Giang Hồ Thập Ác

Tiểu Linh Ngư kinh hãi, quay đầu đảo mắt tìm.

Chàng phát hiện ra tiếng động đó, chẳng phải do người phát xuất như chàng tưởng, mà là do một đàn khỉ.

Đàn khỉ phỏng độ mấy mươi con, chẳng rõ từ đâu đến và đến lúc nào.

Chúng làm y như chàng, cũng bò bò, níu kéo cỏ dây leo, cũng bám vách, cũng ló đầu khỏi gành đá, nhìn...

Tiểu Linh Ngư từng nghe người đời đồn là Nga My sơn có rất nhiều khỉ, nhiều hơn ở tại bất cứ hòn núi nào trong mười ba tỉnh Trung Hoa. Chúng thường rình xem người hành động, rồi bắt chước, rồi đùa giỡn với chúng, có khi với người.

Và hiện tại, chúng bắt chước chàng, vừa đùa với nhau, mà cũng là đùa với chàng.

Cho nên, Tiểu Linh Ngư không còn kinh ngạc về sự xuất hiện của chúng nữa.

Nhưng, trong trường hợp này, chàng cần sự an tịnh, để giữ sự bí mật toàn vẹn, lại gặp chúng, thì đúng là một điều không thích hợp lắm, chàng bực tức vì sự có mặt của chúng, nhưng cũng buồn cười về cái lối khỉ của chúng.

Chúng là loài gây tiếng động hơn bất cứ loài thú nào, và dễ làm cho người chú ý đến chúng, mà trong lúc này, giả như có ai quanh quẩn đâu đây chú ý đến chúng là phải phát hiện ra chàng.

Thế là nguy cho chàng vậy.

Cho nên chàng bực tức. Bực tức nhưng không có cách gì đuổi chúng đi nơi khác, lại càng bực tức hơn.

Đuổi chúng có khác nào chọc tức chúng, chúng càng lưu lại, và có thể hú hí, gọi đồng loại đến cho đông hơn.

Xưa nay đuổi khỉ, không ai có thể dùng cái oai, mà người ta chỉ dùng mẹo.

Mẹo gì giúp Tiểu Linh Ngư đuổi khỉ trong lúc này?

Chàng cũng thử bảo:

- Đi... Đi chỗ khác!

Khỉ có hiểu được chăng? Chúng nhăn nhăn mặt quỷ, chúng khọt khẹt, chúng nghinh nghinh, như vậy mong gì chúng chạy đi?

Tiểu Linh Ngư lo ngại chúng làm ồn lên, kinh động Hoa Vô Khuyết, thành thử chàng khẩn cấp cực độ.

Không biết làm gì hơn, chàng buông một tay, dùng tay đó khoát khoát, xua đuổi khỉ.

Chàng đưa tay ra, khoát khoát rồi chợt tỉnh ngộ hớ hênh đáng trách.

Khỉ chỉ chực chờ con người làm gì là chúng bắt chước làm theo, cho nên gặp khỉ điều cần là chẳng ai làm một cử động nhỏ, chẳng ai nói một tiếng nhỏ.

Cùng lúc đó, một số khỉ khác chẳng rõ từ hang ngách nào đổ đến, tất cả cùng đưa một tay ra, xua đuổi ngược lại Tiểu Linh Ngư.

Nếu là lúc nào hẳn Tiểu Linh Ngư thích thú lắm, và chắc chắn là chàng nghĩ nhiều cách lạ đùa dai với khỉ. Song trong lúc này, chàng còn lòng dạ nào để đùa với khỉ.

Sợ người bên trên miệng hố phát hiện ra chàng, cái đó hiển nhiên rồi. Hiện tại, chàng chỉ đeo lơ lửng nơi miệng hố, tay bám vào những vật chẳng chắc chắn gì, chân lại hỏng, chao đảo giữa không gian, nếu sơ ý một chút là rơi xuống lòng hố, rơi như vậy thì còn hy vọng gì được toàn thây, chứ đừng nói là sống sót.

Càng sợ, chàng càng khẩn cấp, càng khẩn cấp, chàng càng bực tức cho mấy con khỉ ác này.

Chàng cố bám víu vào vách, chẳng rõ quờ quạng tay thế nào mà thanh đao vuột mất.

Thanh đao rơi lâu lắm chàng mới nghe một tiếng vang do đao chạm đáy hố.

Trời! Một thanh đao rơi rất lâu mới chạm đáy hố, như vậy là hố sâu không lường nổi!

Bây giờ, Tiểu Linh Ngư bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Chàng lại cảm thấy đôi tay quá mệt mỏi, đôi tay đó không còn đủ sức bám víu một lúc lâu nữa rồi!

Nếu không có đàn khỉ, có lẽ chàng đã leo lên gành đá rồi, và nếu không leo lên được thì sớm muộn gì chàng cũng phải rơi xuống đáy hố.

Như thế là chàng phải chết, cái chết do đàn khỉ tạo nên dù chúng chẳng sát hại chàng.

Một con người từng tự hào là đệ nhất thông minh trong thiên hạ lại chết vì một đàn khỉ! Mỉa mai chưa.

Đúng là một giai thoại trên giang hồ!

Bọn khỉ ác ôn lại toan xuống đến tận chỗ chàng bám tay, còn chàng thì cũng cố vịn vách, vịn cỏ dây leo, xuống sâu hơn để tránh chúng.

Khỉ leo hẳn phải gọn hơn người leo, nhưng bọn khỉ không theo vách mà xuống.

Chúng nắm tay nhau, con này nắm tay con kia, thòng xuống, chúng kết thành một xâu khỉ khá dài.

Tiểu Linh Ngư thấy xâu khỉ xuống quá gần càng cấp tốc, xuống sâu hơn, bất thình lình chàng vuột tay.

Chàng kinh hãi, quơ quơ đôi tay, chới với trong khoảng không của lòng hố.

Thân hình cứ xuống, tay cứ quơ, chàng chẳng vớ được một cái gì có thể bám víu tạm vào vật đó.

Chết! Thế là phải chết! Bởi rơi xuống như thế này, cho dù cho là da đồng xương sắt, cũng phải bẹp dí, chứ mong gì được an toàn?

Bỗng một bàn tay đầy lông lá như bàn tay một con vượn, từ ngang vách núi ló ra, bàn tay đó chụp ngực áo chàng, giữ chàng lại.

Bàn tay đó có lực đạo rất mạnh, chụp chàng, giả như chụp trúng mình chàng thì còn giữ lại được.

Nhưng chàng rơi xuống như thế dĩ nhiên phải nhanh, trọng lượng gia tăng hơn lúc thường, ngực áo bị trễ xuống chịu không nổi sức nặng, phải đứt trọn mảng phía trước.

Thế là chàng lại theo đà rơi xuống.

Song, bàn tay đó vừa mạnh lại vừa nhanh, ngực áo của Tiểu Linh Ngư đứt rồi, bàn tay đó lại chụp tóc chàng.

Thân hình trì xuống, tóc bị chụp kéo lên, Tiểu Linh Ngư nghe đau cực độ, đau đến đỗi chàng ứa nước mắt.

Lần này thì chàng không còn rơi nữa, bởi nếu còn rơi thì ít nhất một mảng da đầu luôn cả tóc phải được gởi lại nơi bàn tay đó, nếu cái đầu không đứt.

Bên trên, đàn khỉ vẫn chí chóe, còn tìm cách xuống theo chàng và chúng vẫn nhăn nhăn mặt, những gương mặt tròn đỏ...

Bàn tay chụp trúng tóc chàng, từ trong một cái hang ăn sâu nơi vách hố.

Chàng được đưa vào hang đó.

Tiểu Linh Ngư thầm nghĩ:

Chắc là một con khỉ chúa chụp ta! Chứ nếu là người, thì làm gì có người có thần lực như thế? Nếu đúng là một hầu vương, thì ta cũng chẳng may mắn gì, bởi loài vượn, loài khỉ thường thường không có hảo cảm với con người, chúng bắt được con người là hành hạ tàn nhẫn, hành vì cái tánh khỉ của chúng chứ chẳng phải là tàn ác độc.

Chàng chưa thấy sở hữu chủ của bàn tay đó nên đinh ninh là bàn tay của một hầu vượn, nên có ý định trước hết phải chế ngự sở hữu chủ bàn tay, sau đó chàng có chết cách nào khác cũng được, miễn là đừng chết vì đàn khỉ mà thôi.

Chàng toan vùng khỏi bàn tay, chợt có tiếng người thốt:

- Đừng nhúc nhích!

Tiểu Linh Ngư kinh hãi, mồ hôi lạnh đổ ra, hiện tại chàng còn sợ hơn lúc rơi xuống.

Tại sao loài vượn khỉ lại nói được tiếng người? Chúng đã thành tinh?

Chàng run run giọng hỏi:

- Ngươi... ngươi là cái gì?

Giọng người đó vang lên quái dị:

- Ngươi là cái chi, ta là cái đó!

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Ngươi... là người?

Người đó vẫn cười quái dị:

- Ngươi xem ta có phải là người chăng?

* * * * *

Cửa động đó, không lớn, nhưng lòng động rất rộng.

Người đó, có thân vóc không cao lắm, mình đầy lông lá, nếu chẳng nói tiếng người, ai trông thấy cũng cho là một con vượn.

Tiểu Linh Ngư cố lấy bạo dạn, thốt:

- Ngươi có ba phần giống người.

Người đó hỏi lại:

- Còn bảy phần giống vượn?

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

- Ta không tưởng nổi! Nếu ngươi không nói tiếng người thì chẳng bao giờ ta nghĩ ngươi là người, và ba phần giống người đó cũng mất luôn.

Người đó bật cười khanh khách:

- Cho ngươi biết, ta là người trong loài khỉ, ta là khỉ trong loài người. Ngươi cho rằng ta là khỉ, cũng đúng, mà cho rằng ta là người cũng đúng luôn!

Tiểu Linh Ngư kêu lên:

- Người trong loài khỉ! Khỉ trong loài người... Chẳng lẽ ngươi...

Bỗng một giọng khác vang lên:

- Ngươi đừng chú ý đến những lời quỷ quái của hắn. Hắn là người, một con người như ngươi, bất quá hắn có hình dạng giống khỉ vậy thôi, rồi hắn sống với khỉ, sống lâu ngày nên hắn cũng thành khỉ luôn.

Cửa động nhỏ, ánh sáng chiếu vào mờ mờ, lòng động rộng sâu, nửa phần bên trong tối tăm, hơn nữa Tiểu Linh Ngư vừa vào nên mắt không quen liền bóng tối.

Chàng không trông thấy gì cả.

Nhưng, âm thanh đó, phát xuất từ bóng tối, khàn khàn, lạnh lùng, tiếng thì tiếng người mà âm thanh thì không giống.

Tiểu Linh Ngư kinh hãi, lại kêu lên thất thanh:

- Còn ngươi nữa? Ngươi là cái gì?

Một bóng từ trong chỗ tối, từ từ nhích tới, Tiểu Linh Ngư chưa nhận ra đó là một bóng người hay bóng vật.

Bóng đi hai chân, nếu là vật thì âu cũng là loài khỉ vượn.

Bóng đó rất nhỏ, đã nhỏ lại ốm, ốm đến khô khan, đầu và mặt đầy tóc, đầy lông, chẳng rõ tóc xuống đến mức nào, và lông lan đến đâu, tóc và lông chen lẫn nhau, trông còn quái dị hơn bóng trước.

Cũng như bóng trước, bóng đó chỉ có ba phần giống người.

Đôi mắt sáng quá, màu xanh của mắt biểu hiện một sự thông minh, mẫn tuệ phi thường.

Chỉ có người mới có được đôi mắt như vậy, chứ loài vật làm gì có nhãn quang xanh biếc như thế.

Và cũng chỉ có người mới nói được tiếng người, nói rành rẽ, đối thoại với phản ứng thích đáng.

Thế, bóng đó là người? Và ở đây có đến hai con người?

Tiểu Linh Ngư thở phào, thốt:

- Đúng rồi, ngươi là người... nhưng, ngươi là ai chứ? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Tại sao ngươi lại ra thân hình đó?

Người ấy buông tiếng thở dài:

- Hỏi hắn đấy!

Hắn là người kia.

Người kia nhảy chồm lên gắt:

- Hỏi ta? Nếu ngươi không hại ta, thì làm gì ta biến thành quỷ như thế này? Làm gì ta chẳng còn một điểm nhân dạng như thế này?

Người ấy lạnh lùng:

- Thế trước kia, ngươi có mấy điểm nhân dạng? Trước kia, ngươi là một con người à? Trong mười hai quái kiệt, có tên nào là con người?

Tiểu Linh Ngư đưa mắt nhìn người này rồi nhìn sang người kia.

Tự nhiên, chàng phải kinh hãi, mà chàng cũng buồn cười vô cùng.

Buồn cười, chàng đâu dám cười ngay, bởi trong hai người có một thuộc về nhóm Thập Nhị Quái Kiệt.

Chàng đã nếm cái tư vị của mấy người trong Thập Nhi Quái Kiệt, dù có cái mật to như quả bưởi, chàng cũng phải ngán.

Chàng trố mắt, hỏi:

- Ngươi... ngươi là một nhân vật trong Thập Nhị Quái Kiệt?

Người có cái dáng vượn vươn mình lên, vẻ cao ngạo hiện lộ liền:

- Phải ta là Hiến Quả Thần Quân đây!

Tiểu Linh Ngư lùi lại mấy bước, chạm lưng vào vách động, chuyển mắt sang người kia:

- Còn... ngươi?

Người đó nhếch nụ cười thảm:

- Ngươi còn nhỏ tuổi quá, không thể biết cái danh hiệu của ta...

Y cũng nhóng lưng, ểnh ngực, mắt bắn tinh quang sáng rực, sửa cái dáng uy nghi rồi y tiếp:

- Mười bốn năm trước đây nói đến cái danh hiệu Phi Hoa Mãn Thiên Lạc Địa Vô Thanh Trầm Khinh Hồng, thì trong võ lâm chẳng một người nào không biết!

Hiến Quả Thần Quân cười hắc hắc:

- Cái danh hiệu đó hôi mùi thủm, không ngửi nổi, chỉ có chó mới ham, chứ người trong võ lâm làm gì để ý? Ngươi bất quá là một gã bảo tiêu tầm thường, chỉ nghe nói đến bọn Thập Nhị Quái Kiệt, chứ không cần thấy mặt cũng vắt chân lên cổ mà chạy loạn như chó hoang rồi!

Trầm Khinh Hồng cười lạnh:

- Thật vậy à? Thế tại sao ngươi cũng là một quái kiệt mà lại không lấy được của ta một phân bạc? Thế tại sao ngươi lại bị ta giam hãm tại đây suốt mười bốn năm dài, để ngày ngày nóng nảy bực tức chửi quỷ mắng ma?

Cả hai khích qua, kích lại, moi móc nhau, châm biếm nhau, cả hai dùng tất cả những ngôn ngữ hạ đẳng giao chuyền cho nhau.

Tiểu Linh Ngư ngồi đó mà nghe cả hai chửi nhau, chàng hết sức sững sờ.

Bây giờ chàng mới hiểu ra, tuy họ ở đây, chung một hang đá, nhưng họ không phải là bằng hữu.

Họ là hai kẻ thù.

Hai kẻ thù ở chung một hang đá, suốt mười bốn năm dài! Tiểu Linh Ngư tự hỏi chẳng biết họ làm sao mà chịu đựng nổi nhau từng ngày từng ngày, qua thời gian đó.

Hơn thế, chàng cũng tự hỏi họ làm thế nào mà sống được lâu như vậy, ở cái nơi biệt lập hẳn với trần gian.

Họ mắng nhau, họ lườm nhau, họ hờm hờm xuất thủ, như hai mũi tên đã nằm sẵn trong cái ổ đường dây cung kéo thẳng.

Nhưng, cuối cùng cơn bão đó chỉ nổi dậy trong chén nước.

Hiến Quả Thần Quân bật cười quái dị:

- Ngươi đừng quên, hiện tại có thêm tiểu quỷ, ta không còn sợ tịch mịch nữa rồi!

Giả như bây giờ ta giết ngươi, điều đó chẳng quan hệ gì đến ta, bởi cái xã hội nơi đây vẫn có hai người như thường!

Trầm Kinh Hồng lạnh lùng:

- Ngươi vì hận ta mà nói thế, vì quá hận mà không nghĩ đến cái cảnh của ngươi sau khi ta chết rồi! Ta chết đi, ngươi sẽ sống sót được bao lâu nữa chứ? Cho ngươi biết, ta chết rồi là trong một thời gian ngắn ngươi sẽ theo ta!

Tiểu Linh Ngư buột miệng thốt:

- Thì ra, hai người vì hận nhau, nên quyết sống, cố sống. Và cũng nhờ vậy mà hai người sống đến bây giờ!

Hiến Quả Thần Quân nghiến răng:

- Thập Nhị Quái Kiệt làm gì phải chết trước gã bảo tiêu.

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Trong mười bốn năm qua, các ngươi mắng nhau mà sống? Các ngươi đánh nhau cho đoạn tháng qua ngày?

Trầm Kinh Hồng nhún vai:

- Nếu không làm một cái gì, thì chẳng lẽ ngồi đếm từng giọt thời gian suốt mười bốn lần ba trăm sáu mươi ngày?

Hiến Quả Thần Quân cười nhẹ:

- Nếu chẳng có cái trò đùa đánh mắng đó, chắc ta buồn nản đến phải giết chết ngươi!

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Cái hận có hiệu lực làm sống người, vậy mà ta cứ tưởng cái hận là lý do của sự tương tàn, tương sát! Ngờ đâu nó là cái mầm dưỡng sanh cho hai ngươi, riêng của hai ngươi.

Chàng lại gật gù tiếp:

- Thật là một sự kiện ngoài chỗ tưởng tượng của ta! Bây giờ ta mới được nghe cái điều mà ta chắc chắn nếu không rơi xuống đây, chẳng bao giờ ta được nghe!

Trầm Khinh Hồng điềm nhiên:

- Cái tuổi của ngươi còn non quá, ngươi đã sống được bao nhiêu ngày đâu, tự nhiên sự hiểu biết của ngươi phải kém!

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- Nhưng tại sao hai ngươi không tìm cách thoát ly cái động quỷ này?

Hiến Quả Thần Quân hừ một tiếng:

- Nếu đã có cách đi được, thì ta làm gì chờ đợi suốt mười bốn năm dài, chờ ngươi xuống đây nhắc nhở?

Tiểu Linh Ngư cau mày:

- Đã vào đây được, hẳn các ngươi cũng phải ra được chứ? Thế các ngươi vào đây bằng cách nào, sao không theo cách đó mà ra?

Hiến Quả Thần Quân căm hận:

- Chỉ vì cái số bạc kia, ở tại đây, ta bức hắn phải xuống đây, chỉ chỗ chôn giấu cho ta. Ta lại không đủ tin hắn để cho hắn xuống trước, rồi ta xuống sau...

Tự nhiên lúc xuống phải nhờ dây thòng...

Thực ra, những lời của Hiến Quả Thần Quân không được rõ ràng ý nghĩa cho lắm.

Điều đó chẳng lạ gì, bởi suốt mười bốn năm, lão ta đâu có đối thoại với một người nào, ngoài cái việc chửi mắng nhau với Trầm Khinh Hồng?

Cho nên, lão phát ngôn hỗn loạn, không cần thứ tự, bất chấp ngôn từ bất hợp.

Một người nào khác nghe lão nói, hẳn không hiểu nổi, song Tiểu Linh Ngư hiểu được.

Chàng suy tư một chút lại hỏi:

- Lão kia là một tiêu sư, lão hộ tống một số vàng, ngươi bắt được cái tin đó, đón đường định cướp, không ngờ lão dùng kế kim thiền thoát xác, trước hết mang vàng bạc giấu đi một nơi, thành ra ngươi thất bại?

Hiến Quả Thần Quân nghiến răng:

- Ngươi nói đúng quá, đúng như ngươi đoán ra mẹ của hắn là một nữ nhân chứ chẳng phải nam nhân, còn cha của hắn là một nam nhân chứ chẳng phải nữ nhân!

Tiểu Linh Ngư bật cười ha hả:

- Lão cao mưu trí nhưng thấp võ công thành ra không cưỡng lại nổi sự bức bách của ngươi và cuối cùng thì lão đưa ngươi vào đây!

Trầm Khinh Hồng chen vào:

- Sự tình này có nhiều uẩn khúc, song đại khái là vậy đó.

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Hai ngươi dùng dây, cùng xuống một lượt. Lão kia trước, lão này sau. Hiến Quả đoạn hậu, là vì sợ bảo tiêu cắt dây...

Hiến Quả Thần Quân hừ một tiếng:

- Cái gã bảo tiêu thúi đó, việc gì mà hắn chẳng dám làm? Cho nên ta phải phòng bị. Mà, bất cứ ai cũng phòng bị như ta là cái chắc!

Tiểu Linh Ngư lại tiếp:

- Rồi sợi dây đó ở đâu? Sao các ngươi không theo đường dây trở lên bên trên?

Chẳng lẽ có một kẻ nào khác ở trên cắt đứt?

Hiến Quả Thần Quân nổi giận:

- Có ai đâu sẵn sàng như vậy mà làm cái trò đùa ác đó? Đến ma quỷ cũng không, nói chi là người!

Tiểu Linh Ngư cau mày:

- Thế đường dây đó ở đâu? Hay là tự nó thun lại, tự nó rút lên?

Hiến Quả Thần Quân nghiến răng như tiếng hai thớt cối xay:

- Xuống đến đây, ta thấy bạc thấy vàng, lòng mừng khấp khởi, ta quên tất cả, chỉ nhớ có vàng, có bạc thôi. Ngờ đâu, trong khi ta không chú ý, cái gã bảo tiêu thúi đó bật mồi lửa đốt đường dây.

Tiểu Linh Ngư suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ tay reo lên:

- Đúng rồi! Đường dây có tẩm nhựa cây, gặp lửa là bắt cháy liền, và cháy gấp.

Khi ngươi phát hiện ra sự tình, thì nó đã cháy lên cao quá, không còn làm sao kịp nữa!

Hiến Quả Thần Quân mắng lớn:

- Hắn là quỷ, đường dây cũng ma luôn! Lửa vừa bén, đường dây chỉ kêu một tiếng phực, cháy hết nửa phần rồi. Ta dù có cánh cũng chẳng bay theo dập tắt kịp!

Thật, ta không ngờ gã bảo tiêu là một con người thúi không ngửi nổi!

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Cái kế đó tuyệt diệu thật, ngươi làm sao tưởng được? Xem ra, lão ấy quyết tâm giam ngươi tại đây, chính lão cũng quyết làm bạn với ngươi ở đoạn đường về âm cảnh.

Nếu không vậy, khi nào lão đưa ngươi đến chỗ có chôn giấu bạc vàng thực sự? Ngươi thấy vàng, mê tít lên, không còn biết trời đất gì nữa!

Trầm Khinh Hồng thở dài:

- Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi mà suy nghiệm sự việc rất minh bạch như thế!

Ngươi đúng là một tri kỷ của ta! Thật vậy, lúc đó ta cố nghiĩ ra một địa phương nào đó, có thể nhốt chết y, nhốt cho y chết đói, chết khát, chết dần chết mòn! Nếu ta không dùng số bạc vàng kia làm mồi câu nhử, thì làm sao ta đưa y đến được một nơi lý tưởng như ở đây! Một nơi lý tưởng của ta!

Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Rồi, ngày lại ngày, các ngươi làm sao mà sống? Lấy gì ăn, lấy gì uống để chịu đựng mãi suốt mười bốn năm dài?

Hiến Quả Thần Quân đáp:

- Tự nhiên là nhờ ta...

Tiểu Linh Ngư cười lớn:

- Đúng rồi! Khỉ, có cái hiệu đặc biệt là Hiến Quả, mà ngươi là một Thần Quân của loài nhảy nhót, hái trái, dâng trái đó, đương nhiên ngươi có phương pháp sai khiến đàn khỉ tìm trái hiến dâng!

Giọng nói của chàng có cái chất mỉa mai, châm chọc, nhưng Hiến Quả Thần Quân không lấy làm điều, trái lại lão ta còn biểu lộ vẻ đắc ý.

Chàng cười lớn, lão cười lớn hơn:

- Cái tính khí của loài khỉ, trên đời này còn ai biết rõ hơn ta chứ? Ta cứ nhặt một hòn đá từ bên dưới quăng lên, là hàng chục, hàng trăm con hái trái từ bên trên quăng trả xuống.

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:

- Giả như thay vì hái trái, chúng lại nhặt đá quăng trả, thì các người phải làm thế nào?

Hiến Quả Thần Quân cười hắc hắc:

- Gành đá nhô cao, mặt đá nhẵn bóng, làm gì có đá cuội, đá hòn sẵn tầm tay cho chúng phản công?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

- Đúng! Đúng! Với lại, bọn khỉ hái trái còn dễ hơn làm cái việc nhặt đá, trái sẵn có trước mặt, khi nào chúng chạy đi xa tìm đá?

Chàng dừng một chút, rồi cau mày hỏi:

- Trái có đủ cho các ngươi ăn no sao?

Hiến Quả Thần Quân điềm nhiên:

- Trái chi chúng ăn được là bọn ta ăn được và trong hoàn cảnh này có ăn là sống, là may lắm rồi, còn lòng dạ nào đòi hỏi được ăn no, ngày ngày no?

Tiểu Linh Ngư nhìn thân thể gầy còm của họ, bật cười hì hì thốt:

- Điều đó, ta chỉ nhìn thoáng qua các ngươi, là hiểu ngay.

Hiến Quả Thần Quân nhe răng như khỉ, cười khẹt khẹt như khỉ, tiếp:

- Đừng đắc ý vội, tiểu tử. Suốt mười bốn năm qua, chúng ta không thấy một người! Ngươi là kẻ thứ nhất đó, nhưng rất tiếc cho ngươi, xuống đây rồi lại chẳng tìm lượm được một phúc hạnh nào, bởi chúng ta đâu có phúc hạnh ban tặng ngươi? Xuống đến đây, ngươi phải chịu đói chịu khát như bọn ta, điều đó không phải là thích thú, ta khuyên ngươi đừng đắc ý. Nói thì thế, chứ dù trái cây, dù nước uống có ít, có nhiều, chúng ta cũng chia phần cho ngươi đều đều, bọn ta sẽ không bỏ chết ngươi đâu.

Trầm Khinh Hồng hừ một tiếng:

- Lão nói gì mặc lão, ngươi chẳng nên quan tâm, có ta đây, lão muốn bỏ đói bỏ khát ngươi cũng chẳng được!

Tiểu Linh Ngư không gợi chuyện nữa. Chàng nhìn ra ngoài, mơ màng...

Hiếu Quả Thần Quân cười khanh khách:

- Từ nay chúng ta là những kẻ một nhà, rất có thể chúng ta sống sum họp tại đây năm, mười, hai mươi, năm mươi năm nữa, đã là người thân với nhau, chúng ta cũng không nên giấu tên họ nhau. Tên họ của bọn ta, ngươi đã biết rồi, còn tên họ của ngươi, hãy cho chúng ta biết đi.

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Giang Linh Ngư!

Hiến Quả Thần Quân lẩm nhẩm:

- Giang Linh Ngư!... Giang Linh Ngư!... Phải chi ngươi là một con cá thật sự! Có một con cá thì hay biết bao nhiêu! Cá ăn ngon nhất là cá hấp, cá nướng, cá chả... Nói cho cùng, ăn sống cũng ngon! Ta nhịn ăn cá suốt mười bốn năm rồi còn gì!

Lão nhắm mắt lại, mơ những món lão vừa kể, nước dãi nhễu ra từng giọt, từng giọt, chảy xuống hai bên mép.

Trầm Khinh Hồng lạnh lùng thốt:

- Bây giờ thì ngươi mới nhận thức là một con cá có giá trị hơn cả số vàng, số bạc kia!

Hiến Quả Thần Quân thở dài:

- Hiện trong giờ phút này, tại nơi đây dù cho ai có là chủ nhân tất cả ngọc ngà, châu báu, vàng bạc trên thế gian, cũng chẳng đánh đổi được một con cá, cá sống thôi, chứ đừng nói cá chín, có ướp gia vị đàng hoàng!

Trầm Khinh Hồng cười lạnh:

- Nếu ngươi biết cái đạo lý đó sớm hơn thì đâu đến đỗi phải nằm đây suốt mười bốn năm dài?

Bỗng Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Số bạc vàng đó, hiện ở đâu?

Trầm Khinh Hồng hỏi:

- Ngươi muốn xem?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

- Ngọc ngà, châu báu, bạc vàng là vật mà người đời xem rất trọng, trọng hơn cả sanh mạng của con người, thì thiết tưởng cũng nên nhìn qua một chút, cũng chẳng sao!

Trầm Khinh Hồng thản nhiên:

- Ngươi muốn xem, cứ theo ta đây mà xem Hiến Quả Thần Quân hét:

- Tất cả là của ta, ta làm chủ, ta có quyền hưởng dụng. Ngươi chạm tay vào đó là mất mạng với ta.

Lão trợn mắt, lão phồng mồm, hét la một lúc rồi bật cười, tiếp:

- Cho Giang Linh Ngư xem qua một chút cũng chẳng hại gì, cho Giang Linh Ngư biết ta cũng là một tay đại phú hộ như ai!

Chính lão bước vào bóng tối, lôi ra hai chiếc rương.

Rương bằng sắt, bên ngoài sét rỉ, sắc ngã màu đen, trông như những vật phế thải.

Nhưng, khi mở ra bên trong rương nhiều tia sáng bắn ra chóa mắt.

Những tia sáng đó, đặc biệt hơn mọi thứ tia sáng trên đời, những tia sáng tự nhiên của vật!

Bình sanh, Tiểu Linh Ngư chưa từng thấy một khối lượng châu báu nào nhiều như vậy.

Hiến Quả Thần Quân lộ hẳn vẻ say mê, mắt hí lại, miệng cười tít cười nhỏ, rồi cười to, cuối cùng phát cười lên cuồng dại, cười một lúc, thốt:

- Giang Linh Ngư! Tiểu Linh Ngư!... Ngươi thấy chưa, tất cả đều là của ta! Ta làm chủ! Ha ha... Ta chỉ tặng ngươi một phần ngàn thôi là ngươi thừa sống sung sướng trọn đời!

Tiểu Linh Ngư khi nào lại lưu ý đến lão. Chàng nhìn những báu vật đó, xuất thần.

Lâu lắm, chàng buột miệng thở dài:

- Rất tiếc! Rất tiếc!

Hiến Quả Thần Quân cũng thở dài:

- Có một số châu báu ngang với kho tàng của một vị quốc chủ, thế mà chẳng có chỗ dùng! Chẳng làm sao dùng được! Đến cái việc đổi lấy một con cá sống cũng không được! Còn gì đáng tiếc hơn!

Tiểu Linh Ngư cười lạnh:

- Không! Cái ý của ta chẳng phải vậy đây. Ta tiếc vì một lý do khác!

Hiến Quả Thân Quân trừng mắt:

- Không tiếc vì thế, thì tiếc vì sao?

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:

- Ta tiếc vì hai ngươi gặp ta quá muộn!

Hiến Quả Thần Quân giật mình:

- Giả như ta gặp ngươi sớm thì sao?

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Nếu các ngươi gặp ta, sớm hơn một năm thôi, thì giờ đây các ngươi sung sung sướng sướng ở cái cõi trần đầy hoan lạc rồi! Các ngươi đã tiêu dao ngày này qua ngày khác, các ngươi đã hưởng trọn một năm kỳ thú, không thiếu một phút, một giây! Nếu các ngươi gặp ta sớm hơn mười năm thì các ngươi đã hưởng trọn kỳ thú suốt mười năm, không thiếu một giây, một phút!

Nếu Hiến Quả Thần Quân và Trầm Khinh Hồng gặp chàng sớm mười năm!

Nghĩa là lúc chàng vừa tròn bốn tuổi!

Và, dù chàng chỉ được bốn tuổi, chàng cũng có thể giúp cho họ hưởng lạc thú nhân sanh, giúp họ thoát khỏi cảnh tự giam mình trong tuyệt lộ!

Thế mà Hiến Quả Thần Quân không thấy cái vô lý quá mỉa mai đó.

Lão chớp chớp mắt, hỏi qua hơi thở gấp:

- Ngươi...

Tiểu Linh Ngư buông gọn:

- Nếu các ngươi gặp ta sớm, thì ta đã đưa các ngươi ra khỏi nơi này từ lâu!

Hiến Quả Thần Quân lùi lại ba bước, trừng mắt nhìn chàng. Lão nhìn sững, lần này thì mắt không chớp, đôi mắt đó như bị một cái gì ở Tiểu Linh Ngư thu quá mạnh.

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Ngươi không tin?

Bỗng, Hiến Quả Thần Quân bật cười ha hả, cười một lúc, mới thốt:

- Cứu bọn ta thoát khỏi nơi này? Ngươi có điên không?

Lão chụp tay Trầm Khinh Hồng, cười lớn hơn, cười hết sức mình rồi tiếp:

- Ngươi nghe hắn nói đấy chứ? Hắn có cách cứu chúng ta thoát khỏi cái hang quỷ này! Nếu hắn không là kẻ điên, thì hắn là người chi? Hắn có thiên năng, vạn năng? Hắn tự cho mình là thần thánh, tiên phật, có thừa nhiệm mầu, ban bố cho nhân loại!

Trầm Khinh Hồng nhìn Tiểu Linh Ngư, nhận ra ánh mắt của chàng sáng quá, đôi mắt trong quá, đôi mắt biểu hiện một cơ trí linh mẫn phi thường.

Y lại nhận luôn nét cười ẩn ước nơi khóe miệng Tiểu Linh Ngư, niềm tự tin hiện lộ rõ rệt.

Y gằn từng tiếng:

- Biết đâu hắn chẳng có phương pháp!

Hiến Quả Thần Quân kêu lên:

- Ngươi... ngươi tin được hắn? Ngươi tin nổi tiểu quỷ à?

Trầm Khinh Hồng lạnh lùng:

- Ta không thấy cái lý do khiến hắn lừa chúng ta!

Hiến Quả Thần Quân kêu lớn:

- Nhưng ở đây, lên chẳng đụng trời, xuống chẳng đụng đất, gọi trời, trời chẳng nghe, gọi đất, đất chẳng đáp, hai chúng ta đã tìm suốt mười mấy năm rồi, mà không ra một phương pháp nào, tiểu quỷ làm sao vừa xuống đây là nghĩ ngay ra được phương pháp trở lên?

Tiểu Linh Ngư ngẩng cao mặt:

- Điều đó chẳng lạ gì, bởi cái óc của các hạ không giống với cái óc của tại hạ!

Chàng lại giở xảo ngữ giang hồ, đối thoại với Hiến Quả Thần Quân để cho sự tình nghiêm trọng hơn.

Hiến Quả Thần Quân nổi giận:

- Ngươi cho rằng ta ngu? Ngươi khôn? Khôn hơn ta?

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Tại hạ nào dám có ý đó? Bất quá, tại hạ nghĩ ra được lắm điều mà các hạ không nghĩ nổi, có vậy thôi, chứ có bảo rằng tại hạ khôn hơn các hạ, thì khi nào tại hạ lại dám bảo như vậy!

Hiến Quả Thần Quân dậm chân:

- Câm! Câm!

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:

- Đừng nổi nóng chứ các hạ! Thật ra, bộ óc của các hạ không đến nỗi vô dụng, song bộ óc của tại hạ thì trong vòng trời đất ngày nay, chắc chắn là chẳng có một cái thứ hai đó.

Hiến Quả Thần Quân hét:

- Được! Được! Ta không tranh biện với ngươi nữa. Ngươi cứ nói cho bọn ta nghe phương pháp của ngươi, nếu chỉ bịa để đùa bọn ta, thì ngươi đừng hòng sống sót với ta đây.

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:

- Giả như ta có phương pháp thực sự?

Hiến Quả Thần Quân cao giọng:

- Thì ta sẽ gọi ngươi là cha, là tiên tổ, ta sẽ luôn luôn chìu ngươi, ngươi được quyền sai khiến ta làm bất cứ việc gì!

Tiểu Linh Ngư khoát tay:

- Quá đáng! Quá đáng! Tại hạ đâu dám nhận cái vinh hạnh đó! Có một đứa con, đứa cháu như các hạ, thú thật tại hạ ngán lắm!

Đoạn, chàng tiếp:

- Tuy nhiên, nếu các hạ có can đảm, thì hãy đánh cuộc với tại hạ.

Hiến Quả Thần Quân hừ một tiếng:

- Đánh cuộc như thế nào?

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Về phần tại hạ, nếu trong vòng ba tháng trở lại đây, tại hạ không có cách đưa các hạ ra khỏi nơi này thì các hạ được quyền chặt đầu tại hạ.

Hiến Quả Thần Quân bật cười vang:

- Ba tháng? Ngươi có điên mới dám quả quyết như vậy, dù cho là ba năm, ngươi cũng chẳng...

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

- Làm gì phải đến ba năm? Chỉ cần ba tháng thôi, trong ba tháng đó, tại hạ sẽ có cách đưa các hạ ra khỏi động này. Không được, là tại hạ đứt đầu, còn được các hạ sẽ tính sao?

Hiến Quả Thần Quân vẫn không tin, lại hừ một tiếng:

- Ta có đứt tám cái đầu cũng dám đánh cuộc với ngươi!

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Mang một chiếc đầu của các hạ, tại hạ thấy vướng bận lắm rồi, huống hồ là tám cái? Mà mang đi để làm gì? Cho Lý Đại Chủy, lão ấy cũng chê, chẳng xơi, thế thì tại hạ nhấy lấy làm chi cái đầu vô dụng?

Hiến Quả Thần Quân toan nói gì đó, Tiểu Linh Ngư khoát tay ngăn chận:

- Giả như các hạ thua cuộc, tại hạ chỉ cần các hạ nhảy quanh vài vòng thôi, nhảy cho tại hạ xem, cho vui mắt một lúc thôi.

Hiến Quả Thần Quân nhảy dựng lên như giẫm phải than hồng.

Lão hét:

- Được! Được! Tiểu quỷ chọc tức ta! Cũng được. Ta bằng lòng đó, nếu ta thua cuộc, ngươi bảo làm gì ta làm y như vậy. Nếu ta thắng cuộc, nhất định là ta chặt đầu ngươi!

Tiểu Linh Ngư cao giọng:

- Thế là chúng ta thỏa thuận rồi đấy nhé!

Hiến Quả Thần Quân hét:

- Đúng vậy.

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Tại hạ cần phải nói trước, là vô luận tại hạ dùng phương pháp nào, các hạ cũng không được bài bác, chỉ trích, phải để cho tại hạ tự do hành động, miễn là cuối cùng đưa các hạ ra khỏi động đá này thì thôi. Các hạ nghe chứ?

Hiến Quả Thần Quân hầm hừ:

- Ta cho ngươi tự do hành động!

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

- Thế là cuộc đánh cá bắt đầu từ đây Liền theo đó, chàng chụp một viên ngọc phỉ thúy rất lớn quăng ra ngoài cửa động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui