Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Phố xá sầm uất không nhiều Phật đường, mà có thể thanh tĩnh như tòa Phật đường trước mắt thì lại càng ít. Tô Chuyết bước vào cánh cửa cao cao của phật đường liền biết vì sao hòa thượng Thiếu Lâm chọn chỗ này đặt chân. Toà Phật đường này nhìn qua đã có nhiều năm rồi, tường rào gần như sắp đổ, ngói xanh trên nóc cũng đầy rêu xanh. Bên trong Phật điện lượn lờ khói hương, duy chỉ có một cư sĩ tuổi già đang cúi đầu tụng kinh, quả thật là tồn tại độc lập. Tô Chuyết tiến đến mà lão cũng chưa từng nhấc đầu một chút.

Tô Chuyết đành phải đi từ con đường nhỏ khác của phòng chính vòng qua hậu viện. Trong viện có mấy căn thiền phòng cũng vô cùng yên tĩnh. Tô Chuyết đứng ở trong sân, mở miệng hô:

- Tịnh Trần, Tịnh Trần!

Hô hai tiếng, một căn thiền phòng chính diện theo tiếng mà mở cửa, từ trong một tăng nhân trẻ tuổi bước ra, mặt mũi thanh tú, chừng hai mươi tuổi, mặc một thân tăng bào màu xám mộc mạc. Kiểu ăn mặc giản dị như thế cho dù ai cũng nhìn không ra được thanh niên đó chính là đương kim phương trượng Thiếu Lâm tự, Tịnh Trần!

Tịnh Trần đi đến trước mặt Tô Chuyết, chắp tay trước ngực thi lễ một cái, sắc mặt cực kì cung kính. Hắn nói:

- Tô tiên sinh, bần tăng sớm biết dùng khả năng của Tô tiên sinh nhất định rất nhanh sẽ tìm tới nơi này!

Tô Chuyết cười đáp:

- Hòa thượng ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù ta có ngu đi nữa cũng đoán được là ngươi đã đến!

Tịnh Trần xấu hổ cười cười, mời Tô Chuyết vào thiền phòng, đóng cửa lại rồi mới lên tiếng:

- Tô tiên sinh chớ trách, bần tăng không có cách nào. Đêm qua bần tăng đi tìm Tô tiên sinh, ai biết...

Tô Chuyết cười quái dị nói:

- Ai biết ngươi vén chăn lên, nằm bên trong thế mà là phụ nữ, làm hại ngươi phá sắc giới! Ha ha ha...

Tịnh Trần chắp tay trước ngực nói:


- A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi. Tô tiên sinh, việc này đơn thuần là hiểu lầm. Bần tăng nghĩ Phật Tổ sẽ không trách tội đâu!

Tô Chuyết nói:

- Đêm qua ta nên đoán ra là ngươi. Có thể trốn thoát sự truy tung của cao thủ Bồ Đề môn như Vô Ngã, trong thiên hạ chỉ sợ không có mấy người! Bất quá ta ngược lại thay đổi cách nhìn đối với ngươi, từ ba năm trước ngươi lẻn vào Vệ phủ cướp ra danh sách giang hồ, cho tới bây giờ cơ trí trăm loại, võ công thâm tàng bất lộ. Xem ra lúc trước Hoài Thiện đại sư chọn ngươi làm trụ trì quả nhiên là không nhìn lầm!

Tịnh Trần khiêm tốn đáp:

- Tất cả đều do Tô tiên sinh dạy rất tốt!

Tô Chuyết giật mình, vội khoát tay nói:

- Ngươi đừng có nói như vậy! Ta chưa từng dạy ngươi sai khiến tiểu hòa thượng đi đùa giỡn phụ nữ bên đường!

Tịnh Trần sờ sờ cái đầu trọc, xấu hổ cười nói:

- Bần tăng muốn làm cho Tô tiên sinh chú ý, nhưng không muốn bại lộ hành tung quá sớm, nên mới không thể không làm ra hạ sách này, đành phải để đệ tử Thiếu Lâm gây ra chút động tĩnh trước cửa Hình phủ. Bần tăng nghĩ, lấy sự thông minh tài trí của Tô tiên sinh nhất định rất nhanh có thể hiểu được thâm ý trong đó!

Tô Chuyết cười cười, y biết phương trượng trước mắt tuy rằng trẻ tuổi, kì thực là thiền cơ ẩn sâu, đại tượng vô hình, nhưng tâm tính phương trượng lại như trẻ sơ sinh thuần lương ngây thơ, đây mới là cực kỳ khó có được. Y không còn giễu cợt Tịnh Trần, nghiêm mặt nói:

- Tịnh Trần, lần này ngươi tới Lô Châu chắc hẳn cũng là vì Thiên Trúc Cổ Phật sao?

Tịnh Trần gật đầu, đáp:

- Tô tiên sinh đoán không sai, bần tăng đích xác là vì cổ Phật. Hơn nữa bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt nên không thể không âm thầm đến đây.


- Ồ?

Tô Chuyết không biết có nguyên nhân gì khiến cho đường đường phương trượng Thiếu Lâm không dám bại lộ hành tung.

Tịnh Trần thở dài, nói:

- Tô tiên sinh còn nhớ được Tịnh Tướng sư huynh không?

Tô Chuyết giật mình, nói ra:

- Đương nhiên nhớ kỹ! Năm đó ở kinh thành hắn vu cáo ta trên công đường, làm cho ta ăn một phen đau khổ đó.

Tịnh Trần nói:

- Năm đó Tịnh Tướng sư huynh không tham dự vào âm mưu tạo phản của Vệ Tiềm nên cũng không bị xử phạt. Đến nay hắn không biết từ nơi nào tìm được một tăng nhân Thiên Trúc, không ngờ nói rằng muốn lặp lại kỳ tích Nhất Vi Đông Độ (*) của Đạt Ma tổ sư năm xưa, phục hưng Thiếu Lâm!

(*) Một trong những huyền thoại về Bồ Đệ Đạt Ma: Ðạt Ma vượt sóng biển qua Ðông Ðộ, Ðạt Ma cởi bè lau qua sông Dương Tử, Ðạt Ma xách dép phi hành trên ngọn núi Thống Lãnh, Ðạt Ma ngồi thiền ngủ gục, cắt mí mắt, rơi xuống thành cây trà đầu tiên (từ đó xuất hiện Trà Ðạo).

Tô Chuyết mỉm cười, nói:

- Hắn làm như thế đương nhiên là muốn nhằm vào ngươi rồi!

Tịnh Trần gật gật đầu, nói:


- Không sai. Năm đó hắn không được lên làm phương trượng Thiếu Lâm, vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hiện nay hắn đã nhìn trừng trừng, bần tăng càng không thể tùy tiện rời khỏi Thiếu Thất Sơn. Nhưng Hoàng Thượng đặc biệt phái người đưa cho bần tăng một phong thư để cho bần tăng tiếp ứng sứ giả Đại Lý quốc. Thế nên bần tăng mới không thể âm thầm đến đây!

Tô Chuyết gật đầu, nói:

- Thiên Trúc Cổ Phật cũng coi là Phật bảo Thiền tông, toàn bộ Trung Nguyên chỉ có Thiếu Lâm tự có tư cách cung phụng pho tượng Phật đó!

Tịnh Trần nói:

- Bần tăng đã sớm xuất phát từ Thiếu Lâm, một đường xuôi nam, nghe phong phanh trên giang hồ có rất nhiều bang phái đang ngấp nghé pho cổ Phật này. Rất nhiều người truyền ngôn rằng cổ Phật có uy lực thần kỳ, chẳng những bên trong cất giấu tâm pháp võ công cao thâm mà còn có thể kéo dài tuổi thọ, thanh xuân vĩnh trú. Bần tăng biết sự tình khó mà giải quyết, nên muốn mời tiên sinh đến đây giúp bần tăng một tay. Thế nhưng mãi không biết hành tung của tiên sinh, bởi vậy chỉ có thể đơn độc đến đây. Ai biết còn chưa tới Lô Châu thì nghe nói tin tức hộ vệ Đại Lý quốc và cổ Phật đồng thời mất tích!

Tô Chuyết nói:

- Chuyện này ta đã có chút manh mối. Nhiều người như vậy đồn đại tin tức cổ Phật, hiển nhiên là có kẻ âm thầm rải ra. Mục đích đương nhiên chính là tăng thêm một ít phiền phức cho đội ngũ Đại Lý quốc, làm nhiễu loạn ánh mắt, để bọn chúng có cơ hội đục nước béo cò.

Tịnh Trần gật đầu, nói ra:

- Thực không dám giấu giếm, ngay từ đầu bần tăng đã ngờ rằng sẽ có chuyện xảy ra. Bởi vì chủ ý tiến cống cổ Phật chính là bần tăng đề ra cho Kim Lan tự!

- Ừm?

Tô Chuyết nghe mà không hiểu ra sao.

Tịnh Trần giải thích nói:

- Hơn một tháng trước, bần tăng đột nhiên thu được một phong thư từ Đại Lý Kim Lan tự đưa tới. Thư do trụ trì đại sư viết, nói rằng trong chùa có cất một pho Thiên Trúc Cổ Phật đã có ngàn năm lịch sử. thế nhưng gần nhất lại có kẻ địch ngấp nghé món bảo vật này. Bởi vì kẻ địch quá mạnh, Kim Lan tự thậm chí toàn bộ Đại Lý quốc có khả năng không đủ sức chống đỡ, thế nên trụ trì đại sư mời Thiếu Lâm thỉnh cổ Phật đi, ổn thỏa đảm bảo, cũng tốt hơn rơi vào tay kẻ xấu!

Lông mày Tô Chuyết nhíu lại, nói:

- Đương nhiên đó là một chuyện rất khó giải quyết!


Tịnh Trần gật đầu đáp:

- Không sai, lúc ấy bần tăng không dám tùy tiện tiếp nhận việc này, nên hồi âm qua cho bọn họ một chủ ý như thế. Chỉ tiếc, ai, hết thảy do bần tăng mà ra!

Tô Chuyết lắc đầu:

- Chủ ý của ngươi cũng ổn thỏa, dùng Đại Lý quốc tiến cống làm danh nghĩa, có thể đạt được hộ tống của quân đội triều đình hai nước, đích thật là biện pháp ổn thỏa nhất. Chẳng qua sau này xảy ra chuyện, đó cũng là sự tình sức người khó mà lường được, ngươi không cần tự trách!

Tịnh Trần im lặng một lát, nói:

- Hiện tại bần tăng chỉ xin Tô tiên sinh giúp bần tăng tìm được cổ Phật, cũng không uổng công lão trụ trì Kim Lan tự giao phó!

Tô Chuyết đáp:

- Tuy rằng ta đã đoán được cổ Phật ở đâu, nhưng bây giờ không thể nói.

Lúc y nói lời này, con mắt hơi liếc nhìn ra phía sau cửa phòng.

Bấy giờ Tịnh Trần minh bạch ý của Tô Chuyết, không khỏi biến sắc. Hắn tự nhận đã thiền tu nhiều năm, võ công càng thêm nâng cao một bước. Nghĩ không ra bản thân còn khó có thể phát giác ra người rình mò ngoài phòng. Sau khi ổn định tâm thần, Tịnh Trần lập tức nghe được tiếng bước chân rất nhỏ ngoài phòng. Từ tiếng bước chân này nghe ra, người đó còn ở ngoài trăm bước.

Tịnh Trần liếc mắt nhìn Tô Chuyết, trong lòng thầm nghĩ: Năm đó mình ở Thiếu Lâm lúc mới gặp Tô tiên sinh, còn chưa cảm thấy võ công của hắn cao bao nhiêu, chẳng lẽ trải qua một phen sinh tử có thể khiến cho người ta thoát thai hoán cốt sao? Suy nghĩ của hắn còn chưa chuyển xong, lông mày chợt nhíu lại, nghi ngờ nói:

- Là phụ nữ?

Tô Chuyết mỉm cười nhẹ gật đầu, lại hơi nghi hoặc thầm nói:

- Hai ngày nay mình vẫn có loại cảm giác hình như có một đôi mắt đang dòm ngó mình. Thế nhưng vẫn không biết được đến cùng là ai đang theo dõi, thậm chí cho rằng bản thân cảm giác sai. Lẽ nào thật là nàng sao...

(chưa xong còn tiếp.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận