Lãnh Vô Ưu tiếng tăm cũng không phải loại tầm thường, trong nhã gian phía trên có không ít kim chủ đều đứng dậy ân cần thăm hỏi nàng.
Lam Phượng Kỳ không thấy mỹ nhân, sốt ruột, đành phải nhỏ giọng hỏi Mặc Nguyệt, “Huynh từng gặp qua Lãnh Vô Ưu chưa? Có đẹp hơn huynh không?”
Mặc Nguyệt mí mắt giật giật, cười gật đầu: “Rất đẹp!", về phần hơn y hay không cũng không thể mang y ra so sánh với một nữ tử.
Đang nói chuyện, bên trên truyền đến tiếng chân bước trên sàn gỗ khiến thực khách trong đại sảnh xôn xao một hồi.
Nguyên lai, người đặt ra quy định không xuống đại sảnh chỉ gặp người khác trong nhã gian, Lãnh Vô Ưu, vậy mà đang chầm chậm bước xuống đây, đây không phải quá tiện nghi cho thực khách hôm nay sao.
Lãnh Vô Ưu lập tức đi đến bàn của đám người Lam Phượng Kỳ , lướt tay nhẹ nhàng cầm lấy bình bạch ngọc, giúp Trầm Ngự Quân châm rượu, “Trầm công tử thật khách khí, đến đây cũng không báo ta một tiếng.”
Lam Phượng Kỳ chợt nghe bên cạnh những thanh âm hít khí nặng nề truyền đến, không hiểu được những thực khách này là hâm mộ đến chảy nước miếng, hay là ghen tị phải nuốt nước miếng.
Lam Phượng Kỳ liền chăm chú đánh giá vị đại mỹ nhân danh chấn giang hồ trước mặt, Lãnh Vô Ưu.
Cái gì mà gọi là mỹ nhân chứ?
Cái gọi là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa linh tinh.
Không biết thì đừng nói.
Nữ nhân mắt mũi miệng đẹp thì mới là mỹ nhân sao? Gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có nghĩa là đẹp nhất so với tất cả các nữ nhân khác! Cái thuyết so sánh này là ai vô lý đặt ra vậy chứ?
Người đẹp nào có ai đứng nhất? Không phải mỗi người một vẻ sao?
Công bằng mà nói, Lam Phượng Kỳ nhìn thấy Lãnh Vô Ưu thì có chút thất vọng nho nhỏ, không phải nói nàng không xinh đẹp, nhưng mà gọi là thiên hạ đệ nhất, có vẻ hơi quá.
Nếu Mặc Nguyệt là nữ tử, khả năng dành được vị trí đệ nhất cũng có thể.
Mà ngẫm lại có khi mẫu thân y còn so với nàng đẹp hơn.
Đó là điều khó hiểu nhất của lòng người, nghĩ lại lúc bọn họ vừa mới vào Lãnh Viện, lão bản đến châm rượu, Lam Phượng Kỳ nhất định thụ sủng, thật là một lão bản tốt! Nhưng hôm nay trước mặt họ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lại còn đến rót rượu, Lam Phượng Kỳ liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy nàng thuộc kiểu người xinh đẹp có thừa nhưng tấm lòng không đủ, không phải chỉ là một lão bản nương xinh đẹp thôi sao.
Lãnh Vô Ưu rót rượu xong, ánh mắt lần lượt lướt qua mọi người.
Được mỹ nhân ngoảnh lại mỉm cười một lần, chính là vô cùng vinh dự, đặc biệt bên trong Lãnh Viện lại nhiều người như vậy, những người đó đều là trả tiền để thấy, còn đây là ngắm miễn phí nha!
Lâm Viễn hòa nhã bất luận quen biết, gật đầu với nàng, Hách Liên Thành là một tên ngốc, tự mình ăn cơm.
Mặc Nguyệt đeo mặt nạ, không nhúc nhích, cuối cùng tầm mắt của Lãnh Vô Ưu rơi xuống trên người Lam Phượng Kỳ.
Lam Phượng Kỳ rất hào phóng ngửa mặt cho nàng xem tướng, Lãnh Vô Ưu này bộ dạng xuất chúng, ngũ quan tinh xảo, ngoại hình diễm lệ, tuổi tác cũng không lớn, khoan thai hoa lệ.
Dáng người này, cũng được sánh với đại mỹ nhân hàng đầu, đủ khiến nam nhân chết mê chết mệt một trận.
Được nàng dưới ánh mắt nhiều người như thế quan sát tỉ mỉ, Lam Phượng Kỳ y cũng không lỗ vốn chút nào, xứng đáng!.
Bất quá có điểm rất kỳ quái, Lãnh Vô Ưu đối với Trầm Ngự Quân khá ân cần, nhưng hắn thủy chung vẫn là ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, một chút cũng không giống bộ dáng mà một tên ‘dâm tặc’ nên có.
Lam Phượng Kỳ hiếu kì không thôi, chưa phải lúc mèo trộm thịt sao?
Lãnh Vô Ưu nhìn chằm chằm Lam Phượng Kỳ một lát, cười nhạt, thấp giọng nói với Trầm Ngự Quân : “Tiểu nữ đã nhận được lời mời của Vân viên chủ, tối nay gặp lại.” Nói xong, quay người lại phất tay áo lướt qua, lưu lại một mùi thơm nhàn nhạt, làm cho khách nhân uống rượu lại thần hồn điên đảo một trận.
Lam Phượng Kỳ bỗng nhiên muốn nhìn kẻ bạc tình Đường Tư Diệu, xem gã có biểu tình gì, ngẩng mặt, quả nhiên liền thấy gã đang bình tĩnh nhìn mặt của Trầm Ngự Quân.
Hách Liên Thành vẫn ngồi quay lưng về phía Đường Tư Diệu, trong lúc này cũng không ngẩng đầu, gã đại khái không nhận ra được, chỉ là thái độ lạnh nhạt xem thường của Trầm Ngự Quân đối với tình nhân trong mộng của gã cực kỳ bất mãn.
Lam Phượng Kỳ ngồi đối diện Trầm Ngự Quân hỏi, “Ngươi có chủ ý gì?”
Trầm Ngự Quân tùy ý cười, “Dĩ nhiên là ý kiến hay.”
Lam Phượng Kỳ thấy hắn khoe mẽ, than thở, “Ra vẻ cái gì!”
Ăn cơm xong, mọi người quay về Vân viên,
Lam Phượng Kỳ đơn giản trú tạm.
Nguyên bản sắp xếp y ở tại khách phòng, y lại ôm gối chạy vào phòng Mặc Nguyệt, hỏi có thể ở chung hay không.
Mặc Nguyệt nhìn có vẻ trầm tĩnh xa cách, nhưng kỳ thực rất dễ ở chung, không hiểu sao lại cùng Lam Phượng Kỳ hợp tính, cho nên đương nhiên đồng ý, cùng Lam Phượng Kỳ vừa gặp đã thân.
Vân Thiệu Phong thấy hai người quen biết không lâu vậy mà tình cảm như là huynh đệ, có chút khó hiểu.
Mặc Nguyệt từ nhỏ đã đi theo y, tính tình lạnh nhạt không thích giao thiệp, cho tới bây giờ không có bằng hữu, vì sao hôm nay dễ dàng ngăn bỏ phòng bị, gần gũi với Lam Phượng Kỳ?
Lam Phượng Kỳ thấy Vân Thiệu Phong có chút phòng bị đánh giá mình, cũng không để ý, chỉ là ngồi cùng Mặc Nguyệt tán gẫu.
Hai người nhỏ giọng nói riêng với nhau, Vân Thiệu Phong đứng ở cửa muốn rời đi, nhưng hai tai lại không rời đi được.
Chỉ nghe Lam Phượng Kỳ nghiêm túc hỏi Mặc Nguyệt, “Mặc đại ca, huynh đã đến hai mươi, không lấy tính lập gia thất sao? Chẳng lẽ cả đời đeo mặt nạ làm thị vệ?”
Mặc Nguyệt nghe xong, chần chừ một chút, lắc đầu, “Ta không lập thất!.”
“Vì sao chứ? Đời người quan trọng nhất là chuyện lập gia lập thất.” Lam Phượng Kỳ
Vân Thiệu Phong đi đến sau cửa sổ, chợt như nghĩ tới điều gì, suy nghĩ thật nhanh, rồi cố ý thấp giọng hỏi Mặc Nguyệt: “Sẽ không phải huynh với trang chủ có ý gì đó chứ?"
Quả nhiên, cước bộ của Vân Thiệu Phong chậm lại, hình như đang chuyên tâm nghe.
Mặc Nguyệt trầm mặc sau một lúc lâu, lúc Lam Phượng Kỳ nghĩ Mặc Nguyệt không đáp, âm thầm trách bản thân suy nghĩ nhiều, hai người là nam nhân sao có thể, lại đột nhiên nghe Mặc Nguyệt nói, “Trang chủ đã định ước, muốn kết hôn cùng quận chúa của Tấn vương gia, tháng sáu cuối năm nàng liền gả tới đây, họ rất xứng đôi!”, ttrong giọng nói lộ ra một tầng ý nghĩa, mơ hồ như đau lòng?
Vân Thiệu Phong sững người trong chốc lát, hắn nhíu mi, xoay người bỏ đi.
Lam Phượng Kỳ thấy người đã đi, khe khẽ thở dài.
Thật không ngờ y lại đoán trúng, tình ý của Mặc Nguyệt là Vân Thiệu Phong.
Nhưng đáng tiếc một mảnh chân tâm không hồi kết.
Mặc Nguyệt nhìn qua, "Vì sao thở dài?"
Lam Phượng Kỳ vươn tay sờ vỗ vai y, cười nói, “Huynh thật khờ!"
Nhìn thấy tia đau lòng lướt qua trong ánh mắt của Lam Phượng Kỳ, Mặc Nguyệt ngẩn người, rất nhanh phục hồi như cũ, cười cười vươn tay vỗ lại, " Ngươi mới khờ!", trong lòng một cỗ chua xót.
Đúng! cả hai đều thật khờ khạo.
Một người yêu không thể tiến tới trước, một người ngoài cuộc tránh thế nào được đâu.
Hai người vui vẻ tiếp tục uống trà tán gẫu.
Theo lời của Mặc Nguyệt, Lam Phượng Kỳ biết được Trầm Ngự Quân, Vân Thiệu Phong cùng Lâm Viễn, ba người là bằng hữu tốt quen biết nhau từ nhỏ.
Trầm Ngự Quân không thích ở lại Thiên Hồ các, một năm thì có đến nửa năm ở Vân viện cư, nửa năm còn lại ở cùng Lâm Viễn.
Ba người bọn họ ba đều là võ lâm ngoại tộc, bất quá không màng chuyện giang hồ, sống tiêu diêu tự tại.
Lam Phượng Kỳ thấy tóc của Mặc Nguyệt buông xã tùy ý, có chút rối loạn, liền nói giúp y búi lên, sau lấy một cây trâm cài đính lại.
"Ngày thường huynh luôn tùy ý như vậy sao?"
"Ừ, cũng không việc gì!"
"Nên gọn gàng tỉ mỉ vẫn hơn nha."
"Đa tạ!"
"Vì sao không tháo mặt nạ?"
"Không được phép!"
"Ai không cho?"
"Thiếu chủ!"
"..."
Lam Phượng Kỳ thầm mắng, Vân Thiệu Phong kia rõ ràng ăn dấm chua với mình, rõ ràng chính mình không biết quý trọng.
Mặc Nguyệt vừa đẹp vừa làm người biết lý lẽ, tốt bụng như vậy, đối với hắn đến chết cũng một lòng, sau này nhất định chịu thiệt!
Lam Phượng Kỳ trên nguyên tắc dạy dỗ của mẫu thân: “Gặp gỡ tức là duyên, bằng hữu phải giúp đỡ lẫn nhau!", vậy nên liền quyết định giúp Mặc Nguyệt thử lòng tên họ Vân kia.
Hắn nếu là không thành tâm, sớm phân định rõ, hảo nữ không lo, chỉ sợ sai lang!
"Quận chúa của Tấn vương gia kia, là mỹ nhân sao?”
“Đẹp, vừa có tri thức lại hiểu lễ nghĩa.” Mặc Nguyệt gật đầu, “Đêm nay Thiếu chủ cũng mời nàng, đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy.”
“Ừ.” Lam Phượng Kỳ ôm hai cánh tay đứng sau Mặc Nguyệt: “Đêm nay huynh phải theo hầu sao?”
“Không cần, Thiếu chủ nói là cho ta nghỉ ngơi vài ngày.” Lúc Mặc Nguyệt nói lời này không phát giác ra thanh âm của mình rất là cao hứng.
Lam Phượng Kỳ lại nghe rõ ràng, lắc đầu, dễ dàng thỏa mãn như vậy sao được, “Ta đối với việc bọn họ bắt Đường Tư Diệu không hứng thú gì, buổi tối chúng ta đốt đèn lồng dạo hoa viên như thế nào?”
“Được.” Mặc Nguyệt không nghi ngờ gì, gật đầu đáp ứng, y cũng không muốn đến tiền viện nhìn Thiếu chủ ân cần chiếu cố quận chúa.
Lam Phượng Kỳ tinh tế nhận thấy ánh mắt Mặc Nguyệt dù cố che dấu cũng thấy một chút ưu sầu, chua xót, hẳn là rất đau lòng, y không khỏi lo lắng, đại nghiệp Vân gia rất lớn, nếu Vân Thiệu Phong vì hiếu thuận không dám trái lời nương hắn thì cũng không thể trách cứ gì, nhưng nếu là do có dã tâm muốn thấy người sang bắt quàng làm họ mà đáp ứng quận chúa, thì vẫn là sớm giúp cho Mặc Nguyệt nhanh chút nhận ra rõ bản chất con người Vân Thiệu Phong, sớm chặt đứt ý nghĩ, nếu không ngày sau nhất định chịu nhiều đau khổ.
Trên đời này thiếu gì nam nhân nữ nhi khác tốt đẹp hơn.
Lam Phượng Kỳ lại nhớ tới một câu mẫu thân thường nói, “Lúc trong lòng nam nhân chỉ có một nữ nhân, thấy người đó cái gì cũng tốt.
Khi hắn thấy ngươi cái gì cũng không tốt, cho thấy trong lòng hắn không còn ngươi nữa, đối với ngươi bắt bẻ mọi thứ, chẳng qua là tìm cớ cho hoa tâm cùng lòng tham của hắn mà thôi.” tuy lời này là mẫu thân nói về phụ thân Hách Liên Cửu của y nhưng mà đặt vào hoàn cảnh là nam hay nữ vốn dĩ đều như nhau.
Phàm đã yêu, thật khó mà nói lý lẽ.
Lúc sau, Lam Phượng Kỳ giúp Mặc Nguyệt chỉnh chu y phục một hồi, Mặc Nguyệt đến chừng tuổi này đây là lần đầu ra khỏi phòng phải chú trọng tới vẻ bề ngoài, bình thường ngay cả tóc cũng tùy tiện búi lên, miễn không chắn mất tầm nhìn là được.
Khi Mặc Nguyệt vận một bộ huyền y, kết hợp với kiểu tóc phi tiên kế, cở bỏ mặt nạ, thật sự là vô cùng kinh tâm động phách, vẻ đẹp này, một từ khó hình dung, đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân là y cũng muốn bị đoạt hồn.
Chẳng trách có kẻ muốn giấu người đi.
Lam Phượng Kỳ nghĩ thầm, Vân Thiệu Phong a Vân Thiệu Phong, ngươi không phải muốn giữ lại giấu đi, phòng bị cho bản thân sao? Hôm nay để cho Mặc Nguyệt suất suất anh khí bức người xuất hiện xem thần sắc của ngươi như thế nào.
Mặc Nguyệt nhìn Lam Phượng Kỳ nét mặt biến hoa lúc đầy tức giận, lúc buồn bực, khi vui vẻ hả hê, nhịn không được liền hỏi: “Phượng Kỳ, ngươi không sao chứ?"
“A, không có gì!"
Lam Phượng Kỳ hồi thần, cười gượng vài tiếng.
Đã biết tật xấu của bản thân không sửa được, vừa thấy mấy kẻ bạc tình liền nhớ lại bộ dáng mẫu thân đêm khuya yên tĩnh chợt thức giấc một mình rơi lệ, ngẩng đầu lên trời như muốn tìm gì đó.
Đây cũng là lý do vì sao y luôn tự nhủ với bản thân sau này thành gia lập thất, tuyệt đối không thể si tâm để thê nhi đau lòng.
Y tuyệt đối phải chung thủy.
Trước khi trời tối, Trầm Ngự Quân tìm đến phòng của Lam Phượng Kỳ để chắc chắn người không bỏ đi, liền gọi y buổi tối cùng nhau trừng trị Đường Tư Diệu.
Trầm Ngự Quân có cảm giác Lam Phượng Kỳ kia chính là quỷ linh tinh, trong nháy nhất định có biện pháp, giở thủ đoạn rất hay, nhưng mà thỉnh thoảng cũng có lúc không ai phòng bị nổi chứng lên.
Vừa vào cửa, chỉ thấy một "đại mỹ nhân" ngồi ở chiếc bàn đối diện gương đồng ngẩn người.
“Mặc Nguyệt?”, Trầm Ngự Quân trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc, nhưng chỉ rất nhanh liền khôi phục như cũ, có chút ngoài ý muốn, vừa rồi còn nghĩ cô nương nhà ai nữ vận nam trang nữa chứ.
Không ngờ ngày thường Mặc Nguyệt tùy ý như vậy, khi chỉnh tề tươm tất lại nổi bật như thế.
Dung mạo kia xuất hiện trên người một nam tử cũng quá đáng tiếc.
Mặc Nguyệt giật mình quay đầu nhìn ra cửa, thấy Trầm Ngự Quân đi vào, y thu hồi bộ dạng thất thần, nghiêm túc đứng dậy chắp tay chào hỏi.
Lam Phượng Kỳ từ sau bình phong đi ra, có chút đắc ý vỗ vỗ vai Mặc Nguyệt, nhướn nhướn mi tươi cười nhìn Trầm Ngự Quân, "Thế nào? Có phải hôm nay huynh ấy rất soái không?"
“Rất soái!", Trầm Ngự Quân cực kì phối hợp gật đầu.
Không nói câu thứ hai, Lam Phượng Kỳ liếc mắt nhìn Trầm Ngự Quân, hài lòng bước lên định xem xét lại lần nữa, Trầm Ngự Quân trước khi đi lại nhìn Mặc Nguyệt, vươn tay túm lấy Lam Phượng Kỳ ra cửa.
Ra tới bên ngoài, Trầm Ngự Quân hạ giọng hỏi Lam Phượng Kỳ, “Tiểu tử ngươi đây là muốn làm chuyện tốt? muốn khiêu khích Vân Thiệu Phong?"
Lam Phượng Kỳ bị lời nói thẳng thắn của Trầm Ngự Quân làm giật mình, kinh ngạc hỏi, "Sao ngươi biết? Chẳng lẽ là ngươi cũng nhìn ra được giữa bọn họ..."
Trầm Ngự Quân liếc mắt nhìn y một cái, "Ngươi nghĩ ta là ngốc tử sao! Người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra!".
Lam Phượng Kỳ ngượng ngùng sờ sờ mũi, cũng phải, Trầm Ngự Quân thường xuyên ở Vân viên, bọn họ là bằng hữu đã lâu năm.
"Thật ra ban đầu ta cũng chỉ là suy đoán, nhưng nếu không sai thì cả hai ngườ bọn họ là lưỡng tình tương duyệt đi? Chỉ là ở giữa có khúc mắc!"
Trầm Ngự Quân cười cười, “Hai người bọn họ mười mấy năm qua ngày nào cũng ở cùng một chỗ, có cảm tình là chuyện bình thường, chẳng qua.
.
.
.
.
.”
“Chẳng qua cái gì?"
“Ngươi không hiểu!”,Trầm Ngự Quân lắc đầu, “Phụ thân Vân Thiệu Phong trước kia là chính là đại tướng quân tử trận nơi chiến trường, gia thế hiển hách.
Mặc Nguyệt là nô lệ bị lái buôn đem bán, năm đó Thiệu Phong hảo tâm cứu y một mạng rồi giữ bên người, hai người từ đầu đã xác định chính là quan hệ chủ tớ.
Vân gia, gia quy nghiêm ngặt, huống hồ đoạn tình cảm này đi ngược với luân thường, ai cũng sẽ khó chấp nhận, nói chi tới Vân gia thế gia, sẽ bị người dèm pha, bên cạnh còn đó một Vân phu nhân..."
“Được rồi, được rồi.”, Lam Phượng Kỳ xua tay, “Ta hiểu, bất quá ta không muốn nhìn thấy Mặc Nguyệt càng lún càng sâu, Vân Thiệu Phong một khi đã không thể tiến tới thì cũng nên cắt đứt dứt khoát, tránh để người có tâm bị tổn thương!".
“Đích thật là không tốt.” Trầm Ngự Quân hơi nhún vai, “Nhưng là không có gì đáng trách!"
“Ta chưa nói là không đúng.” Lam Phượng Kỳ bâng quơ nói, "Mặc Nguyệt xứng đáng tìm được người tốt hơn! Chẳng hạn như Lâm Viễn nè."
“Hử?” Trầm Ngự Quân không nói gì, cúi nhìn Lam Phượng Kỳ , “Tiểu tử ngươi thật sự là một chút cũng không gọi sai, chỉ liếc mắt một cái ngươi liền biết Lâm Viễn có ý đối với Mặc Nguyệt?"
Lam Phượng Kỳ xua tay, lên tinh thần chiến đấu nói, "Mặc kệ đi, trước tính tới đâu hay tới đó!", nói xong khoát tay đi vào trong.
Trầm Ngự Quân bất đắc dĩ, Lam Phượng Kỳ này cũng không biết sẽ làm gì? Trời sinh tính tình xúc động như vậy lại thích xen vào việc của người khác, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lười quản chuyện này nên hắn quay về phía trước bước đi.
Hắn mới vừa đi, Vân Thiệu Phong theo cửa hậu viện đi tới, đứng ở thật xa dưới mái hiên, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng Mặc Nguyệt.
Cửa sổ mở, Lam Phượng Kỳ đang lôi kéo Mặc Nguyệt cười nói gì đó.
Mặc Nguyệt trên mặt hiện ra nụ cười mà trước đây Vân Thiệu Phong rất ít, hay nói là chưa bao giờ thấy qua, trong ngực có một cảm giác khó hiểu.
Quay người lại, Vân Thiệu Phong vội rời khỏi, cái này gọi là mắt không thấy, tâm không phiền, nam nhân đại trượng phu lấy sự nghiệp làm trọng, những chuyện khác để sau hãy nói.
Vân Thiệu Phong cũng không biết, trong lòng y cảm giác phức tạp kia còn xen lẫn sự đau lòng, là không thể hồi đáp vì trên vai gánh trọng trách hay là chưa nhìn rõ tâm ý chính mình muốn thứ gì?
Lam Phượng Kỳ nhìn ngoài cửa sổ mi nhíu lại, phải chăng Vân Thiệu Phong cũng không giống như mình nghĩ thật sự quá để ý Mặc Nguyệt.
Chẳng lẽ, chính y cũng để ý tới chuyện đối phương là nam nhân?.
Mặc Nguyệt đi tới, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, “Thiếu chủ ở trước mộ của lão gia đã từng thề, sẽ không để cho Vân gia hổ thẹn, hôn sự cùng quận chúa vô luận như thế nào cũng phải tổ chức, Thiếu chủ đối với Vân gia so với cái gì cũng đều quan trọng hơn.”, khẽ thở sâu, "Ngươi cũng rõ ràng chúng ta trên đạo lý đã là không thể!"
Lam Phượng Kỳ giật mình, nguyên lai Mặc Nguyệt cũng biết, y là cố vờ như không biết, song thời điểm mấu chốt còn cố gắng biện bạch giúp họ Vân.
“Vậy huynh, sau này tính như thế nào?”
Mặc Nguyệt lắc lắc đầu, giọng nói rất đạm mặc, : “Mạng của ta là Thiếu chủ cho, chờ người thành thân xong, ta sẽ rời đi.”
“Có phải huynh đã có suy nghĩ rời đi?”
Lần này không chút do dự Mặc Nguyệt dứt khoát gật đầu, “Ta nghĩ từ lâu.”
Lam Phượng Kỳ thoáng ngạc nhiên, nhịn không được nở nụ cười, cũng đúng, ngốc hay không và có tâm hay không là hai việc khác nhau.
Ngốc tử cũng có tâm, có tâm thì ai cũng sẽ thương tâm, tựa như mẫu thân như vậy.
Nghĩ đến đây, cỗ hỏa khí trong lòng Lam Phượng Kỳ bỗng nhiên trỗi dậy, đưa tay cầm lấy chén trà trên bàn ném ra ngoài, "Đồ bạc tình!"
Đúng lúc, Trầm Ngự Quân đang ở tiền viện ăn trái lê thấy thật ngọt, liền đem theo vài trái muốn cho hai người nếm thử một chút, mới vừa đi tới cửa, một chén trà bay đến.
“A!” Trầm Ngự Quân lách mình tránh được, cầm trái lê nhìn Lam Phượng Kỳ “Ngươi kiềm chế một chút, Trầm gia ba đời chỉ có một con trai nối dõi đấy !”
"Lại nói ngươi làm chi tính tình như nữ nhân,n còn mắng ai bạc tình?"
Trầm Ngự Quân cười hì hì ném cho y một trái lê, “Tới ăn lê!"
Hắn không cầm chắc, nhưng lực đạo rất mạnh.
Lam Phượng Kỳ cũng không để ý chụp lấy, vừa quay đầu lại, một trái lê liền đập vào mặt.
“Bốp” một tiếng, ngay giữa trán.
Bốn phía thoáng chốc một mảnh im lặng.
Trái lê này thật ra cũng không cứng lắm, đập vào trán Lam Phượng Kỳ liền nát vụn, nước chảy đầy mặt.
Trầm Ngự Quân ban đầu còn ngẩn người, về sau cười đến té nghiêng ngã phải dựa cửa, “Trán ngươi cũng đủ cứng, luyện thiết đầu công tốt lắm!"
"Khốn kiếp!"
Lam Phượng Kỳ tức giận đến xanh mặt, cầm lấy Hồng Phiến đuổi theo Trầm Ngự Quân chạy tán loạn khắp sân.
Hai người cười đùa như tiểu hài tử.
Mặc Nguyệt chống cằm tựa người vào cửa sổ nhìn hai người trong sân truy truy đánh đánh, nhịn không được cũng kéo khóe môi cười, ngày hôm đó kết thúc, đơn giản như vậy cũng rất tốt, mắt không thấy, tâm không phiền.
Thế gian này, nhiều khi thứ quan trọng nhất của con người không phải tình yêu, tình thương, gánh nặng làm trọn trách nhiệm có khi quan trọng tới mức khiến người ta đau lòng..