Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Vạn Chương bị ánh mắt âm lãnh của y nhìn chằm chằm nên rùng mình một cái. Trong lòng hắn hư nhược, cố giả bộ trấn định, nói:

- Tốt! Nếu ngươi đã nói như vậy, sao ta có thể không đáp ứng được?

Nói xong vỗ tay ba tiếng.

Ngoài cửa hai người chậm rãi đi vào, hai người này bước cực kỳ chậm, hầu như là kéo lê bàn chân mà tiến đến. Nhưng mà Tô Chuyết trông thấy hai người thì lại ngây dại, trái tim đột nhiên co rúm, lập tức rơi vào đáy cốc. Tiến đến, một người phong độ nhẹ nhàng, một người khí khái hào hùng nghiêm nghị. Hai thanh niên tài tuấn, nhưng không dám ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như đang trải qua sự việc đau khổ nhất cuộc đời.

Trên mặt Vạn Chương tràn đầy nụ cười nham hiểm, cố ý hô:

- Đao kiếm song tuyệt Vương Trọng Bình Vương chưởng môn! Cô Tô Lăng Sương Lăng công tử! Hai vị khỏe chứ!

Cứ như sợ Tô Chuyết không biết thân phận hai người vậy.

Làm sao Tô Chuyết có thể không biết hai người này được? Ban đầu ở Độ Khẩu trấn (trấn bến đò) Hà Nam, gặp được Đao Kiếm Song Tuyệt Vương gia và Côn Lý Càn Khôn Vân gia đấu đá lẫn nhau, chính là Tô Chuyết dùng sức một người điều tra rõ ràng vụ án đã kéo dài nữa năm, bắt được kẻ tiểu nhân bên trong hai nhà, cũng làm cho một đôi trai gái Vương Trọng Bình và Vân Tiểu Cẩm trở nên người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc. Mà Lăng Sương càng không cần phải nói, hai người đã quen biết chừng mười năm, mặc dù không thường xuyên gặp mặt, nhưng lại cùng chung chí hướng. Từ khi Lăng gia xảy ra chuyện, Lăng Sương và Tô Cầm cuối cùng kết thành vợ chồng, ẩn cư ở vùng sông nước Cô Tô. Từ đó về sau, Tô Chuyết chưa từng gặp lại Lăng Sương. Dù thế nào y cũng không nghĩ ra, hôm nay hai người này lại xuất hiện ở đây.

Tô Chuyết bỗng nhiên cười một tiếng, trong tiếng cười lộ ra vô tận thê lương và cô độc. Xem ra thế cục hôm nay, cuối cùng bản thân phải tự mình bước tiếp thôi.

Cừu Tấn nói:

- Chúng ta biết hai người này, Vạn tham mưu không cần giới thiệu. Nhưng mà không biết, bọn họ và Tô Chuyết cũng có khúc mắc gì sao?

Vạn Chương hắc hắc cười một tiếng, nói với Lăng Sương và Vương Trọng Bình:

- Hai vị ai nói trước hả?

Hai người trầm mặc nửa ngày, rốt cục Vương Trọng Bình khàn giọng nói:


- Tại hạ nói đi... Lúc trước, Vương gia tại hạ và Vân gia có chút hiểu lầm, vì vậy gây nên một trận tranh đấu, hai phe đều có tử thương. Chuyện này đã từng làm cho triều đình chú ý, sau này cuối cùng tiêu giải hiểu lầm, hai nhà bắt tay giảng hòa. Bất quá... Bất quá...

Cừu Tấn hỏi:

- Bất quá cái gì?

Vương Trọng Bình thở dài nói:

- Bất quá hiểm lầm hồi đó, đều do Tô Chuyết một tay tạo thành!

Rốt cục gã nói ra câu này, tựa như thở phào một hơi dài, nhưng sắc mặt lại càng thêm suy sụp.

Cừu Tấn hừ một tiếng, dường như đã lười hỏi lại Tô Chuyết, trực tiếp nói với Lăng Sương:

- Lăng công tử có lời gì muốn nói không?

Sắc mặt Lăng Sương xám như tro tàn, trước sau vẫn không ngẩng đầu lên, giọng nói cứng ngắc lạnh nhạt hệt như cương thi. Hắn nói:

- Lúc trước Lăng gia tại hạ xảy ra chuyện, khiến cho cửa nát nhà tan. Tất cả mọi chuyện đều do Tô Chuyết ban tặng. Hết thảy đều do Tô Chuyết thiết kế hãm hại, hại chết gia phụ và huynh trưởng...

Nói xong lời cuối cùng, thế mà nghẹn ngào, đứt quãng, rốt cuộc không nói nữa.

Trên công đường đột nhiên yên lặng như chết. Mấy vị quan to trọng thần đang ngồi nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, vạn vạn không ngờ rằng Tô Chuyết trông có vẻ đoan chính đường hoàng, lại là một kẻ làm nhiều việc ác, lòng dạ sâu nặng như vậy. Ngay cả vị quan ghi chép kia viết xong một câu cuối cùng, cũng kinh sợ không ngậm được miệng. Ông ta cũng chưa bao giờ gặp qua kẻ làm nhiều việc ác đến thế.

Trên công đường cũng không có ai nói gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập. Đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên, tiếp theo tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng đến mức không kiêng nể gì cả. Tất cả mọi người đều không hiểu được mà nhìn xem Tô Chuyết ngửa đầu cười to, quả thật cho rằng y đã điên rồi. Nếu không phải điên rồi, kẻ nào ở thời điểm này mà còn cười được chứ?


Tô Chuyết cười mệt rồi lạnh lùng nói:

- Muốn hãm hại ta cần gì phải nói những lời ấy? Chuyện ác thế gian, tất cả cứ đổ hết lên ta đi, sao phải ngại chứ?

Nói xong, lại buồn bã cười một tiếng.

Triệu Yến bị dáng vẻ của y làm giật mình, cuống quít nói:

- Điên rồi điên rồi, ta thấy kẻ này điên rồi!

Vạn Chương cười lạnh nói:

- Tô Chuyết, đến lúc này ngươi còn nói rằng chúng ta hãm hại ngươi à? Mặc kệ là ở giang hồ võ lâm hay là triều đình miếu đường, đều có người đứng ra xác nhận tội ác của ngươi! Chẳng lẽ ngươi muốn nói, nhiều người thế này đều có thù với ngươi sao?

Tô Chuyết không đáp lại câu hỏi mà nói:

- Vạn Chương, sau cùng không phải là ngươi muốn đem sự việc lần này giá họa lên đầu ta sao? Có lời gì mau nói đi!

Khóe miệng Vạn Chương co quắp, bị dáng vẻ chẳng đáng kể gì của Tô Chuyết làm cho phẫn nộ. Tô Chuyết càng không hề để ý, Vạn Chương càng không nếm được khoái cảm trả thù. Hắn cả giận nói:

- Còn dám giảo biện ư? Quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Vương Tướng quân, lệnh lang ngộ hại vào tối hôm mười bốn tháng bảy, không sai chứ?

Vương Định Biên gật đầu, Vạn Chương nói:

- Mà thời gian Tô Chuyết xuất hiện ở kinh thành là vào hai ngày sau, cũng chính là ngày mười sáu tháng bảy. Chính vì điểm này nên ban đầu chúng ta cũng không nảy sinh nghi ngờ đến hắn. Thế nhưng thật sự là ngày mười sáu tháng bảy hắn mới đến kinh thành sao?


Cừu Tấn hỏi:

- Lời này là có ý gì?

Vạn Chương bỗng nhiên hô:

- Mời Thành Phòng doanh Giả Toàn Trung Giả tướng quân thăng đường làm chứng!

Tiếng la vừa dứt, Giả Toàn Trung mặc giáp trụ, bước nhanh một mạch vào công đường, đỉnh đạc chắp tay một cái với đám người ở công đường.

Dù sao hắn cũng là con trai của Xu Mật Sứ, Cừu Tấn không dám thất lễ, vội vàng đáp lễ nói:

- Thì ra Giả tướng quân cũng tới! Chắc là có phát hiện trọng đại gì chứ?

Giả Toàn Trung nhếch miệng cười một tiếng, nói:

- Không sai! Thành Phòng doanh ta phụ trách thủ vệ kinh thành, các cổng thành đều do ta trấn giữ. Đồng thời chúng ta cũng sẽ tăng cường tuần tra không định kỳ, để đề phòng có kẻ phạm pháp trà trộn vào trong thành. Vào hôm mười bốn tháng bảy, vừa vặn là thời gian nghiêm phòng. Hôm đó các cửa thành đều gia tăng cường độ kiểm soát, phàm là bách tính vào thành hết thảy đều phải đăng ký.

Nói xong lấy ra một quyển sách thật dày, nói ra:

- Ta vô tình thấy được một cái tên ở trên đây, chính là Tô Chuyết! Bấy giờ ta mới phản ứng được, nguyên lai hắn chẳng phải vô thành vào ngày mười sáu tháng bảy, mà là mười bốn tháng bảy!

Cừu Tấn tiếp nhận quyển sách được trình lên, nhìn kỹ, quả nhiên trong tên của mấy trăm người, tìm được hai chữ Tô Chuyết nhỏ bé. Vạn Chương lại nói:

- Nếu chứng cớ này còn chưa đủ, chúng ta lại cho gọi người giúp việc của quán trà ở cửa ngõ Hộ Quốc thăng đường!

Vừa mới nói xong, tên bồi bàn của quán trà mà Tô Chuyết đã từng uống chạy vào, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.

Vạn Chương hỏi:


- Tiểu nhị, ngươi có gặp qua người này không?

Nói xong chỉ về phía Tô Chuyết.

Tên hầu trà vội vàng gật đầu đáp:

- Nhận ra nhận ra! Vị khách quan kia từng uống trà ở quán của bọn tiểu nhân, ra tay rất là hào phóng đó! Đúng, ngày đó vị khách quan đó còn uống trà nói chuyện phiếm cùng ba gã hòa thượng. Về sau hòa thượng rời đi, có một tên người Nhật đi tới. Nguyên bản khách nhân trong tiệm đều rất không chào đón kẻ người Nhật kia, muốn đuổi hắn đi. Nhưng vị khách quan kia dường như là bạn tốt của tên người Nhật đó, mời hắn cùng uống trà. Hai người hàn huyên nửa ngày, mới mỗi người rời khỏi quán trà.

Vạn Chương hỏi dồn:

- Ngày đó là ngày mấy?

Tên hầu trà nghĩ nghĩ, nói:

- Mười bốn tháng bảy!

- Không nhớ lầm chứ?

- Tuyệt đối không sai!

Cừu Tấn vỗ mạnh kinh đường mộc, lớn tiếng nói:

- Tô Chuyết to gan, ngươi có lời gì nói hả? Ngươi nhất định đã vào thành hôm mười bốn tháng bảy, sát hại Vương công tử. Rồi lại giả vờ mười sáu tháng bảy mới đến, tiện cho rũ sạch hiềm nghi của mình. Bây giờ có chứng cứ xác thực, ngươi đừng hòng chống chế nữa!

Vương Định Biên cũng vỗ bàn đứng dậy, cả giận nói:

- Tô Chuyết, nguyên lai là ngươi!

Trần Trung phụ họa kêu:

- Trả mạng lại cho con ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận