Giang Hồ Nghĩa Hiệp


Trần Hưng Lễ hừ lạnh nói “Ngươi chạy đâu cho thoát!” Hắn chưa phất quạt đã nghe tiếng cung thủ xung quanh kéo căng, Lê Hiểu Bình đứng phía sau thấy vậy liền thốt lên nói “Khoan đã, Trần huynh chớ bắn phải người tốt!”
Trần Hưng Lễ quay sang gã hừ một tiếng nói “Đệ thì biết cái gì! Lý nào ta lại tha cho bọn dâm phu dâm phụ đó được. Chẳng phải hắn làm xấu mặt ta hay sao.”
Lê Hiểu Bình nắm lấy vai Trần Hưng Lễ nói “Huynh đừng làm vậy, chẳng phải sẽ hại chết một người khác hay sao.”
Vốn trong tình thế cấp bách không hiểu vô tình làm sao mà tay gã giữ lấy vai Trần hưng Lễ, dụng đến mấy phần công lực làm hắn tê rần tưởng như sắp bị chặt đứt cánh tay vậy, khẽ kêu lên một tiếng. Phần Lê Hiểu Bình trong lúc vội vàng không để ý đến chỉ sợ Chế Pháp cùng Huỳnh Thị nguy cấp, không nghe thấy tiếng rú lên của Trần Hưng Lễ, càng giữ chặt vai hắn hơn. Trần Hưng Lễ vốn không để ý đến chuyện đó nhưng cái chụp của Lê Hiểu Bình làm hắn đau quá không làm sao đưa tay hất ra được, miệng kêu thầm “Tên khốn này nội lực thật ghê gớm, chết ta mất!
Hắn đành cố gằn tiếng nói “Được rồi hãy thả bọn chúng đi!” Rồi ra hiệu cho đám cung thủ nhường tránh ra. Thấy tay của Lê Hiểu Bình đã buông lỏng mới giật vai ra, mặt tái xám, mắt trợn trừng nhìn Chế Pháp tiếp “Nể mặt Lê đệ ta tha cho hai người, hãy cút đi cho ta!”
Chế Pháp bật cười nói “Đa tạ lòng tốt của ngươi!”
Nói rồi tay cắp lấy hông Huỳnh Thị nhún mình phi cước bộ chạy đi, trong chớp mắt đã không thấy y đâu nữa. Đám quân binh định thần lại đuổi theo, Trần Hưng Lễ quát lớn nói “Ta đã nói hãy để bọn chúng đi!” Nói rồi lầm lì đi thẳng vào bên trong khách quán, cả bọn Lê Hiểu Bình cũng sải bước theo sau, Lê Hiểu Bình liền nói “Người phụ nữ vừa rồi chẳng phải là người trong cỗ xe hôm trước hay sao.”
Trần Hưng Lễ khó chịu nói “Đúng vậy!”
Lê Hiểu Bình lại nói “Hình như thị trúng phải ám khí của huynh, không biết ra sao.”
Trần Hưng Lễ nói “Không sao đâu chỉ là vết thương ngoài da thôi!”
Cả bọn đi vào trong sân trước thì thấy cậu bé vừa khóc vừa dãy nãy cố thoát ra khỏi hai a hoàn, vừa thấy Trần Hưng Lễ mới chịu ngừng khóc. Hai a hoàn buông cho cậu chạy đến hắn, nắm lấy vạt áo giật giật mếu máo nói “Thúc thúc mẹ của cháu đi đâu mất rồi?”

Trần Hưng Lễ cười nói “Cháu ngoan của ta! Mẹ cháu chỉ ra ngoài một lát rồi sẽ quay lại ngay, cháu đừng khóc mà làm khó hai tỷ tỷ nữa!”
Cậu bé đưa tay vuốt nước mắt nói “Thúc thúc nói thật không?”
Trần Hưng Lễ xoa xoa đầu cậu nói “Ta nói thật!”
Cậu bé lại nói “Thúc thúc đã hứa cho cháu con chó con cơ mà.”
Trần Hưng Lễ lúc này mới nhớ đến bật cười nói “Được rồi, ta sẽ mang đến!” Nói rồi quát gọi một tên lính tìm một con chó con mang ngay đến khách quán cho cậu bé. Cả bọn Lê Hiểu Bình thấy vậy lấy làm cảm động lắm, Trần Hưng Lễ lại xoa xoa đâu cậu bé nói “Cháu ngoan đến chơi với hai tỷ tỷ, chớ quấy là mẹ cháu không thương cháu đâu!” Cậu bé nghe vậy reo lên vui mừng nói “Cháu không quấy hai tỷ tỷ nữa!” rồi chạy đến bên hai a hoàn.
Võ Danh nói “Thằng bé này là…?”
Trần Hưng Lễ cắt ngang nói “Đó là con trai của Huỳnh Thị, nàng rồi sẽ sớm quay lại tìm nó các vị không phải lo lắng đến chuyện này. Ta muốn nghỉ ngơi ở đây một lát, mọi người cứ quay về phủ trước đi!”
Lê Hiểu Bình nói “Huynh không sao cả chứ?”
Trần Hưng lễ lắc đầu nói “Ta không sao cả!” Nói rồi đi thẳng vào trong khách quán. Còn Lê Hiểu Bình cùng cả bọn Võ, Đinh, Thích thì quay về phủ.
Cả bọn quay lại phòng phía sau khu vườn. Võ Danh vốn tính tình cởi mở, miệng lúc nào cùng bật cười hì hì ra vẻ rất thích ý. Đinh Lỗ thì khác, vốn tính y kỳ dị, ít nói, thấy vậy thì rất khó chịu nói “Đệ không thôi đi, sao lại cười mãi như vậy không biết là ta căm ghét nhất kiểu cười đó hay sao!”
Võ Danh liền nói “Ta nghĩ đến chuyện vừa rồi mà thấy làm buồn cười thôi!”
Đinh Lỗ hừ một tiếng nói “Chuyện đó thì đáng cười cái gì?”

Võ Danh rót rượu ra chén uống cạn rồi khà khà nói “Huynh không thấy Trần tướng quân khác thường hay sao, vẻ bề ngoài thì nho nhã, đứng đắn, nhưng thật ra chỉ là một tên tiểu tử hiếu sắc. Ta thấy trong mắt hắn đùng đùng sắc khí thật quả là khó mà nhận ra, nếu ta không chú ý đến! ha ha ha…”
Lê Hiểu Bình sẫm mặt xua tay nói “Huynh ấy không phải là hạng người đó đâu!”
Võ Danh hừ một tiếng nói “Tiểu đệ ở giang hồ được mấy ngày làm sao hiểu được bằng ta, người tốt xấu có giấu đi thì trong ánh mắt họ vẫn lộ ra được. Ta thấy Trần huynh gì đó của đệ chẳng qua cũng là một người hiếu sắc mà thôi!”
Đinh Lỗ hừ một tiếng nói “Đệ nói thừa thãi làm gì, người trong quan trường ai không hiếu sắc, hoang dâm thì cũng tham lam vô độ, làm sao trách được!”
Lê Hiểu Bình thở dài nói “Hai huynh đừng nói bậy, tiểu đệ thấy Trần huynh không phải là người như vậy đâu!”
Võ Danh gật đầu nói “Thì ta cũng coi hắn là bật trượng phu, ham mê tiểu sắc chẳng qua là việc nhỏ, tiểu đệ đừng bận tâm đến lời bọn ta nói. Hê hê tên tiểu tử đó thật cũng có nhã hứng để mắt đến một người đàn bà góa bụa, xem ra hắn bị tên ma đầu trêu chọc một vố, cũng thú lắm đây.”
Lê Hiểu Bình kêu lên “Ai chà, hai huynh nói gì tiểu đệ chẳng hiểu!”
Thích Đại Pháp đứng bên ngoài gãi đầu gãi tai nói “Sư phụ ta trước kia nói, ta nhất định không được chung đụng với đám nữ nhân, nhất định ta không bao giờ để mắt đến nữ nhân!”
Võ Danh hừ một tiếng nói “Tên trọc ngươi thì biết cái gì!”
Thích Đại Pháp tức giận mắng “Nhà ngươi nói thối như cứt, ta biết chứ sao không biết!” Nói rồi đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình hỏi “Sự phụ hiểu hắn ta nói gì không?”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Ta có hiểu chút ít!”
Võ Danh nói “Hừ, hai ngươi đang nói cái gì vậy? Ta chỉ nói tên họ Trần đó ham mê sắc dục mà chẳng chừa cả đàn bà góa xem ra nhân phẩm của hắn chắc cũng không ra gì, ý ta chỉ muốn nói vậy các ngươi chẳng lẽ không hiểu!”

Lê Hiểu Bình gật đầu nói “Vậy thì tiểu đệ hiểu rồi!”
Gã vừa nói dứt lời thì Đinh Lỗ rút ống tiêu giắt sau lưng, mặt biến sắc thốt lên, nhún mình nhảy ra ngoài nói “Có người!”
Võ Danh cũng chụp song chùy chạy ra theo nói “ Đêm hôm ai còn lén lúc trên trần nhà đó?”
Lê Hiểu Bình cùng Thích Đại Pháp chạy theo, chỉ thấy một bóng đen trong chớp mắt đã nhảy khỏi mái nhà biến mất, Đinh Lỗ cùng Võ Danh nhún mình nhảy lên rượt theo.
Lê Hiểu Bình, Thích Đại Pháp chia nhau ra đi tìm, ra đến vườn hoa, qua lan can đến một xuyên đường có ánh đèn lồng soi bóng, thì thấy một tên lính nhảy ra cản Lê Hiểu Bình lại, gã giật mình định thần nhìn kỷ thì thốt lên nói “Cô đó phải không?”
Người lính suýt một tiếng dài nói “ Đúng rồi, ta đây! Khẽ thôi!”
Người lính nắm lấy tay Lê Hiểu Bình kéo đi, đến một gian phòng vắng lạnh không có lấy ánh sáng thì đẩy cửa mở bước vào, khép cửa lại khẽ nói với gã lần nữa “Khẽ thôi!”. Lê Hiểu Bình liền hỏi “Sao cô lại ăn mặc như vậy?” Hóa ra người lính đó chính là Chế Vân cải trang, kể từ lúc ở sảnh đường nàng vẫn còn trốn ở trong phủ đến tối thì mới đi tìm Lê Hiểu Bình, không ngờ lại bị hai người Võ Danh, Đinh Lỗ nhận ra rượt đuổi theo, nàng vất vả lắm mới cắt đuôi được hai người chạy theo Lê Hiểu Bình.
Chế Vân khẽ cười nói “Chuyện dài lắm ta sẽ nói cho ngươi sau.”
Lê Hiểu Bình đưa mắt nhìn quanh một lượt, tuy trời tối nhưng bóng trăng vẫn rọi sáng lờ mờ qua lớp cửa sổ, gã giật bắn cả mình khi trong phòng toàn là những bài vị của người quá cố, màn trắng rủ xuống bây lất phất trông đến thật ghê rợn cả người, lùi lại mấy bước về phía cửa, Chế Vân cười nói “Nhà ngươi hóa ra cũng sợ ma lắm hay sao, nơi này là an toàn nhất đó!”
Lê Hiểu Bình thở dài nói “Sao cô lại trốn chạy như vậy? Còn bộ quân phục này là thế nào!”
Chế Vân trợn ngược mắt nói “Đều là do tên nghĩa huynh của ngươi gây ra cho ta đây!”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Cô nói gì ta không hiểu?”
Chế Vân bực bội nói “Ngươi còn không hiểu hay sao. Từ lúc ta và ngươi chia tay ở Xa Quan Khách, hắn đã cho người theo dõi ta, nếu không có Chế Pháp ta đã bị hắn bắt rồi. Ngươi không biết hắn đã nghi ngờ gì ta rồi hay sao?”
Lê Hiểu Bình nghe nàng nói vậy thì thất kinh nói “Thật vậy hay sao!”

Chế Vân thở dài nói “Còn thật giả gì nữa! Ngươi không thấy lòng dạ hắn rất nham hiểm à, không tự dưng hắn lại đối xử tốt với ngươi đâu! Lời ta nói ngươi không tin thì thôi.”
Lê Hiểu Bình ngẩm nghĩ đến những chuyện từ hôm qua đến giờ, rõ ràng là đúng như vậy. Năm lần bảy lượt gã đều bị giữ lại trong phủ, cả con ngựa quý của Lê Quý Ly nữa đúng là mình không đến nỗi may mắn như vậy chứ? Nghĩ rồi đưa mắt nhìn Chế Vân gật đầu nói “Vậy Trần huynh làm vậy với ta để làm gì, cô nói thử ta nghe xem.”
Chế Vân lắc đầu nói “Ta không biết!”
Lê Hiểu Bình lại nói “Vậy chúng ta phải làm gì?”
Chế Vân đáp liền “Còn không trốn mau cho rảnh nợ!”
Cả hai định thần mở cửa bước ra ngoài thì nghe tiếng người đi đến gần rồi dừng bước trước cửa, Chế Vân cùng Lê Hiểu Bình giật mình chạy ra phía sau các bài vị, dùng vải trắng che, nấp đi. Vừa lúc cánh cửa bật mở hai tên gia nhân cầm lồng đèn bước vào, chúng cho đốt hai cây nến gắn trên hai cái giá đèn đồng. Căn phòng sáng chưng thì thấy Trần Liệt cùng Trần Hưng Lễ bước vào, Trần liệt cho hai tên gia nhân lui ra ngoài còn mình bước đến trước các bài vị đốt nhang khấn vái ba cái. Trần Hưng Lễ cũng bước đến đốt nhang cắm lên bình hương hỏa. Trần Liệt liền nói “Tướng quân không biết có chuyện gì quan trọng muốn nói với hạ quan!”
Trần Hưng Lễ đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nói “Ở đây không ai nghe được chuyện chúng ta nói chứ?”
Trần Liệt gật đầu nói “Tướng quân yên tâm, đây là gian nhà thờ tổ tiên của hạ quan ít ai dám đến đây, mỗi tuần chỉ có hai gia nhân đến dọn dẹp mà thôi! Tướng quân có chuyện gì muốn nói với hạ quan?”
Trần Hưng Lễ bật cười khẽ nói “Ta quả thật đã đánh giá thấp đại nhân!’
Trần Liệt ngớ người hỏi lại “Tướng quân nói gì hạ quan không hiểu!”
Trần Hưng Lễ đưa mắt nhìn lão gật gật đầu nói “Đại nhân thừa biết ta nói đến chuyện gì chứ!”
Trần Liệt lắc đầu nói “Hạ quan không biết tướng quân nói vậy là ý gì!”
Trần Hưng Lễ cười nói “Ta không cần thiết phải nói kỹ ra làm gì những chuyện ta đến đây không phải vì vài chuyện vặt vãnh là mấy hòm ngân lượng và mấy trăm bao lương mà chính yếu là muốn biết rõ về Nam Lĩnh Hội!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận