Hạ binh phạt thành.
trung
Kế hoạch đã vạch, bọn Mộ Thanh Yến chuẩn bị vội xong lập tức lên đường, cải trang thành Giáo chúng bình thường ngược với phương hướng cuộc tổng tiến công mà đi, dọc theo một con đường hẹp quanh co khoảng một canh giờ, họ tới một căn tiểu viện tao nhã trong núi, tường xây bằng đá trắng, gỗ hạt mộc làm cột, dưới mái hiên lợp rơm vàng óng treo mấy sợi chuông gió trong trẻo màu ngọc.
Tống Úc Chi khen: “Viện lạc tao nhã đẹp quá, chủ nhà rất biết thưởng thức.”
Thượng Quan Hạo Nam do dự nói: “Chỉ toàn gỗ rơm rạ, có phải hơi đơn sơ không.”
Mộ Thanh Yến thản nhiên: “Đây là xây dựng theo bản vẽ cha ta để lại.”
Thượng Quan Hạo Nam lập tức ngậm miệng, Tống Úc Chi quay đi.
Thái Chiêu tỉnh bơ: “Mấy người mù cả sao, này rõ ràng là cẩm thạch mài thành đá trắng thô, cột bằng gỗ tử tâm nom thì bình thường, bờm ngựa vàng giả làm rơm, còn mấy sợi chuông gió lấp lánh kia nhìn đẹp mắt vậy, nói không chừng trong đó buộc không ít châu báu.”
Mộ Thanh Yến nghiêng đầu khẽ cười, vẻ thầm chấp nhận.
Thượng Quan Hạo Nam lập tức tỉnh như sáo, luôn miệng ca tụng Mộ Thanh Yến biết thưởng thức, đúng là toàn thân đều có phẩm vị.
Thái Chiêu bĩu môi: “Ai mà có nhiều tiền vậy cũng sẽ biết thưởng thức thôi.”
— trước có Tống Úc Chi mặc thường phục do Thần châm Trác Bà Bà thêu, sau có Mộ Thanh Yến dùng trân bảo giả làm gỗ mục rơm khô, ghét nhất là đám công tử giả nghèo này nè, không chân thành ngay thẳng khoe của được hay sao!
Tống Úc Chi đúng là tán thưởng điểm này: “Giàu có kín đáo, gia đình trung lưu đầy đủ, ngôi nhà nhỏ của Thiếu Quân đúng là bất phàm.”
Thái Chiêu có lòng mà vô lực: “Tam sư huynh thật lỗi lạc rộng lượng, trong lòng không có khúc mắc, có phong thái một quân tử.”
Mộ Thanh Yến thầm hơi bất ngờ, ghé mắt nhìn Tống Úc Chi.
Chỗ này cách xa cuộc phân tranh phía trước, bác Thành đợi đã lâu đã chuẩn bị xong thức ăn và nước nóng tắm giặt.
Thái Chiêu rửa mặt sơ xong bèn theo bác Thành chui ngay vào phòng bếp, còn Thượng Quan Hạo Nam phải chia ra an ủi ba cô ái thê đêm qua (không phải chỉ dùng miệng để an ủi), sáng sớm lại phải đi bàn chuyện rồi còn đi đường nên mệt lăn, chui vào trong giường ngáy o o.
Mộ Thanh Yến vốn định xuống bếp tìm Thái Chiêu, lúc ngang qua phòng Tống Úc Chi; qua khung cửa mở nhìn thấy y đang từ tốn lau chùi hai thanh bảo kiếm Thanh Hồng Bạch Hồng.
Thật ra thì Thanh Hồng Bạch Hồng cũng là kiếm bén nổi tiếng thiên hạ song bề ngoài không chói lọi đập vào mắt như Diễm Dương đao do đó không ai nhận ra ngay lập tức.
Tâm hắn khẽ động, chân chuyển hướng.
“Tống thiếu hiệp gặp nguy không loạn, khí định thần nhàn, thật can đảm.” Mộ Thanh Yến cười gõ cửa bước vào.
Tống Úc Chi trừng mắt: “Hiện giờ ta họ Đại, Thiếu Quân ăn nói cẩn thận.”
Mộ Thanh Yến làm như không nghe thấy, tự ngồi xuống đối diện Tống Úc Chi, “Chuyến này Tống thiếu hiệp đặc biệt chững chạc, hôm nay câu nào câu nấy đều nói rất thấm thía, mỗi chuyện đều lời lẽ chính xác nghiêm túc, cả đường Chiêu Chiêu khen Tống thiếu hiệp không ngớt.”
Tống Úc Chi tiếp tục lau kiếm: “Lời ta nói đều là lời từ đáy lòng, sư muội khen không ngớt là vì trong lòng cô ấy cũng tự xác định như vậy.
Có lẽ đây chính là “Tâm tính hợp nhau” như nữ hiệp Thái Bình Thù thường nhắc đến đấy.”
Nếu là trước đây Mộ Thanh Yến nghe được câu này, có lẽ cũng chỉ trừng mắt.
Song suốt cả đêm qua hắn nói chuyện với Thái Chiêu, đã nghe câu này, mà lời thoại nguyên gốc của Thái Bình Thù là nhắc đến nhân duyên vợ chồng, giờ lại nghe từ miệng Tống Úc Chi câu bốn chữ này, Mộ Thanh Yến lập tức đổi sắc.
“Sao Tống thiếu hiệp lại biết nữ hiệp Thái Bình Thù đã nói câu ấy?” Hắn vẫn cố tỉnh bơ, kiềm nén khó chịu trong lòng.
Tống Úc Chi thản nhiên: “Năm đó lúc Thái nữ hiệp khuyên can sư phụ cưới sư mẫu, đã dùng bốn chữ này.
Sau khi dì biết được đã rất tức giận, bèn kể gia mẫu, mẹ đã kể lại ta nghe.”
Mộ Thanh Yến chợt thấy lòng nhẹ bẫng, mỉm cười nói: “Lúc lệnh đường qua đời, Tống thiếu hiệp chỉ tầm trên dưới mười tuổi, Thanh Liên phu nhân và một cậu con trai nhỏ xíu, vậy mà chuyện gì cũng dám nói.”
Hắn cố ý đâm thọc Tống Úc Chi, ai ngờ Tống Úc Chi không hề ngần ngại mà còn thuận miệng nói luôn, “Bảy tuổi ta xa nhà bái vào Thanh Khuyết Tông, mười tuổi mất mẹ, duyên phận mẹ con đúng là không sâu nặng.
Nhưng vào năm chín tuổi, tự biết không còn nhiều thời gian, mẹ đã năn nỉ sư phụ cho ta về hầu bệnh.
Trong một năm đó, mẹ bảo ban ta rất nhiều rất nhiều.”
Nghe Tống Úc Chi kể lại mẩu chuyện mẫu tử tình thâm ngày xưa, sắc mặt Mộ Thanh Yến xanh lè, hắn nhắc đến Doãn Thanh Liên đã qua đời vốn là muốn chạm đến nỗi đau của đối phương, nào ngờ chính mình bị đâm dính đỏ máu, trong lòng mơ hồ đau nhói.
Mộ Thanh Yến đứng dậy cười: “Tố Liên phu nhân ngày thường nguyền rủa Thái nữ hiệp sao còn chưa chết, chẳng ngờ chị ruột mình còn mất sớm hơn Thái nữ hiệp đang bị thương rất nặng, thật đúng là thiên lý Chiêu Chiêu.”
“Mẹ ta trước khi lâm chung cũng đã nói vậy, đáng tiếc từ bé dì đã được ông ngoại cưng chiều, mẹ từng một lần khuyên bà đến mấy ngày, song rồi chứng nào tật nấy.” Tống Úc Chi vung thử kiếm Thanh Hồng đã lau chùi sạch sẽ bên cánh tay, đường thử kiếm như ngậm gió lạnh, sát khí bốn phía, sau đó y đặt ngang kiếm trên bàn trà, trở tay rút thanh Bạch Hồng ra bắt đầu lau.
Y nhấc kiếm lên ngắm, đôi ngươi lạnh lùng, còn sáng rực hơn mặt kiếm như nước hồ thu.
Lời Mộ Thanh Yến đầy sắc bén, chữ chữ như đao, chuyên đâm vào chỗ đau của người, vạch vết thương đã kết vảy từ lâu đẫm máu; còn Tống Úc Chi vẫn như một khối bông cũ, dù có thế nào cũng trơ trơ chẳng động.
Mộ Thanh Yến vốn định phẩy áo rời đi rồi, đến giờ tự dưng ngồi xuống lại, từ tốn nói: “Từ lâu đã nghe rằng lệnh đường túc trí đa mưu, mưu trí thiên hạ mười phần, bà đã chiếm riêng bảy.
Không biết trước khi lệnh đường lâm chung, đã dạy bảo Tống thiếu hiệp những gì?”
“Mẹ nói, chuyện trong thiên hạ đều chạy không khỏi một chữ, ‘thế’.” Từ khi Mộ Thanh Yến vào cửa, là lần đầu Tống Úc Chi ngẩng lên, “Thuận thế mà làm, tốn ít được nhiều; nếu nghịch thế mà đi, dù có là Nhiếp Hằng Thành hiển hách thiên hạ cũng khó tránh thất bại bỏ mình.”
Mộ Thanh Yến: “Xin hỏi Tống thiếu hiệp, như thế nào là ‘thế’.”
Tống Úc Chi nói: “Nói xa một chút, chính là mặt trời lên mặt trăng lặn, sông lớn chảy về hướng Đông, sông núi lồng lộng.
Dù có hao hết tâm huyết, mặt trời vẫn cứ thế mà lặn, dù đỗ quyên khóc đến rỏ máu, trăng vẫn cứ đúng hạn mà mọc.”
Mộ Thanh Yến hừ lạnh: “Chuyện cũ mèm nhạt nhẽo.”
“Lúc bé ta cũng cho là thế, mãi đến mấy hôm nay mới từ từ thấm nhuần được ý mẹ.” Tống Úc Chi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Năm đó, trong cuộc thi đấu đệ tử sáu phái ở Thái Sơ Quan Thái nữ hiệp hót lên một tiếng kinh người, đoạt thứ hạng đầu, gia mẫu đứng bên cạnh hờ hững xem xong kết luận, dù không có ai ngăn trở từ bên trong thì nhân duyên hai nhà Chu Thái cũng không thể thành.”
Mộ Thanh Yến cười nhạo: “Đây chủ yếu là muốn nói cho Tố Liên phu nhân.” — rõ ràng là Thanh Liên phu nhân dùng câu ấy để khuyên em gái đừng suốt ngày trên nhảy dưới nhót châm ngòi vô hôn phu hôn thê nhà người ta.
“Xem ra Thiếu Quân biết rõ chuyện nhà họ Doãn thật.” Tống Úc Chi cười cười, “Không sai, đúng là mẹ đã khuyên dì ấy như vậy.
Mẹ nói, Thái nữ hiệp là một người tâm chí cao xa, đã được chứng kiến trời cao biển rộng, sẽ không thể nào quay về căn nhà nhỏ chịu đựng cơn giận của bà lão lòng dạ nhỏ mọn.
Chu Trang chủ có dịu dàng quan tâm cũng vô ích, trừ phi Mẫn Lão phu nhân sớm qua đời… Nhưng mẹ lại thấy Mẫn Lão phu nhân sống còn lâu lắm.”
Mộ Thanh Yến cười khẩy, “Gieo họa để lại ngàn năm mà.”
“Mẹ cũng từng khuyên dì hãy chết lòng với Chu Trang chủ, vì nhìn bề ngoài Chu Lão Trang chủ kính trọng ông ngoại có thừa, song trong lòng lại có đề phòng, ông ấy sớm định chuyện hôn sự của con chính để đề phòng ông ngoại sắp xếp kết thân với con gái Doãn thị.”
“Mẹ còn nỗ lực khuyên ông ngoại đừng tham chiếm chiến công của Thái nữ hiệp.
Mẹ nói, Thái nữ hiệp là người nhiệt huyết đơn thuần lại là kỳ tài ngút trời, dùng tốt sẽ là một thanh kiếm bén.
Do đó, trong mấy năm tiếp đó, cho dù Thái nữ hiệp có bay nhảy tự do thế nào ông ngoại cũng đều nín nhịn im ắng, chưa từng dùng thân phận của trưởng bối đàn áp.
Quả nhiên, sau đó Nhiếp Hằng Thành làm điều ngang ngược, Thái nữ hiệp đứng ra, dùng tấm lòng quyết tử trừ ma vệ đạo.”
Chính Mộ Thanh Yến cũng không phải người quang minh chính đại gì, song nghe đến đây cũng không kìm được rợn tóc gáy.
Hắn cười lạnh: “Sau đại chiến Đồ Sơn, giáo ta như bầy rồng mất đầu, Thái Bình Thù thì phế hết thần công chỉ còn Doãn Đại ngồi không hưởng lộc.
Hay hay hay, hay cho một trận tính toán, giỏi cho một đoạn dương mưu, Thanh Liên phu nhân quả nhiên tâm cơ sâu xa, người thường không thể sánh — bà ấy đã thần cơ diệu toán vậy, sao không tính đến cảnh cha ruột chết thảm chứ.”
“Mẹ vẫn luôn khuyên ông đừng tham lam chiến công của Thái nữ hiệp.” Tống Úc Chi khẽ lắc đầu, “Nhiếp Hằng Thành vừa chết, Thái nữ hiệp thì tàn phế, Chu Lão trang chủ chẳng còn sống bao lâu, ông ngoại đã xem như là Tông chủ thủ lĩnh chính đạo, đã mất người cản tay vốn đã là người đệ nhất thiên hạ rồi.
Có công tru sát Nhiếp Hằng Thành hay không cũng chẳng tổn hại uy thế, cần gì phải ham muốn hư danh kia.”
Y thở dài: “Đáng tiếc, ông ngoại đã không chịu nghe mẹ.
Sau đại yến mừng chiến thắng, Ma giáo vẫn cứ im lìm, đến mẹ cũng đã nới lỏng đề phòng, nên mới xảy ra chuyện ông ngoại bị tập kích chết thảm.”
Ánh mắt Mộ Thanh Yến đầy u ám, không nói không rằng.
Nhưng thầm nghĩ, may mà Doãn Đại tham chiếm công lao, Doãn Thanh Liên chợt nghe cái chết thảm của cha, cộng thêm sinh con thiếu tháng, vất vả quá độ, dẫn đến mấy năm sau mất sớm, cũng loại trừ cho bản giáo một đại địch.
Nếu không với một Doãn Thanh Liên âm mưu quỷ kế đầy bụng, Doãn Đại quyền thế ngập trời, e là Nhiếp Đề không chống đỡ nổi cho đến khi mình trưởng thành, để toàn bộ vốn liếng của ly giáo thua hết cho bên ngoài.
Hắn mỉm cười nói: “Thật nên để Chiêu Chiêu đến thử nghe Tống thiếu hiệp kể lại, để nàng ấy biết lệnh đường đã tính toán Thái nữ hiệp sau lưng thế nào, không biết nàng ấy còn có thể đối xử thân thiết với huynh như trước không.” — hắn đã hạ quyết tâm, lát nữa gặp sẽ kể lại cho Thái Chiêu ngay.
Tống Úc Chi xoay lại nhìn thẳng Mộ Thanh Yến: “Nói hay không chẳng sao, dù sao thì ta cũng không tán thành với cách làm của mẹ.”
Y nói: “Mẹ đã nhìn ra thế của thiên hạ, đáng tiếc lại không dùng ở con đường chính đạo.
Ta khâm phục ánh mắt mẹ như đuốc, tiên cơ diệu đoán, song không đồng ý cách làm của bà.”
Mộ Thanh Yến cười nhạo: “Lệnh đường không được hoàn mỹ, xem ra Tống thiếu hiệp đã được chân truyền hết mực của lệnh đường, là thanh xuất vu lam!.”
Tống Úc Chi lại cúi đầu từ tốn lau kiếm, “Dù ta được nghe mẹ chỉ dạy rất nhiều, đáng tiếc trước đây không để trong lòng.
Nếu không cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay, trở thành nửa kẻ phế nhân.”
“Hôm Tông môn bị tập kích, là ta vội vàng.
Ta vừa nghe được tiếng còi đã không chút nghĩ ngợi chia binh kháng địch, không nghĩ tới với cơ quan xích sắt của Vạn thủy Thiên Sơn nhai thì dù có kẻ xâm nhập tông môn, số lượng cũng không thể là bao.”
“Ta vội vàng hạ lệnh, bị mắc quỷ kế của kẻ địch, nếu không phải Chiêu Chiêu sư muội kịp thời đuổi tới, e rằng ta càng bị thương nặng hơn.
Trái lại, Thiếu Quân bình tĩnh suy nghĩ, tỉnh táo ứng đối, ta đã không bằng Thiếu Quân nhiều vậy, cũng đáng bị như ngày hôm nay.”
Nghe câu khích lệ, Mộ Thanh Yến chẳng chút vui vẻ, hắn vuốt vuốt chung trà nhỏ tinh xảo, “Nói nhăng nói cuội nãy giờ, chuyện ngày hôm nay này, có gì liên quan gì đến chúng ta.
Từ lúc Tống thiếu hiệp bị thương nặng ngày ngày thường suy nghĩ nhiều, hẳn là nghĩ muốn bệnh luôn rồi.”
Tống Úc Chi buông thanh Bạch Hồng kiếm, nhìn đối phương đăm đăm: “Vậy thì ta sẽ nói chuyện hôm nay một chút, chuyện chúng ta một chút nhé.”
“Cũng như là trước đây mẹ vừa nhìn đã nhận ra rằng nhân duyên của Chu Trang chủ và Thái nữ hiệp không thể thành, Mộ Thiếu Quân còn cơ trí hơn mẹ ta, lẽ nào không nhìn ra “thế” giữa huynh và Chiêu Chiêu sư muội hiện nay?”
“Thiếu Quân vừa sinh ra đã là người Ma giáo, Chiêu Chiêu sư muội lại là người sáu phái Bắc Thần — cha mẹ từ ái, tôn trưởng thương yêu, anh em hòa thuận, cô ấy có lưu luyến rất nhiều.”
Rắc, chung trà vỡ vụn từng mảnh, Mộ Thanh Yến chậm rãi thả tay, lòng bàn tay có vài tia đỏ nhạt.
Hắn ngẩng lên, sắc mắt cực lạnh: “Thì ra là chờ ta ở chỗ này, ta nói sao mà Tống thiếu hiệp lại rảnh rỗi hứng chí kể lại chuyện xưa với đại ma đầu như ta chứ! Chuyện giữa ta với Chiêu Chiêu, đến phiên tên phế vật như ngươi khoa tay múa chân ư!”
Tống Úc Chi ngốc đến mấy, cũng cảm giác được sát khí tỏa ra quanh người Mộ Thanh Yến.
Y ngẩng lên nhìn thẳng, “Mộ Thiếu Quân yên tâm, ta sẽ không nói thêm một câu, làm thêm một việc gì với Chiêu Chiêu.
Dù hôm ấy Chiêu Chiêu không chịu tỉ mỉ kể lại chuyện cô ấy trải qua sau khi xuống núi, song ta nghĩ chắc chắn là Thiếu Quân đã ra không ít sức mạo hiểm.
Tình cảm của Chiêu Chiếu đối với Thiếu Quân, là không thể nghi ngờ, người bên ngoài có nói gì cũng đều vô dụng.”
“Nhưng mà, mẹ ta từng có câu, có tình sau như biển thế nào, cũng đều không đánh lại thế của thế gian.
Chuyến này ta đưa Chiêu Chiêu đến đây, chính là để tự cô ấy nhìn cho rõ ràng.”
Cơn điên ngang ngược trong lòng Mộ Thanh Yến dần lên: “Nếu bọn ta có thể vượt qua muôn vàn khó khăn thì sao!”
“Nếu hai người thật sự có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, thì đó chính là nhân duyên trời định, chẳng ai có thể rung chuyển.” Tống Úc Chi nghiêm mặt nói, “Ta đã nói rồi, ta khâm phục sự thông minh của mẹ, nhưng không tán thành cách làm của bà.
Nên rằng Thiếu Quân cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cản trở từ bên trong.”
Nghe thật êm tai, Mộ Thanh Yến lại càng thêm bực bội.
Hắn đứng phắt dậy, quay lưng lại, nhìn bờ vai hơi nhấp nhô có thể thấy được tâm trạng hắn.
Tống Úc Chi lại nói: “Thật ra hôn sự của gia phụ gia mẫu từng hoãn lại nửa năm, Thiếu Quân biết không nhỉ?”
Mộ Thanh Yến: “Ai rảnh để ý đến chuyện vụn vặt nhạt nhẽo của nhà ngươi.” Hắn đương nhiên biết.
Tống Úc Chi không nóng không vội, khoan thai nói: “Ta tuy quê mùa nhưng cũng biết thủ đoạn của Thiếu Quân.
Mấy người Du Vương Đường Liễu cộng thêm Thượng Quan Hạo Nam này, e là bà vú nhà người ta nuôi mấy con heo Thiếu Quân cũng đã điều tra rõ ràng, mới dám thu thành người của mình nhỉ.
Chuyện sáu phái Bắc Thần chúng ta, chắc chắn chuyện to chuyện nhỏ Thiếu Quân đều không lãng phí.”
“Năm đó trong lòng gia phụ từng yêu người khác, tìm cớ cùng khắp mà thoái thoát ngày cưới.
Nhưng mẹ chưa hề trách cha nửa câu, thậm chí không cho ông ngoại đến Quảng Thiên Môn gặng hỏi.”
“Vì bà biết, cha và người đàn bà kia khác biệt tâm tính, chí hướng cũng hoàn toàn trái ngược.
Đợi cha đụng chuyện quay lại, dĩ nhiên càng thêm kính trọng áy náy với mẹ, cưới rồi không hề làm trái nửa phần.”
Mộ Thanh Yến xoay người cười lạnh: “Hay quá, chờ Thích Lăng Ba ra ngoài đụng chuyện quay lại, tất nhiên cũng càng thêm kính trọng áy náy với Tống Thiếu hiệp, ta chúc cho chuyện hôn nhân Tống thiếu hiệp trôi chảy trước.” Đến chừng đó nhất định hắn sẽ gửi một cái nón xanh thật to sang!
Tống Úc Chi lẳng lặng nhìn hắn: “Huynh biết ý ta mà.”
Mộ Thanh Yến cười lạnh liên tục: “Phải chăng ngươi quên rằng Chiêu Chiêu còn một vị hôn phu không, chưa tới phiên ngươi đâu.”
Hai hàng mi Tống Úc Chi rợp bóng, ngạo nghễ nói: “Thiếu Quân chưa hề đặt Chu Ngọc Kỳ vào mắt, tại hạ bất tài, dù chỉ còn phân nửa công lực, cũng chưa chắc sẽ kém hơn Chu sư đệ.”
“Không cần nói nữa.” Mộ Thanh Yến không muốn nói tiếp, xoay người định bước ra cửa, “Chờ mấy ngày nữa hạ xong tòa thành cuối cùng này, ta sẽ thỉnh giáo Tống thiếu hiệp thật tốt…”
“Quân không nghe, hạ binh phạt thành…” Tống Úc Chi đứng dậy, “Thượng binh phạt mưu*.”
Mộ Thanh Yến quay phắt lại, lạnh giọng: “Ngươi có ý gì!”
“Thiếu Quân lo lắng quá rồi, tại hạ chỉ là khuyên nhủ Thiếu Quân cẩn thận ám toán của Nhiếp Đề.” Tống Úc Chi ôm quyền tiễn khách, lễ nghĩa chu đáo.
Thanh niên mặc áo trắng lạnh lùng đứng trước cổng cười khẽ, tuấn mỹ liếc mắt, cực kỳ cao ngạo loá mắt.
Cho tới giờ khắc này, Tống sư huynh chính trực ôn hòa hiền hậu mấy bữa nay mới lộ ra bộ mặt thật.
Sát tâm Mộ Thanh Yến trỗi dậy, ngắn ngủi cười lạnh, phẩy tay áo bỏ đi..