Giang Hồ Đoạt Kiếp

Yến Yến và Tảo Tảo chăm chút cho Tiêu Lân từng chút một. Ngồi trước tấm gương đồng, Tiêu Lân nhìn bóng mình trong gương, mặc cho Yến Yến và Tảo Tảo trang điểm cho mình. Chờ cho hai nàng trang điểm xong, Tiêu Lân mới nhìn lại hai nàng.

Tảo Tảo bước về sau hai bộ ngắm chàng. Nàng gật đầu nói :

- Công tử đẹp lắm. Thánh mẫu quả là biết nhìn người.

Tiêu Lân nhướng mày hỏi :

- Hai nàng làm xong phận sự của mình chưa?

Tảo Tảo gật đầu :

- Xong rồi.

- Xong rồi hả? Giờ Tảo Tảo và Yến Yến nghe tại hạ hỏi đây.

Tảo Tảo và Yến Yến gật đầu. Tảo Tảo nói :

- Tiêu công tử định hỏi gì?

- Nàng thấy hai cánh môi của tại hạ thế nào?

- Rất đẹp.

- Ta không hỏi đẹp, mà có ý hỏi có giống môi của nam nhân không?

Yến Yến đáp lời chàng :

- Tất nhiên công tử là nam nhân mà.

- Ấy. Chính vì Tiêu Lân là nam nhân nên mới hỏi nhị vị cô nương coi đôi môi của ta có còn là nam nhân không?

Tảo Tảo hỏi :

- Ý của công tử thế nào?

- Nếu Tiêu Lân là nam nhân thì sao nhị vị cô nương lại tô son lên hai cánh môi của ta?

Chàng nhìn vào tấm gương đứng lắc đầu nói :

- Vừa tô son, vừa kẻ chân mày lại thêm lớp phấn thoa lên mặt nữa.

Chàng buông tiếng thở dài :

- Thiếu gia không còn nhận được ra mình. Thiếu gia giống như một gã người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm.

Yến Yến nói :

- Thánh mẫu thích như vậy. Yến Yến và Tảo Tảo có bổn phận chăm sóc cho công tử.

Tiêu Lân nhìn hai người :

- Điều đó tại hạ biết. Nhị vị cô nương lo cho tại hạ nhưng không phải trang điểm cho Tiêu Lân này người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ. Cái gì thì ra cái nấy.

Tảo Tảo nói :

- Ý muốn của Thánh mẫu là như vậy đó ý muốn của Thánh mẫu là của Thánh mẫu nhưng còn có ý muốn của tại hạ nữa chi? Nghe theo ý của Cung chủ Thánh mẫu, tại hạ không là kẻ biến thái kỳ cục, cũng trở thành kẻ biến thái cục.

Tiêu Lân nói rồi dùng ống tay áo chà lên mặt mình.

Yến Yến và Tảo Tảo lúng túng. Hai người nói :

- Công tử!

Chàng khoát tay :

- Không cần hai nàng trang điểm cho bổn thiếu gia đâu. Song đường cho thiếu gia bộ mặt thế nào chỉ cứ giữ nguyên bộ mặt thế đấy. Tiêu Lân đâu phải là nữ nhân để phải dụng đến thuật trang điểm như nhi nữ?

Chàng chùi sạch lớp phấn trên mặt lẫn lớp son trên môi rồi nói :

- Cứ nguyên thế này, tại hạ đi diện kiến Thánh mẫu Cung chủ.

Tảo Tảo nhìn Tiêu Lân.

- Công tử...

Chàng trừng mắt nhìn nàng :

- Tại hạ làm như vậy không vừa ý nàng à?

Tảo Tảo miễn cưỡng nói :

- Không phải không vừa ý Tảo Tảo, nhưng chỉ sợ...

- Sợ gì!

- Thánh mẫu Cung chủ không vừa ý. Người sẽ quở trách Yến Yến và Tảo Tảo.

- Đúng rồi! Nếu Cung chủ Thánh mẫu không vừa ý với tại hạ thì quở trách nhị vị cô nương chứ có quở trách tại hạ đâu?

Yến Yến bối rối.

Tiêu Lân mỉm cười ôn nhu nói :

- Tại hạ nói vậy thôi, chứ hai nàng yên tâm! Tại hạ có cách nói với Thánh mẫu Cung chủ mà. Cứ tin vào tại hạ đi. Miệng lưỡi của tại hạ cũng lợi hại lắm.

Tảo Tảo nhìn qua Yến Yến.

Yến Yến khẽ buông tiếng thở dài rồi gật đầu.

Tảo Tảo nhìn lại Tiêu Lân.

- Hy vọng Tiêu công tử không làm Thánh mẫu Cung chủ thất vọng.

Tiêu Lân gật đầu :

- Tất nhiên rồi! Tai hạ nhất định sẽ không làm Thánh mẫu Cung chủ thất vọng đâu.

Yến Yến nhìn Tảo Tảo. Hai nàng hội ý với nhau bằng mắt. Yến Yến nói :

- Vậy mời công tử.

Tiêu Lân chỉ ra cửa biệt sảnh.

- Mời.

Chàng theo bước Yến Yến và Tảo Tảo.

Bầu trời đêm thật thanh vắng và yên tĩnh, Tiêu Lân theo chân hai nàng, trong đầu nghĩ thầm :

- “Không biết cuộc hội kiến giữa mình với Thánh mẫu Cung chủ có gì không mà xem chừng đêm nay trang trọng quá”.

Yến Yến và Tảo Tảo đưa chàng đến một tòa biệt lầu có hàng hoa đăng treo phía trước. Hai người dừng bước ngoài cửa biệt lầu, khom mình cung kính lên tiếng :

- Thánh mẫu nương nương! Tiêu công tử đã đến.

Giọng của Tuyết Ngọc cất lên thật từ tốn ôn nhu :

- Hãy để Tiêu công tử vào.

Yên Yến và Tảo Tảo nhìn lại Tiêu Lân.

- Nương nương cho vời công tử vào.

Tiêu Lân hỏi :

- Ngoài tại hạ ra cón ai nữa không?

- Không có ý của Thánh mẫu, không ai được vào cả.

- Thánh mẫu nương nương chỉ dụ truyền riêng mổi mình tại hạ thôi à.

Tảo Tảo nói :

- Công tử đừng thắc mắc! Hãy vào sẽ biết à.

- Thôi được.

Tiêu Lân sửa lại trang phục rồi cất bước vào.

Một tấm rèm lụa che ngang biệt sảnh tòa biệt lầu, nhưng cho dù có tấm rèm đó, Tiêu Lân cũng phải sờ sững bởi cảnh tượng sau tấm rèm. Ở phía sau tấm rèm lụa là một hồ nước phủ đầy hoa, nhưng nếu chỉ là hồ nước thôi thì chàng cũng không đến nỗi thừ người đứng ngây ra như vậy mà là trong hồ nước đó còn có bóng người đang trầm mình. Tất nhiên bóng người đó chẳng ai khác hơn chính là Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc.

Tiêu Lân bối rối nói :

- Thất kính! Thất kính!

Chàng vừa nói vừa toan quay trở ra nhưng cửa biệt lầu đã được Tảo Tảo và Yến Yến đóng sập lại rồi. Tiêu Lân quay lưng về phía tấm rèm. Chàng không dám nhìn lại vì sợ đắc tội với Thánh mẫu Cung chủ Chu Tuyết Ngọc.

Tiêu Lân nghe những tiếng động sau lưng mình rồi tiếng của Tuyết Ngọc cất lên nghe êm ái, ngọt ngào :

- Tiêu công tử. Bổn cung mời công tử đến diện kiến bổn cung hay diện kiến cánh cửa biệt lầu?

- Tất nhiên Tiêu Lân đến diện kiến Cung chủ rồi.

- Thế sao lại không quay mặt nhìn lại?

Tiêu Lân khoát tay :

- Tiêu Lân không dám! Không dám. Tại hạ quay mặt lại tất sẽ thất kính với Cung chủ.

Tuyết Ngọc cười khảy nói :

- Thế nào là thất kính?

- Cung chủ đang tắm.

Chàng vừa nói vừa nghĩ thầm :

- “Tại sao cho vời thiếu gia đến ngay cái lúc phu nhân đang tắm, sao không đợi vào thời điểm khác chứ?”

Trong khi chàng nghĩ ngợi lung tung thì Tuyết Ngọc lên tiếng nói :

- Bổn cung đang tắm thì có gì khiến công tử thất kính?

- Tại hạ thất kính đây là vì hai con ngươi của tại hạ á.

- Hai con ngươi của công tử có gì thất kính nào?

- Thất kính là vì hai con ngươi của tại hạ sẽ thấy nhân dạng của phu nhân. Điều đó khiến cho tại hạ rất ái ngại. Hay là tại hạ ra ngoài chờ phu nhân tắm xong sẽ vào hội kiến cũng không muộn.

Chu Tuyết Ngọc phá lên cười :

- Coi kìa!

Tiêu Lân hỏi :

- Ý phu nhân thế nào à?

- Công tử đúng là kẻ bại hoại.

Tiêu Lân sa sầm mặt :

- Sao Thánh mẫu Cung chủ cho Tiêu Lân là kẻ bại hoại?

- Nếu không có tà tâm thì chẳng có gì là thất kính cả. Còn nếu như có tà tâm thì cho dù không dám nhìn cũng là kẻ bại hoại. Công tử là kẻ có tà tâm không?

- Nhất định tại hạ không phải là người có tà tâm rồi. Trong tâm chỉ lo mình thất lễ với phu nhân thôi.

- Nếu không có tà tâm thì cứ tự nhiên, cớ gì lại né tránh bổn cung.

Tiêu Lân rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói :

- Nếu phu nhân cho phép Tiêu Lân tự nhiên và không quở trách?

- Bổn cung cho vời Tiêu công tử đến thì quở trách công tử gì chứ?

- Phu nhân đã cho phép tại hạ không còn ái ngại nữa.

Chàng nói rồi quay mặt nhìn lại.

Không còn tấm rèm lụa che ngang hồ nước ngăn cách chàng với Huyền cung Cung chủ. Mọi cảnh trí trong tòa đại sảnh biệt lầu này đập và mắt Tiêu Lân

Bốn góc hồ nước là bốn chiếc chân đèn khá to soi sáng cả hồ nước không chừa ngóc ngách nào. Dưới hồ nước có phủ một lớp hoa là Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc đang ngâm mình trong làn nước phủ đầy hoa đó. Tất nhiên Huyền cung Cung chủ ngâm mình trong hồ nước thì đâu cần đến trang phục, do đó mà đôi vai trần thanh mảnh của Cung chủ đập vào mắt Tiêu Lân.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- “Cung chủ Huyền cung muốn gì ở mình nhỉ?”

Tuyết Ngọc nhìn Tiêu Lân. Ánh thu nhãn long lanh, thật lẳng lơ và sắc tình.

Tuyết Ngọc nói :

- Tiêu công tử sao đứng đó. Hãy đến đây.

Tiêu Lân gật đầu :

- Tại hạ đứng đây là đã diện kiến phu nhân rồi!

- Bổn cung muốn công tử đến đây.

- Nếu Cung chủ bảo Tiêu Lân đến, thì Tiêu Lân đến. Tiêu Lân không bao giờ dám cãi lại ý của Thánh mẫu Cung chủ.

Chàng bước đến bên hồ nước.

Tuyết Ngọc nói :

- Công tử ngồi bên cạnh bổn cung đi.

- Tuân lệnh Thánh mẫu Cung chủ.

Chàng bước ngồi lên thành hồ nước. Khoảng cách giữa chàng và Huyền cung chủ không quá một sải tay.

Đôi bờ vai thanh mảnh và trắng mượt của Huyền cung Cung chủ lọt thỏm vào hai con ngươi của Tiêu Lân.

Huyền cung Cung chủ khoát nước lên vai mình. Vừa khoát nước, Tuyết Ngọc vừa nói :

- Công tử thấy gian đại sảnh này như thế nào?

- Tiêu Lân không tưởng tượng được lại có một gian đại sảnh đặc biệt như thế này. Nó khác hơn với những gì tại hạ tưởng tượng khi chưa bước vào đây.

Tuyết Ngọc mỉm cười :

- Bổn cung thích chỗ này.

- Thấy vẻ mặt của Cung chủ, Tiêu Lân biết Cung chủ thích chỗ này rồi.

- Tiêu công tử thật là tinh mắt.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Cung chủ quá khen. Chẳng hay Cung chủ cho vời tại hạ đến đây có chuyện chỉ giáo à?

Tuyết Ngọc dựa lưng vào thành hồ. Người của Tuyết Ngọc hơi hướng về sau khiến cho vùng thượng đẳng mập mờ trong làn nước phủ lớp hoa thơm.

Chính động tác đó của Tuyết Ngọc buộc Tiêu Lân phải quay mặt nhìn nơi khác. Chàng sợ phải tận mục sở thị vùng kín của kẻ bề trên.

Tuyết Ngọc mỉm cười nói :

- Tiêu công tử còn nhớ những gì đã nói với bổn cung không?

Tiêu Lân ôm quyền :

- Cung chủ nhắc lại?

- Công tử muốn trả ân bổn cung?

- Tại hạ luôn nghĩ đến điều đó.

Tuyết Ngọc tưới nước lên người mình. Những chiếc hoa theo làn nước dao động dạt ra, để mặt nước trong hồ hứng lấy ánh sáng từ những ngọn chân đèn hắt xuống tôn tạo những đường nét của cơ thể nữ nhân.

Mặc dù đã ngoài tứ tuần, nhưng những đường nét của cơ thể của Chu Tuyết Ngọc vẫn không thiếu đi nét gợi cảm của nữ nhân, nếu không muốn nói nó vẫn còn hấp lực đối với những ai chiêm ngưỡng nó.

Tuyết Ngọc nói :

- Bổn cung cho công tử một cơ hội trả ân bổn cung.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Tiêu Lân đang lắng nghe Cung chủ ban cho cơ hội đó.

Tuyết Ngọc ngửa đầu nhìn Tiêu Lân ôn nhu nói :

- Khi gặp công tử trên đường bổn cung đã có ý sẽ tìm đến công tử. Công tử biết bổn cung có ý gì không?

Tiêu Lân lắc đầu.

Tuyết ngọc nói tiếp :

- Bổn cung nghĩ mình và công tử đã có duyên.

Đôi chân mày của Tiêu Lân nhíu lại. Chàng nghĩ thầm :

- “Thánh mẫu Cung chủ nói cái gì thế nhỉ?”

Ý nghĩ đó trôi qua. Tiêu Lân buộc miệng hỏi lại Tuyết Ngọc :

- Ý của Thánh mẫu Cung chủ nói đến chữ duyên là duyên gì à?

- Hoa thì chỉ nở một lần nhưng có một thứ hoa chẳng bao giờ tàn. Thứ hoa đó chính là bổn cung.

Tiêu Lân gãi đầu :

- Tiêu Lân không hiểu ý Cung chủ.

- Bổn cung nói trắng ra để công tử biết vậy. Bổn cung thích công tử và cứu công tử. Cái ân cứu mạng cho công tử, ta chỉ còn một chuyện duy nhất...

Tuyết Ngọc bỏ lửng câu nói giữa chừng. Chính sự lấp lửng đó khiến Tiêu Lân phải hồi hộp. Mặt chàng bỗng chốc căng thẳng và trang trọng hẳn lên.

Tiêu Lân miễn cưỡng nói :

- Cung chủ đòi hỏi điều gì ở Tiêu Lân?

Tuyết Ngọc đưa tay đặt vào tay chàng. Sự đụng chạm này khiến Tiêu Lân phải ngây mặt nhìn Tuyết Ngọc.

Tuyết Ngọc nhỏ nhẹ nói :

- Ta thích công tử và muốn công tử giao tình với ta! Như thế đủ rồi.

Nghe câu nói này của Chu Tuyết Ngọc, chân diện Tiêu Lân ngây ra với những nét thật khó coi. Chàng từ từ rút tay lại, nhưng mắt vẫn rọi vào mặt Huyền cung Cung chủ.

- Cung chủ nói sao. Người muốn giao tình với Tiêu Lân?

Tuyết Ngọc khẽ gật đầu :

- Được chứ?

Tiêu Lân nghĩ thầm trong đầu :

- “Tất cả đều loạn xị cả lên rồi. Chẳng còn ra thể thống tôn ti gì nữa cả. Một lão ngoài ngũ tuần thì yêu một nha đầu chỉ mới mười tám đôi mươi bị mình gắn cho ngoại danh là lão ôn dịch. Giờ thì đến một lão bà đã ngoài tứ tuần đòi giao tình với mình. Chẳng lẽ gắn cho Thánh mẫu Cung chủ ngoại danh là mụ ôn dịch?”

Tiêu Lân lắc đầu xua những ý niệm trong đầu mình ra. Chàng từ tốn nói :

- Ý của Cung chủ muốn giao tình với Tiêu Lân là giao tình như thế nào?

Tuyết Ngọc nhíu mày :

- Nói thế mà Tiêu Lân cũng chưa hiểu à?

- Dạ! Đầu óc Tiêu Lân u mê tăm tối nếu không khai thông thì không có cái gì hiểu hết cả.

Tuyết Ngọc lườm Tiêu Lân rồi bất ngờ kéo chàng rơi vào hồ nước. Tiêu Lân bị kéo bất ngờ rơi luôn vào hồ nước ngâm hoa. Chàng vùng vằng :

- Ơ...

Tuyết Ngọc ôm lấy Tiêu Lân. Vừa ôm cứng lấy Tiêu Lân, Tuyết Ngọc vừa nói :

- Công tử hiểu rồi chứ?

Tiêu Lân gật đầu :

- Hiểu rồi! Hiểu rồi!

Tuyết Ngọc buông Tiêu Lân ra.

Chàng lóp ngóp, ngồi trở lại thành hồ nước.

Tiêu Lân nhìn Tuyết Ngọc từ tốn nói :

- Tiêu Lân đã nói với Cung chủ những gì nhỉ?

- Để đền ân cứu mạng của bổn cung, Tiêu Lân sẽ làm bất cứ chuyện gì, ngay cả sinh mạng của công tử, công tử cũng giao cho bổn cung.

- Tiêu Lân nhớ ra rồi.

- Thế ngươi đồng ý với đề nghị của bổn cung chứ?

- Nam tử hán đại trượng phu nói ra thì phải làm. Tại hạ đã nói thì phải giữ lời với Thánh mẫu Cung chủ. Nếu nuốt lời...

Tiêu Lân giả lả cười. Chàng nói tiếp :

- Không chừng Tiêu Lân khó giữ được mạng mình.

Tuyết Ngọc lườm chàng :

- Bổn cung tin công tử là người biết nhìn xa trông rộng và không làm cho bổn cung thất vọng.

- Tại hạ sẽ không để Cung chủ thất vọng đâu. Nhưng tại hạ và Cung chủ có thể đàm đạo với nhau một chút được chứ?

- Đàm đạo gì nào?

- Có rất nhiều chuyện Tiêu Lân muốn nói với Cung chủ.

Tuyết Ngọc dựa cằm vào chân Tiêu Lân.

- Được! Tiêu Lân muốn hỏi gì ta nào?

- Thứ nhất. Tiêu Lân muốn hỏi. Chuyện giao tình hôm nay cũng là do Tuyết Ngọc cung chủ cao hứng thích thì làm?

- Đúng! Bổn cung thích Tiêu Lân.

Chàng mỉm cười nói :

- Nói ra điều ấy, mong Tuyết Ngọc Thánh mẫu Cung chủ bỏ qua cho Tiêu Lân.

- Điều gì mà Tiêu Lân muốn ta bỏ với không bỏ nào?

Tiêu Lân ve cằm nhìn Tuyết Ngọc nói :

- Bộ Cung chủ thường cao hứng thích làm chuyện này à?

Câu hỏi của chàng chẳng biết tác động thế nào đến Huyền cung Cung chủ mà khiến cho chân diện của Tuyết Ngọc đỏ bừng lên. Tuyết Ngọc nhấc cằm khỏi chân Tiêu Lân, dựa lưng vào thành hồ nước. Nàng bâng quơ hỏi lại chàng :

- Sao Tiêu Lân hỏi bổn cung câu hỏi đó?

- Tại hạ chỉ lấy làm lạ nên mới hỏi. Ở đây chỉ có Tiêu Lân với Cung chủ không có đệ tam nhân nên mới hỏi Cung chủ.

Tuyết Ngọc ngẩng mặt nhìn lên, nụ cười mỉm hiện lên hai cánh môi, nhỏ nhẹ nói :

- Bổn cung biết nhìn người. Ngay từ đầu gặp Tiêu Lân bổn cung đã sinh tình.

- Ít nhất Tiêu Lân cũng biết được như vậy chứ.

- Tiêu Lân đã hiểu rồi chứ?

- Còn nhiều điều Tiêu Lân chưa hiểu.

- Điều gì nữa?

- Phàm nam nhân và nữ nhân đến với nhau cho dù buổi đầu có sinh tình thì cũng phải có thời gian tìm hiểu rồi mới tiến đến hôn sự. Còn Tiêu Lân và Cung chủ vừa mới gặp nhau Cung chủ sinh tình, riêng Tiêu Lân thì chưa sinh ra cái con khỉ gì cả. Nay lại tiến thêm một bước giao tình, sao mà giống...

Tuyết Ngọc nghiêm giọng nói :

- Giống cái gì?

Tiêu Lân nhăn mặt :

- Giống chuyện ở lầu xanh quá à.

Câu nói này của chàng khiến mặt hoa của Tuyết Ngọc cau hẳn lại.

Tuyết Ngọc gay gắt nói :

- Giống ở lầu xanh! Phải chăng Tiêu Lân ám chỉ bổn cung giống hạng kỹ nữ lầu xanh ư?

Thấy vẻ mặt đanh và bất nhẫn của Tuyết Ngọc. Tiêu Lân khoát tay :

- Thánh mẫu Cung chủ như hiểu lầm Tiêu Lân? Có gan bằng trời Tiêu Lân cũng không dám so sánh Cung chủ với hạng kỹ nữ lầu xanh đâu.

- Thế sao công tử nói chuyện hôm nay giống chuyện lầu xanh?

- Nói là nói như thế còn ám chỉ thì Tiêu Lân tự ám chỉ mình đó. Phàm kỷ nữ lầu xanh đâu có tình yêu với ai! Nhưng khi khách tìm hoa bỏ ngân lượng thì họ trao thân. Tiêu Lân chẳng khác gì họ trong chuyện này.

Đôi chân mà Tuyết Ngọc nhíu lại.

Tiêu Lân nói :

- Lời nói của Tiêu Lân thô thiển nhưng hẳn Cung chủ sẽ sớm nhận ra ngay. Tiêu Lân cũng chẳng nói hoa văn bóng bảy làm gì. Cung chủ suy nghĩ sẽ hiểu ngay Tiêu Lân nói đúng. Cứ xét cho cùng, ân cứu mạng của Cung chủ đổi lấy chuyện giao tình đêm nay! Chẳng khác nào khách tìm hoa bỏ ngân lượng để hái hoa mà chẳng có chút tình.

Chàng chắt lưỡi nói tiếp :

- Như thế đâu phải là tình... Mà là cái gì gì đó.

- Nói như thế, xem chừng ngươi không đồng ý với đòi hỏi của bổn cung?

Tiêu Lân tròn mắt :

- Hê. Ai nói Tiêu Lân không đồng ý nào?

Chàng đứng lên nhìn xuống Tuyết Ngọc ôn nhu nói tiếp :

- Nhan sắc và tấm thân của Thánh mẫu Cung chủ còn hơn một báu vật hiếm có trên đời này. Tiêu Lân lại là nam nhân, chẳng có gì để mất mát cả. Được bảo vật mà lại bỏ qua thì uổng quá. Nhưng...

Tiêu Lân bỏ lửng câu nói nửa chừng.

Tuyết Ngọc nói :

- Nhưng cái gì?

- Nhưng một sớm một chiều như thế này thì lựa là chẳng có chút tình gì cả. Trái trên cành chín hái mới ngon, và mới có thể ăn được, mới thưởng thức được tất cả vị ngon của nó. Nếu đòi hái trái chưa chín thì chỉ nhận được vị chát và nồng. Tình yêu cũng như thế đấy.

Tuyết Ngọc mỉm cười nói :

- Thế bao giờ trái kia mới chín?

Tiêu Lân nhìn vào mặt Tuyết Ngọc.

- Với Thánh mẫu Cung chủ! Trái tình kia chín ngay bây giờ đấy à.

Nàng nheo mày.

- Tiêu Lân nói thế là có ý gì?

- Nhan sắc của Tuyết Ngọc Cung chủ chẳng mấy chốc sẽ khiến Tiêu mỗ chín nhừ như quả chín. Đến lúc đó người hái ăn mới ngon.

Tuyết Ngọc mỉm cười :

- Còn bây giờ.

Tiêu Lân buông người xuống hồ nước.

Hai người đứng đối mặt với nhau.

Tiêu Lân nhỏ nhẹ nói :

- Còn bây giờ Tiêu Lân chỉ có thể ướm trái tình trong sự ấp ủ để nó mau chín thôi à.

Chàng nói rồi dán hai cánh môi của mình vào môi Tuyết Ngọc.

Động tác của chàng quá bất ngờ khiến Tuyết Ngọc cứ ngây người ta.

Tiêu Lân hôn Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc rồi nhảy lên khỏi hồ nước.

Chàng ôm bụng nhăn mặt.

Tuyết Ngọc nói :

- Tiêu Lân. Ngươi sao vậy... Ngươi sao vậy?

- Tiêu Lân đã nói rồi, trái tình chưa chín mà vội hái ăn thế nào cũng bị chột bụng. Chẳng thể nào khác hơn được. Tiêu Lân đi đây, nếu không làm xấu mặt Thánh mẫu mất... Làm xấu mặt Thánh mẫu mất.

Tiêu Lân lom khom sãi bước về phía cửa.

Tuyết Ngọc nhìn theo chàng điểm nụ cười mỉm.

Tiêu Lân rời tòa biệt lâu chưa được bao nhiêu lâu, Tuyết Ngọc lại trầm mình xuống hồ nước. Ngửa mặt nhìn lên trần biệt sảnh nói :

- Ngươi bước ra đi.

Tiêu Viên từ sau bức hoành phi bước ra. Trông bộ dạng của y thật tiều tụy.

Tiêu Viên không còn là Tiêu Viên của ngày trước nữa. Y không còn là Huyết Điểm Tử Tiêu Viên nữa. Giờ đây y chẳng khác nào một phế nhân tội nghiệp với chiếc lưng còng hẳn xuống. Y quì xuống bên hồ nước chẳng khác nào một gã nô bộc tội nghiệp và trung thành.

Tuyết Ngọc bước lên khỏi hồ nước với tấm thân lõa lồ. Bước đến tràng kỷ, Tuyết Ngọc vấn lại y trang rồi quay lại đứng ngay trước mặt Tiêu Viên.

Tiêu Viên ngẩng lên nhìn Huyền cung Cung chủ. Y thổn thức nói :

- Nương nương! Xin người hãy tha cho Tiêu Lân.

Nhìn Tiêu Viên, Huyền cung Cung chủ điểm nụ cười mỉm, rồi nói :

- Huyết Điểm Tử Tiêu Viên, ngươi từng là một kẻ cao ngạo với bổn cung. Thế sao hôm nay lại thốt ra những lời van xin yếu đuối như vậy? Trong mắt bổn cung không có một Huyết Điểm Tử như vậy.

Nói rồi Tuyết Ngọc quay lại ngồi lên tràng kỷ.

Tiêu Viên đi bằng hai đầu gối đến bên chân Huyền cung Cung chủ. Y ngẩng lên :

- Nương nương! Người đã thỏa mãn với sự tàn phế của Tiêu mỗ rồi.

Tuyết Ngọc phá lên cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa nhìn Huyết Điểm Tử Tiêu Viên với ánh mắt phấn kích và tự thị cùng những nét hả hê thỏa mãn.

Tuyết Ngọc ôn nhu nói :

- Tiêu Viên. Khi bổn nương thốt tiếng yêu ngươi. Ngươi quay lưng bỏ đi! Ngươi nói tất cả những nữ nhân trên đời này không đáng để ngươi nhìn tới, sao hôm nay lại quì dưới chân bổn nương khi trở thành phế nhân bởi Hấp Tinh đại pháp của bổn nương, ngươi chẳng còn là người nữa à?

Tiêu Viên cúi đầu xuống.

- Nương nương hãy trừng phạt Tiêu Viên với bất cứ hình phạt nào. Tiêu Viên chỉ cầu xin Nương nương tha cho Tiêu Lân.

- Ngươi sợ bổn nương dùng Hấp Tinh đại pháp với Tiêu Lân của ngươi?

Tiêu Viên ngẩng lên rồi khẽ gật đầu.

Huyền cung Cung chủ phá lên cười khanh khách. Thị giơ cao đôi chân của mình lên.

Tiêu Viên như thể biết phải làm gì với động tác của Tuyết Ngọc. Y nằm duỗi dài hai chân Huyền cung Cung chủ, ngửa mặt nhìn lên.

Tuyết Ngọc mỉm cười :

- Không ngờ Huyết Điểm Tử lại ngoan ngoãn như vậy.

Vừa nói Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc vừa thả chân xuống đặt lên người Tiêu Viên. Cúi xuống nhìn mặt họ Tiêu, Huyền cung Cung chủ chậm rãi nói :

- Khi bổn cung bị ngươi hất hủi! Ta thề sẽ bắt tất cả lũ nam nhân các ngươi phải nằm móp dưới đôi chân trần này. Hấp Tinh đại pháp của bổn Cung chủ luyện thành cũng chỉ nhằm mục đích đó, nhất là ngươi. Sau đó là họ Tiêu. Nay bổn cung có thêm mục tiêu khác. Bổn cung đã đi một bước dài để có thành công Hấp Tinh đại pháp khiến cho tất cả giới võ lâm hắc bạch hai đạo đều nhìn bổn cung bằng con mắt dè bỉu và kinh tởm.

Nhếch môi cười ruồi, Tuyết Ngọc nói tiếp :

- Bọn tiện nhân có biết đâu, một ngày nào đó khi Hấp Tinh đại pháp của bổn cung đạt tới cảnh giới tối thượng thì ta sẽ là chủ nhân của võ lâm. Tất cả đều phải giống như ngươi. Đều phải nằm móp dưới chân bổn cung.

- Nương nương! Tiêu Lân không đắc tội gì với Nương nương.

- Không! Y đã đắc tội với bổn cung. Y đã cãi lại lệnh ngôn của bổn cung và hiện thời thì đang mang nặng ân cứu mạng của bổn cung. Với lại y có họ Tiêu cùng với ngươi.

Tuyết Ngọc vừa nói vừa từ từ nhấn đôi cước pháp của mình xuống vùng thượng đẳng của Tiên Viên.

Tiêu Viên nhắm mắt lại, mặt đỏ rần. Y phải hứng chịu một lực đè nặng tợ Thái Sơn nhưng không được thốt ra tiếng rên nào.

Tuyết Ngọc thả lỏng đôi chân trần, rồi nói :

- Huyết Điểm Tử! Đựng van xin bổn cung. Hậu quả hôm nay là do những gì ngươi gieo ra ngày trước. Nếu có hối tiếc thì hãy tự trách mình.

- Nương nương! Xin hãy trừng phạt Tiêu Viên.

Tuyết Ngọc thả lỏng đôi chân trần rồi nhấc lên khỏi người Tiêu Viên. Duỗi thẳng đôi chân trần đến trước.

Tiêu Viên vội vã chồm lên đỡ lấy chân Tuyết Ngọc.

Tuyết Ngọc nói :

- Rửa sạch những kẽ chân cho ta.

Tiêu Viên chẳng khác nào gã nô bộc tội nghiệp và tuyệt đối trung thành từ từ cúi xuống, dùng lưỡi của mình liếm láp từng ngón chân của Huyền cung Cung chủ một cách cẩn thận. Thấy y chăm chút đôi chân trần của Chu Tuyết Ngọc mà nghĩ y sợ làm tổn thương đến làn da trắng ngần của vị Cung chủ chủ nhân đầy quyền uy, cho dù y chăm chút bằng chính chiếc lưỡi.

Tuyết Ngọc nhìn Tiêu Viên liếm chân mình, ôn nhu nói :

- Đâu có ai ngờ được Huyết Điểm Tử lại có ngày hôm nay nhỉ?

Nói dứt câu Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc phá lên cười khanh khách. Tràng tiếu ngạo của Huyền cung Cung chủ biểu lộ tất cả sự thỏa thê, hoan hỉ đang trỗi dậy trong tâm tưởng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui