Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Hoàng Thành Ti cũng được coi như là một tổ chức thần bí, mà đầu lĩnh chính là đương kim hoàng thượng!

Làm tổng bổ Hoàng Thành Ti, trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế, không bị bất luận người nào kiềm chế. Chỉ cần Hoàng đế muốn điều tra sự gì thì đều giao tất cả cho Hoàng Thành Ti. Bởi vậy, trên dưới cả nước, các cấp quan viên, đều có chút kiêng kị bộ khoái từ Hoàng Thành Ti. Cho dù chỉ là một quan sai năm sáu phẩm nho nhỏ, cũng có thể khiến họ khó giữ chức quan, đầu rơi xuống đất.

Hoàng Thành Ti sắp đặt phân đà ở khắp các nơi, thường xuyên trà trộn vào các vùng dân cư, cực kỳ bí ẩn. Nhưng quan viên các nơi cũng không phải là người ngu, sẽ không tùy tiện để cho một đám người lúc nào cũng có thể gây nguy hiểm đến mình ẩn núp ở địa bàn của mình.

Bởi vậy, mỗi khi quan viên đến chỗ nào đó làm việc, việc đầu tiên là phái người đi điều tra cho rõ mấy tên bộ khoái của Hoàng Thành Ti đang ở nơi nào. Mặc dù bọn họ không dám làm gì người của Hoàng Thành Ti, nhưng có thể bí mật giám thị bọn hắn. Chỉ cần người của Hoàng Thành Ti vừa ra khỏi cửa, lập tức cam đoan là quang minh chính đại, thanh liêm công chính, khắp nơi đều là cảnh tượng thịnh thế thái bình, trời yên biển lặng!

Tất nhiên là Tô Chuyết biết quy củ không nói cũng hiểu này, bởi vậy thông qua quan sai Tô Châu mà rất nhanh biết được chỗ đặt chân của Hoàng thành ti bản địa.

Tô Chuyết đẩy ra cửa của một căn phòng xá phổ thông, bên trong có mấy tên hán tử đang vây quanh một cái bàn uống rượu. Bọn hắn không mặc quan phục, mà là trang phục của dân chúng bình thường. Trông thấy Tô Chuyết đi vào thì không khỏi sững sờ, một người lên tiếng hỏi trước:

- Ngươi, ngươi tìm ai?

Tô Chuyết cười đáp:

- Đương nhiên là tìm ngươi!

Người kia sững sờ, những người khác kịp phản ứng, toàn bộ đứng lên bao vây Tô Chuyết. Tô Chuyết không để bụng, nghe người kia hỏi:

- Ngươi tìm ta làm cái gì?

Tô Chuyết cười nói:

- Mau mau đưa tin cho tổng bổ Phương Bạch Thạch của các ngươi, nói là Tô Chuyết ta tới đầu thú!

Người kia nghe thấy giọng nói của Tô Chuyết thì không khỏi sững sờ, vẻ mặt cũng khẩn trương. Hắn run giọng nói:

- Ngươi, ngươi là Tô Chuyết thật ư?


Tô Chuyết cảm thấy buồn cười:

- Còn là giả hả?

Người kia vội vàng vung tay lên, bọn thủ hạ gấp gáp lấy ra xiềng xích. Bọn hắn vẫn có chút không dám tiến lên, thử bước ra mấy bước thăm dò, Tô Chuyết duỗi tay ra, nói:

- Muốn trói ta thì cứ nói thẳng là được!

Cuối cùng mấy tên bộ khoái cố lấy dũng khí, còng tay Tô Chuyết lại. Đầu lĩnh kia rốt cục lộ ra nụ cười thoải mái, nói:

- Tô Chuyết à, Phương bộ đầu đã sớm dùng bồ câu báo cho các nơi, để chúng ta lưu ý động tĩnh của ngươi. Nào ngờ đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu, ngươi ngược lại tự tìm tới cửa!

Hắn quay sang một tên thủ hạ, nói:

- Nhanh! Dùng bồ câu đưa tin, báo cho Phương bộ đầu biết đi!

Tô Chuyết mỉm cười. Người kia không biết nội tình, cũng không dám làm khó xử Tô Chuyết quá mức, nên tạm thời giam giữ y trong phòng. Tô Chuyết cũng thành thực, có nước thì uống, có cơm thì ăn, không hề quậy phá.

Qua hai ngày, Phương Bạch Thạch vội vã chạy đến, thì trông thấy Tô Chuyết đang nằm trên giường gỗ ngủ trưa. Cả Phương Bạch Thạch cũng có chút không thể phỏng đoán, nhất thời không biết Tô Chuyết trong hồ lô muốn làm gì. Nhưng trông thấy cánh tay Tô Chuyết cột chặt xiềng xích, trái tim của hắn lại buông xuống.

Phương Bạch Thạch dùng vỏ đao chọc chọc cánh tay Tô Chuyết, Tô Chuyết mở hai mắt ra, có chút lim dim, mờ mịt nói:

- Sao giờ ngươi mới đến!

Phương Bạch Thạch bệ vệ ngồi trên ghế, thủ hạ lập tức bưng tới một chén nước. Phương Bạch Thạch nói:

- Tô Chuyết, ngươi lại có âm mưu quỷ kế gì?

Tô Chuyết chậm rãi ngồi dậy, cười nói:


- Ta đã trở thành tù nhân rồi, nào có âm mưu quỷ kế gì?

Phương Bạch Thạch đương nhiên biết Tô Chuyết không có khả năng nghe lời như vậy, hắn cười lạnh nói:

- Tô Chuyết, mặc kệ ngươi có ý đồ gì, nếu ngươi đã cam nguyện làm tù nhân thì cũng đừng trách ta! Ngày mai ta sẽ áp giải ngươi đến kinh thành, chờ đợi thánh thượng phán quyết!

Tô Chuyết khẽ giật mình, nói:

- Vì sao phải để hoàng đế phán quyết?

Y bỗng cười nói:

- Lẽ nào ngươi không sợ đám người Nho môn tới tìm ngươi tính sổ à? Bọn hắn đều là hạng người có thù tất báo, chắc chắn sẽ muốn báo thù cho Tăng Mạnh Thường. Ta thấy ngươi nên đem ta về Bạch Lộc Thư Viện thì tốt hơn!

Con mắt của Phương Bạch Thạch xoay chuyển, giống như đang suy đoán ý nghĩ trong lòng Tô Chuyết. Hắn bỗng cười quái dị nói:

- Tô Chuyết, ngươi có nghĩ rõ chưa, ngươi thật sự muốn để ta giao ngươi cho người của Nho môn?

Tô Chuyết kinh ngạc nói:

- Thì tính sao?

Phương Bạch Thạch nói:

- Lũ người trong Nho môn ngày thường ra vẻ đạo mạo, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, ai biết sau lưng như thế nào? Vốn dĩ, con người ai mà chẳng có thất tình lục dục, làm sao mọi người đều là thánh nhân được chứ? Nhưng mà người của Nho môn ngày thường nhất định cứ muốn phô ra dáng vẻ thánh nhân. Người thường kìm nén lâu dài chắc chắn sẽ trở nên có chút quái lạ. Nếu như bọn chúng bắt được ngươi, chẳng lẽ còn không hảo hảo phát tiết?

Tô Chuyết hơi sững sờ, tiếp theo cười nói:


- Sao ngươi biết được ta nhất định sẽ bị người của Nho môn trừng phạt?

Phương Bạch Thạch cười nói:

- Ta chỉ biết ngươi không phải là người thích bó tay chịu trói! Ngươi đến cùng muốn làm gì? Ngươi mà không thành thật bàn giao, ta tuyệt đối sẽ không mang ngươi về Bạch Lộc Thư Viện!

Tô Chuyết thở dài, nghiêm mặt nói:

- Phương bộ đầu, bằng hữu của ta còn bị nhốt ở Bạch Lộc Thư Viện, lại nói bây giờ bọn hắn đang hoài nghi là ta giết Tăng Mạnh Thường, sao ta có thể không đi điều tra rõ ràng, trả cho mình sự trong sạch được chứ?

Phương Bạch Thạch cười lạnh nói:

- Liên can gì đến ta?

Con mắt của Phương Bạch Thạch nhìn chằm chằm vào Tô Chuyết nửa ngày, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười, nói:

- Tô Chuyết, ngươi thật không biết hay là giả bộ không biết?

Tô Chuyết mờ mịt nói:

- Biết cái gì?

Phương Bạch Thạch lại đánh giá y nửa ngày, thấy Tô Chuyết không giống như là đang giả bộ. Hắn bỗng thở dài, nói:

- Tô Chuyết, ta đích xác rất thưởng thức ngươi, cũng rất muốn kết giao người bạn như ngươi. Chẳng qua hoàng mệnh khó vi phạm, ta không thể mang ngươi về được!

Tô Chuyết thấy hắn kiên định như thế, cắn răng, nói:

- Vậy ngươi có biết chuyện về Bát Bộ Thiên Long hay không?

Phương Bạch Thạch khẽ giật mình, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thúy, thản nhiên nói:

- Ngươi nói xem.


Tô Chuyết thấy bộ dáng của hắn là biết Phương Bạch Thạch nhất định hiểu rõ Bát Bộ Thiên Long. Đã như vậy, kế hoạch của mình còn có một ít khả năng! Y nói ra:

- Ta đã điều tra rõ ràng rất nhiều nội tình của Bát Bộ Thiên Long, chỉ cần ngươi dẫn ta về Bạch Lộc Thư Viện, giúp ta tìm ra nguyên nhân cái chết của Tăng Mạnh Thường. Ta sẽ nói cho ngươi tất cả những gì ta biết!

Phương Bạch Thạch cười lạnh nói:

- Ta dựa vào gì tin tưởng ngươi? Không bằng ngươi nói cho ta luôn đi, để ta xem ngươi nói có thật hay không!

Tô Chuyết cũng cười, nói:

- Phương bộ đầu, ngươi cho ta là kể ngốc hả?

Rồi y biến sắc, nghiêm mặt nói:

- Phương bộ đầu, chẳng những ta biết thân phận thực sự của người trong Bát Bộ Thiên Long, mà còn đoán được hành động kế tiếp của bọn hắn. Nếu như ngươi không nhanh chóng hành động, có lẽ không lâu sau liền sẽ long trời lở đất!

- Lớn mật!

Phương Bạch Thạch bỗng bật dậy.

- Ngươi có biết lời ngươi vừa nói là đại nghịch bất đạo không?

Tô Chuyết mặt không đổi sắc, vẫn như cũ cười nói:

- Nói đến thế thôi, Phương bộ đầu, ngươi tự suy nghĩ thật kỹ đi!

Nói xong, hai mắt nhắm lại, lại nằm xuống giường.

Mặc dù Tô Chuyết biểu hiện rất nhàn nhã, kì thực trong lòng vô cùng nóng vội. Vừa nằm xuống, Tô Chuyết liền đếm thầm trong lòng, hi vọng Phương Bạch Thạch tranh thủ thời gian quyết định. Lúc này Tô Chuyết thật sự là đang đánh cược, chẵng những lấy bản thân làm tiền đặt cược, mà còn liên lụy tính mệnh của rất nhiều bằng hữu thân gia. Y biết mình không thể thua.

Một mực đếm tới năm mươi, Phương Bạch Thạch bỗng lên tiếng:

- Được! Ta mang ngươi trở về!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận