Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Phong Tòng Quy nao nao, tiếp theo cười lên ha hả:

- Dù cho Vương Thành tay nắm trọng binh, nhưng không có mệnh lệnh triều đình, hắn dám tùy ý điều động binh mã tập kích Liêu quốc sao? Tô Chuyết, ngươi đang suy nghĩ hão huyền à?

Thần sắc Tô Chuyết bình tĩnh, nói:

- Bằng vào giao tình của ta với Vương Thành, có lẽ ông ấy sẽ cho ta mượn một đội binh mã...

Phong Tòng Quy tiếp tục cười nói:

- Tô Chuyết, chẳng lẽ ngươi muốn tự lãnh binh? Đừng bảo là ngươi chưa bao giờ lãnh binh đánh trận, coi như ngươi biết, cũng chưa chắc Vương Thành chịu giao quyền binh tướng cho ngươi!

Tô Chuyết lập tức nói:

- Nếu như trên tay ta có hổ phù (*) điều binh thì sao?

(*) Hổ phù: dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh.

Phong Tòng Quy biến sắc, nghi ngờ nói:

- Sao ngươi lại có hổ phù?

Tô Chuyết thản nhiên nói:

- Thật là không có, nhưng chắc là có thể làm giả!

Phong Tòng Quy hoảng sợ nói:

- Ngươi muốn làm giả hổ phù điều động đại quân? Tô Chuyết, ngươi điên rồi ư? Nếu như nói hiện tại triều đình truy nã ngươi chỉ bởi vì kiêng kị thân phận của ngươi. Nhưng nếu ngươi làm ra chuyện như vậy chính là chân chính phạm vào tội ác lớn ngập trời, thần tiên cũng không thể cứu nổi ngươi!

Tô Chuyết cười khẽ một tiếng:

- Vậy cũng phải xem triều đình có thể tóm được ta hay không!

Nhìn xem biểu lộ đã tính trước của Tô Chuyết, lửa giận trong lòng Phong Tòng Quy bắt đầu cháy hừng thực. Lão nhìn về phía Vô Ngã, nói đến nước này rồi, đã đến thời điểm đao kiếm đối mặt.

Áo choàng rộng của Vô Ngã được nội lực thổi phồng lên. Màu đỏ trên mặt Vô Ngã chẳng những không biến mất, ngược lại bởi vì trong lòng phẫn nộ mà càng thêm sung huyết. Tô Chuyết tập trung ứng đối, chợt thấy Vô Ngã "Phốc" một tiếng, bỗng ọe ra một ngụm máu tươi, bước chân lảo đảo, lùi lại hai bước, đưa tay che ngực, biểu lộ cực kỳ thống khổ.

Biến cố này làm cho tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Ngay cả chính Vô Ngã cũng không rõ ràng cho lắm. Hắn đề khí vận công, đột nhiên biến sắc, hoảng sợ nói:

- Chuyện gì xảy ra? Ta bị nội thương lúc nào?

Phong Tòng Quy cau mày nói:

- Hay là vừa nãy đấu cờ bị Tô Chuyết ám toán?

Giờ phút này trong lòng của lão cũng lo lắng bất an. Bất luận Tô Chuyết bố trí xảo diệu như thế nào, những kế sách này cuối cùng cần hắn đi áp dụng kỹ càng, bây giờ thắng bại chưa phân. Đêm nay chỉ có người nào ra khỏi nơi này mới thật sự là bên thắng.

Hiện giờ bọn hắn dường như chỉ có dựa vào tuyệt thế thần công của Vô Ngã mới có thể thành công. Nhưng mà ngay lúc này Vô Ngã bất ngờ thổ huyết. Lần đầu tiên Phong Tòng Quy thật sự quan tâm Vô Ngã từ đáy lòng.

Vô Ngã lạnh lùng kêu lên:

- Tuyệt đối không có khả năng! Tô Chuyết có thể làm ta tổn thương ư? Đúng là nực cười!

Sắc mặt Tô Chuyết trầm trọng, nhìn qua gương mặt đáng sợ dữ tợn của Vô Ngã, chậm rãi nói:

- Vô Ngã, tại sao ngươi lại trở nên như thế? Lúc trước ngươi phong lưu tiêu sái, thiền định cao thâm. Tại sao bây giờ tâm linh dao động, thần hoảng ý loạn?

Vô Ngã há mồm thở dốc. Chu Thanh Liên bỗng nói:

- Vô Ngã, ngươi thử dùng tay nhấn vào đan điền một cái!

Tuy Vô Ngã có chút không hiểu, nhưng không tự giác dùng tay ấn nhẹ vùng bụng dưới rốn. Ai ngờ vừa nhấn xuống một cái, một cơn đau khoan tim truyền đến. Vô Ngã nhịn không được kêu "A" một tiếng ra miệng.

Trái tim mọi người cũng theo đó mà run lên. Sắc mặt Chu Thanh Liên nặng nề, lại nói:

- Ngươi lại ấn huyệt Thiên Trung ở ngực một cái.

Vô Ngã theo lời hành động, lại kêu đau một tiếng. Hắn kiệt lực kiềm chế tiếng la, không muốn yếu thế trước mặt mọi người. Nhưng vẫn không chịu được kêu thành tiếng, có thể thấy được hắn chịu đau đớn bao nhiêu.

Chu Thanh Liên lại nói:

- Lại ấn xuống huyệt Cực Tuyền!

Ông ta liên tục nói ra bảy tám huyệt vị. Người luyện võ ở đây đều biết các huyệt vị này đều là đại huyệt lưu chuyển kinh mạch. Vô Ngã mỗi lần án xuống liền kêu một tiếng, cuối cùng đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Tịnh Trần nhịn không được hỏi:

- Chu tiên sinh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Chu Thanh Liên nói:

- Nếu ta không đoán sai, hắn đã tẩu hỏa nhập ma!

Tiếng nói của lão không lớn, nhưng truyền rõ ràng vào lỗ tai của tất cả mọi người. Trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ và cảm thụ không giống nhau.

Vô Ngã vừa sợ vừa giận, hô lớn:

- Không có khả năng! Ta đã dung hội quán thông Lục Đạo Luân Hồi, nhìn trộm thiên đạo, sao có thể tẩu hỏa nhập ma!

Giọng nói của hắn có chút run rẩy. Tâm tình Tô Chuyết phức tạp, bỗng dưng lẩm bẩm nói:

- Có lẽ Lục Đạo Luân Hồi vốn không có cách nào dung hội quán thông...

- Cái gì?

Vô Ngã nhíu lông mày lại.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó?!

Tô Chuyết thở dài:

- Thiên địa có khuyết, thế sự vô thường. Bản thân thiên đạo đã không hoàn mỹ, võ công làm thế nào đạt đến cấp độ viên mãn quán thông? Mặc dù Lục Đạo Luân Hồi mô phỏng lục đạo, tạo thành tuần hoàn. Nhưng ngay cả lục đạo tuần hoàn đã có khuyết điểm rất lớn. Nếu lấy nó làm hình tượng, võ công làm sao có thể thật sự tuần hoàn qua lại mà không hề sai sót chứ?

- Làm sao có thể?

Trên trán Vô Ngã nhỏ xuống từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, thân thể cũng đau đớn mà cong xuống.

Tịnh Trần bỗng nói:

- Bần tăng hiểu được ý của Tô tiên sinh rồi! Từ xưa đến nay Lục Đạo Luân Hồi cho tới bây giờ chỉ là lý luận, không có người từng luyện thành. Chính là bởi vì không luyện hết mức, trái lại có thể chém ra tiềm lực thân thể. Nhưng nếu như toan tính theo đuổi quán thông trọn vẹn, e rằng sẽ hoàn toàn phản phệ, tẩu hỏa nhập ma!

Chu Thanh Liên gật đầu, nói:

- Đoán chừng Vô Ngã luyện thành thần công, chưa hề gặp được đối thủ có thể chiến một trận, bởi vậy cũng không chém ra tiềm lực nội công. Bây giờ đấu trí đấu lực với Tô Chuyết ở trên bàn cờ, kéo theo khí cơ, cũng dẫn ra những ẩn tật khó chữa này!

Tô Chuyết gật đầu, nhìn Vô Ngã, nói ra:

- Vừa nãy ta đấu cờ với ngươi, thì cảm giác mỗi khi ngươi dùng một phần nội lực là sẽ kỳ quái thêm một phần. Sau đó nghe nói mưu đồ khổ tâm bị ta phá giải, tâm thần kịch chấn, rốt cục dẫn đến chân khí rối loạn! Lúc này ta mới dám khẳng định ngươi có lẽ đã tẩu hỏa nhập ma. Lúc trước ta luyện quyển thiên đạo đến một nửa thì cảm thấy kỳ quái. Một nửa sau rõ ràng là muốn người ta đẩy ngược chiều kinh mạch để đạt tới cảnh giới không gì không làm được. Cách thức này thực sự quá mức không thể tưởng tượng, ta không luyện nổi. Vô Ngã, lẽ nào vì luyện thành môn công phu này mà ngươi quả thật liều lĩnh làm điều ngang ngược?

Giờ phút này Vô Ngã cũng cảm giác được chân khí trong cơ thể tán loạn, va chạm khắp nơi, căn bản không có biện pháp trở về hình dáng ban đầu. Hắn biết đám người Tô Chuyết rất có thể nói đúng, nhưng khăng khăng không chịu thừa nhận.

Vô Ngã bỗng dưng cười ha ha, cười một hồi, cố nén thống khổ ngồi thẳng dậy, cười lạnh nói:

- Tô Chuyết, ngươi không hiểu! Ngươi vĩnh viễn không hiểu! Vì đạt tới cảnh giới tối cao, chịu một ít khổ sở cũng là đáng!

Tô Chuyết lắc đầu, nói:

- Ta vốn không cần phải hiểu! Ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, theo đuổi cảnh giới tối cao như thế thì có lợi ích gì?

Chu Thanh Liên nói:

- Phàm là võ công càng mạnh thì lực phản phệ cũng càng mạnh. Vô Ngã, nếu ngươi có thể tự phế võ công, tán hết nội lực, hẳn là có thể giữ được tính mạng!

Vô Ngã nhíu mày lại, cười ha ha một tiếng. Bỗng ngưng tụ lực khí toàn thân, thình lình phóng về phía Tô Chuyết. Vô Ngã lao nhanh như vậy, dù cho đã tẩu hỏa nhập ma, thân thụ nội thương, mà vẫn nhanh như sấm chớp khiến người ta kinh ngạc.

Người ngoài còn chưa kinh hô thành tiếng, Vô Ngã đã vọt tới khoảng cách ba thước trước mặt Tô Chuyết. Tô Chuyết cũng không nghĩ tới Vô Ngã sau khi trọng thương vẫn có thân thủ và năng lực như thế. Ở khoảng cách ngắn như này, Tô Chuyết hoàn toàn không có cách nào tránh thoát một kích lôi đình của Vô Ngã. Bởi vậy Tô Chuyết căn bản không thèm tránh. Y trầm khí đứng trung bình tấn, nâng hai tay lên, chuẩn bị nghênh đón một kích trí mạng của Vô Ngã.

Vô Ngã đấy song chưởng ra. Hắn chưa bao giờ dùng song chưởng, có thể dùng một tay đã tính là nể mặt đối thủ rồi. Nhưng mà lần này song chưởng cùng xuất. Hắn không định chừa lại đường lui. Một kích này liền muốn để Tô Chuyết đi chết!

Song chưởng cùng hai tay chạm vào nhau. Tô Chuyết đột nhiên cảm thấy một luồng lực lớn vọt tới, hai tay như sắp gãy nát. Y liên tục lùi về phía sau, vẫn cứ không thể hóa giải luồng xung lực này, bỗng đặt mông ngồi dưới đất, liên tiếp lăn hai vòng. Sắc mặt Tô Chuyết đỏ hồng, lồng ngực khó chịu, há miệng nôn ra một ngụm máu đen.

Thì ra kịch độc ứ đọng trong cơ thể Tô Chuyết đã trở thành máu đen rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui