Hạ binh phạt thành.
Thượng
Ngày tổng tiến công đúng hạn mà tới, trên chiếc bàn vuông to lớn chính giữa phòng nghị sự trải một tấm địa đồ da dê rộng năm thước vuông, Mộ Thanh Yến đứng sau bàn, đối diện là năm người đứng thẳng như hình rẽ quạt, theo thứ tự là Liên Thập Tam, Du Quan Nguyệt, Vương Điền Phong, Đường Thanh và Liễu Giang Phong.
“… Giờ Dậu sơ khắc chạng vạng tối nay các ngươi sẽ lên đường, cuối giờ Dậu tới Yêu Nguyệt quan, giờ Tuất phát động tấn công.
Sau Yêu Nguyệt quan, theo thứ tự là Thối Chỉ quan, Thái Thanh quan, Dương Hư quan, cuối cùng là Vũ Hóa Môn, đằng sau đó là cổng chính chính điện cung Cực Lạc.”
Mộ Thanh Yến chỉ vào từng quan ải trong địa đồ nói, “Nhiếp Đề ngoài mạnh trong yếu, nhất định sẽ tụ tập đội binh tinh nhuệ nhất quanh mình,do đó càng cách xa cung Cực Lạc, thủ vệ càng yếu kém.
Yêu Nguyệt quan và Thối Chỉ quan nhiều nhất cũng chỉ cỡ hai hổ hai báo trấn thủ, có lẽ các ngươi phá quan không khó.
Tiếp đó Thái Thanh quan Dương Hư quan sẽ không dễ phá.
Bổn tọa suy nghĩ, chi bằng bổn tọa đi đầu một bước, thay các ngươi thanh trừ cường địch nơi quan ải…”
Mộ Thanh Yến dù còn trẻ tuổi nhưng khí thế uy nghiêm lạnh lùng, làm việc chu đáo chặt chẽ quả quyết, tốc chiến tốc thắng, thống lĩnh quần hào đến nay không ai không phục, bấy giờ nghe giọng hắn mang do dự, như là có ý chưa tin tưởng mấy bộ hạ mới, mọi người nghe mà phát nóng cả ngực.
Vương Điền Phong nói trước: “Công phạt bốn Tổng Đàn trước đó, Thiếu Quân đều ở bên cạnh lược trận thay chúng ta, phàm là gặp tướng địch khó giải quyết chút, Thiếu Quân lập tức diệt trừ, do đó công chiến đến giờ phe ta cũng chẳng có thương vong lớn.
Giờ đây giáo chúng tìm tới chúng ta nương tựa mỗi ngày, ta đã binh cường mã tráng, nếu đến cả mấy quan ải quèn phía trước mà còn không phá được, sau này cũng không có da mặt nói là phục vụ Thiếu Quân, mà về nhà ôm con đi!”
Mọi người đều cười.
Liễu Giang Phong nói: “Thiếu Quân yên tâm, ti chức đã tung mật thám ra ngoài, các nơi báo về đều là tin vui.
Nhiếp Đề kia đang kinh sợ, lúc chúng ta công phạt bốn Tổng Đàn lão ta vẫn tỉnh bơ hẳn là muốn chúng ta tiêu hao lực lượng, nào ngờ lòng người ủng hộ đã thắng quan ải hiểm trở.
Đối với Hùng Thiên Cân tên thủ hạ liều mạng trung thành lão ta thấy chết không cứu, mặc bốn đàn tan tác, giờ đây ngoài mấy tên súc vật không người không quỷ kia, ai còn tình nguyện bán mạng cho lão!”
Đường Thanh cũng nói: “Bao năm qua Nhiếp Đề chiếm đoạt ngôi vị Giáo chủ, không tài không đức, ngoài việc đùa rỡn quyền mưu ngoại trừ đùa bỡn quyền mưu bỏ số tiền lớn thu mua bên ngoài thì chẳng có bản lãnh nào khác.
Cuộc chiến hôm nay, Thiếu Quân sẽ thấy tốt đẹp thôi.”
Mộ Thanh Yến gật đầu.
Vương Điền Phong vỗ nhẹ Du Quan Nguyệt: “Hôm nay ngươi sao vậy? Bình thường lắm mồm nhất bọn, sao hôm nay không nói không rằng như du hồn, đêm qua gặp quỷ hả!”
Du Quan Nguyệt ngoác miệng cười lớn.
Làm một tiểu đầu mục cấp trung cần cù hăm hở tiến lên, hôm nay trời chưa sáng y đã thức dậy, tuần sát trong trong ngoài ngoài, ai ngờ lúc ngang qua cầu thang phía Đông, ngẩng lên nhìn thấy Tân chủ quân trẻ tuổi đẹp trai mặc một bộ áo ngủ màu trắng, tóc đen bóng xõa dài, ôm gối đầu bước từ trong phòng Phong Tiểu Chiêu cô nương ra.
Du Quan Nguyệt há hốc — cứ tưởng Tân Chủ quân là người oai nghiêm ổn trọng đứng đắn ấy chứ
Mộ Thanh Yến bị bắt gặp trái lại mặt vẫn tỉnh rụi, còn lên tiếng chào y, kéo áo ngủ thật dài đi ngang qua trước mặt y.
Sau đó Du Quan Nguyệt liền ngẩn ngẩn ngơ ngơ cho đến giờ.
“Đúng nhỉ, sao hôm nay Quan Nguyệt thần bất thủ xá thế.” Mộ Thanh Yến chắp một tay sau lưng, ánh mắt tĩnh mịch.
Du Quan Nguyệt chạm đến tia mắt như sét lạnh của hắn, vội đáp: “Thuộc hạ vốn cảm thấy trận chiến này tất thắng, không thể nghi ngờ, nên vừa vặn vừa nghĩ tới một chuyện lý thú…”
Liên Thập Tam hỏi: “Chuyện gì?”
Du Quan Nguyệt chỉ vào một chỗ trên bản đồ: “Quan thứ nhất tên là Yêu Nguyệt, không phải là đang chờ ti chức đến ư?!”
Đám người cười ha hả, Vương Điền Phong đập y một quyền: “Ngươi mê sảng quá rồi!”
Mộ Thanh Yến cười khẽ, Du Quan Nguyệt cũng không dám nhìn hắn.
Mọi người đang họp bàn ở phòng trước, cách mấy trượng sau lưng Mộ Thanh Yến là tấm cửa gỗ lê mười sáu phiến, sau tấm cửa là một phòng khách riêng nhỏ, ba người đang ngồi, theo thứ tự là Thái Chiêu, Tống Úc Chi, Thượng Quan Hạo Nam.
Tống Úc Chi nghe nãy giờ, ngờ vực nói: “Gì mà hai hổ hai báo? Rồi cái gì mà súc vật không người không quỷ.”
Thái Chiêu lắc đầu không biết, Thượng Quan Hạo Nam giải thích: “Đây là châm biếm danh xưng của tâm phúc Nhiếp Đề, ‘Thập hổ lục báo tứ thiên cẩu’.
Hai mươi người này trước đấy không phải là giặc to giết người cướp của thì là cuồng đồ nợ máu chất đống đang nấp trong bóng tối.”
Thái Chiêu hiểu ngay: “Lợi hại nhất có phải ‘Tứ thiên cẩu’? Còn ‘thập hổ’ thì kém nhất?”
Thượng Quan Hạo Nam cởi mở cười: “Phong cô nương thật thông minh, nói không sai chút nào.
Hơn phân nửa ‘Thập hổ’ trấn thủ ở quan ải các nơi, còn ‘Lục báo Tứ thiên cẩu’ Nhiếp Đề kia không nỡ thả ra, hiện giờ đoán chừng đang để bên cạnh, một tấc cũng không rời.”
Tống Úc Chi ngẫm nghĩ: “Chưa từng nghe Quý giáo có những tên này.”
Thượng Quan Hạo Nam thở dài: “Mặc dù bổn giáo làm việc có chỗ không từ thủ đoạn, song cũng không bỉ ổi trở thành súc vật như hai mươi tên kia, bọn chúng là do Nhiếp Đề lần lượt thu thập tới, mấy năm qua trừ đi không ít đối nghịch giúp Nhiếp Đều.”
Tống Úc Chi gật gù: “Thảo nào mấy năm gần đây quý giáo ít có thành tựu, thì ra là rơi vào nội loạn.” Y vẫn luôn giấu thân phận mình, xưng hô luôn có chỗ kiêng dè, nhưng trong lời nói không hề lộ vẻ toan tính riêng.
Thượng Quan Hạo Nam nhướng mày, vẻ mặt không vui: “Đổi lại thì sáu phái Bắc Thần chả có nội loạn nhưng mấy năm qua cũng chưa chắc thịnh vượng hơn! Bổn giáo gia đại nghiệp đại, khó tránh khỏi có vài ngữ bất tài, đợi loại bỏ mối mọt kia đi sẽ ổn cả.”
Thái Chiêu ở một bên thở dài, Tống Tam công tử thật là một gã thiếu gia, không quá biết cách nói chuyện, thật là hết chuyện để nói.
Nhưng mà thiếu gia cũng có sở trường của thiếu gia, đó là không thèm nhìn sắc mặt người ta, do đó Tống Úc Chi đối với việc Thượng Quan Hạo Nam không vui hoàn toàn không hề phát hiện, vẫn cứ hỏi: “Nếu ta là Nhiếp Đề, tập trung hết nhân lực vào một chỗ, liều chết đánh một trận, thế thì há phần thắng không lớn hơn sao? Giờ đây phân tán người cho từng cửa quan, chẳng phải sẽ dễ bị người thôn tính từng bước xâm chiếm?”
Thái Chiêu nói: “Anh cũng nói ‘Nếu là’ rồi, thiên hạ nào có ‘Nếu là’ chứ.
Tam sư huynh vũ dũng thiện chiến, hung hãn không sợ chết, còn lão huynh họ Nhiếp có phải không? Thân là Giáo chủ sợ đầu sợ đuôi, ước gì trận chiến cách mình xa chút, trông ngóng đối thủ bị từng lớp quan ải hao hết khí lực, chờ đến trước cửa cung Cực Lạc lão sẽ dĩ dật đãi lao*.”
(*) để dành sức chờ quân địch mệt mỏi dễ chiến thắng.
Vẻ mặt Thượng Quan Hạo Nam hơi nguội xuống: “Phong cô nương nói rất hay.”
Tống Úc Chi nhướng mày: “Nói vậy, chúng ta lại công phạt từng quan một, há không phải trúng ý của Nhiếp Đề?”
Thái Chiêu ngó xà nhà: “Chuyện này chưa thấy được.
Tôi cho là Mộ Thiếu Quân chắc chắn sẽ có chiêu lạ.”
“Sao sư muội lại biết?”
Thái Chiêu nhìn Thượng Quan Hạo Nam chép miệng: “Chi bằng sư huynh hỏi tính danh quý khách kia chút đi?”
Tống Úc Chi quay lại: “Không biết cao tính đại danh của tôn giá là?”
“Thượng Quan Hạo Nam.” Thượng Quan Hạo Nam đắc ý báo đại danh mình.
Tống Úc Chi kinh ngạc: “Huynh nói gì! Huynh là…”
Chưa dứt câu, nghị sự ở phòng trước đã kết thúc, Du Quan Nguyệt đẩy cửa vào mời ba người Thái Chiêu ra ngoài, lúc này Vương Điền Phong, Đường Thanh, Liễu Giang Phong đã nhận lệnh rời đi.
Mộ Thanh Yến ngẩng lên từ bức địa đồ: “Đại thiếu hiệp hẳn đã nghe thấy.
Chạng vạng tối nay sẽ bắt đầu cuộc tổng tiến công, chúng ta tốt nhất mau chóng lên đường để giờ Tuất tiến vào cung Cực Lạc.”
Tống Úc Chi rũ mi dài: “Đa tạ Mộ Thiếu Quân nguyện để tại hạ ra chút sức mọn.
Có điều cho đến giờ, phải chăng Thiếu Quân nên nói gì không? Mấy hôm nay ta nghe bên ngoài hò hét ầm ĩ đồn rằng ‘Huyền Vũ Đàn chủ Thượng Quan Hạo Nam đã chết, bị Mộ Thiếu Quân tự tay đánh chết’.
Phía Tây viện còn sắp một tòa phòng chứa xác, ba cô nương ở đó khóc tròn nửa ngày — nhưng Thượng Quan Đàn chủ rõ ràng còn sống sờ sờ, cuối cùng là có chuyện gì?”
Du Quan Nguyệt thở dài: “Chậc chậc chậc, ta nói rồi, phải giấu ba cô nương Oanh Oanh Yến Yến Hồng Hồng để các nàng ấy thật sự cho rằng Thượng Quan Đàn chủ đã chết, khóc mới ra dáng chứ.
Chồng chết mà khóc có nửa ngày, thật không có thành ý.”
“Họ Du ngươi dám dọa sợ ba ái thê của ta hử!” Thượng Quan Hạo Nam muốn nhảy dựng lên: “Oanh Oanh Hồng Hồng nhát gan, Yến Yến thì yếu tim, nếu các nàng ấy tin là thật, nhỡ có chuyện gì xem ta có lóc thịt mi đút chó gặm không!”
“Ha ha, ba ái thê, thật là tình sâu như biển nha.” Du Quan Nguyệt âm dương quái khí.
Thượng Quan Hạo Nam giận đến mức muốn bóp chết y.
Không thể trách Du Quan Nguyệt nhìn Thượng Quan Hạo Nam không vừa mắt, thật ra võ công hai người có lẽ chẳng phân cao thấp, nhưng lại là một trời một vực cả đời khó gặp.
Du Quan Nguyệt là một cô nhi không nơi nương tựa, là nô lệ từ nhỏ bị bán vào trong giáo; Thượng Quan Hạo Nam lại là công tử cao quý được cưng chiều muôn vàn nuôi lớn, cha mẹ yêu thương không nói, vây cánh còn lại của hai phe Dao Quang Khai Dương bảo vệ hắn mưa gió không lọt.
Du Quan Nguyệt vì muốn được thăng tiến không tiếc lấy sắc hầu người, cuối cùng vì cố thủ trong ranh giới mà thua trong cuộc tranh sủng đại chiến; còn Thượng Quan Hạo Nam luôn băng thanh ngọc khiết, đến một ngón tay Nhiếp Đề cũng không sờ đến, đã đề bạt hắn đứng hàng đệ nhất Huyền Vũ đàn chủ.
Du Quan Nguyệt tự ti mặc cảm, đối với người trong lòng chỉ dám xem mình là thân phận chủ nhân huynh trưởng; còn Thượng Quan Hạo Nam trái ôm phải ấp, hưởng phúc cả một nửa tề nhân, thế mà người người còn tán dương hắn là một kẻ đa tình.
— cuộc đời này thật con mịa nó quá bi thương!
Ban đầu Mộ Thanh Yến vốn tủm tỉm khoanh tay xem kịch, bị Thái Chiêu huých cho mới sực tỉnh, lập tức xụ mặt quát ngưng tranh chấp giữa hai bên.
“Tình thế trước mắt đang cực kỳ nghiêm trọng, đang lúc mọi người chí vững thành đồng, đồng tâm hiệp lực, thiết nghĩ Quan Nguyệt với Hạo Nam không thể gà nhà đá nhau.” Đường hoàng nói xong, nghĩ sao, hắn ngoái đầu thấp giọng thủ thỉ với Thái Chiêu, “Đại chiến lần này hai ông ấy cũng chẳng phấn chiến chung một chỗ, ồn ào cũng không sao.”
Thái Chiêu ghé bên tai hắn: “Không phấn chiến chung một chỗ thì huynh có thể cười cợt ngồi nhìn bọn họ cãi nhau hả, tương lai huynh không muốn làm Giáo chủ hen!”
Mộ Thanh Yến không ừ không được, xoay mặt lại đám người nghiêm mặt: “Chuyện công phạt quan ải sẽ do Quan Nguyệt với Thập Tam chủ trì.
Quan Nguyệt làm chính, Thập Tam làm phó.”
Liên Thập Tam không chút nghĩ ngợi ôm quyền nhận lệnh.
Du Quan Nguyệt vừa mừng vừa lo: “Được Thiếu Quân coi trọng, Quan Nguyệt không dám không nhận lệnh.
Có điều, Quan Nguyệt lo cho an nguy của Thiếu Quân, hay là ta cũng đi cùng Thiếu Quân.”
Mộ Thanh Yến lắc đầu: “Thập Tam cơ bắp, gặp chuyện không nghĩ nhiều, việc tỉ mỉ phải có anh nắm chắc, cần chặn trước đám người mấy quan ải, quấn quanh chúng từ từ đẩy tới.”
Du Quan Nguyệt trịnh trọng gật đầu: “Quan Nguyệt hiểu rồi, tóm lại muốn để Nhiếp Đề từ đầu đến cuối đều cảm thấy có hy vọng đại thắng, chỉ còn một hơi nữa phe ta đã sắp hao hết chiến lực, cùng với quân địch thủ quan lưỡng bại câu thương.”
“Không sai.” Mộ Thanh Yến hài lòng, sau đó hắn nhìn sang Thượng Quan Hạo Nam, “Hạo Nam mạo hiểm đi cùng ta một chuyến.”
Thượng Quan Hạo Nam đáp to, “Thiếu Quân yên tâm.” rồi lại lập tức do dự nói, “Đúng là ta biết đường bí mật vào cung Cực Lạc, nhưng lối vào ở phía Tây Thái Thanh quan, bọn ta cứ theo đại quân tiến vào trước đà.”
Mộ Thanh Yến bảo không cần, sau đó chỉ vào địa đồ nói: “Ta có biện pháp có thể đến thẳng chỗ này, sau đó chúng ta vòng qua chòi gác Quan Phong đài, rồi từ đó đi qua…”
Tống Úc Chi nhẹ nhàng lùi ra sau mấy bước, tự nhủ: “Thì ra là vậy.”
Thái Chiêu cũng lùi lại mấy bước, thì thầm: “Cuối cùng Tam sư huynh hiểu ra rồi?”
Tống Úc Chi gật đầu: “Thảo nào trước đó hắn cứ kiên trì phải tấn công Tứ đại Tổng đàn từ chính diện? Thảo nào hắn muốn thả ra tin Thượng Quan Đàn chủ đã chết? Thì ra là để hôm nay đánh lén.”
— con người có quán tính, khi Mộ Thanh Yến luôn kiên trì đánh vào chính diện, đồng thời trắng trợn tuyên dương muốn đường đường chính chính đánh bại Nhiếp Đề đoạt lại ngôi vị Giáo chủ, thì Nhiếp Đề sẽ đặt toàn bộ lực chú ý ở phía trước.
Tống Úc Chi quay lại, “Chiêu Chiêu sư muội, là hôm qua muội mới biết hay đã biết từ sớm.”
Thái Chiêu cười khổ: “Tôi hả, thật ra đã biết từ sớm rồi.”
“Sư muội suy tính ra thế nào thế? Hay là hỏi Mộ Thiếu Quân?”
Thái Chiêu nghẹn lời, cô cũng chẳng thể nói mình thật ra chả suy tính gì cả, mà là hiểu rõ bản tính kỳ quái của ngữ kia, xem như có giả bộ là chính phải trầm ổn một lúc, cũng đâu chịu được chính phái trầm ổn cả một đời.
Với hiểu biết của cô về Mộ Thanh Yến, biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ xuất binh đánh úp.
Áp tới chính diện dù thấy hiệu quả chậm, có thể đánh tới cung Cực Lạc, nhưng nếu trước đó Nhiếp Đề chạy mất hay tự sát thì sao.
Mộ Thanh Yến tuyệt đối không chịu để cho Nhiếp Đề được sướng yên đâu, hắn muốn từ từ mà trừng trị Nhiếp Đề…
Nhẫn nhịn mãi, cuối cùng cô đáp lại: “Thật ra tôi chỉ đoán thôi.”
Tống Úc Chi đã chịu âm dương quái khí mấy hôm nay của Mộ Thanh Yến, nhìn sắc mặt kì lại của sư muội như đoán ra được gì, thấp giọng: “Có phải là cô vẫn luôn nghĩ Mộ Thiếu Quân không phải người quang minh lỗi lạc gì…”
“Hai người đang nói gì đấy?” Mộ Thanh Yến bỗng ngoái đầu.
Thái Chiêu cười rạng rỡ: “Cuối cùng sư huynh đã hiểu tấm lòng khổ cực của Thiếu Quân, ta đã nói sư huynh chắc chắn phải tin vào con người và tài cán của Thiếu Quân rồi.”
Tống Úc Chi đơ mặt ngó Thái Chiêu, Thái Chiêu giả lơ không thấy..