Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương thứ mười bốn

Bên bờ sông, trăm hoa đúng độ rực rỡ, hồng hồng trắng trắng trải dài bốn phía, đêm qua lại vừa mưa một trận, không khí trong lành dễ chịu. Không ít dân chúng Kim Thành cũng đến đây hóng mát du ngoạn, kéo theo vô số quán nhỏ hàng rong, quảy gánh bán đồ ăn đồ chơi, sôi động náo nhiệt.

Lệ Tùy xách người cùng xuống ngựa, thả cương mặc Thích Tuyết Ô Chuy chạy nhảy.

Đầu gối Chúc Yến Ẩn đã nhũn ra, suýt thì đứng không vững.

Lệ Tùy kịp thời vươn tay giữ lấy y: "Này, ngươi không sao chứ?"

Chúc Yến Ẩn giọng run run như bị quỷ bóp cổ nói: "Ta muốn ói."

Đầu tiên Lệ Tùy cảm thấy thật khó hiểu, tại sao người này mắc ói mọi lúc mọi nơi vậy, cứ như bà bầu không bằng, nhưng quay qua cân nhắc, lại nhớ tới Giang Thắng Lâm thường xuyên nhắc mãi về đầu có bệnh, bèn cưỡng bức xâu chuỗi lại, ngã vỡ đầu -> mắc ói là rất bình thường – dù thế nào cũng nhất quyết không tự giác nhận thức "vì tác phong hành sự của mình quá mức ma-đầu cho nên mới dọa người đến phát ói".

Vì thế hắn nói: "Vậy ngươi đi ói đi."

Chúc Yến Ẩn ứng thanh, quay người đi về đằng kia, đầu không ngoảnh lại, bước chân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, tự cho rằng là nhanh.

Lọt vào mắt Lệ Tùy – thì không nhanh – theo quan điểm của hắn, bước chân vội vàng đơn giản là do thư sinh Giang Nam nhiễu sự, cứng đầu muốn tìm một nơi không người mới đồng ý ói, nhưng du khách ven sông như mắc cửi, đi đâu tìm chỗ yên tĩnh?

Thôi, lại giúp y một lần.

Tim Chúc Yến Ẩn đập như trống, thở hổn hển, cảm thấy có vẻ mình đã chạy như điên đào thoát thành công rồi.

Lệ Tùy vươn tay kéo vai y: "Đi thôi, ta đưa ngươi đến hang suối."

Chúc Yến Ẩn:?

Thích Tuyết Ô Chuy lần thứ hai nhót về phía thung lũng.

Lúc này quả thật bốn phía không có một bóng người, không chỉ không một bóng người, đến một bóng quỷ cũng không có. Chẳng phải vì phong cảnh ở hang suối không đẹp, mà vì đường núi dẫn vào hang thật sự quá trắc trở, không phải cao thủ không vào nổi.

Lệ Tùy chỉ một cửa động: "Đi vào kia ói."

Chúc Yến Ẩn: Cứu mạngggggg!

Đúng lúc này, Thích Tuyết Ô Chuy xán lại, dùng đầu nhẹ nhàng ủi y, cực kì thân mật.

Lệ Tùy thấy thế nhướng mày: "Ngươi từng cho ngựa của ta ăn?"

Kết hợp với bối cảnh hiện tại, Chúc Yến Ẩn cảm thấy ngay sau đây đối phương có nổi trận lôi đình quát lên "phàm là kẻ từng cho ngựa của ta ăn đều phải chết" cũng không phải không có khả năng.

Vì thế y điên cuồng lắc đầu.

Mà ngựa thì đang điên cuồng cọ sang.

Hiện trường cực kì xấu hổ.

Lệ Tùy nhìn cái mặt ngu xuẩn của Thích Tuyết Ô Chuy - đến dãi cũng sắp nhỏ xuống rồi, tức cái lồng ngực cảnh cáo nói: "Không có lần sau."

Chúc Yến Ẩn từ điên cuồng lắc đầu chuyển sang điên cuồng gật đầu.

Thích Tuyết Ô Chuy không biết đậu khô kiếp này coi như bỏ rồi, còn đang ngốc nghếch vui sướng gặm cỏ.

Chúc Yến Ẩn lấy hết can đảm hỏi: "Ngươi đưa ta đến đây làm gì?"

Lệ Tùy đáp: "Du sơn ngoạn thủy."

Chúc Yến Ẩn:...

Chim hót véo von giữa núi rừng, trên mặt đất cỏ mọc một lớp rất dày. Chúc Yến Ẩn vừa bị chấn kinh tột độ, đến giờ chân vẫn còn nhũn, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, định hòa hoãn mấy hồi.

Lệ Tùy nhìn y một lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết tại sao Bang chủ Thanh Vân Bang phải ngồi xe lăn?"

Chúc Yến Ẩn bị hắn hỏi mà sững sờ, không hiểu đây lại là cái vấn đề gì nữa, ngồi xe lăn còn có thể tại sao, hay là ngươi đánh gãy chân người ta?

Lệ Tùy tiếp tục nói: "Bởi trong lúc luyện công hắn hiểu lầm mấu chốt, tự cho là có thể phá vỡ trói buộc của cơ thể, không ngờ rằng khiến khí huyết đảo chiều, gân mạch hai chân hoàn toàn đứt đoạn, trở thành một người què."

Chúc Yến Ẩn: "... Ừm."

Y còn đang đợi diễn biến tiếp theo trong câu chuyện Bang chủ què của Thanh Vân Bang, hoặc là bí ẩn gì đó phía sau, nhưng Lệ Tùy đã đi đến bên khe suối.

Lúc này Chúc Yến Ẩn không còn quá sợ hãi nữa, nhưng tò mò lại bắt đầu phình lên, nhìn đối phương không nhúc nhích đứng trên tảng đá mãi, hai mắt quan sát chặt chẽ mặt nước, cảnh tượng kì quặc đầy màu sắc chuẩn bị nhảy suối tự vẫn, cũng rất kinh ngạc, đây lại là chuyện gì nữa, có khi nào là tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết không?

Lệ Tùy tay nâng gió cuốn, một con cá lớn bị nhấc ra khỏi mặt nước, giãy đành đạch rơi trên mặt đất.

To thực sự, cỡ một con cá chép tự nhiên đã sống hoang dã trong dòng Hoàng Hà khoảng mười mấy năm rồi, một nồi hầm không hết.

Chúc Yến Ẩn: "A!"

Lệ Tùy chất một đống lửa, xem tư thế là định nướng cá.

Chúc Yến Ẩn nghĩ mãi chưa ra, không hiểu con cá già vừa nhìn đã biết là đầy mùi bùn đất này ăn có gì ngon, nhưng không dám dị nghị, đành ôm đầu gối ngồi dưới bóng cây, nhìn đối phương đao pháp thành thạo giết cá mổ bụng moi nội tạng, đánh vảy qua loa mấy cái, đến rớt tanh còn chưa hết đã bỏ lên nướng rồi.

Tuy Chúc Yến Ẩn chưa từng xuống bếp nhưng đã đọc qua không ít sách tạp, nguyên liệu nấu ăn xuân hạ thu đông đều có nghiên cứu, đồ ăn chú ý nhất một chữ "tinh", ngay cả chế biến thô sơ cũng là vì để lưu lại được sự tươi nguyên của sơn trân hải vị, kiểu cá sông thịt bở vị không tươi này, không có dao xắt tỉ mỉ, không có mười tám loại gia vị tra nấu, làm sao bỏ vào miệng được?

Một lát sau Lệ Tùy gọi hắn: "Qua đây."

Chúc Yến Ẩn không quá muốn sang đó nhưng lại sợ không sang thì mình và cá sẽ có chung một kết cục, đành phải lững thững xích đến bên đống lửa.

Lệ Tùy đưa cho y một miếng thịt cá: "Ăn đi."

Chúc Yến Ẩn đỡ vào tay, ngoan ngoãn cắn một miếng, thật không dám giấu giếm, cả đời này chưa bao giờ ăn phải thứ gì dở như vậy.

Lệ Tùy hỏi: "Thế nào?"

Chúc Yến Ẩn nhai một cách gượng gạo, mùi bùn tanh đầy khoang miệng: "Ưm, ừm." Quai hàm bạnh ra thực sự không nuốt được xuống.

Lệ Tùy lĩnh hội sai lệch tiếng "Ưm" này, còn cho rằng như thế tức là ăn như hổ đói, liền sảng khoái nói: "Còn lại cho ngươi hết đó."

Chúc Yến Ẩn nhìn con cá lớn dài phải cỡ hai thước, trái tim run rẩy gian nan hỏi: "Ta gói mang về có được không?"

Lệ Tùy gật đầu: "Được."

Chúc Yển Ẩn khẽ thở phào một hơi, nhưng vẫn chưa thành công nuốt được miếng cá kia, đắng lòng muốn chết.

Lệ Tùy tháo bầu rượu bên hông xuống: "Uống không?"

Chúc Yến Ẩn: "Ưm ưm ưm." Không uống.

Lúc này Lệ Tùy không ép, ngửa đầu tự uống một ngụm, hương rượu chậm rãi lan ra trong không khí.

Có cảnh đẹp, có rượu ngon, có mỹ... không-mỹ-lắm thực như thế này, đặt vào trong sách thật ra miễn cưỡng cũng có thể xem như nhã sự.

Nhưng rất rõ ràng, bầu không khí giữa hai người lúc này chẳng có lấy một cắc quan hệ với chữ "nhã", tình huống kì cục hết chỗ nói.

Chúc Yến Ẩn đã từ bỏ quyền ăn cá, lặng lẽ đặt nửa miếng còn thừa bên đống lửa. Trong lòng đang suy nghĩ nhân lúc đối phương uống rượu xong tâm trạng tốt, phải chăng có thể thử đề nghị cùng nhau về nhà thì trên núi đã vọng xuống tiếng gọi ầm ĩ.

"Công tử!"

"Nhị công tử!"

"Lệ Cung chủ!"

Lệ Tùy ném bầu rượu rỗng sang một bên, ngẩng đầu nhìn lên, mấy chục gia đinh Chúc phủ đã từ trên cao nhảy xuống, nhẹ nhàng như chim tước, võ công thực sự không thấp.

Được đưa theo xuống còn có Chúc Chương và Giang Thắng Lâm. Lúc mới nghe xong Chúc Tiểu Tuệ vừa khóc vừa kể lại chuyện "công tử đứng ở bên đường bị người ta bắt cóc", hai người cùng sợ đến ngây ra, nhanh chóng dẫn đội một đường hỏi thăm một đường tìm kiếm, vất vả mãi mới lần ra khu sơn cốc này.

"Công tử!" Chúc Chương toát mồ hôi lạnh hồi lâu, bây giờ nhìn thấy Chúc Yến Ẩn vẫn bình an đứng đó, trái tim mãi treo trên cổ họng mới tạm rơi trở về.

"Chương thúc." Chúc Yến Ẩn đỡ ông một tay, "Không sao cả, Lệ Cung chủ đưa ta tới nơi này ngắm cảnh ăn cá thôi mà."

"Vâng vâng, đa tạ Lệ Cung chủ." Chúc Chương không ngừng lau mồ hôi, vẫn chưa hết nghĩ mà sợ, "Nhưng sắc trời không còn sớm nữa rồi, công tử nhà ta phải quay về uống thuốc, không biết có thể đi trước một bước chăng?"

"Có thể!" Lệ Tùy còn chưa đáp, Giang Thắng Lâm đã đồng ý ngay tắp lự, "Mau về đi, sắc một ấm thuốc trị phong hàn trước, ta theo qua ngay đây."

Chúc Chương như trút được gánh nặng, vội vàng kêu gia đinh đưa nhị công tử xuất cốc, nhóm người lẩn nhanh như trạch, không lưu lại dù chỉ nửa cái bóng – rồi nửa con cá cũng không mang theo.

Lệ Tùy: "Đứng lại!"

Người gia đinh cuối cùng chưa kịp rút đành phải xui xẻo đứng yên: "Lệ Cung chủ."

Lệ Tùy vươn một ngón tay chỉ, lạnh lùng nói: "Mang cá về."

Gia đinh:...

Giang Thắng Lâm lo cho Chúc Yến Ẩn, cùng đi về tòa nhà của tiền trang Chúc phủ dưới chân núi Phượng Minh.

Chúc Chương đứng bên giường: "Thế nào?"

"Không sao cả." Giang Thắng Lâm đáp, "Có điều trong núi rét quá, sợ là lại nhiễm lạnh rồi, cứ nằm tiếp hai ngày đi."

Chúc Chương ra ngoài tự mình coi thuốc. Nhân lúc trong phòng không có người khác, Giang Thắng Lâm tranh thủ thời gian hỏi: "Hôm nay Lệ Cung chủ đưa ngươi vào núi rồi làm những gì?"

Chúc Yến Ẩn nhớ lại, không có gì, bảo là muốn du sơn ngoạn thủy, đầu tiên kể chuyện chưởng môn Thanh Vân Phái bị què sau đó nướng một con cá khó ăn.

Giang Thắng Lâm chưa hiểu: "Chuyện chưởng môn Thanh Vân Phái bị què?"

Chúc Yến Ẩn đáp: "Đúng á."

Rồi thấp thỏm suy đoán: "Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ ta từng có quan hệ với Thanh Vân Phái, nếu không thì sao Lệ Cung chủ lại phải đặc biệt nhắc tới làm gì?"

Càng nghĩ càng có khả năng, chân tướng của chuyện này tám phần là như vậy rồi!

Giang Thắng Lâm cũng mù mờ, vì thế một lúc sau tự mình đi hỏi Lệ Tùy: "Tại sao ngươi lại phải cố ý kể chuyện chưởng môn Thanh Vân Phái bị què cho Chúc công tử nghe?"

Lệ Tùy thuận miệng đáp: "Không phải ngươi dạy ta sao?"

Giang Thắng Lâm bối rối: "Ngươi nhớ nhầm à, ta nhắc đến chưởng môn Thanh Vân phái hồi nào, ta đâu có quen biết hắn."

Lệ Tùy tự châm trà cho mình: "Ngươi không nhắc đến nhưng ngươi nói muốn ta đưa Chúc Yến Ẩn đi du sơn ngoạn thủy, ăn ăn uống uống, rồi kể cho y nghe một vài chuyện giang hồ thú vị."

Giang Thắng Lâm kiên nhẫn giải thích: "Ta bảo ngươi kể chuyện giang hồ thú vị, ý chỉ đại hội luận võ hoặc tiểu thư mở lôi đài tuyển chồng gì đấy, không thì chọn thêm mấy vụ án treo giang hồ cũng được, cho dù kể chuyện bỏ nhà theo trai vẫn là ăn đứt chuyện chưởng môn Thanh Vân Phái tẩu hỏa nhập ma có được không." Hơn nữa luyện công gãy chân, đây rõ ràng là bi kịch, nghe nói Lỗ chưởng môn đã buồn rầu đau khổ nguyên một năm nay rồi, suốt ngày than ngắn thở dài, sắp ăn cơm không vô rồi.

Lệ Tùy nhíu mày: "Lỗ Thanh tư chất thường thường lại một lòng một dạ muốn nổi bật xuất chúng, gặp phải đường chết cũng không biết lui, ngoan cố mù quáng lao vào, khiến cho khí huyết đảo chiều hai chân tàn phế, chẳng lẽ không buồn cười?"

"Đương nhiên là không buồn cười rồi!" Giang Thắng Lâm bị tư duy hài hước này làm cho khiếp sợ, vốn muốn nói một chút đạo lý nhưng mở miệng ra lại cảm thấy thực sự là tinh thần và thể xác đều rất mệt mỏi, vì thế yếu ớt xua tay: "Bỏ đi, sau này ngươi thôi không cần đi tìm Chúc công tử nữa, ta thấy hôm nay khi nhắc tới ngươi cảm xúc của y khá ổn định, hẳn là không bị dọa ngất nữa đâu."

Lệ Tùy xì một tiếng, chưa cho biết là đồng ý hay không.

Hồi sau, gia đinh Chúc phủ đẩy một chiếc xe nhỏ, bên trên đậy một mảnh chăn gấm, vội vàng chạy đến Tây thành tìm thú y họ Lưu.

Nói là chó nhà ăn cá, miệng nôn trôn tháo không cầm nổi.

Lệ Cung chủ đang uống trà trong trà lâu:...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui