Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đám người kia cũng không chạy xa mà trốn ở góc đường nhìn xem động tĩnh bên này. Trên cả con đường chỉ còn một mình Tô Chuyết là đứng giữa đường ngây ra như phỗng.

"Phanh" một tiếng, xe ngựa mở ra một cánh cửa. Một người phụ nữ xinh đẹp nhô ra nửa người, nói:

- Còn không lên xe?

Tô Chuyết sững sờ. Hắn đã suy đoán rất nhiều khả năng, có thể là Phương Bạch Thạch lần nữa cứu mình một mạng, cũng có thể là Vệ Tú biết được mình tới nên phái người tiếp ứng. Thậm chí hắn còn vọng tưởng có thể là bằng hữu giang hồ trượng nghĩa xuất thủ. Cho dù hắn biết trên giang hồ hình như mình cũng không có mấy người bằng hữu.

Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến người này thế mà là Phượng Kiều Nương, lão bản Tây Tử lâu! Từ khi hắn rời khỏi Tiền Đường liền đã quên mất người phụ nữ này. Bởi vì Phượng Kiều Nương thực sự là rất nhỏ nhặt không đáng kể. Nhưng chính nhờ người thuộc hạ cấp thấp trong Vọng Nguyệt Lâu này ở lúc mấu chốt cứu được Tô Chuyết một mạng.

Tô Chuyết không do dự phóng người nhảy lên xe ngựa. Xa phu quật roi ngựa, hai thớt tuấn mã kéo theo xe ngựa thép tinh lại nhanh chóng đuổi theo. Mà nhóm người vừa ám sát Tô Chuyết trông thấy tình cảnh này cũng đều chia ra tản đi, rất nhanh liền đi sạch không còn một mống. Trên đường phố chỉ để lại xác con ngựa và máu tươi đầy đất, cũng nhắc nhở người đi ngang qua biết chuyện mới xảy ra ở đây.

Trong xe ngựa, Tô Chuyết thở phào một hơi, nói:

- Phượng lão bản đến thật kịp thời!

Phượng Kiều Nương cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Ta vừa trông thấy quần áo của công tử còn cảm thấy quen mắt, nào ngờ quả đúng là Tô công tử!

Tô Chuyết biết quần áo mình mặc là của quy công dưới tay nàng, không kìm đươc bật cười. Không ngờ là bộ quần áo này còn có thể cứu mình. Có lẽ tên Lục Nhi kia quả thật là phúc tinh của mình đấy! Nghĩ tới đây Tô Chuyết không khỏi cười ra tiếng.

Trên xe trừ Phượng Kiều Nương ra thì còn có thị tỳ của nàng. Hai người trừng mắt nhìn Tô Chuyết, đều có chút kinh ngạc. Phượng Kiều Nương lớn tiếng nói:

- Không ngờ công tử còn có thể cười được!

Tô Chuyết cười đáp:

- Ta chưa chết thì sao không cười được?

Phượng Kiều Nương bội phục từ đáy lòng, chẳng trách tôn chủ sẽ yêu một hạng người đòi tiền không có tiền muốn danh không có danh như vậy, Tô Chuyết có phần khí độ này đích xác là không tầm thường.

Tô Chuyết cười một hồi, bỗng nhiên nhìn Phượng Kiều Nương chằm chằm, thản nhiên nói:

- Phượng lão bản không ở Tiền Đường hưởng phúc, làm sao cũng chạy tới tòa thành nhỏ này rồi?

Phượng Kiều Nương bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, trong lòng khẽ run lên, lại có chút bối rối. Nhưng dù sao nàng cũng từng trải qua trường phong nguyệt, sắc mặt như thường, đáp:

- Dù gì đang rảnh, ta cũng tới xem náo nhiệt một phen. Cuộc tỷ thí này được vạn chúng chú mục, dĩ nhiên ta cũng rất tò mò. Huống hồ ta còn muốn đến góp phần trợ uy cho Tô công tử đấy!

Miệng nàng nói vậy, nhưng trong lòng thầm nghĩ, sự tình này ngay cả người thân cận nhất mà mình cũng không lộ ra một chữ, lúc này càng không thể nhắc một chữ nào cho Tô Chuyết được.

Nàng cẩn thận che giấu ý nghĩ trong lòng.

Tô Chuyết lại không để ý, cười nhạt một tiếng, nói:

- Không ngờ tại hạ lại nợ Phượng lão bản thêm một ân tình lớn! Nếu vừa rồi không có Phượng lão bản chỉ sợ ta đã chết không rõ không ràng ở cái nơi quỷ quái này rồi. Tô Chuyết ta quả thật là ra ngoài gặp quý nhân, lần nào nguy nan cũng luôn có người đến giải cứu mà!

Phượng Kiều Nương cười bồi nói:

- Quả đúng là thế...

Cô thị tỳ lại hừ một tiếng, nói:

- Phải hỏi là công tử làm sao lần nào cũng bị truy sát chứ?

Tô Chuyết suy nghĩ có vẻ rất chân thành, gật đầu đáp:

- Vị côn nương này nói rất có lý đó! Không biết cô nương xưng hô thế nào?

Thị tỳ kia liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Người khác nói công tử ngả ngớn phù hoa đúng là không giả. Công tử gặp gỡ cô nương nào cũng muốn hỏi cho rõ tên của người ta à?

Tô Chuyết khẽ giật mình, nghĩ không ra tên "Tô Chuyết" kia lại mang đến cho y một đặc điểm là ngả ngớn phù hoa. Phượng Kiều Nương biết nha đầu của mình rất lớn gan mà nàng lại không muốn đắc tội với Tô Chuyết, liền nói:

- Tô công tử chớ để ý, đây là nha đầu của ta, cứ gọi Tiểu Hoàn là được.

Tô Chuyết nhẹ gật đầu, cười nói:

- Hóa ra là Tiểu Hoàn cô nương! Kỳ thật cũng không sai chút nào, chỉ riêng truy sát thì ta đã gặp hai lần rồi. Lần thứ nhất ngay ở vùng ngoại ô Tiền Đường. Chẳng biết Phượng lão bản có biết việc đấy không?

Phượng Kiều Nương giật nảy cả mình, nói:

- Lại có sự tình như thế à? Đến cùng là ai muốn gia hại công tử?

Ánh mắt Tô Chuyết sáng rực nhìn chằm chằm vào hai mắt của Phượng Kiều Nương, trong miệng phụ họa nói:

- Đúng vậy, rốt cuộc là người nào...

Trong lòng của hắn rõ ràng hơn người nào khác, Phượng lão bản không hề nói thật với hắn câu nào. Tây Tử lâu của Phượng Kiều Nương chỉ là một cọc ngầm ở Tiền Đường, địa vị của cô ta ở Vọng Nguyệt Lâu cũng không cao, tuyệt đối không có khả năng tùy tiện chạy loạn.

Phượng Kiều Nương tới tận đây chỉ có hai khả năng. Một là Vệ Tú ra lệnh cho cô ả chạy tới nơi đây. Thứ hai chính là cô ta có chuyện cực kỳ trọng yếu muốn bẩm báo cho Vệ Tú. Mà chuyện này đã trọng yếu đến mức độ không thể dựa theo trình tự truyền tin thông thường rồi.

Vào lúc này Vệ Tú lại không có khả năng triệu tập một thuộc hạ ngầm cấp thấp chạy vào thành Triêu Dương đã hết sức hỗn loạn. Như vậy thì chỉ còn khả năng thứ hai! Nhưng Phượng Kiều Nương có chuyện gì mà vội vàng muốn báo cho Vệ Tú đây? Nội bộ Vọng Nguyệt Lâu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Phượng Kiều Nương chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt của Tô Chuyết lạnh nhạt không chút rung động, cũng không đoán được trong đầu của y sớm đã suy đoán ra nhiều kết luận như vậy.

Tô Chuyết thông qua cửa sổ trên toa xe nhìn ra ngoài, thấy xe ngựa đã cách xa đầu đường lúc nãy, liền cười nói:

- Đa tạ Phượng lão bản cứu giúp, xin thả tại hạ ở đây là được rồi!

Phượng Kiều Nương cười nói:

- Đã gặp Tô công tử, đâu có đạo lý tùy tiện thả Tô công tử bên đường chứ? Vừa vặn chúng ta mua một căn khách sạn ở thành đông, hoàn cảnh cũng tính là thanh tịnh đẹp đẽ. Nếu công tử không chê, không bằng đến ở đấy đi, như thế nào?

Con mắt Tô Chuyết xoay chuyển, cười đáp:

- Vậy thì cũng chỉ có quấy rầy Phượng lão bản!

Phượng Kiều Nương cười khúc khích không ngừng, nói:

- Công tử nói đâu cần nói thế...

Xe ngựa chở Tô Chuyết đi vào thành đông, chốn này còn xa mới náo nhiệt như trong huyện thành, nhưng lại có một cảm giác thanh tĩnh xa xăm.

Phượng Kiều Nương có việc cần làm nên cũng không xuống xe, thị tỳ gọi là Tiểu Hoàn dẫn theo Tô Chuyết đi vào một nhà viện tử. Tô Chuyết thấy trước cổng trạch viện cũng không có treo bảng hiệu khách sạn mà là treo một tấm biển "Dương Liễu sơn trang". Đi vào mới biết nơi này vốn là một nhà dân có của. Bởi vì người tới trong thành ngày càng nhiều nên chủ nhân liền đem viện tử chia ra xem như khách sạn.

Chẳng ai chê việc kiếm thêm tiền, người nơi này càng không ngốc. Thành Triêu Dương cho tới bây giờ có rất nhiều người đến ở, lần này đông đảo nhân vật giang hồ tràn vào, nếu không nhân cơ hội kiếm một khoản tiền thì thật là thiệt thòi lớn.

Một nam tử trung niên được thị tỳ phân phó kèm ngân lượng, dẫn Tô Chuyết vào một gian viện tử. Đây là nhà đơn, không có ầm ĩ như trong khách sạn, hết sức hợp ý. Thu xếp xong Tô Chuyết, Phượng Kiều Nương liền cáo từ rời đi, không nói cho Tô Chuyết là nàng đi hướng nào, cũng không nói là đi làm cái gì.

Tô Chuyết cũng không hỏi nhiều, bởi vì hắn biết cho dù có hỏi thì Phượng Kiều Nương tuyệt đối sẽ không nói một câu thật.

Tô Chuyết dặn dò nam tử trung niên đã dẫn y vào ra, bảo hắn ra đường mua mấy bộ quần áo vải thô sạch sẽ. Bộ quần áo này của mình đã bị rất nhiều người nhận ra, chỉ có thể đổi thêm mấy bộ quần áo. Thành Triêu Dương nho nhỏ này bây giờ đã trở nên từng bước sát cơ, nếu không chú ý thật cẩn thận, có thể nhịn đến mười bốn tháng bảy hay không chỉ sợ cũng không thể biết được!

(chưa xong còn tiếp.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui