Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đoàn Lệ Hoa rời đi, bên cạnh rốt cục hơi thanh tĩnh một chút. Tô Chuyết nằm trên bàn, đầu óc mê man, ngơ ngơ ngác ngác. Muốn thanh tỉnh nhưng mí mắt lại không nhấc lên nổi; muốn say xỉn nhưng lại càng thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào.

Tiểu nhị cũng cảm thấy gã khách nhân này có chút kỳ quái, thậm chí còn không dám tới gần. Tô Chuyết híp mắt, trông thấy ánh nắng chiếu vào quán rượu càng lúc càng kéo dài. Lúc này tiểu nhị cuối cùng đã đi tới, nhỏ giọng nói:

- Khách quan, khách quan, tiểu điếm sắp đóng cửa, ngài có phải nên...

Tô Chuyết vung tay lên, trong miệng nói lầm bầm:

- Cái tiệm nát gì mà... Đóng cửa sớm thế...

Tiểu nhị có chút bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng, bỗng thấy hoa mắt, đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngồi đối diện Tô Chuyết. Tiểu nhị sững sờ, căn bản không có nhìn thấy cô ta vào bằng cách nào. Nếu không phải hiện tại mặt trời còn treo cao ở trời tây, hắn suýt nữa nghĩ rằng cô gái này là hồn ma.

Cô gái kia cau mày, lạnh lùng nhìn xem Tô Chuyết. Nhưng tiểu nhị không nhìn ra vẻ chán ghét trong mắt nàng, trong lòng chỉ nghĩ: Con ma men này có lai lịch gì, sao tới tìm hắn lại toàn là cô nương xinh đẹp vậy cà?

Hắn cười bồi nói:

- Vị cô nương đây, xin ngài mang vị công tử này về đi. Tiểu điếm sắp đóng cửa...

Cô gái kia trừng mắt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:

- Cút!

Gã tiểu nhị đụng phải một cái mũi tro, lại trông thấy ánh mắt cô gái phóng ra hàn mang cùng kiếm trong tay của nàng. Tiểu nhị không khỏi rùng mình, biết rằng nếu như mình không đi, cô gái này chỉ sợ sẽ còn phiền phức hơn con ma men kia.

Tô Chuyết mở mắt liếc nhìn đối diện rồi nhắm lại ngay, trong miệng lầm rầm nói:

- Khúc Mai? Sao cô lại tới đây?

Khúc Mai trừng mắt liếc y một cái, lạnh lùng nói:

- Lẽ nào ngươi không muốn biết Kế Sơ Cuồng chết như thế nào à?


Tô Chuyết khẽ giật mình, chật vật ngẩng đầu lên. Khúc Mai nói:

- Lúc ta chạy tới nơi ấy, bộ khoái đã đến rồi!

Tô Chuyết sững sờ, mặc dù y say mèm, nhưng vừa nghe được câu này thì trong lòng đã có chút tỉnh tảo lại. Y lẩm bẩm nói:

- Bộ khoái đến rồi? Nhanh như vậy...

Khúc Mai nói:

- Chính là vị Lạc thần bộ kia!

- Trách không được...

Tô Chuyết giống như đang tự nói với mình.

Khúc Mai vốn đã rất không thích Tô Chuyết, bởi vì dưới cái nhìn của nàng, năng lực của Tô Chuyết đủ để dựng nên một sự nghiệp lẫy lừng. Thế nhưng Tô Chuyết lại cứ không ôm chí lớn, rốt cục vẫn chẳng làm nên trò trống gì. Mà bộ dáng của Tô Chuyết bây giờ còn chán nản sa sút tinh thần hơn so với bất kỳ lúc nào, Khúc Mai nhìn ở trong mắt, trong lòng càng thêm chán ghét.

Nàng bỗng đứng dậy, nói ra:

- Mặc dù ta không có cách nào xem xét thi thể, nhưng lại nghe thấy tên thủ hạ họ Quách của Lạc thần bộ đã nói, Kế Sơ Cuồng bị một chưởng đánh chết!

- Một chưởng đánh chết?

Tô Chuyết nghĩ thầm. Y không nói tiếp với Khúc Mai, dĩ nhiên Khúc Mai càng không muốn nói chuyện với y nữa. Nàng đã nói hết lời, tự nhiên là rời đi.

Gã tiểu nhị kia thấy Tô Chuyết lại nằm sấp xuống, hoàn toàn không có vẻ muốn đi, trong lòng càng thêm phiền muộn. Một lát sau, hắn rốt cục lấy dũng khí, muốn tiến lên thử khuyên nhủ Tô Chuyết.

Ai ngờ hắn vừa cất bước, từ cổng lại một người bước vào, trực tiếp ngồi xuống đối diện Tô Chuyết. Tên tiểu nhị đành phải dừng bước lại, chỉ vì người tới lần này càng thêm không thể trêu vào. Ngồi đối diện Tô Chuyết bất ngờ chính là thần bộ Lạc Vân Thiên.


Lạc Vân Thiên liếc mắt nhìn Tô Chuyết, cũng không nghĩ ra vì sao y lại sa sút tinh thần như vậy. Tô Chuyết tự nhiên cũng nghe được động tĩnh, mở mắt liếc nhìn. Nhìn thấy Lạc Vân Thiên trước mặt thế mà Tô Chuyết lại không có một chút giật mình.

- Ngài tới đây là vì vụ án ở quán trà thành tây à?

Tô Chuyết bất ngờ mở miệng trước.

Lạc Vân Thiên gật đầu, bấy giờ mới phát hiện Tô Chuyết căn bản không có nhìn mình. Thế là ông ta đành phải còn nói thêm:

- Không sai!

Tô Chuyết cười khẽ một tiếng, nói:

- Hiện giờ ta như này... Chỉ sợ không giúp được ngài...

Lạc Vân Thiên nhíu nhíu mày, nói:

- Ta không phải tới tìm ngươi hỗ trợ.

Tô Chuyết nói:

- Ồ? Không phải tới tìm ta hỗ trợ à? Đúng rồi... Ngài là thần bộ, ta chỉ là thảo mãng giang hồ... Sao có thể giúp ngài được chứ...

Lạc Vân Thiên tìm đến Tô Chuyết, tâm tình vốn đang hết sức phức tạp, giờ phút này chân mày nhíu chặt hơn. Ông ta lấy một chiếc giày thêu ra từ trong ngực, nói:

- Vị bằng hữu họ Vệ của Tô tiên sinh làm rớt cái này à?

Tô Chuyết giật mình, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa. Y ngẩng đầu nhìn lên, chiếc giày thêu này quả đúng là của Vệ Tú đánh rớt. Lạc Vân Thiên nói:

- Chúng ta tìm được nó trong quán trà kia. Ta thấy chiếc giày thêu này là thủ nghệ của Tô Tú, chất liệu giống như vải áo trên thân vị bằng hữu kia của tiên sinh. Cho dù ở Lạc Dương thì loại vải vóc quý báu này cũng không thấy nhiều. Bởi vậy ta liền phỏng đoán, nhất định là các ngươi làm rớt.


Tô Chuyết đưa tay nhận, ai ngờ Lạc Vân Thiên lại thu tay lại, nói:

- Làm sao các ngươi lại đến quán trà kia? Các ngươi tìm được cái gì rồi?

Tô Chuyết nhướng mày, phun ra mùi rượu, hỏi ngược lại:

- Nếu Lạc bộ đầu đã đi qua, có phải cũng phát hiện gã Kế Sơ Cuồng kia là một người quen cũ của ngài đúng không?

Lạc Vân Thiên thở dài, chán nản nói:

- Ta cũng chưa từng nghĩ ra Kế Sơ Cuồng năm đó thế mà còn chưa chết, quả thật là ông trời đui mù! Ta càng không có nghĩ tới hắn rõ ràng trốn ngay dưới mí mắt ta, ẩn núp nhiều năm trời, bây giờ lại ra ngoài gây họa cho bách tính!

Vẻ ngà ngà say trong ánh mắt Tô Chuyết đột nhiên quét sạch, y nhìn chằm chằm Lạc Vân Thiên, nói:

- Ngài nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngài cho rằng hai vụ án đó là do Kế Sơ Cuồng làm?

Lạc Vân Thiên đáp:

- Chẳng lẽ không phải? Ngoại trừ hắn ra thì còn có ai sẽ làm ra loại sự tình đó?

Tô Chuyết lắc đầu:

- Lẽ nào ngài không có phát hiện Kế Sơ Cuồng đã sớm té gãy chân rồi sao? Làm thế nào hắn có thể đi gây án được? Hơn nữa hắn đã mang chuyện năm đó kể ra kỹ càng ở trong quán trà, chỉ cần người nào nghe qua cũng có thể gây án bằng thủ pháp tương tự!

Lạc Vân Thiên mỉm cười nói:

- Tiên sinh cho rằng người khác đều là tên điên như Kế Sơ Cuồng à? Mặc dù hắn đã gãy chân nhưng còn có chút công phu. Hơn nữa lúc ta dựa gần thi thể của hắn liền ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. Mùi thơm đó cả đời ta cũng không quên nổi!

Thời điểm ông ta nói câu này, trong mắt bắn ra hận thù khắc cốt. Tô Chuyết hơi cảm thấy kỳ quái, thở dài một hơi. Lạc Vân Thiên dừng một chút, lại nói:

- Đó chính là mùi thơm của Xuân Tình Tán. Hắn chỉ cần dùng loại xuân dược này chẳng lẽ còn không khó gây án sao?

- Thế nhưng mà...

Lạc Vân Thiên vung tay lên, nói:


- Tô Chuyết, các hạ không cần nói nữa. Vụ án này đã kết, ta đã sai thuộc hạ kéo theo thi thể Kế Sơ Cuồng dạo phố, để toàn bộ dân chúng xem thử xem gã hái hoa tặc làm nhiều việc ác này có bộ dáng thế nào!

Tô Chuyết lại nói:

- Nhưng mà ngài tìm được hung thủ giết hắn chưa?

Lạc Vân Thiên bỗng ném trả chiếc giày thêu cho Tô Chuyết, khẽ mỉm cười nói:

- Ta và tiên sinh lòng dạ biết rõ, tiên sinh cần gì phải giấu diếm ta nữa? Tiên sinh cũng là vì dân trừ hại, chẳng qua chung quy là giết người, ta không truy cứu nhưng cũng không tiện tuyên dương tiên sinh.

Tô Chuyết cau mày nói:

- Ngài cho rằng ta giết Kế Sơ Cuồng ư?

Lạc Vân Thiên cười nhạt một tiếng, không hề nói gì, đứng dậy rời đi. Tô Chuyết ngồi nguyên tại chỗ sửng sốt nửa ngày, ba hũ rượu mạnh khiến cho đầu óc của y có chút rối loạn, qua một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần. Chính mình chẳng hiểu ra sao mà lại thành hung thủ giết người rồi? Lạc Vân Thiên nổi danh thần bộ lẽ nào thật sự chỉ có ngần ấy khả năng thôi sao? Tô Chuyết không khỏi cảm thấy ngờ vực cái danh thần bộ này.

Tiểu nhị quán rượu trông thấy Tô Chuyết cuối cùng cũng thanh tỉnh, không kìm được vui mừng. Lần này không cần tiểu nhị đến thúc, Tô Chuyết đã tự rời khỏi cửa. Y trực tiếp trở lại thiền viện ở Bạch Mã tự, trong nội viện không có người ngoài, ngược lại nhìn thấy Vệ Tú. Nàng thay đổi một thân quần áo màu xanh nhạt, đưa lưng về phía Tô Chuyết, ngắm nhìn tà dương nơi xa.

Tô Chuyết trông thấy nàng, một chút men say còn dư cũng đã tỉnh hết. Vệ Tú nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại. Mái tóc trên đầu nàng vẫn hơi ẩm ướt, hiển nhiên là vừa mới tắm rửa không lâu, toàn thân tản ra một mùi thơm ngát. Hai người gặp mặt thì đều có chút xấu hổ.

Tô Chuyết mở miệng nói:

- Cô nương... thấy khỏe chứ...

Sắc mặt Vệ Tú bình tĩnh đến dọa người, thản nhiên đáp:

- Ta rất khỏe.

Ngữ khí cũng bình tĩnh đến dọa người. Nàng nói xong, lại trực tiếp trở về phòng, đi qua bên cạnh Tô Chuyết, ngừng cũng không ngừng, giống như đi qua bên cạnh một người xa lạ vậy.

Trái tim Tô Chuyết trầm xuống, nghe thấy thanh âm đóng cửa phòng ở sau lưng. Y khẽ thở dài một hơi, đúng vào lúc này Lạc Khiêm đột nhiên chạy tới, nhìn thấy Tô Chuyết, không kịp thở dốc, liền hỏi:

- Tô tiên sinh, tiên sinh có thấy Tiểu Y đâu không? Tiểu Y mất tích rồi!

(chưa xong còn tiếp.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận