Thanh Yến ngóng nhìn chân trời, như đang nhớ đến ai đó.
“Anh trải qua mấy lần chìm nổi, làm việc trước sau khác người.

Nên rằng ta đã giữ lại anh”
Du Quan Nguyệt không dám tí tửng với Mộ Thanh Yến nữa, đứng cạnh chốn hiểm thủ thẳng vạt áo, quy quy củ củ.
Lúc này, thôn dân tràn vào như thủy triều, tình cảnh đã không còn mấy cọng gai khó giải quyết nữa.

Bọn họ nhận ra trong đám thi khôi nô có người mình quen biết, thậm chí còn có người nhà thân quyến, lập tức khóc váng trời.
Vương Điền Phong là một người đàn ông trung niên mặt mũi hiền lành thấp béo đậm người, thấy cam go đã qua, ông lập tức gọi các thôn dân thanh niên trai tráng đánh vào Cung Chu Tước, bắt Hùng Thiên Cân báo thù cho người thân thương.
Đến khi Mộ Thanh Yến Du Quan Nguyệt vào đến cung Chu Tước, bên trong đã đầy hỗn độn.
Hùng Thiên Cân và hơn mười tâm phúc đã bị bao vây.
Từ xa nhìn thấy Mộ Thanh Yến, khuôn mặt đen vàng đầy mỡ của gã toác ra một nụ cười to: “Uầy, không phải là Mộ Tiểu Lang quân của chúng ta đấy sao! Hơn một năm trước ngài chạy mất dạng, mọi người cứ tưởng ngài đã chết rồi, Giáo chủ còn lập mộ chôn y phục cho ngài, hẳn ngài cũng nên niệm tình chứ! Sao tự dưng lại trở mặt không quen biết đây!”
Mộ Thanh Yến không thèm màng tới, cho người mở ra toàn bộ cửa sổ lớn bốn bề, chỉ ra mảng trời tối đen bên ngoài nói: “Thời tiết đang ấm dần, ta nghe phụ thân nói, mấy năm trước, nhà nhà bắt đầu chuẩn bị lễ lớn đón Xuân, lý ra xung quanh đàn Chu Tước nhà nhà phải đặc biệt lên đèn náo nhiệt mới đúng.

Sao bây giờ quạnh quẽ đìu hiu như thế kia.”
Mỡ trên mặt Hùng Thiên Cân run run, không lên tiếng.
“Quy định trong giáo, chả lẽ Hùng Đàn chủ quên cả rồi?” Mộ Thanh Yến nói.
Hùng Thiên Cân nghiến răng, gượng cười nói: “Đây cũng không phải là ta tự ý chủ trương, Giáo chủ đã dạy ta nào dám không nghe theo.

Anh em trong giáo một người ta đều không dám động, dùng tới đều là phàm phu tục tử chẳng có chút tu vi.

Đám ấy, cũng chẳng qua là đám sâu bọ, việc gì Thiếu Quân phải so đo chứ.

Nếu Thiếu Quân bằng lòng tha ta một mạng, ta nguyện dẫn quân theo hàng!”
Thôn dân xung quanh ném ánh mắt hận khắc cốt tới gã, gã không thèm màng tới.
Mộ Thanh Yến cười khẩy, “Thứ như ngươi, đem cho gia súc ăn ta còn ngại tanh tưởi.”
Du Quan Nguyệt cung kính nói: “Xin Thiếu Quân chính tay đâm tên giặc này.”
Ai ngờ Mộ Thanh Yến lắc đầu: “Hùng Thiên Cân đáng chết, nhưng không phải ta giết hắn, là anh giết.

Anh với hắn một đối một, đường đường chính chính tỷ thí.

Nếu anh sống sót sẽ đảm nhiệm chức vị Đàn chủ đàn Chu Tước.”
Du Quan Nguyệt chấn kinh: “Cái này, cái này…” cho dù Hùng Thiên Cân buồn nôn thật, nhưng có thể ngồi vững vị trí Đàn chủ nhiều năm như vậy, tu vi vẫn đầy cao minh, mình không nắm chắc phần thắng.
Y miễn cưỡng cười đáp, “Thiếu Quân, thuộc hạ có làm Đàn chủ hay không là chuyện nhỏ, chỉ sợ làm mất mặt ngài.”
Mộ Thanh Yến lạnh lùng liếc y, thấp giọng nói: “Anh có biết người khác nhìn anh thế nào không — dựa vào nhan sắc phô trương mà thành kẻ được Hùng Thiên Cân sủng ái, mới leo đến vị trí ngày hôm nay.

Nếu anh muốn làm Đàn chủ đàn Chu Tước, tương lai còn sẽ làm trưởng lão, khi chấp pháp cũng không thể vĩnh viễn cõng cái thanh danh nhơ nhớp này.”
“Anh có thể dựa vào cười rỡn phụ họa nhau, chứ có dựa vào nó để anh em thủ hạ thực lòng chịu phục không! Đi đi, tự tay làm thịt Hùng Thiên Cân, xem như là anh khai trương thuận lợi.”
Nói xong, hắn cao giọng: “Hùng Đàn chủ, chỉ cần ngươi thắng được Du Quan Nguyệt, hôm nay ta sẽ thả ngươi.”
Xung quanh lập tức bao ánh mắt muôn hình muôn vẻ phóng tới, Du Quan Nguyệt như một con kiến đặt chỗ ánh sáng tụ vào, khô nóng khắp người.

Cả đám yên lặng rẽ ra con một đường cho Du Quan Nguyệt đi vào, y biết mình quyết không thể lùi lại.
Hùng Thiên Cân cười ha hả, “Tiểu Nguyệt nhà ta da mịn thịt mềm, ta không nỡ đánh hư nè.”
Du Quan Nguyệt nghiến răng, dựng kiếm xông lên.
Nắm đấm Hùng Thiên Cân hùng dũng, ào ào mạnh mẽ, cộng thêm luyện được cơ thể cứng như sắt đồng, kiếm bén đâm không thủng, Du Quan Nguyệt chỉ có thể nhảy nhót quanh trước mặt tìm cơ hội đâm vào chỗ hiểm.

Y tiếp cận Hùng Thiên Cân nhiều năm, biết nhược điểm của gã ở phía dưới và bên mặt, thế là không ngừng tấn công trên dưới hai nơi.

Hùng Thiên Cân gầm thét liên tục đánh trả, mấy lần quyền phong sắp quét đến, Du Quan Nguyệt tránh toát hết cả mồ hôi.
Mấy hiệp qua trong chớp mắt, Du Quan Nguyệt đúng ra đã tìm đến sơ hở của Hùng Thiên Cân, nhưng mỗi lần y sắp đâm trúng chỗ yếu, Hùng Thiên Cân luôn nhanh hơn một bước vung quyền đánh tới, để tránh né, lại không thể không từ bỏ tấn công.
Kể từ lúc đó, Du Quan Nguyệt không khỏi rơi vào thế hạ phong, Hùng Thiên Cân có thần lực bẩm sinh, thấy Du Quan Nguyệt dần dần nội lực đứt đoạn, cười ha hả gấp rút tấn công.
Lúc này nghe thấy tiếng Mộ Thanh Yến ung dung truyền đến, “Chu tước được xưng là chim bất tử, tắm trong lửa rực sống lại, một thân xác thịt đều có thể bỏ được.”
Chớp lóe lên trong đầu Du Quan Nguyệt.
Chạm đến ánh mắt đục ngầu dâm uế của Hùng Thiên Cân, theo thói quen y rụt lại, lúc vọt người tránh quyền phong đối phương quét ngang đến, y nhìn thấy hình ảnh chim chu tước khắc trên xà nhà trong Cung, đỏ tươi như lửa, hung hãn không sợ chết.
Y đã hiểu tất cả.
Đến khi Hùng Thiên Cân vung quyền đánh tới lần nữa, y không né mà từ đáy phổi phát ra một tiếng hét, ngắm chuẩn xác chỗ yếu quả quyết đâm tới.
Ngõ hẹp gặp nhau người gan dạ thắng, không nói lời thừa thãi.
Bịch bịch bịch, đầu vai ngực và trên mặt Du Quan Nguyệt bị Hùng Thiên Cân liên tục đánh trúng ba quyền, trước mắt bất tỉnh, hai tai ong ong, mũi như muốn vẹo, máu mũi thoải mái chảy ngang.

Vai ngực truyền đến tiếng nứt xương, cả tạng phủ cũng bị tác động đến mà nội thương.
Nhưng, y cũng đâm trúng huyệt Thiên Trung của Hùng Thiên Cân, dọc theo xương sườn đâm nghiêng xuống, trực tiếp phá nát phần bụng của gã.
Hùng Thiên Cân gào lên như con trâu điên, Du Quan Nguyệt chịu đựng cơn đau mãnh liệt, thừa cơ xoẹt xoẹt vài kiếm cắt đứt gân tay gân chân gã xong mới ôm mũi lảo đảo lùi lại.
Y cao giọng: “Hùng Thiên Cân làm nhiều việc ác, giết hại xung quanh nhiều năm.

Giờ xem như ta đã phế gã, giữ lại một hơi cho mọi người giải hận.

Có ai không, lôi ra đi!”
Y nhìn Mộ Thanh Yến.
Thanh niên đẹp trai lạnh lùng lần đầu tiên nở nụ cười mỉm thật lòng, nói ngắn gọni: “Nói rất hay.”
Cùng lúc đó, Liên Thập Tam chỉ huy một toán tấn công vào tâm phúc và hai Phó Đàn chủ của Hùng Thiên Cân, cũng đánh tổn thương chỗ trọng yếu xong ném cho thôn dân đang phẫn nộ.
Rốt cuộc bọn Hùng Thiên Cân đã bắt đầu sợ hãi, thôn dân ngày thường bọn chúng xem là heo chó nhào đến, xé xác tứ chi chúng thành từng mảnh…
Du Quan Nguyệt kéo lê cơ thể bị thương nặng, xiêu vẹo đi đến Mộ Thanh Yến.

Cả đám tự giác rẽ ra một đường.
Du Quan Nguyệt cảm thấy ánh mắt tập trung trên người mình không còn giống, bớt đi kiêng dè khinh miệt, đùa cợt thiếu tôn trọng, nhiều thêm mấy phần trịnh trọng khâm phục.

Y biết, lập uy cũng không phải công lao một ngày, kể từ hôm nay, y muốn bắt đầu lại từ đầu.
Du Quan Nguyệt quỳ xuống trước mặt Mộ Thanh Yến, trán chạm đất, mặc máu mũi sảng khoái chảy ngược xuôi.
Từng chữ từng câu của y đều thành tâm thành ý: “Từ hôm nay trở về sau, nguyện nghe theo Thiếu Quân phân phó, chết muôn lần không từ!” Sau đó, y thoải mái cười to, dù cười cũng phát đau cả người, “Tiếp theo là chỗ nào, Thiếu Quân cứ căn dặn, tốn sức thì tốn sức thôi!”
“Anh vẫn không hiểu.” Mộ Thanh Yến mỉm cười, “Lần này, ta không chỉ là vì ngôi vị Giáo chủ, mà là giáo chủ chi vị, ta là muốn bắt về toàn bộ thần giáo.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui