Trái tim Tô Chuyết run lên, quả nhiên Vô Pháp đã lộ ra mục đích thật sự! Tô Chuyết ngẩng đầu quả thực trông thấy chúng tăng hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không biết hóa ra Thiên Trúc Cổ Phật được giấu ở bên trong Bạch Mã tự. Những người này đều là cao tăng chùa miếu có tiếng, tự nhiên cũng muốn để Phật bảo được thờ cúng trong chùa của mình, thứ nhất có thể chiêm ngưỡng Phật quang, thứ hai cũng gia tăng hương hỏa.
Sắc mặt Viên Không nhìn khá khó xử, không chỉ vì bị Vô Pháp mỉa mai một trận, càng là trông thấy cao tăng phía bên mình bởi vì một pho cổ Phật mà bắt đầu nội bộ lục đục, thật khiến cho người ta khổ sở. Lão vốn không muốn đem cổ Phật chiếm làm của riêng, trước đó phong tỏa tin tức hoàn toàn là vì sự an toàn của cổ Phật. Không ngờ rằng điều này lại làm cho đồng đạo nổi lên lòng nghi ngờ.
Đúng lúc này, Tịnh Trần bỗng đứng dậy, thuận miệng nói:
- Nếu là biện kinh thì sao lại nhắc đến tượng Phật gì đó chứ?
Vô Pháp cười lạnh, hắn từng giao thủ cùng Tịnh Trần nên tự nhiên nhận ra y. Chẳng qua Tịnh Trần không nhận ra hắn mà thôi. Lúc ở Lô Châu, Tịnh Trần có Vân Mộc trợ giúp, đánh cho Vô Pháp tối tăm mặt mũi, Vô Pháp đương nhiên không phục lắm. Lúc này hắn lạnh lùng nói:
- Nếu các hạ muốn biện kinh, vậy thì trả lời vấn đề của ta đi, các hạ hữu tâm hay vô tâm?
Tịnh Trần chắp tay trước ngực đáp:
- Tiểu tăng vô tâm!
Tô Chuyết thấy Tịnh Trần đứng dậy, trong lòng vui mừng, nghĩ thầm:
- Kẻ thích quỷ biện như Vô Pháp có lẽ chỉ có Tịnh Trần mới có thể địch!
Năm đó Hoài Thiện đem chức vị trụ trì Thiếu Lâm truyền cho Tịnh Trần, cũng khẩn cầu Tô Chuyết dìu dắt thay. Tô Chuyết bởi vậy từng có kết giao cùng Tịnh Trần, biết hòa thượng này tuy còn trẻ tuổi nhưng thiền tu Phật pháp lại tinh thâm vô cùng.
Càng khó hơn chính là Tịnh Trần có thể phản phác quy chân, không bám vào một khuôn mẫu, trước giờ luôn hành sự ngoài dự tính của người khác. Lúc ở Lô Châu, hắn có thể biết phái đệ tử môn hạ đi đùa giỡn phụ nữ là có thể thấy được lốm đốm. Tô Chuyết trông thấy Tịnh Trần mở miệng nói chuyện, trái tim cũng buông xuống một nửa.
Nhưng mà mấy lão tăng lại lắc đầu liên tục, hiển nhiên là rất xem thường vị phương trượng Thiếu Lâm trẻ tuổi này. Mà Tịnh Trần trả lời cũng không có ngoài ý định, ngược lại là đã trúng bẫy của Vô Pháp. Chỉ nghe Vô Pháp cười ha ha, nói:
- Các hạ nói mình vô tâm, đó chẳng phải là so với heo chó cũng không khác gì hay sao?
Tịnh Trần mỉm cười nói:
- Thượng sư nói là heo thì là heo. Thượng sư nói là chó thì là chó!
Một đám lão tăng đều không ngừng lắc đầu, Tịnh Trần cũng được coi là trụ trì của một ngôi chùa danh tiếng, thế mà tùy ý để Vô Pháp nhục mạ như thế. Tô Chuyết lại mỉm cười, hiển nhiên đã hiểu dụng ý của Tịnh Trần. Đoàn Lệ Hoa trông thấy y mỉm cười thì lại có chút tức giận, lớn tiếng nói:
- Sư phụ, bằng hữu của chúng ta ở trên đó bị kẻ khác mắng làm heo chó, thế mà người còn cười được à!
Tô Chuyết cũng không phản bác, chỉ nghe Vô Pháp cười ha ha, nói ra:
- Nghĩ không ra phương trượng Thiếu Lâm thế mà tự nhận là heo chó!
Tịnh Trần chắp tay trước ngực nói:
- Thiện tai thiện tai, hòa thượng, heo chó, hoàng đế, bách tính. Nếu đẻ trứng, nếu đẻ con, nếu có sắc, nếu không có sắc, Vô Pháp tướng, cũng không có pháp tướng. Vô ngã tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng, vô thọ giả tướng (*). Thượng sư cả ngày chấp nhất ở đây, chẳng phải là hư ảo? Còn nói chứng đạo thành Phật nữa sao?
Vô Pháp khẽ giật mình. Hắn ở Thổ Phiên cũng là nhất đại cao tăng, tu vi Phật pháp tinh thâm, lại bị mấy câu nói của Tịnh Trần làm xúc động đáy lòng, lập tức ngây dại. Viên Không chắp tay trước ngực cười nói:
- Thiện tai thiện tai, chúng ta sống uổng đến từng này tuổi rồi, hóa ra vẫn không có lý giải thấu triệt như Tịnh Trần phương trượng!
Hai người Đoàn Lệ Hoa, Yến Linh Lung dốt đặc cán mai đối với thiền cơ diệu pháp, nhịn không được hỏi:
- Tịnh Trần có ý gì, làm thế nào bác bỏ hòa thượng Thổ Phiên kia rồi?
Tô Chuyết mỉm cười đáp:
- Kỳ thật nói trắng ra chính là đạo lý không tức thị sắc, sắc tức thị không!
Đột nhiên bên cạnh có một người nói:
- Trái lại ta cảm thấy không tức là không!
Tô Chuyết sững sờ quay đầu nhìn, thì ra là tạp vụ ở Bạch Mã tự, Mộ Dung Bình. Tô Chuyết cười nói:
- Nguyên lai Mộ Dung lão đệ cũng hiểu rõ Phật pháp!
Mộ Dung Bình lắc đầu nói:
- Gì mà Phật pháp, ta không hề không hiểu. Chỉ là bình thường ở trong chùa thường xuyên nghe được những hòa thượng kia biện luận mà thôi. Bọn họ cứ nói cái gì mà không cần chấp nhất, thế nhưng là người sống trên thế gian nơi nào không có đạo lý cố chấp chứ? Nếu như cái gì cũng không chấp nhất, thì có khác gì với người chết?
Tô Chuyết sững sờ, nhất thời nghĩ không ra lời gì để phản bác hắn. Lúc này tăng nhân Thiên Trúc Vô Thiên ngồi ngay ngắn ở chỗ khác, thản nhiên đứng dậy, nói:
- Thiếu Lâm tự quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là Trung Nguyên Phật tông chi!
Khẩu âm của hắn mặc dù kỳ quái khó nghe nhưng mọi người đều hiểu là có ý gì. Chúng bách tính tự nhiên lên tiếng hoan hô, mà những lão tăng ngồi trên ghế thì thần sắc lại có chút xấu hổ. Tô Chuyết khẽ chau mày, chỉ nghe Vô Thiên lại nói:
- Ta thấy trụ trì Thiếu Lâm có tư cách thủ hộ cổ Phật hơn, Viên Không phương trượng cần nhường cho người có tài!
Trong lòng Tô Chuyết run lên, nghĩ không ra Vô Thiên còn muốn giở thủ đoạn ly gián!
Tịnh Trần lại cười nhạt đáp:
- Đại sư nói đùa, Thiếu Lâm, Bạch Mã, đơn giản là danh hào khác biệt, chẳng lẽ có gì khác biệt nữa sao? Hoặc là Phật Tổ còn biết tâm sinh chấp niệm, lựa chọn địa phương hay sao?
Tô Chuyết nhịn không được muốn reo hò khen ngợi Tịnh Trần. Vô Thiên cứng họng không phản bác được. Mấy cao tăng Trung Thổ khác cũng không khỏi âm thầm hổ thẹn, nghĩ không ra bản thân mình lại động lòng tham.
Vô Ngã rốt cục đứng lên nói:
- Bất luận Thiếu Lâm tự, Bạch Mã tự, hay là danh môn chùa cổ, đoán chừng sẽ không được hưởng hào quang cổ Phật rồi. Nói nhiều như vậy, Viên Không phương trượng sao không thỉnh cổ Phật ra đây, để mọi người chiêm ngưỡng Phật quang đi?
Viên Không vội vàng cười đáp:
- Đương nhiên rồi! Chờ chút sẽ thỉnh ra cổ Phật, để chúng sinh chiêm ngưỡng!
Lão thầm nghĩ trong lòng:
- Nếu không phải do tên sư Thổ Phiên kia gây sự, giờ phút này sớm đã tiến hành đến bước đó rồi!
Chỉ nghe một tiếng "Kẹt kẹt", cánh cửa Đại Hùng bảo điện từ từ mở ra. Hai sa di giơ lên một cái đài chậm rãi bước lên phía trước. Đặt đài gỗ ở trước mặt mọi người, Viên Không nhẹ nhàng kẹp lên vải đỏ đắp trên đài gỗ, chậm rãi xốc lên. Nhưng bàn tay đang vén vải đỏ của lão bỗng dưng ngừng giữa không trung, sắc mặt đột nhiên trở nên hết sức kỳ quái.
Xa xa Tô Chuyết trông thấy, trái tim không hiểu mà trầm xuống. Sắc mặt Viên Không xám như tro, hai tay chợt rũ xuống, tấm vải đỏ cũng nhẹ nhàng rớt xuống. Trên đài gỗ được đặt một cây củi khô, màu sơn đỏ còn ướt nước, nơi nào có tượng Phật gì chứ? Con mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cây củi kia, đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, tiếp theo đều lên tiếng kinh hô. Ai có thể nghĩ tới Thiên Trúc Cổ Phật trong truyền thuyết lại bất ngờ biến mất trước mặt bao nhiêu người đây!
Con mắt Tô Chuyết nhìn chăm chú vào Vô Ngã, lại trông thấy vẻ mặt Vô Ngã cũng mờ mịt ngỡ ngàng. Cổ Phật biến mất, người thứ nhất Tô Chuyết nghĩ tới chính là Vô Ngã, mà giờ khắc này nhìn thấy biểu lộ của đối phương, Tô Chuyết lại không khỏi nghi ngờ. Nếu như cổ Phật thật sự do Vô Ngã đánh cắp thì hắn còn ở chỗ này làm gì? Cần gì phải để Vô Pháp Vô Thiên làm nhiều chuyện như vậy chứ?
Nhất cử nhất động của Vô Ngã hôm nay hẳn là ép Viên Không bày ra cổ Phật ngay trước mặt mọi người, sau đó hắn liền có thể biết cổ Phật rốt cục giấu ở nơi nào. Nói như vậy, kẻ đánh cắp cổ Phật cũng không phải là Vô Ngã. Lẽ nào còn có những người khác cũng đang nhăm nhe cổ Phật hay sao?
Tô Chuyết nghĩ mãi vẫn không hiểu. Mà dân chúng chung quanh đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ, nổi lên rối loạn không nhỏ. Lạc Vân Thiên dẫn theo một đội bộ khoái vội vã tách rời đám người, đi đến phía trước. Sắc mặt ông ta âm trầm, nhìn xem một đám cao tăng vây quanh khúc gỗ, không nói một lời.
Mấy người Tô Chuyết cũng chen đến phía trước, liền nghe Vô Thiên cười lạnh nói:
- Phương trượng đại sư, cổ Phật đâu rồi? Đây vốn là quốc bảo của Thiên Trúc ta, không ngờ rằng vừa đến Đại Tống các người mà đã biến mất rồi hả?
Vẻ mặt Viên Không kinh hoàng, ấp úng nói:
- Cái này... Cái này...
Lạc Vân Thiên nói với Quách Tử Thiện sau lưng:
- Phong tỏa từng giao lộ, trước tiên đừng cho ai rời đi!
Quách Tử Thiện lĩnh mệnh mà đi. Lạc Vân Thiên lại nói với Viên Không:
- Tập hợp tất cả mọi người trong chùa đến đây ngay!
Viên Không đã không có chủ ý, vội vàng quát bảo một tiểu sa di sau lưng:
- Còn không mau đi!
Tô Chuyết trầm ngâm:
- Bắt đầu từ sáng hôm nay, Bạch Mã tự đã phong tỏa hết, toàn bộ các cửa ra vào chùa miếu đều được bộ khoái trấn giữ. Đoán chừng cổ Phật chắc hẳn không phải hôm nay mới bị trộm!
(chưa xong còn tiếp.)
(*)Phật cáo Tu Bồ Ðề: Chư Bồ Tát ma ha tát ưng như thị hàng phục kỳ tâm. Sở hữu nhất thiết chúng sanh chi loại, nhược noãn sanh, nhược thai sanh, nhược thấp sanh, nhược hóa sanh, nhược hữu sắc, nhược vô sắc, nhược hữu tưởng, nhược vô tưởng, nhược phi hữu tưởng, phi vô tưởng, ngã giai linh nhập Vô dư Niết Bàn nhi diệt độ chi. Như thị diệt độ vô lượng vô số vô biên chúng sanh, thực vô chúng sanh đắc diệt độ giả. Hà dĩ cố, Tu Bồ Ðề, nhược Bồ Tát hữu ngã tướng nhân tướng chúng sanh tướng thọ giả tướng, tức phi Bồ Tát.
Phật bảo Tu-bồ-đề: Các vị Bồ-tát Ma-ha-tát, nên như thế mà hàng phục tâm.
Có hết thảy các loài chúng sanh, hoặc từ trứng sanh, hoặc từ thai sanh, hoặc từ ẩm thấp sanh, hoặc từ hóa sanh, hoặc có sắc, hoặc không có sắc, hoặc có tư tưởng, hoặc không có tư tưởng, hoặc chẳng phải có tư tưởng, cũng chẳng phải không có tư tưởng, ta đều khiến vào Vô-dư niết-bàn mà được diệt độ.
Tuy diệt độ vô lượng, vô số, vô biên chúng sanh như thế, nhưng thật ra không có chúng sanh nào được diệt độ cả. Vì sao? Tu-bồ-đề! Nếu Bồ-tát còn tướng ngã, tướng nhân, tướng chúng sanh, tướng thọ giả tức không phải là Bồ-tát.
https://.dharmasite.net/bdh39/KinhKimCangLG.html