Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Tô Chuyết nghe đám người nghị luận trong tai, ánh mắt lại nhìn lên bậc thềm, trên mặt của rất nhiều bang chủ môn chủ cũng tràn ngập vẻ bối rối. Hoài Thiện hơi nhắm mắt, bình ổn nhập định. Mà Vệ Tiềm cũng nhắm mắt dưỡng thần, bình tĩnh nhàn nhã.

Lại đợi nửa canh giờ, vẫn chưa có động tĩnh gì. Thời gian cách mỗi một nén nhang, võ tăng Thiếu Lâm sẽ đến thông báo một lần, con đường lên núi cũng không có người nào tới. Lần này quần hùng rốt cục tin chắc rằng, dường như mọi người quả thực đã bị mắc lừa rồi.

Thanh âm oán trách trong đám người càng lúc càng lớn, Tô Chuyết nghe một hồi, có rất nhiều người đang oán trách Thiếu Lâm, oán trách phương trượng Hoài Thiện. Tô Chuyết nhíu mày, những người này rõ ràng là tự chủ động đến đây, bây giờ coi như bị lừa gjat, cũng chỉ có thể trách bản thân mà thôi, làm sao có thể trách Thiếu Lâm được chứ? Nhưng mà nhân tính vốn nên như thế, có rất ít người biết kiểm điểm lỗi lầm của mình, mà tích tụ oán hận trong lòng mình, luôn luôn tìm dê thế tội để phát tiết.

Rất không may là Thiếu Lâm tự và Hoài Thiện trở thành dê thế tội. Hoài Thiện tựa hồ cũng ý thức được sự phát triển của tình hình, nếp nhăn trên mặt có vẻ sâu hơn.

Đúng vào lúc này, Vệ Tiềm bỗng nhiên đứng dậy. Thân hình ông ta cao lớn, lại ngồi trên đài, quần hùng chỉ có thể ngước nhìn, trong lúc vô hình tăng lên không ít vẻ uy nghiêm. Hắn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, quần hùng bỗng nhiên đều tĩnh lặng lại. Ánh mắt bén nhọn của Vệ Tiềm liếc nhìn toàn trường, trầm giọng nói:

- Các vị an tâm chớ vội, ta thấy gã trang chủ Thiên Kiếm sơn trang này có lẽ sẽ không tới! Hoặc là biết được võ lâm chính đạo chúng ta tụ tập ở Thiếu Lâm, cho dù hắn là ai, cũng không dám lỗ mãng...

Lời còn chưa nói hết, tiếng ồn ào trong đám người càng lúc càng lớn, bỗng nhiên có người lớn tiếng nói:

- Ta thấy căn bản chính là có kẻ cố ý trêu đùa chúng ta!

- Đúng vậy a, loại chuyện này, thế nào Thiếu Lâm tự lại cho là thật chứ?

- Ai nói không phải, cái gì Thiền tông cổ tháp? Hừ hừ!


- Chuyện bé xé to, để nhiều người chúng ta phí công một chuyến!

Vệ Tiềm đưa tay ấn ấn, để đám người an tĩnh lại, mới nói tiếp:

- Có vị bằng hữu nói không sai, nhất định là giang hồ bịm bợp cố ý đùa giỡn, lừa gạt hết chúng ta. Kẻ này đáng giận, chúng ta tất nhiên sẽ không bỏ qua. Bất quá nếu đi sâu vào căn nguyên, chỉ sợ không phải một hai nguyên nhân riêng đơn giản như vậy! Từ khi Đường mạt chư hầu cát cứ, thiên hạ đại loạn. Toàn bộ võ lâm cũng loạn theo. Các lộ anh hùng hoặc là đầu nhập vào các phương, hoặc là chỉ lo cho thân mình. Quy củ đạo nghĩa giang hồ ban đầu sớm đã hoang phế hầu như không còn. Đây cũng chính là lý do vì sao hôm nay có kẻ dám tùy ý trêu đùa mọi người!

Vừa mới nói xong, rất nhiều người không ngừng vỗ tay, có người khen:

- Chậc chậc, ngươi thấy Vệ hầu gia không, lời nói ra rất có trình độ!

- Vậy cũng đúng, đâu giống ngươi ngay cả một chữ cũng không biết!

Trong lòng Tô Chuyết nhất thời cũng nghĩ không thông đến cùng Vệ Tiềm có ý gì, cảm thấy lời ông ta nói tựa hồ cũng có mấy phần đạo lý.

Vệ Tiềm lại nói:

- Mọi người ngẫm lại xem, toàn bộ võ lâm chính đạo, bị một kẻ bịm bợp trêu đùa trong lòng bàn tay, võ lâm này còn là võ lâm sao?

- Nói hay lắm! Nhạc Dương Vương, không biết ngài cho rằng phải làm gì mới tốt đây?


Vệ Tiềm lắc đầu, thở dài:

- Thứ cho Vệ mỗ bất tài, không nghĩ được biện pháp nào tốt để dựng lại quy củ cho võ lâm...

Ngay tại thời điểm thanh âm thất vọng của mọi người chưa phát ra, hắn lại nói:

- Bất quá hai ngày trước đã có người đưa ra một biện pháp tốt. Ta nghĩ, tựa hồ cũng chỉ có biện pháp đó mới có thể chỉnh đốn lại giang hồ hỗn loạn ngày nay, khôi phục vinh quang của chính đạo! Đó chính là tuyển chọn một vị minh chủ võ lâm, tiết chế các môn các phái, các lộ du hiệp. Như thế mới có thể lập ra quy củ cho võ lâm một lần nữa!

Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Vệ Tiềm đúng là muốn nhắc lại chuyện võ lâm minh chủ, mưu đồ thâm sâu thật kinh người. Như vậy đoán ra, tựa hồ chuyện này bắt đầu rắc rối rồi đây. Tô Chuyết thầm nghĩ, vẻn vẹn chuyện ngày hôm nay, đã để đám người sinh ra thành kiến đối với Thiếu Lâm. Mà Vệ Tiềm lại có thể mượn nguồn lực này mưu tính kế hoạch của mình. Đến cùng đó là trùng hợp, hay là Vệ Tiềm cố ý gây nên? Hoặc là nói, Thiên Kiếm sơn trang đó có quan hệ gì với hắn ta sao?

Giả thiết này quả thực lớn mật, nhưng tựa hồ cũng có chút lý lẽ. Chẳng qua không có bất kỳ chứng cớ nào, Tô Chuyết sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ nghe Vệ Tiềm nói tiếp: "Nói đến minh chủ võ lâm, ta cho rằng, người đang ngồi ai cũng không có đức cao vọng trọng được như phương trượng Thiếu Lâm, càng không có nhiệt tình vì lợi ích chung bằng Hoài Thiện đại sư. Nếu nói có ai có thể đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm, ta thấy chỉ có Hoài Thiện đại sư mà thôi!

Hắn nói hết lời, rất nhiều người không khỏi ngạc nhiên. Tô Chuyết cũng không hiểu chút nào, rốt cục ông ta thật tâm đề cử Hoài Thiện, hay là lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt?

Quần hùng phát ra một tiếng reo hò, bất quá tiếng reo hò có vẻ nhỏ hơn so với ngày hôm trước. Có ít người bởi vì hôm qua uổng công chờ hơn nửa ngày trời, sự niềm nở đối với Hoài Thiện cũng thấp xuống không ít. Mười mấy người trên bục biểu lộ khác nhau, có người lộ ra nụ cười, thật tâm ủng hộ Hoài Thiện. Có càng nhiều người lại cau mày không nói một lời, hiển nhiên cũng không muốn kết quả là như vậy. Coi như là Hoài Thiện cũng nhíu mày, tựa hồ lo lắng trong đó âm mưu, ánh mắt tìm kiếm Tô Chuyết trong đám người.


Chỉ có Yến Linh Lung ngồi ở trong góc bỗng nhiên đứng dậy kêu to:

- Nói hay lắm!

Cô là phụ nữ, âm điệu vốn đã rất cao, hô một tiếng càng như tiếng vọng vang trong cốc vắng, dọa đám người giật mình.

Tiếng người yên tĩnh, Yến Linh Lung nói:

- Hầu gia nói vậy thì tốt lắm! Nếu tất cả mọi người đã không có dị nghị, còn không mau bái kiến minh chủ võ lâm? Tham kiến xong sớm một chút thì mọi người cũng tiện về sớm một chút, đỡ phải ở đây ăn chay tiếp!

Nàng gây nên một trận cười vang, nhưng cũng có người rất không vừa bụng. Tiếng cười vừa dứt, liến có người đứng dậy quát chói tai:

- Minh chủ võ lâm há có thể đùa cợt như thế, quả thực là nói hươu nói vượn! Ai u, Vệ hầu gia, ta không có bảo ngài nói hươu nói vượn... Tiểu nhân nói là con ranh kia nói hươu nói vượn!

Gương mặt xinh đẹp của Yến Linh Lung phát lạnh. Người vừa lên tiếng kia bỗng nhiên kêu lên:

- Ối? Đao của ta đâu rồi?

Nguyên lai quần hùng lên núi, bởi vì muốn đối phó kẻ địch, nên mỗi người đều mang theo vũ khí. Mà cương đao của kẻ vừa nói chuyện rõ ràng cầm ở trong tay, chỉ mới đứng dậy nói vài câu, lúc ngồi xuống thì đao đã không thấy rồi. Hắn tìm một vòng, nhưng làm sao có thể tìm được.

Tô Chuyết cười thầm, ngươi đắc tội ai không tốt, mà lại đắc tội Yến Linh Lung, chẳng lẽ không biết những người dưới tay nàng đều là kẻ trộm sao?


Trải qua trò quậy này, bầu không khí trên sân cũng không còn nghiêm túc như lúc nãy. Quần hùng cũng biết nhất định là người của Tứ Hải Minh ra tay, không khỏi nắm chặt binh khí nhà mình, không dám tùy tiện đắc tội Yến Linh Lung nữa.

Chưởng môn Hoa Sơn Thẩm Tàng Phong đứng dậy mỉm cười, nói:

- Ta xem nếu đã muốn lập quy củ võ lâm, vậy thì việc tuyển chọn minh chủ cứ lập xuống quy củ trước đã. Tất cả mọi người đều là người luyện võ, sao có thể dựa vào mồm mép mà làm minh chủ được? Không bằng luận võ quyết thắng, bên thắng tự nhiên được mọi người tin phục!

- Không sai, luận võ quyết thắng, luận võ quyết thắng!

Quần hùng phát ra từng tiếng reo hò, cùng cao giọng thét lên:

- Luận võ quyết thắng...

Thẩm Tàng Phong quay đầu nhìn về phía Hoài Thiện, cố ý hỏi:

- Không biết đại sư có đồng ý phương pháp này hay không?

Hoài Thiện biết rằng tình thế đến nay, cho dù lão không đồng ý cũng vô ích, đành phải thở dài một tiếng, đáp:

- Cũng chỉ như vậy...

(.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận