Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Tô Chuyết khẽ giật mình, thực sự không nhớ nổi từng gặp người này ở nơi nào. Y thầm nghĩ: Kẻ này tuy rằng cũng làm cho người ta hơi chán ghét, nhưng nếu là bạn cũ trước đây thì cũng không tiện chọc ghẹo hắn. Thế là Tô Chuyết đành phải áy náy nói:

- Huynh đài thứ tội, trí nhớ tại hạ không được tốt lắm, thực là không nhớ nổi...

Gã mặt chữ quốc hừ một tiếng, nói:

- Mấy năm trước Tô tiên sinh ở Độ Khẩu trấn (trấn bến đò) điều giải mâu thuẫn giữa hai nhà Vương Vân, lúc ấy tại hạ cũng ở ngay đó. Tại hạ chính là đệ tử của Vân gia, Triển Sí Ma Thiên Liên Uy!

Tô Chuyết cũng không nhớ được năm đó trong bọn họ có người nào gọi là Liêu Uy, nhưng nghe nói hắn là người nhà họ Vân thì trong lòng cũng có chút cao hứng. Năm đó chính mình điều giải mẫu thuẫn giữa hai nhà, tác hợp đôi vợ chồng trẻ Vương Trọng Bình và Vân Tiểu Cẩm, cũng coi như một chuyện tốt.

Y cười nói:

- Vương huynh đệ và Vân cô nương cũng tới sao?!

Sắc mặt Liên Uy phát lạnh, ồm ồm nói:

- Hai người đó tự nhiên không tới!

Tô Chuyết nhìn thần sắc của hắn, trong lòng bừng tỉnh, xem ra hắn ta giống như có chút phê bình kín đáo đối với Vương Trọng Bình. Con mắt của Tô Chuyết xoay chuyển, đã nghĩ rõ ràng đạo lý trong đó. Hai nhà Vương Vân kết hợp đã trở thành môn phái hiển hách ở cảnh nội Hà Nam. Mà Vương Trọng Bình trời sinh tính tình hiền hoà, thiện chí giúp người. Người nhà họ Vương có lẽ còn sẽ ủng hộ, nhưng con cháu nhà họ Vân thì không nhất định coi trọng hắn.

Tô Chuyết cười nói:

- Quả thực là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương, nếu sớm biết Liên huynh tới đây thì tại hạ nên bái phỏng trước mới đúng! Thứ tội thứ tội!

Nói xong vái chào đến đáy, mười phần cung kính.

Mấy người khác kì thực đều biết danh tiếng của Tô Chuyết, trông thấy Tô Chuyết tôn kính Liên Uy như thế thì lòng ganh tị không khỏi thiêu đốt. Cảnh Phương cười lạnh nói:

- Liên huynh, nghe nói võ công nhà họ Vân ngay ở bên trong một đôi đoản côn. Ta đã sớm muốn lĩnh giáo một phen, không biết Liên huynh có nể mặt không?


Phương Lưu Bình cũng phụ họa nói:

- Ta nghe nói Vương gia đao kiếm song tuyệt, bàn về côn pháp Vân gia cũng không dám nói là thắng. Không biết Liên huynh thấy kiếm pháp của ta so với kiếm pháp Vương gia như thế nào?

Nói xong trường kiếm sáng lên, cũng muốn so tay một phen.

Tô Chuyết cười thầm không thôi, thầm nghĩ nói:

- Hôm nay bất đắc dĩ chơi đùa quỷ kế châm ngòi ly gián, xua hổ nuốt sói, thật là không phải cách làm của hảo hán, sau này nhất định phải chú ý nhiều hơn!

Mặc dù hắn nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy những người kia vốn đang muốn tìm mình gây phiền phức, giờ phút này lại tranh cãi lẫn nhau không ngớt, thì Tô Chuyết càng cảm thấy buồn cười.

Đúng lúc này, một thanh niên mặt ngọc đứng ở bên cạnh từ đầu đến cuối không có mở miệng, đột nhiên xòe ra quạt xếp, cười lạnh nói:

- Một lũ ngu ngốc!

Đám người Phương Lưu Bình khẽ giật mình, nhất thời trợn mắt nhìn người kia. Nhưng mà bọn họ giống như có chút kiêng kị đối với hắn, đều không muốn mở miệng quát mắng trước.

Tô Chuyết nhịn không được hỏi:

- Xin hỏi các hạ là...

Người kia lạnh lùng nói:

- Nho môn, Đoan Mộc Tường!

Lần này Tô Chuyết rốt cục hơi kinh ngạc, mặc dù hắn chưa từng nghe qua cái tên Đoan Mộc Tường, nhưng hai chữ Nho môn thì lại như sấm bên tai. Tương truyền thời kỳ Xuân Thu Khổng thánh nhân truyền đệ tử ba ngàn, hiền giả bảy mươi hai, khi đó liền có Nho môn.


Thế nhân luôn cho là Khổng Tử truyền đạo, đơn giản chỉ là học chữ. Kỳ thật kiểu nói này vô cùng bất công, chỉ là lục nghệ liền có lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, thuật. Ngay cả bản sự bắn tên lái xe mà Khổng thánh nhân cũng dạy, chẳng lẽ còn không dạy đấu kiếm hay sao?

Nho môn truyền thừa cho tới hôm nay, có thể nói là trên giang hồ không có một môn phái nào có niên đại xa xưa bằng. Sắc mặt Tô Chuyết cũng không nhịn được biến đổi, chắp tay nói:

- Tại hạ nghe nói môn chủ Nho môn dưới trướng có Thất Quân Tử, không biết các hạ xếp hàng thứ mấy?

Đoan Mộc Tường ngạo nghễ đáp:

- Chỉ là thẹn làm đứng đầu Thất Quân Tử!

Tất cả mọi người có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng địa vị của Đoan Mộc Tường lại siêu nhiên như thế. Nhưng tính tình bọn họ cũng đều là kiêu ngạo, cho dù Đoan Mộc Tường lợi hại hơn nữa, bọn họ cũng không thèm đặt vào mắt. Chỉ nghe Cảnh Phương cả giận nói:

- Đoan Mộc Tường, ngươi vừa mới nói ngu ngốc là đang mắng chúng ta hả?

Đoan Mộc Tường cười lạnh nói:

- Từng người các ngươi vừa rồi cùng chung mối thù, muốn dạy cho cái tên Tô Chuyết bỗng dưng xuất hiện này một bài học. Không ngờ bị hắn nói mấy câu châm ngòi đã tự loạn trận cước, đấu đá nhau trước rồi! Ngươi nói các ngươi không phải là ngu ngốc thì ai là ngu ngốc?

Mấy người Phương Lưu Bình, Cảnh Phương đưa mắt nhìn nhau, mới nhớ lại ý định ban đầu của mình. Nghĩ không ra bọn hắn đều bị Tô Chuyết đánh lừa. Mấy người xoay chuyển đao kiếm, trừng mắt nhìn Tô Chuyết.

Mặc dù Tô Chuyết không sợ bọn hắn, nhưng cũng không muốn động thủ vô cớ. Hắn ngượng ngùng cười cười, nói:

- Các vị an tâm chớ vội, nghe tại hạ nói một câu...

Thường Thiên Phong cả giận nói:


- Ngươi còn lời gì muốn nói!

Tô Chuyết cười nói:

- Ta muốn hỏi các vị, vì sao các vị muốn đối địch với ta đây?

Mấy người nhìn nhau, hai bên đều hiểu tâm tư của đối phương, nhưng cũng không có người nào muốn mở miệng. Đương nhiên Tô Chuyết cũng biết ý nghĩ của bọn hắn, liền tự đáp:

- Đơn giản là các vị cảm thấy tại hạ đùa nghịch uy phong trước mặt vị tiểu thư họ Long kia, cố ý lấy lòng cô ta. Tại hạ cũng đoán được các vị chắc hẳn đều có tình ý với vị Long tiểu thư kia, muốn lấy lòng nàng đúng không. Nói như vậy thì các vị lại càng không nên đối nghịch với tại hạ!

- Ồ?

Phương Lưu Bình hừ lạnh nói.

- Không đối địch với ngươi, chẳng lẽ còn phải kết giao bằng hữu với ngươi à?

Tô Chuyết vỗ đùi, nói:

- Không sai, tóm lại các vị nên kết giao bằng hữu với tại hạ mới đúng!

- Hừ hừ!

Cảnh Phương cười lạnh.

- Đây là chuyện buồn cười nhất mà hôm nay ta nghe được!

Tô Chuyết cười nói:

- Dĩ nhiên điều này không phải là đùa. Thứ nhất, hôm nay tại hạ mới gặp vị Long tiểu thư kia, cũng không có bất kỳ hảo cảm gì với cô ta. Đương nhiên là không có khả năng đoạt ái cùng các vị rồi! Thứ hai, các vị trông thấy Long tiểu thư ở cùng ta, chẳng qua bởi vì nàng là người có lòng tốt, đến xem thử kẻ đại nạn không chết như tại hạ mà thôi. Lại nói, các vị đều là hậu nhân danh môn, địa vị bên trong môn phái chỉ cao hơn chứ không thấp hơn. Long tiểu thư cùng Long đảo chủ cho dù có ngốc, cũng sẽ không coi trọng giang hồ thảo mãng như tại hạ đây chứ?

Tất cả mọi người cảm thấy Tô Chuyết nói lời này có chút đạo lý, Phương Lưu Bình nghi ngờ nói:

- Thật sự chỉ thế thôi à?


Cảnh Phương hỏi:

- Ngươi đúng là không có ý nghĩ xấu với vị Long tiểu thư kia?

Tô Chuyết bất đắc dĩ gật đầu, ai ngờ gã Đoan Mộc Tường kia lại cười lạnh nói:

- Chờ sau khi ngươi hiểu được chỗ tốt của vị Long tiểu thư kia, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không nói như thế!

Tô Chuyết sững sờ, không rõ hắn ta nói vậy là có ý gì. Y cảm thấy Long Tiểu Thanh chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương không rành thế sự, có chút đơn thuần mà thôi. Nếu không phải ở trên hải đảo, có lẽ Tô Chuyết sẽ giới thiệu Long Tiểu Thanh làm bằng hữu với đồ đệ của mình. Nói đến chỗ tốt, một cô nương như vậy thì có chỗ tốt gì?

Không ngờ là mấy người khác thế mà cũng gật đầu, nói:

- Không sai không sai, sau khi ngươi biết được chỗ tốt của nàng thì sẽ không nói như thế!

Mấy người nói xong, địch ý nguyên bản buông xuống lại nhấc lên.

Tô Chuyết nghĩ sơ qua, chợt minh bạch ý nghĩ của bọn hắn, nói:

- Thì ra các người đang đánh chủ ý vùng hải đảo này à! Chắc là Long đảo chủ dưới gối không con, bởi vậy muốn chọn một con rể chứ gì? Chẳng qua các người cũng phải biết, Tô Chuyết ta thích nhất là tham gia náo nhiệt. Nếu để cho ta cả đời sống ở trên đảo này, cho dù mỗi ngày sơn hào hải vị sợ rằng cũng sẽ bị chết ngộp!

Hắn nói xong rồi tự nở nụ cười trước tiên. Hắn cười rất có đặc điểm, có đôi khi như gió xuân ấm áp có thể làm cho người ta thả lỏng đề phòng. Có đôi khi khiến cho người khác sinh lòng sợ hãi, không nhịn được lạnh cả sống lưng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Chuyết rất thích cười.

Chỉ cần một nụ cười đã có thể giảm bớt đi rất nhiều lời nói nhảm, sự tình không phí sức lại thu được kết quả tốt như vậy đương nhiên là hắn nguyện ý làm rồi.

Thời khắc này Tô Chuyết nở nụ cười tràn ngập thiện ý, mục đích là tiêu tan lo nghĩ trong lòng bọn họ. Bởi vì hắn thực sự không nguyện ý bỏ thời gian dây dưa cùng những hạng người nhàm chán này, hắn còn có rất nhiều vấn đề không có giải khai.

Nhưng mà đám người Phương Lưu Bình không có bỏ đi lo nghĩ, Đoan Mộc Tường cười lạnh nói:

- Tô Chuyết, lẽ nào ngươi quả thật chẳng biết cái gì cả sao?

(chưa xong còn tiếp.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận