Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

- Đúng là hợp tình hợp lý cực kỳ!

Tô Chuyết cười khổ nói.

Người khác nghe lời của Ngọc Nương, chỉ cảm thấy nàng hung hăng càn quấy, không giống như là giúp Tô Chuyết, cũng không giống như là giúp Vô Ngã, quả thực không biết rốt cục nàng suy nghĩ như thế nào.

Mà Tô Chuyết lại hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Lần này Ngọc Nương nói chuyện hành động tuyệt đối không phải là tâm huyết dâng trào nhất thời. Loại phụ nữ như Ngọc Nương lúc nào cũng cân nhắc bản thân được và mất. Nếu như hôm nay Tô Chuyết thắng cuộc, nàng có thể dựa vào viên thuốc này mà nhận được lòng cảm kích của Tô Chuyết. Mà nếu như Vô Ngã thắng lợi, nàng cũng sẽ không bị trách tội vì viên thuốc này. Bởi vì viên thuốc này dù sao cũng là một viên độc dược hẹn giờ.

Tô Chuyết khẽ thở dài một hơi, mặc dù hiểu được nhiều đạo lý như vậy, nhưng chính mình hoàn toàn không có lựa chọn. Nếu không uống thuốc, vậy tối nay sẽ thất bại thảm hại. Còn uống, tốt xấu gì còn giữ mạng thêm một tháng, mọi sự đều có khả năng!

Yến Linh Lung bỗng lớn tiếng nói:

- Hợp lý cái rắm! Tô Chuyết, ngươi thật sự định nghe theo chủ ý ngu ngốc của yêu nữ này hay sao?

Ngọc Nương cười hắc hắc, nói ra:

- Chủ ý của ta mặc dù khó nghe, nhưng là biện pháp duy nhất!

Sắc mặt Tô Chuyết lạnh nhạt, những người khác lại lâm vào ưu sầu thật sâu. Hoa Bình hỏi Chu Thanh Liên:

- Chu tiền bối, trên đời quả thực có loại thuốc thần kỳ như vậy sao?

Chu Thanh Liên thở dài, đáp:

- Tục truyền Miêu Cương có một loại cổ độc, chính là từ người nuôi dưỡng độc trùng. Có lẽ loại thuốc này chính là một loại cổ độc đi!

Ngọc Nương cười nói:

- Chu tiền bối quả nhiên lợi hại, hèn chi sư phụ khi còn tại thế, nhắc đến Chu tiền bối cũng kính nể từ đáy lòng! Loại thuốc này đích thật là một loại cổ, mà lại loại cổ trùng này chuyên môn lấy độc làm thức ăn. Sau khi đi vào thân thể, gặp phải chất độc thì sẽ trưởng thành. Đáng tiếc loại cổ trùng thần kỳ này chỉ có tuổi thọ khoảng một tháng. Sau một tháng, cổ trùng chết đi, độc dược tích tụ trong cơ thể sẽ bạo phát ra. Đến lúc đó phát độc càng thêm lợi hại!


Mặc dù nàng cười nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại làm cho người ta cảm thấy rùng mình. Hai cô gái Yến Linh Lung và Đoàn Lệ Hoa tưởng tượng có một con sâu nhỏ bò loạn trong cơ thể, lập tức nổi hết da gà.

Vô Ngã dường như có chút không kiên nhẫn được nữa, hừ lạnh một tiếng:

- Tô Chuyết, ngươi đến cùng nghĩ xong chưa? Hoặc là uống thuốc, rồi thống thống khoái khoái đại chiến với ta một trận. Hoặc là bó tay chịu trói, ngoan ngoãn đầu hàng đi!

Những người đứng sau lưng Tô Chuyết nhất thời cũng không quyết định chắc chắn được. Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, đưa tay tiếp nhận cổ độc trong tay Ngọc Nương, không hề do dự ném vào trong miệng, nuốt xuống.

Trái tim tất cả mọi người đều siết chặt, ngay cả trên mặt Ngọc Nương cũng hiện lên vẻ không nỡ. Chu Thanh Liên hỏi:

- Thế nào?

Tô Chuyết nhún vai, ra vẻ ung dung đáp:

- Còn tốt...

Còn chưa nói xong, thình lình trong bụng đau đớn dữ dội như bị độc trùng gặm nuốt. Hoa Bình thấy trên chán Tô Chuyết chảy mồ hôi lạnh, tay che bụng dưới biểu lộ thống khổ, thì bước lên trước đỡ lấy, muốn vận công khử độc cho Tô Chuyết.

Ngọc Nương vội la lên:

- Không nên động vào hắn! Hiện tại trứng trùng đang thức tỉnh, chuẩn bị tiến vào huyết mạnh, qua một khắc là xong rồi!

Vô Ngã hừ lạnh một tiếng:

- Còn bao lâu nữa? Ta không rảnh chờ hắn đâu!

Ngọc Nương cười lạnh nói:


- Ngươi gấp cái gì? Hay là sợ chờ một lúc sẽ thua?

Vô Ngã ngẩng đầu nhìn xem vầng trăng hạ xuống núi tây, nói:

- Trời cũng sắp sáng rồi, chẳng lẽ hắn chưa xong một khắc thì ta phải chờ ở đây thêm một khắc à?

Ngọc Nương vẫn không nói gì, liền nghe Tô Chuyết trầm giọng nói:

- Không cần chờ, ta đã ổn rồi!

Giọng nói của y còn có vẻ run rẩy, nhưng lại vô cùng kiên định. Người ngoài có chút lo lắng, trái tim Vô Ngã lại nhảy lên thình thịch. Vô Ngã trông thấy vẻ kiên định và quyết tuyệt trong mắt Tô Chuyết thì sinh ra một tia bất an, từ đáy lòng tự dưng toát ra một ý niệm: hôm nay mình sẽ không thua bởi hắn thật chứ?

Nhưng ý tưởng này vừa mới xuất hiện liền bị Vô Ngã cứng rắn đè xuống. Vô Ngã thầm nghĩ trong lòng, mình đã quán thông Lục Đạo Luân Hồi, dòm ngó thiên địa chi đạo, trên đời còn ai có thể đánh bại mình chứ?

Nghĩ tới đây, Vô Ngã bước lên phía trước một bước, để lại dấu chân ở chỗ vừa đứng. Vùng đất xung quanh theo dấu chân mà nứt ra một vòng đường vân nhỏ. Cước lực bực này quả thực không thể tưởng tượng. Phong Tòng Quy vung tay lên, lão và thủ hạ cùng lùi xuống.

Tô Chuyết cũng phất phất tay, để nhóm người Chu Thanh Liên thối lui.

Nhân mã hai phe đều thối lui ra ngoài bàn cờ. Một bàn cờ vuông lớn chỉ còn lại hai người Tô Chuyết và Vô Ngã.

Vô Ngã lại bước lên một bước, tiếp tục để lại một dấu chân kinh thế hãi tục. Tô Chuyết biết Vô Ngã muốn dùng công phu Thất Bộ Sinh Liên chấn nhiếp mình. Bởi vì Vô Ngã luyện tập Lục Đạo Luân Hồi, nội công tăng thêm không chỉ một cảnh giới, sử dụng Thất Bộ Sinh Liên uy lực đâu chỉ lớn hơn gấp đôi so với trước kia?

Tô Chuyết chỉ lơ đễnh, bỗng cười, ngón tay chỉ vào một quân cờ lớn cách đó không xa, thay đổi đề tài nói ra:

- Thế sự như cờ, Vô Ngã, ngươi thấy ván cờ này thế nào?

Vô Ngã sững sờ, chẳng biết tại sao Tô Chuyết bỗng dứng nói đến đánh cờ. Chỉ là sau khi hắn bước lên cũng chú ý tới chỗ đứng của tất cả mọi người chính là một bàn cờ to lớn. Bàn cờ vây lớn thế này cũng là hiếm thấy trong thiên hạ. Có thể hạ ván cờ này có lẽ chỉ có thần tiên trên chín tầng trời mà thôi.


Vô Ngã không nhịn được nhìn quanh một đống quân cờ ba năm trên mặt đất. Tô Chuyết nói:

- Ta thấy ngươi đánh cờ với sư phụ, nhưng không biết kết quả. Không biết tài đánh cờ của hai người các ngươi thế nào?

Vô Ngã nhìn xem quân cờ trên đất, thuận miệng đáp:

- Hai bên có thắng có bại mà thôi.

Tô Chuyết mỉm cười, nói:

- Xem ra kỳ nghệ của ngươi quả thực không kém. Lúc trước ta đánh cờ với sư phụ, cho tới bây giờ cũng không thắng nổi.

Vô Ngã cau mày nói:

- Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?

Tô Chuyết chỉ tay vào quân đen trên đất, nói ra:

- Thế cờ khổng lồ như vậy chắc là thượng cổ đại thần đặt xuống. Vô Ngã, có phải ngươi luôn tự nhận là trên trời dưới đất chỉ ngươi là nhất đúng không? Không bằng hôm nay ngươi đến bình luận thế cờ này đi, như thế nào?

Câu nói này để trong lòng Vô Ngã khẽ động. Liền nghe Tô Chuyết nói tiếp:

- Ngươi xem quân đen kìa, quân thứ nhất rơi vào Thiên Nguyên. Sau đó tứ phương bốn góc đều chiếm một vùng, thật sự có thể nói là dã tâm không nhỏ.

Mọi người theo lời Tô Chuyết mà nhìn, quả nhiên trông thấy thế lực của quân đen khuếch đại, chinh chiến tứ phương. Ván cờ to lớn này đã tiến hành đến giữa trận, mà Tô Chuyết có thể nhìn ra xu thế quân đen, nhãn lực không thể nói là không cao.

Vô Ngã nghe lời Tô Chuyết nói, trong lòng có cảm giác. Thì ra Tô Chuyết đúng là muốn mượn cờ nói người, Vô Ngã tâm niệm kiên định, tự nhận tuyệt đối sẽ không bị đánh động bởi mấy câu nói của Tô Chuyết, cười lạnh nói:

- Ngươi nói mình đánh cờ không giỏi, xem ra là khiêm tốn rồi!

Tô Chuyết lắc đầu, nói:


- Không phải là ta không giỏi đánh cờ, mà là nghệ thuật cờ vây đều có nét giống với vạn sự vạn vật trong thiên hạ. Khi ta lịch duyệt phong phú, xem cờ tựa như xem người, thông suốt rõ ràng. Quân đen này giống như ngươi và sư phụ. Hai người các ngươi đều là lòng dạ bao quát thiên hạ đại thế, thế gian vạn vật. Chỉ tiếc các ngươi lòng tham không đáy, thế lực nhìn như rộng lớn, nhưng lực lượng phân tán, khó mà ngưng tụ!

Vô Ngã khẽ giật mình, như có điều suy nghĩ.

Tô Chuyết lại nói:

- Trái lại quân trắng mặc dù đang thủ thế, xem như bị động, nhưng thận trọng vững vàng từng bước. Hiện tại hình thành thế giằng co với quân đen ở góc Tây Bắc, tiếp theo liên chiến Đông Nam suy yếu, sau đó chiếm lĩnh ưu thế.

Y thở dài, nói xa xăm:

- Cờ đến giữa bàn, cho dù quân đen còn chiếm ưu thế. Nhưng quân trắng đã đứng vững gót chân, tiếp theo chính là thời điểm phản kích!

Tất cả mọi người ngoài bàn cờ đều đã minh bạch, Tô Chuyết đang lấy bàn cờ để ám chỉ tình thế hiện tại. Chỉ là thế cờ bao nhiêu năm trước lại tương tự với hiện tại, tựa như ý trời trong cõi u minh, khiến người ta khó mà phỏng đoán. Càng không biết được thế cuộc phát triển sẽ như Tô Chuyết nói hay không.

Vô Ngã sợ hãi cả kinh, đột nhiên cường ngạnh, hào khí tỏa ra. Hắn thầm nghĩ, coi như trời đất có định số, nhưng bằng vào năng lực của mình, muốn thay trời đổi đất có gì không được?

Hắn cười lạnh một tiếng:

- Xem ra ngươi chuẩn bị phản kích?

Tô Chuyết cười cười, nói:

- Không bằng chúng ta chơi tiếp ván cờ này đi, xem ai có thể cười đến cuối cùng, thế nào?

Vô Ngã vỗ tay cười nói:

- Hay lắm! So bì như vậy cũng thực mới lạ. Chỉ là không biết ai hạ cờ trước?

- Đương nhiên là ta!

Tô Chuyết hét lớn một tiếng, đột nhiên đá một cước xuống một quân trắng rải rác bên ngoài bàn cờ.

Quân trắng bị đá một cước bỗng bật lên cao, nhanh chóng bay về phía một điểm nối trên bàn cờ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận