Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Long Nhập Hải thản nhiên nói:

- Không sai!

Ông ta chỉ nói hai chữ ngắn ngủi, giống như không còn muốn giải thích nữa, ngược lại rất muốn nghe xem Tô Chuyết làm thế nào phát hiện bí mật của mình.

Tô Chuyết nói tiếp:

- Ta phát hiện bí mật này vào lúc ta đi tìm ông, kỳ thật ông đã đến sào huyệt hải tặc rồi. Người trong thư phòng chẳng qua là thế thân mà thôi. Mặc dù hắn ta được ông huấn luyện, lại có mặt nạ da người được ông làm giả như thật, nhưng như cũ không cách nào đóng giả giống y chang người thật được, bởi vậy bị ta nhìn ra sơ hở. Chẳng qua khi đó ta cũng chưa có nghi ngờ ông hoàn toàn, càng không ngờ tới những mưu kế ác độc ở phía sau! Bởi vậy ta còn khuyên ông nói thật cho mọi người để chúng ta giúp ông đi đánh hải tặc!

Long Nhập Hải thản nhiên nói:

- Ta đã sớm lập kế hoạch. Khi ngươi vừa đến Vô Song đảo, thủ hạ đã bẩm báo cho ta chuyện phát sinh sau đó, ta liền hơi sửa đổi kế hoạch là thông qua ngươi xúi giục mọi người đến ổ hải tặc!

Tô Chuyết nói:

- Ông lên kế hoạch rất tường tận, ngay cả binh khí còn thiếu của mấy người Bát Tí Na Tra, Tiểu Lý Quảng cũng được chuẩn bị trước! Chẳng qua ông không nên tính kế luôn cả tôn nữ của mình vào trong. Vì để cho ta không sinh lòng nghi ngờ, ông để Tiểu Thanh cô nương đi cùng chúng ta đến ổ hải tặc. Nhưng mà ông sợ nàng bị thương tổn nên sắp xếp Vệ Thắng ở doanh trại để ngăn chặn chúng ta. Thế nhưng ông không nghĩ tới Vệ Thắng hận ta thấu xương, còn muốn mượn tay ông để diệt trừ ta!

Long Nhập Hải nhìn thoáng qua Vệ Thắng, cười lạnh một tiếng, nói:


- Thằng ranh không đáng hợp mưu!

Vệ Thắng cũng lạnh lùng đối mặt, không chịu yếu thế chút nào.

Tô Chuyết nói tiếp:

- Khi ta và Tiểu Thanh cô nương trúng kế chạy tới địa điểm phục kích rồi hiện thân cứu người, lúc đó Hắc Thủy tướng quân rõ ràng có thể giết sạch chúng ta nhưng lại kiên quyết từ bỏ. Khi đó ta liền bắt đầu hoài nghi Hắc Thủy tướng quân căn bản không có sợ chúng ta, mà chỉ không muốn tổn thương Tiểu Thanh mà thôi! Mà chỉ có ông mới có thể đối xử tốt với Tiểu Thanh như vậy!

Long Nhập Hải thở dài, hiền lành nhìn sang Long Tiểu Thanh.

Tô Chuyết nói:

- Kế hoạch vây công nhóm người Phong đạo nhân của ông mặc dù thất bại, nhưng một bên khác kế hoạch tập kích nhóm người Phương Lưu Bình lại rất thuận lợi. một nhóm gần trăm người của Phương Lưu Bình vốn cho là có thể nắm chắc thắng lợi. Nhưng ai có thể đoán được đám người của Vô Song đảo sẽ lâm trận phản chiến, trợ giúp hải tặc chứ? Mà Đoan Mộc Tường giả kia chạy tới cũng không có trợ giúp bọn hắn, mà ngược lại tiễn toàn bộ bọn hắn lên đường Hoàng Tuyền! Ta từng phát hiện một viên thép tiêu của Bát Tí Na Trá trên một thi thể. Lúc đó Bát Tí Na Trá đã chết, vậy ông ấy làm thế nào giết người ngoài vài dặm được đây?

Hắn dừng một chút, nói:

- Ta nghĩ, ở sào huyệt hải tặc chắc là ông còn huấn luyện một Bát Tí Na Tra giả. Chẳng qua bởi vì nhóm người Phong đạo trưởng không có chết, vậy người của ông không thể ra ngoài ngụy trang người thật. Ta còn nhớ rõ lúc ấy trong rừng nhìn thấy Phương Lưu Bình đã hóa điên hóa dại. Thế nhưng sau khi gặp lại Phương Lưu Bình, mặc dù hắn cũng bị thương nhưng tinh thần thì bình thường. Về sau ta mới đoán được Phương Lưu Bình bị điên kia mới là Phương Lưu Bình thật! Sau đó chúng ta cướp thuyền ở bãi biển, sở dĩ không nhìn thấy bóng dáng của đám hải tặc đâu, nhất định là vì bọn chúng đã đi truy bắt Phương Lưu Bình đang trốn chạy đúng không?


Sắc mặt Long Nhập Hải ngưng trọng, gật đầu, nói:

- Vì không thể có sai sót, ta chỉ có thể phái ra tất cả nhân thủ lên núi truy sát Phương Lưu Bình!

Tô Chuyết lại nói:

- Ông thấy chúng ta giết tới, tự biết kế hoạch ở ổ hải tặc đã thất bại, liền tương kế tựu kế làm bộ rơi xuống biển. Kỳ thật lúc ấy trong biển toàn là người của ông giả trang, ông căn bản không sợ bại lộ hành tung. Vì vậy ông dùng cách bắt cá mập lấy dây thừng cố định thân thể ở ngoài thuyền. Chờ khi trở lại Vô Song đảo, ông lại lặng lẽ cởi ra áo đen bên ngoài, tạt qua đường tắt trở về trang viên ra vẻ đang chờ chúng ta. Thế nhưng ông không nghĩ tới Tiểu Thanh cô nương lại đưa cho ông một bộ quần áo khô để thay, ta phát hiện trên bộ quần áo ông thay ra có đọng một tầng sương muối! Nếu chỉ bị mưa xối ướt thì sao lại có sương muối đây?

Long Nhập Hải thở dài, nói:

- Nếu không phải không muốn để Thanh nhi lâm vào hiểm cảnh, ta làm gì ra hạ sách này?

Ông ta nhìn qua Long Tiểu Thanh, ánh mắt tràn đầy trìu mến và áy náy. Long Tiểu Thanh lại run giọng nói:

- Gia gia... Người... Sao người phải làm thế..


Long Nhập Hải nhíu mày, giống như có lời khó nói. Tô Chuyết nói:

- Tiểu Thanh cô nương, cô còn nhớ những tấm linh vị kia không? Ta nghĩ, Long đảo chủ làm như vậy nhất định là có quan hệ với những tấm linh vị đó!

Đôi lông mày của Long Nhập Hải nhíu lại, nói:

- Ngươi làm thế nào biết được?

Tô Chuyết cười đáp:

- Trong lúc vô tình ta từng nhìn thấy Tiểu Thanh cô nương tế điện kính hương trong một căn phòng, thế là phát hiện những tấm linh vị đó. Khi ta đoán được đảo chủ là chủ sử phía sau màn thì ta cảm thấy hết sức kỳ quái. Bởi vì Long đảo chủ chẳng những tặng cho người ta vạn lượng hoàng kim mà còn hoàn toàn không tiếc rẻ những bí tịch võ công mà mình cất giữ. Đương nhiên cũng không có khả năng bởi vì phụ nữ mà đảo chủ đối địch với nhiều người không có liên hệ như vậy. Một người đàn ông giết người không vì tiền tài phụ nữ, thì là vì cái gì? Ta bỗng nhiên nghĩ đến những tấm linh vị kia, vì thế liền dẫn theo Phong đạo nhân đi thử vận may!

Phong đạo nhân giật mình nói:

- Thì ra là vậy! Linh vị trong căn phòng đó ta không nhận ra cái nào, nhưng mà cái tên Phượng Ngô tiên sinh thì cả đời ta cũng không quên nổi! Đó là một sai lầm rất lớn mà ta phạm phải nhiều năm trước, đến bây giờ vẫn rõ mồn một trước mắt!

Long Nhập Hải bỗng nhiên cười lạnh nói:

- Ngươi cũng biết mình phạm sai lầm à? Giết người thì đền mạng, nếu ngươi biết mình sai thì vì sao không lấy cái chết tạ tội đi?

Phong đạo nhân nhất thời nghẹn họng, run lên nửa ngày cũng không nói nên lời. Người ngoài có vẻ cũng không hiểu nhiều lắm về Phượng Ngô tiên sinh, hai mặt nhìn nhau, mờ mịt nhìn xem Phong đạo nhân. Trong lúc nhất thời Phong đạo nhân đỏ bừng cả mặt, vẻ mặt xấu hổ không chịu nổi, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.


Người ngoài trông thấy dáng vẻ của Phong đạo nhân cũng biết chuyện này nhất định là ông ta đuối lý. Tô Chuyết không rõ bí ẩn trong đó, cũng không tiện xen miệng. Liền nghe Long Nhập Hải nói ra:

- Phong đạo nhân, năm đó ngươi bị ma quỷ ám ảnh, nghe lời kẻ khác châm ngòi liền sát hại Phượng Ngô tiên sinh. Đã nhiều năm rồi, chẳng lẽ ngươi không chút nào cảm thấy ăn ngủ không yên vì hành vi trước đây à?

Tâm tình ông ta kích động, càng nói càng lớn tiếng. Phong đạo nhân càng thêm xấu hổ, cúi đầu thấp hơn. Long Nhập Hải lại chỉ vào một lão giả khác nói:

- Trì Nhã Tử, ngươi còn nhớ được Kim Lăng Cầm Thánh Diệp tiên sinh năm xưa không?

Lão giả gọi là Trì Nhã Tử như nghe phải sấm sét giữa trời quang, trố mắt nói:

- Ngươi... Ngươi có quan hệ gì với hắn...

Long Nhập Hải lớn tiếng nói:

- Ngươi tưởng là đã trôi qua mấy chục năm thì trên đời sẽ không có ai biết chuyện xấu của ngươi à? Dù ta không hề quen biết với Diệp tiên sinh, nhưng hết sức kính ngưỡng cầm nghệ của ông ta. Năm đó ta đến Kim Lăng liền muốn tìm Diệp tiên sinh luận bàn cầm kỹ. Ai biết khi ta chạy đến liền nghe nói Diệp tiên sinh đắc tội với vương thất Nam Đường đương thời, cả nhà bị hại. Về sau ta gián tiếp điều tra mới biết được hóa ra là ngươi ghen ghét Diệp tiên sinh nên đã âm thầm cấu kết Lý thị giở trò làm ác!

Bí mật mà Trì Nhã Tử che giấu nhiều năm bị lộ ra, lập tức đỏ bừng cả mặt, hai tay cũng run lên. Tâm tình của Long Nhập Hải kích động, ngón tay chỉ vào từng tên tiền bối võ lâm, kể ra những chuyện xấu chuyện sai lầm mà bọn họ từng làm trong quá khứ. Người bị nói trúng đều nghiến răng nghiến lợi, thiếu điều quay người bỏ trốn!

(Chưa xong còn tiếp.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận