Giang Hồ Giá Quân Thu Phượng Kỳ


Khi đèn được thắp lên, khách nhân cũng kéo nhau đi tới.
Lam Phượng Kỳ không đến đại sảnh, không có việc gì làm ăn xong quả dưa liền lấy vỏ khắc thành hình chiếc lồng đèn, tìm ngọn nến đến thắp lên, đặt trước mặt Mặc Nguyệt, "Cho huynh!"
Mặc Nguyệt tiếp nhận đèn quả dưa, nhìn ngắm rồi không kiệm lời tán thưởng, "Đa tạ, khắc rất đẹp!"
Lam Phượng Kỳ tươi cười nói, " Đương nhiên! Này còn phải xem là ai làm!", nói xong phá lên cười thích ý.
Mặc Nguyệt cũng nâng khóe môi.
Trầm Ngự Quân vừa mới bị Lam Phượng Kỳ đánh cho một trận, đang thu dọn lại sân, nhìn thấy hai người ngồi trò chuyện vui vẻ, lắc lắc đầu cảm thán, tiểu tử họ Lam này tính tình hệt như tiểu hài tử, lại rất thích làm anh hùng trừ gian diệt bạo giúp kẻ yếu đuối.
“Đường Tư Diệu đã tới, lát nữa Lãnh Vô Ưu sẽ tìm cơ hội lấy thông tin từ hắn!", Trầm Ngự Quân nói với Lam Phượng Kuf việc Hách Liên Thành đã âm thầm mai phục xong.
“Bắt được liền đưa hắn lên quan phủ, bắt không được thì bắt ngươi thay thế cũng được! Tốt xấu gì cũng xem là giúp dân trừ hại.” Giọng Lam Phượng Kỳ có mùi thuốc súng.
Trầm Ngự Quân sờ mũi, nhẹ cười, thầm nghĩ tiểu tử thúi nhà ngươi dánh ta xong mà vẫn còn ghi hận, tính tình thù dai.
“Ngươi thấy Liễu Thanh Chiêu như thế nào?”, Lam Phượng Kỳ đột nhiên dời đề tài hỏi Trầm Ngự Quân, không quên bổ sung một câu, “Mặc đại ca có cơ hội không?"
“Có câu tình nhân trong mắt hóa Tây thi, này khó nói!", Trầm Ngự Quân lơ đãng hỏi lại.
Lam Phượng Kỳ thì thầm một tiếng.
Trầm Ngự Quân sáp lại gần nghe lỏm, chỉ nghe thấy y nói, "Họ Vân không có mắt, sớm muộn cũng không lên được!".

Hắn hít một ngụm khí lạnh, này cũng quá độc miệng, còn chù người khác không" lên được".
"Ngươi có thành kiến với đối Vân Thiệu Phong như thế? Hắn hình như cũng đâu đắc tội gì với ngươi nha, còn chù ẻo người ta!”, không lên được đúng là vấn đề lớn a.
"Kỳ thực hắn cũng có nỗi khổ riêng.”
“Hừ, cái này không cần ngươi nói ta tự hiểu.” Lam Phượng Kỳ che miệng ngáp, quay đầu nhìn, “Hiểu được cũng không có nghĩa là sẽ thông cảm, với hắn có thành kiến thì sao chứ?"
Trầm Ngự Quân nhìn trời.
Chỉ chốc lát sau, phía trước yến hội liền bắt đầu, một nha hoàn đem đến một ít thức ăn ra hậu viện, nói là Lâm Viễn công tử phân phó.
Nha hoàn kia nhìn thấy khuôn mặt không mang mặt nạ của Mặc Nguyệt cũng bị câu hồn tới choáng váng, lúc ra khỏi cửa liền đập đầu trúng cây cột, đỏ mặt ôm đầu chạy đi.
Trầm Ngự Quân dọn bàn trà ra bàn thạch, để giữa bàn đủ thứ dưa, Lam Phượng Kỳ vừa ăn vừa luyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất với Mặc Nguyệt bên cạnh.

Mặc Nguyệt câu được câu không đáp lời cùng y.

Trầm Ngự Quân một tay cầm chung rượu, một tay cầm Hồng Phiến phe phẫy quạt mát.
“Phượng Kỳ...”, Mặc Nguyệt một lúc sau khi nghe Lam Phượng Kỳ nói chuyện thì xen vào hỏi, “Ngươi vì cái gì bước chân ra giang hồ?”
“À!”, Lam Phượng Kỳ phun vỏ dưa ra khỏi miệng, ngẫm nghĩ chốc lát mới do dự nói, "Chính là muốn bươn trãi việc trên đời đi?", giọng điệu cũng không quá rõ ràng, gióng như chính y cũng không vì cái gì cụ thể, chỉ thích liền đi vậy thôi.
Mặc Nguyệt nghe được đáp án này cũng không hỏi lại nhiều, gật đầu uống cạn mọt chung rượu.
Mà bên cạnh, Trầm Ngự Quân lại cười một tiếng không rõ nghĩa.

Biết hắn cười nhạo mình, Lam Phượng Kỳ trừng mắt qua, ném số hạt dưa trên tay vào người hắn, Trầm Ngự Quân né được, mắt thấy cũng đã đến lúc, liền đi ra giúp Hách Liên Thành bắt người.
“Ngươi cùng Trầm công tử tựa hồ rất thân thiết?", Mặc Nguyệt sau khi Trầm Ngự Quân rời đi đột nhiên hỏi.
“Phụt!"
Lam Phượng Kỳ phun sạch ngụm trà vừa uống, trợn tròn mắt, “Con mắt nào của huynh thấy chúng ta rất thân?”
“Ngươi không thấy sao? Ta thấy ngươi vẫn đi cùng y.”
“Không thấy!", không nhắc tớ thì thôi, nhắc tới việc bị lừa đi tìm Long Châu Đồ, Lam Phượng Kỳ lại muốn nổi cơn tam hỏa, căm giận nói, "Ta là do bị hắn lừa!"
“Cùng y thân một chút cũng không sao, Trầm công tử là người rất có danh tiếng!” Mặc Nguyệt nói một ít chuyện về Trầm Ngự Quân, “Tuy là đệ đệ của các chủ Thiên Hồ các tiếng tăm lẫy lừng, bản thân cũng không thua kém.

Người tiếp xúc với y nhiều năm cũng không biết y rốt cuộc là người lợi hại thế nào! Về điểm này ta vẫn luôn rất bội phục y!"
"Ta thấy đây là ý nói đến độ vô sỉ không ai bằng đi!", Lam Phượng Kỳ ác ý nói.
Mặc Nguyệt cười lắc đầu, Lam Phượng Kỳ là nam nhân nhưng lại tựa hồ đối nam nhân khác luôn có chút ý thù địch, nhất là với nam nhân bị y xem là kẻ bạc tình, thường cùng người đều phải ầm ĩ một trận, nhưng đối với nữ nhân tựa hồ lại rất dịu dàng.
Đang nói chuyện, chợt nghe đại sảnh truyền đến tiếng hỗn loạn, Lam Phượng Kỳ sửng sốt thầm nghĩ có chuyện, Mặc Nguyệt bật dậy xông ra ngoài.
Lam Phượng Kỳ nghĩ chắc là người bên ngoài đang vây bắt Đường Tư Diệu, liền leo lên đầu tường, chuẩn bị xem kết quả.
Mặc Nguyệt chạy tới quả nhiên gặp Hách Liên Thành và Đường Tư Diệu đang đánh tới đây.
Đường Tư Diệu bị Lãnh Vô Ưu gạt đến chỗ không người, nói mấy câu, liền lộ ra chuyện giết vợ giá họa cho Trầm Ngự Quân, Hách Liên Thành vẫn luôn trốn ở một nơi bí mật gần đó lập tức xuất hiện truy bắt gã.
Đường Tư Diệu chạy trốn, thì bắt gặp quận chúa cùng Vân Thiệu Phong đang dạo hoa viên, nha hoàn bên cạnh công chúa khiếp sợ hét to.
Vân Thiệu Phong bảo vệ Liễu Như Thanh Chiêu, Trầm Ngự Quân và Lâm Viễn ở một bên xem náo nhiệt, Hách Liên Thành bắt lấy Đường Tư Diệu.

Mặc Nguyệt nhìn tình thế, nghĩ không cần mình ra tay, liền đứng ở bên cửa, không nhúc nhích.
Liễu Thanh Chiêu vừa lúc nhìn thấy, hỏi Vân Thiệu Phong, “Vị công tử kia là ai?”
Lúc này, Lam Phượng Kỳ đang ngồi trên nóc nhà xem náo nhiệt.

Thấy Liễu Thanh Chiêu liếc mắt một cái liền thấy Mặc Nguyệt, còn hỏi Vân Thiệu Phong, Lam Phượng Kỳ hứng thú, có chút ý vị nha.
Đừng nói Liễu Thanh Chiêu, Vân Thiệu Phong cũng không biết Mặc Nguyệt đến đây, Mặc Nguyệt không đeo mặt nạ một thân huyền y, dáng vẻ xuất chúng đứng sau cửa, Vân Thiệu Phong chỉ cảm thấy ánh mắt dường như không dời đi được.
Mặc Nguyệt thấy Đường Tư Diệu chỉ lát sau đã bị chế ngự, vội xoay người quay về hậu viện.
Liễu Thanh Chiêu hình như không có việc gì, tựa hồ vẫn không hoảng sợ, chỉ cùng Vân Thiệu Phong nói muốn tiếp tục đi dạo, liền hướng cửa hiên đi qua.

Lam Phượng Kỳ "tách tách" cắn cắn hạt dưa, uy, xem chừng không phải vị quận chúa này muốn ngắm đèn đâu.
Lại nhìn Vân Thiệu Phong thấy hắn khẽ nhíu mày, nhưng lại lộ ra một chút tâm tình bản thân lúc này.
Là đang ghen cho ai đây nha? Mặc Nguyệt hay vị hôn thê?

Lam Phượng Kỳ trở về hậu viện, chỉ thấy Mặc Nguyệt đang chờ đổi nến cho lồng đèn quả dưa, ngọn nến đốt gần cháy hết.
“Đã bắt được Đường Tư Diệu!", Lam Phượng Kỳ nhảy vào trong viện.
“Ừm, ta thấy rồi.", Mặc Nguyệt đem phân nửa ngọn nến cắm vào trong vỏ dưa, thật cẩn thận, “Dù gì hắn cũng là Quận vương, Hách thần bộ có thể định tội hắn sao?”
“Đương nhiên, nhà mẹ đẻ của Ly Thiền cũng không phải là dễ đối phó, phỏng chừng đủ khiến hắn chịu khổ một trận.”
Mặc Nguyệt có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm đèn ngọn lửa trong đèn lồng thấp giọng nói, “Đã thành thân, Ly phu nhân cũng có thể cho hắn địa vị lẫn tài phú, không phải chính là thứ hắn muốn, cứ gì còn nhớ Lãnh Vô Ưu, hắn đáng bị như vậy!"
Lam Phượng Kỳ chống cằm, nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, cũng từ từ để ý điều chỉnh lại tâm tình, “Ly phu nhân nếu không có gia tài đồ sộ, Đường Tư Diệu cũng sẽ không lấy nàng.

Nữ nhân sẽ già, nhưng bạc sẽ không già, bạc sẽ mất, nhưng mỹ nhân sẽ không mất, muốn giành được tự nhiên không phải việc lạ, không đụng tay vào, là tốt nhất.”
Mặc Nguyệt nghe xong ngẩng đầu lên nhìn y, tựa hồ nghe không hiểu, như rơi vào trong sương mù.
Lam Phượng Kỳ xoa tóc cười, “Là mẫu thân ta nói.”
“Mẫu thân ngươi nói chuyện rất có đạo lý.”, Mặc Nguyệt có chút hiếu kì về mẫu thân Lam Phượng Kỳ.

Lúc này, ngoài cửa viện có người đi đến, chính là Liễu Thanh Chiêu cùng nha hoàn, đi theo sau đằng sau chính là Vân Thiệu Phong.
Lam Phượng Kỳ thấy vị quận chúa này trên mặt thần sắc tự nhiên, tựa hồ cũng không vì lời mình vừa nói mà hờn giận, nhưng nha hoàn kia sắc mặt thật không tốt.
Liễu Thanh Chiêu vào sân, liếc mắt một cái nhìn thấy hai vị công tử rất tuấn mỹ, một người còn muốn hơn một người, so với nữ nhân là nàng còn có mỹ vị hơn, liền mỉm cười hỏi Vân Thiệu Phong “Kim ốc tàng kiều nhỉ?”
Vân Thiệu Phong vội lắc đầu, “Quận chúa đừng nói đùa.” Nói xong, liền giới thiệu, “Vị này chính là bằng hữu của Trầm Ngự Quân, Lam Phượng Kỳ.

Vị này trước kia người đã gặp qua, hộ vệ của ta Mặc Nguyệt.”
Liễu Thanh Chiêu vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Mặc Nguyệt, “Ngươi Là Mặc Nguyệt? Ngày thường đeo mặt nạ, ta cũng không nhận thức được, không ngờ ngươi lại xinh đẹp như vậy!"
Mặc Nguyệt đứng ở bên cạnh bàn, không biết nên đáp lại thế nào, mặc duc được người khen ngợi nhưng lời này cũng không biết tư vị nên nếm như thế nào, đành phải gật đầu.

Trong lòng buồn bực, Thiếu chủ như thế nào đưa quận chúa đến nơi này? Vân Thiệu Phong từ trước đến nay không thích y chạm mặt quận chúa.
Lam Phượng Kỳ đứng ở một bên nhìn, khẽ nhíu mi nhưng không để ai thấy, vị quận chúa này không biết hai chữ " xinh đẹp" cũng không nên tùy tiện dùng sao?
Mơ hồ nhận ra vị quận chúa này đối với Mặc Nguyệt không có thiện ý, lẽ nào nàng ta nhìn ra được điều gì rồi?
Liễu Thanh Chiêu đi tới, nhìn chằm chằm lồng đèn trên bàn, “Thật là đẹp, đây là cái gì?”
“Dưa hấu khắc thành!", Lam Phượng Kỳ là người đáp.
“Dưa hấu?” Liễu Thanh Chiêu ngạc nhiên, “Dưa hấu không phải dùng để ăn sao?”
“Quận chúa.” Nha hoàn bên cạnh Liễu Thanh Chiêu xen miệng vào, “Dưa hấu cũng có thể dùng để khắc hoa đăng, nha hoàn hạ nhân trong phủ chúng ta đều thích làm cái này.”

Lam Phượng Kỳ chậc lưỡi, âm thầm tấm tắc hai tiếng, một thẹn thùng, một phản diện, thú vị!.
” Lần đầu mới nhìn thấy, thật đẹp, cho ta được không?” Liễu Thanh Chiêu mở miệng.
Mặc Nguyệt không nói gì.
Liễu Thanh Chiêu hỏi ra khỏi miệng, thấy Mặc Nguyệt không đáp lại, có chút xấu hổ.
Vân Thiệu Phong lại gần, “Tểu hài tử thích chơi?"
Nói xong, hắn nhìn Mặc Nguyệt, bốn mắt đối diện, Vân Thiệu Phong không hiểu hình như có chút lo lắng, Mặc Nguyệt trong đầu do dự một lúc, cuối cùng vẫn là nhẹ gật đầu.
Lam Phượng Kỳ chắp tay sau lưng, nhìn, không xen vào.
Nha hoàn bên người Liễu Thanh Chiêu cầm lồng đèn, cười cùng Mặc Nguyệt nói, “Đa tạ Mặc công tử!"
Ánh mắt Mặc Nguyệt có chút không nỡ nhìn theo.
Liễu Thanh Chiêu luôn chú ý nhìn thấy, nhanh miệng nói, “Nếu Mặc Nguyệt không chê, ngày mai ta cho người đem lễ vật trao đổi, ta cũng không thể lấy không!"
Mặc Nguyệt trầm mặc không nói, thần sắc lạnh nhạt như cũ.
So thứ người tự tay tặng mình với một món lễ vật xa xỉ cũng đáng quý hơn nhiều.
Vân Thiệu Phong đứng ở một bên, vô thức không nhìn Mặc Nguyệt, lại thấy Lam Phượng Kỳ có ý sâu xa khác nhìn mình cười.
Vân Thiệu Phong cảm thấy nụ cười kia có chút khó hiểu, Lam Phượng Kỳ dường như chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn thấu tâm tư người khác, khiến người đối diện vô thức như bị phanh trần tất cả, vô cùng mất tự nhiên.
Bỗng, chợt nghe nha hoàn kia đột nhiên kêu “Ai nha” một tiếng.
Lập tức, “Bốp” một thanh âm vang lên, qua đăng rớt xuống đất vỡ nát, nha hoàn kia bắt đầu vẫy tay, “Nóng quá!” Vừa xin Liễu Thanh Nguyệt tha thứ, “Quận chúa, nô tỳ không phải cố ý.”
Liễu Thanh Chiêu trừng nàng liếc mắt một cái, “Như thế nào không cẩn thận như vậy!”
“Đèn kia làm tay.” Nha hoàn nói thầm một câu, “May mắn quận chúa không có cầm.”
Lam Phượng Kỳ nhìn sang Mặc Nguyệt, thấy y cúi đầu nhìn chằm chằm đèn quả dưa bể nát trên mặt đất, từ góc nghiêng có thể thấy nét mặt tịch mịch, tuy chỉ chớp nhoáng qua nhanh, nhưng rõ ràng thấy được y kìm nén cảm xúc đau lòng, vẻ mặt đó thực khiến người chua xót.

Lam Phượng Kỳ nhịn không được nở nụ cười, thấy Liễu Thanh Chiêu đang nhìn về phía Vân Thiệu Phong.
Vân Thiệu Phong nhíu mày, vẻ mặt phức tạp, có chút áy náy nhìn Mặc Nguyệt, mang theo chút tâm tình khó nói.
Liễu Thanh Chiêu thu hồi tầm mắt, trách cứ nha hoàn, “Còn không nhận lỗi với Mặc công tử?"
Nha hoàn khóc lóc thảm thiết, đến bên cạnh Mặc Nguyệt, “Mặc công tử thứ lỗi, tay ta bị phỏng nên không phải cố ý.

Ta thấy công tử cũng đang cầm, không nghĩ tới lại nóng như vậy....!A, ta đã biết, trên tay công tử có vết chai? Cũng may quận chúa không cầm.”
“Ai, cho nên mới nói, đăng này quả nhiên không thích hợp với quận chúa.” Lúc này, bên ngoài Trầm Ngự Quân đi đến, phía sau còn có Lâm Viễn.
Nha hoàn thấy Mặc Nguyệt không lộ ra biểu cảm, chạy đến bên người Liễu Thanh Chiêu, “Quận chúa, Mặc công tử không giận, nô tỳ không cần phải chịu phạt đúng không?”
Vân Thiệu Phong hồi thần xua tay, “Không phải chỉ là một cái đăng làm bằng quả dưa thôi sao.” Nói xong, nhìn Mặc Nguyệt.
Mặc Nguyệt gật gật đầu, “Vâng” một tiếng, đi tới nhặt.
Trầm Ngự Quân ở bên cạnh Lam Phượng Kỳ nhìn y dùng khẩu hình nói, Mặc Nguyệt nhìn qua ngốc chút nhưng cũng không dễ bắt nạt!.
Lam Phượng Kỳ ném cho hắn cái nhìn xem thường, có ngươi ngốc!
Trầm Ngự Quân vô tội chịu cái nhìn xem thường, có chút ủy khuất, ta đây không phải cũng bênh vực y sao?
Lam Phượng Kỳ không thèm để ý hắn.
Lâm Viễn đi tới giúp Mặc Nguyệt nhặt, vừa nói với y, “Đằng sau có ruộng dưa, lát nữa đem một xe đến để cho Lam công tử khắc, khắc đủ cầm tinh mười hai con được không?”

Mặc Nguyệt thần sắc lạnh nhạt phai đi vài phần, khẽ cười.
Vân Thiệu Phong sắc mặt so với vừa nãy càng âm u thêm vài phần.
Trầm Ngự Quân thấy Lam Phượng Kỳ khoanh tay đứng nhìn, dùng khuỷu tay nhẹ huých một cái, hất hất cằm, ý hỏi, Ngươi không giúp à? Đó là Mặc đại ca của ngươi đó nha!
Lam Phượng Kỳ bĩu môi với hắn, bỗng nhiên cười nói với Vân Thiệu Phong, "Vân viên chủ.”
Vân Thiệu Phong quay đầu lại nhìn y, tựa hồ sớm có chuẩn bị, phỏng chừng Lam Phượng Kỳ thân thiết với Mặc Nguyệt sẽ giúp y nói vài câu bất bình, cũng tốt.
Không ngờ Lam Phượng Kỳ lại nói, “Chúng ta lần này đi xa có thiếu vài người, có thể để cho Mặc đại ca theo giúp chúng ta không?”
Nói xong, nhìn qua Trầm Ngự Quân.
Vân Thiệu Phong hoàn toàn bị ngũ lôi oanh tạc tới choáng váng.
Trầm Ngự Quân chưa kịp mở miệng Lam Phượng Kỳ liền âm thầm nhéo hắn một cái, khiến hắn đau đến nhe răng, vội vàng gật đầu, “Đúng vậy! Thiệu Phong, Mặc Nguyệt công phu tốt, ta có chút việc cần làm, muốn nhờ y giúp một tay.”
"Vân viên chủ không ngại chứ?”, Lam Phượng Kỳ hỏi Vân Thiệu Phong.
Vân Thiệu Phong nhíu mày, thấy hắn do dự, Lam Phượng Kỳ hướng ánh mắt khiêu khích nhìn Liễu Thanh Chiêu.
Đến a! Không phải ngươi biết bọn họ có ý rồi sao?.
Liễu Thanh Chiêu vẫn như cũ không nói tiếng nào, nha hoàn liền nói: “Mặc công tử quả nhiên giỏi giang hơn người, khó trách Vân viên chủ không nỡ cho người rời đi.”
Vân Thiệu Phong nhìn Mặc Nguyệt, “Ngươi đi giúp họ một chuyến đi!”
Mặc Nguyệt đứng đó ngẩng đầu nhìn Vân Thiệu Phong, sâu trong ánh mắt xẹt qua tia sáng ảm đạm, gật đầu, rồi cúi mặt che dấu biểu cảm.
Thực sự như vậy đi! Cảm giác rất đau nhưng thế này cũng tốt!
Lam Phượng Kỳ thở dài sâu kín.

Đau dài chi bằng đau ngắn, vị quận chúa có lòng dạ đen tối này cũng đã nhìn ra, ngươi còn ở lại bên cạnh bọn họ chỉ càng rước thêm phiền khổ, mà Vân Thiệu Phong cũng không tính can thiệp.

Số phận cái lồng đèn hôm nay có thể là chính ngươi ngày mai.
Lúc sau, Vân Thiệu Phong cùng Liễu Thanh Chiêu mặt mày tươi cười ra cửa, ra đến cửa quay đầu lại nhìn Mặc Nguyệt liếc mắt một cái, tựa hồ có chuyện muốn nói, đáng tiếc người đã quay trở vào trong phòng.
Mọi người đi rồi, Trầm Ngự Quân giơ ra ngón tay cái với Lam Phượng Kỳ , “Ngươi được! Một kích trí mạng, Vân Thiệu Phong đêm nay phỏng chừng không cần ngủ.”
Lam Phượng Kỳ lắc đầu, nhìn cửa phòng Mặc Nguyệt sâu xa nói, "Chỉ hy vọng sau này không ai phải hối hận!".

Quay sang đánh lên lưng Trầm Ngự Quân một cái, “Đi! Chúng ta lập tức khởi hành!”
“Cái gì?”, Trầm Ngự Quân kinh ngạc, còn cho là mình nghe nhầm, "Ngươi gấp cái gì? Sao không chờ tới ngày mai?"
“Chỉnh người cũng phải thừa dịp, nói không chừng sáng mai hắn liền đổi ý.” Lam Phượng Kỳ không quan tâm nhún vai, “Ngươi xem đủ rồi!"
Trầm Ngự Quân khẽ nhíu mày rất nhanh dãn ra, một bên Lâm Viễn xoay người đi ra ngoài, “Ta đi thu dọn ít đồ rồi báo cho Hách Liên Thành, chúng ta ngồi thuyền đi.”
Trầm Ngự Quân lắc đầu, hỏi Lam Phượng Kỳ, “Ngươi không phải chỉnh Vân Thiệu Phong sao, hắn đưa quận chúa kia trở về thấy Mặc Nguyệt không còn cũng không tốt, là người của hắn tốt xấu gì cũng cáo biệt một tiếng!”
“Nghĩ hay nhỉ?", Lam Phượng Kỳ liếc hắn, lầm bầm một tiếng, “Đâm người một đao sẽ bị người quay lại đâm trả hai đao! Đạo lý cơ bản!.”
"Tiểu tử ngươi thật tuyệt!” , Trầm Ngự Quân không tiếc lời, còn cảm khái, “Về sau ai trêu chọc ngươi khẳng định sẽ chết rất thảm.”
Lam Phượng Kỳ da mặt dày nói "Quá khen!", đắc ý nói, "Đó là dĩ nhiên! Mẫu thân ta nói, phải biết khoan hồng độ lượng, cũng phải hiểu được đạo lý hoàn trả gấp đôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận