Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Bên ngoài thành Biện Lương trăm dặm, có một ngọn núi cao chừng vài trăm trượng, đỉnh núi chui vào mây. Nếu như đứng trên đỉnh núi đối diện nhìn qua, sẽ phát hiện ngọn núi này có hình dạng kì lạ. Trên đỉnh núi đột ngột trở nên bằng phẳng, giống như bị người ta mạnh mẽ chém phăng ra một miếng đất bằng vậy. Trên đất bằng còn có mấy cột đá, trải qua mưa gió, phai màu loang lổ, dường như lúc nào cũng sẽ sụp đổ ầm ầm.

Ở trên đỉnh núi này vừa vặn dễ dàng quan sát toàn cảnh thành Biện Lương. Trận quyết chiến trong hoàng thành mới vừa kết thúc, khói lửa còn chưa lắng lại. Nhưng mà trên đỉnh núi xa lại chỉ có thể nhìn thấy một thành trì vẫn luôn yên ổn an tĩnh.

Đứng ở đỉnh núi, gió đêm mãnh liệt thổi đến thấu xương, có thể thổi tan cả gân cốt. Nhưng mà lúc này có ba người đứng trên đỉnh núi. Các cột đá vây thành một vòng tròn, trên mỗi cột đá đều có một người đang đứng, tạo thành một hình tam giác. Ba người ăn mặc theo kiểu y phục dạ hành, che mặt mũi, đứng cách nhau tương đối xa, tựa hồ cũng đang âm thầm đề phòng.

Một người ở góc đông bắc không nhịn được nói:

- Chúng ta đã không tụ hội mười năm rồi, không biết tôn chủ đột nhiên triệu tập đến cùng là có ý gì!

Tiếng nói tung bay lên, lộ ra một luồng khí khái cuồng ngạo, là một người trẻ tuổi. Càng kỳ quái hơn là trên đỉnh núi cuồng phong gào thét. Người này cũng không cố sức nhưng giọng nói lại vững vàng truyền ra, không bị gió thổi tan chút nào, đủ để thấy nội lực thâm hậu. Hắn lộ ra chiêu này là có chủ tâm biểu thị thủ đoạn trước mặt hai người khác.

Đứng ở phía nam, người ở mặt hướng bắc thủy chung đứng chắp tay không nói một lời. Một người khác có thân hình cao gầy, cười nhạt một tiếng, tiếng cười tẻ ngắt, nhưng tiếng cười khẽ này cũng truyền rõ ràng vào trong tai hai người khác. Tuổi tác của hắn cũng không lớn, nhưng trong thanh âm lại lộ ra vẻ tang thương, nói ra:

- Đêm nay thành Biện Lương nhất định phát sinh việc lớn, tới đây quan sát náo nhiệt cũng là tốt. Thiên hạ này rất lâu không có náo nhiệt như vậy rồi...

Người trầm mặc kia nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì. Người trẻ tuổi nói chuyện đầu tiên hừ một tiếng, nói:

- Chỉ tiếc chúng ta vẫn luôn đứng ngoài cuộc, không vào thành Biện Lương đại náo một phen làm cho Triệu lão nhi kia đau đầu!

Người đàn ông cao gầy cười lạnh nói:

- Đêm nay là cuộc đọ sức giữa sư phụ và đồ đệ, giữa nhạc phụ và con rể, giữa người sống và người chết, ngươi xen vào làm gì?

Người trẻ tuổi nhướng mày, hiện ra vẻ giận dữ, nhưng cuối cùng bởi vì không biết nội tình đối phương nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn nén xuống lửa giận, quay đầu nhìn chung quanh một chút, nói:

- Làm sao chỉ có ba người chúng ta tới? Chẳng lẽ những người khác chết hết rồi sao!


Hai người khác không đáp lại hắn, người vẫn không nói lời nào bỗng nhiên lên tiếng:

- Đến rồi!

Giọng nói khà khàn, là một lão giả.

Hai người khác không khỏi run lên trong lòng, quả nhiên trông thấy trong bóng tối có hai bóng người đang trèo lên ở ngay giữa núi cao. Hai người đồng thời giật mình, không ngờ rằng hai người kia còn đang ở sườn núi mà lão giả này đã phát giác ra rồi, xem ra công lực cũng không thể khinh thường, thậm chí đã vượt qua cả mình. Hai người ở sườn núi, một người chắp hai tay sau lưng, chỉ dùng hai chân giẫm lên vách đá, thân thể gần như nằm thẳng, bò lên vách đá mà giống như đi trên đất bằng, tuyệt không phí sức. Một người khác thì mà lại không dùng hai chân mượn lực, chỉ dùng hai tay bám trên vách đá, thân thể lắc lư giữa không trung. Hắn lấy tay thay chân, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung, không chút nào phí sức.

Hai người vừa lộ ra khinh công, ba người đứng trên đỉnh núi đều thầm giật mình. Hai người leo lên đỉnh núi, cũng tìm hai cột đá đứng trên đó, nhưng không lên tiếng. Người tuổi trẻ kia vỗ tay cười nói:

- Được rồi, năm người tới! Còn có ba người...

Lời còn chưa dứt thì nghe giữa không trung có tiếng nói chuyện:

- Không cần chờ nữa!

Thanh âm bình tĩnh ôn hòa, làm cho người nghe như tắm trong gió xuân. Nhưng mà ba người đến trước như gặp phải ma quỷ, ngẩng đầu nhìn về giữa không trung, không hề biết là còn có người đến từ phía trên.

Giữa không trung một bóng người màu trắng chậm rãi hạ xuống, thật giống như lăng không cưỡi gió mà đến. Người này ăn mặc không giống như những người khác, mà là mặc một thân áo choàng trắng xanh nhạt, dùng khăn che mặt màu trắng. Hắn nhẹ nhàng hạ xuống một cây cột đá, ánh mắt quét qua thân năm người. Hai người đến sau khom mình hành lễ nói:

- Tôn chủ!

Ba người trước lại không hành lễ, mà có chút giật mình. Người tuổi trẻ kia trước hết không nhịn được nữa, nói:

- Sao thế? Mười năm không tụ hội, nguyên lai tôn chủ cũng thay người rồi ư?

Người áo trắng không để bụng, đột nhiên trong tay ném ra hai tấm thiết bài màu đen, thở dài:


- Vệ Tiềm bại rồi!

Ba người đến trước trông thấy thiết bài, đều lấy làm kinh hãi, lão giả kia bật thốt lên:

- Vệ Tiềm cũng là...

Người áo trắng gật đầu, nói:

- Không sai, Vệ Tiềm chính là Long bộ chúng! Chỉ tiếc hắn quá mức tự đại, cuối cùng thất bại trong gang tấc!

Người tuổi trẻ:

- Vậy Già Lâu La là ai?

Người áo trắng đáp:

- Già Lâu La là Quỷ Ẩn!

- Cái gì?!

Khi ba người biết được hai người đó cũng giống như mình là một thành viên trong Bát Bộ Thiên Long thì đều kinh ngạc. Ánh mắt lão giả kia chớp động, như có điều suy nghĩ.

Người áo trắng nói tiếp:

- Ngay cả ta cũng không ngờ rằng Tô Chuyết lại có thể không tiếc mạng sống khiến cho Vệ Tiềm và Quỷ Ẩn tự giết hại lẫn nhau! Nếu như kẻ này có thể làm việc cho ta thì quả là một viên đại tướng dưới trướng!

Người trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, nói:


- Đáng tiếc a, Tô Chuyết đã sớm chết, ngay cả hài cốt cũng không tìm được. Nếu ngài đã ái tài như thế thì chỉ có đến âm phủ đi chiêu mộ mà thôi!

Hắn và Tô Chuyết có thù hận thấu xương, nghe thấy người áo trắng tán dương Tô Chuyết như vậy, trong lòng cũng có chút không thoải mái.

Mấy người khác đều có chút giật mình, nghĩ không ra hắn dám vô lễ với người áo trắng như thế. Nhưng người áo trắng không để bụng, thản nhiên nói:

- Thiên Chúng, lệnh bài của ngươi đâu?

Người trẻ tuổi sững sờ, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi, run giọng nói:

- Ta... Ta... Bị mụ tiện nhân Diệp Thiều trộm mất lệnh bài rồi...

Người áo trắng lớn tiếng nói:

- Xưa kia Bát Bộ Thiên Long thành lập đã phân tám miếng lệnh bài cho tám vị bộ hạ. Lệnh bài đó chẳng những là chứng minh thân phận, càng giống như mạng vậy! Nhưng ngươi lại dám làm mất nó!

Thân thể người trẻ tuổi đột nhiên run lẩy bẩy, hoàn toàn không còn ngạo khí như vừa nãy nữa, trong nháy mắt biến thành chó nhà có tang. Mà mấy người khác chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không hề có ý nghĩ trợ giúp.

Người áo trắng thở dài, nói:

- Thôi, chúng ta đã tổn thất nặng nề, ta không muốn trách phạt ngươi nữa...

Vẻ cô đơn trong lời hắn nói lộ rõ trên mặt.

Trầm mặc một hồi, người áo trắng bỗng nhiên nói:

- Atula, mang người ra đi!

Ba người kia sững sờ, mắt thấy người đến sau chỉ cần dùng chân lên núi kia thả xuống một cái túi lớn từ sau lưng. Hóa ra vừa nãy hắn khiêng một cái túi lớn, trách không được thời điểm lên núi lại không dùng tay. Mà cái túi màu đen kia ở trong đêm tối khó mà phát giác được. Atula đặt túi lên mặt đất, mở ra miệng túi, chỉ thấy bên trong có một người. Người kia bị trói chân tay, trong miệng bị đút miếng bông, không thể động đậy, cũng không nói ra lời.

Người tuổi trẻ kia vừa thấy người này, lập tức hoảng sợ nói:


- Diệp Thiều! Hóa ra tôn chủ đã bắt được ả rồi!

Người áo trắng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi chớ nên cao hứng quá sớm. Trên người ả không có lệnh bài của ngươi!

Người trẻ tuổi sững sờ, vội nói:

- Tôn chủ, xin ngài giao ả cho ta, ta chắc chắn có thể khiến ả nói ra tung tích của lệnh bài!

Người áo trắng thản nhiên nói:

- Cũng được, vừa vặn ta cũng muốn biết ả đã truyền lệnh bài của mình cho kẻ nào!

Người trẻ tuổi giật mình, nói:

- Cái gì? Chẳng lẽ, chẳng lẽ...

Người áo trắng gật đầu, nói:

- Không sai, ả chính là Kiền Đạt Bà!

Người trẻ tuổi bỗng nhiên không nói nên lời, con mắt loạn chuyển, hiển nhiên sự tình tối này làm hắn có chút khiếp sợ. Bất quá nếu người áo trắng đã nguyện ý giao Diệp Thiều cho mình xử trí, mình nhất định có thể khiến cho mụ mở miệng. Người trẻ tuổi nhún người nhảy lên, rơi xuống cột đá Atula đang đứng, đưa tay chộp về phía Diệp Thiều.

Đúng lúc này, lão giả vẫn luôn trầm mặc bất thình lình bước từ sau đến trước rồi ôm chặt lấy Diệp Thiều, lập tức một chưởng đánh ngang ra, chạm chưởng với người trẻ tuổi, mượn lực phản chấn mà tung bay xuống dưới vách núi. Phen kinh biến này chẳng có ai ngờ tới.

Người áo trắng nhìn qua bóng dáng hai người biến mất giữa sơn cốc, biết đã không đuổi kịp nữa, trong mắt lóe lên tinh quang, nhẹ giọng tự nói:

- Chu Thanh Liên, Chu Thanh Liên...

(Câu chuyện kết thúc rồi ư? Dường như là chưa. Muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào, xin chú ý ngày mai đổi mới, quyển: Phong Vân Tái Khởi)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận