Đêm mùa hè, trong phòng oi bức, thế nhưng bên ngoài lại đêm lạnh như nước. Lữ Thiệu Đình không ngừng nói với chính mình, hắn chỉ đến xem Phương Quân Dao đọc sách, sợ nàng có thắc mắc gì không ai giải thích, nên hắn lại đây thăm nàng. Dù sao hai người thành thân cũng đã một năm, hắn là phu quân của nàng, tự nhiên phải quan tâm nàng. Huống chi trời nóng, muỗi hung, cũng sợ nàng bị muỗi đốt, riêng mang một ít trầm hương lại đây đuổi muỗi —— đúng, hắn là lại đây tặng trầm hương, không có ý gì khác.
Trong phòng có đèn, khi Lữ Thiệu Đình vừa đến gần, thấy nàng đọc sách dưới đèn, trông cực kỳ chuyên chú. Vốn tưởng rằng tâm tính nàng không thể nào trầm tĩnh, không nghĩ tới nàng vẫn có thể đọc sách, khó trách ngày đó có thể lý luận đối đáp lại Cổ Sinh.
Đôi mắt đẹp rủ xuống, nàng chuyên chú đọc sách, dáng vẻ trông thật sự rất nhiệt tình, khiến cho hắn – kẻ gần đây không đem tâm tư đặt trên sách vở cảm thấy hổ thẹn.. Trên người nàng khoác áo khoác, ánh nến trên bàn chiếu vào nàng – làm cho đường cong xinh đẹp trên cơ thể nàng lung linh . . . . . Ngực Lữ Thiệu Đình phập phồng kinh hoàng.
Làm cái gì khẩn trương như vậy? Cũng không phải nửa đêm yêu đương vụng trộm! Quân Dao là thê tử của hắn, hắn là phu quân của nàng, vì nàng tặng trầm hương xua đuổi muỗi!
Lữ Thiệu Đình không ngừng nhắc nhở chính mình, lại không biết khi hắn liên tục hít sâu thở ra, đã làm cho trong phòng Phương Quân Dao biết hắn đến đây.
Nghe tiếng đập cửa, Phương Quân Dao cố tình kinh ngạc: “Là ai?”
“Là ta, Lữ Thiệu Đình, ta mang trầm hương tới.” Thật đúng là quan lớn tặng quà tiểu thương.
“A, Thiệu Đình ca. Mời vào.” Nàng mê hoặc nghênh đón hắn.
“Trầm hương này tặng nàng để xua muỗi.” Lữ Thiệu Đình đem đồ trong tay giao cho nàng, sau đó thuận thế ngồi xuống.
” Đọc sách?” Hắn hỏi.
“Không có gì. Trời nóng, ngủ không được, nên xem một ít tranh sách để giải buồn, không nghĩ tới càng xem lại càng nóng.” Bàn tay nhỏ bé của nàng cố tình quạt quạt gió.
“Ta giúp nàng quạt gió.” Hắn lập tức cầm quạt trong tay đứng ở phía sau nàng, giúp nàng quạt gió. Cây quạt này là vài ngày trước đó tổng quản Tô phủ Tạ Cảnh Dương thấy hắn thích nên sau khi quay về Hấp huyện, riêng dặn dò người làm cái khác, mặc dù thứ đang dùng không phải là Kính Diện Tiên mà lân trước nhìn thấy, nhưng cũng là Kim Hoa Tiên hiếm thấy, sau khi làm xong, lập tức sai người đưa tới cho hắn.
“Cám ơn Thiệu Đình ca.” Phương Quân Dao dịu dàng cười cười với hắn, nụ cười này lại làm cho hắn mất hồn.
Đứng ở phía sau mỹ nhân, nhìn thấy ánh sáng óng ánh trên mái tóc đen bóng xoã sau lưng nàng, bay bay giống như thác nước, khuôn mặt thanh tú đã không còn khí thế hoang dã như trước đây nữa, môi đỏ mọng ướt át, đôi mắt đẹp lưu chuyển, ngón tay thon dài không ngừng lật qua lật lại tập tranh, than thể dưới lớp quần áo mỏng manh kia ——
Nghĩ đến đây, hắn không thể ngờ. . . . . . không thể ngờ lại …cương cứng !
Lữ Thiệu Đình quẫn bách đến đỏ mặt, bắt buộc chính mình dời đi lực chú ý. Đúng rồi, nhìn xem Quân Dao đang xem sách gì đi, những đạo lý thánh nhân này có thể trợ giúp hắn hồi phục bình thường ——
Hắn đứng ở phía sau nàng, theo tầm mắt của nàng nhìn đến quyển sách nằm trên bàn, không xem thì không có việc gì, vừa nhìn thấy đã làm hắn phun hỏa!
“Quân Dao! Tập tranh này… là gì vậy?!” Cây quạt hắn đang cầm rơi xuống đất, kinh hãi kêu lên.
Phương Quân Dao quay đầu đối mặt hắn, “Tập tranh gọi là ‘hoa doanh cẩm trận’ a. Có cái gì không đúng sao không?”
“Đây. . . . . . Đây là dâm thư a! Nữ nhân sao có thể xem!” Hắn rút lui từng bước, nghĩ muốn rời xa tập tranh kia.
“Ta không thể xem sao? Kỳ quái, trên đây cũng không có nói là nữ nhân không thể xem a….. Trước đó vài ngày, ta nhìn thấy nó là bản họa in màu, xinh tuyệt vời, liền mua đem về. Nếu ta không thể xem, vậy. . . . . . Thiệu Đình ca, huynh giúp ta xem, sau đó nói lại cho ta biết bên trong có cái gì là được rồi.” Nàng cố tình ra vẻ vô tội.
‘Hoa doanh cẩm trận’ do năm loại màu sắc in nên, là bản họa tranh màu phổ biến của Đông cung đồ. Lữ Thiệu Đình là người đọc sách biết có tập tranh Đông cung này, nhưng không mua, trước đó vài ngày có người mang theo một bộ đến thư viện, để cho nhiều người cùng thưởng thức chung, không nghĩ tới đã bị bọn họ lấy “đứng đầu vạn ác dâm” (Trong vạn điều ác, dâm là đứng đầu) là điều cấm nghiêm khắc cự tuyệt, cũng nghiêm phạt, cấm người đó ba ngày không được vào thư viện.
Tại sao vào lúc này trong nhà mình lại có bộ sách này chứ! Chẳng may bị Cổ Sinh bọn họ nhìn thấy, bảo Lữ Thiệu Đình hắn như thế nào làm người? ! Huống chi lại là Phương Quân Dao mua về. . . . . . Một nữ nhân lại mua loại tranh sách này,truyền đi ra ngoài mặt mũi Lữ Thiệu Đình hắn phải dấu ở đâu đây. Hắn chính là phần tử trí thức mạnh mẽ tuyên dương Lý học của Đại Tống a!
“Đây là dâm thư a! Quân Dao, nhanh chóng vứt bỏ nó đi, về sau không được phép xem nữa.”
“Không được! Cái này xem cũng hay lắm mà. Thiệu Đình ca, huynh xem … tư thế này, có vẻ hay nha.” Nàng đem một bức đông cung đồ hình nữ nhân mở lớn hai chân đưa tới trước mặt hắn.
“Ta không thể nhìn!” Lữ Thiệu Đình mặt mũi đỏ bừng, vội vàng lấy tay che mắt.
“Thiệu Đình ca —— xem một chút đi mà!” Nàng kéo tay đang che mắt của hắn ra, mạnh mẽ mang quyển sách đưa tới trước mắt hắn.
“Không cần! Dừng tay! Không được như vậy!” Một nam nhân tuấn tú nhã nhặn đỏ mặt phất tay né tránh, không thể nói được có bao nhiêu mê người.
Phương Quân Dao còn lâu mới chịu bỏ qua cơ hội tốt để trêu đùa hắn. Rõ ràng thích nàng, còn dùng mấy câu “đứng đầu vạn ác dâm” trói chặt chính mình. . . . . . Nàng không tin hắn không thích chuyện giữa nam và nữ, tối nay nàng nhất định phải thử hắn xem!
Phương Quân Dao càng thêm cố gắng đem quyển sách đưa tới trước mắt đang nhắm chặt của hắn, hắn trốn, nàng đuổi, trong phòng thật sự náo nhiệt.
Trong lúc hai người giằng co, do không cẩn thận, áo khoác Phương Quân Dao bị tuột xuống hơn phân nửa, lộ ra cái yếm bên trong, Lữ Thiệu Đình nhìn thấy, giống như bị người khác hút sạch không khí, cả người ngây dại.
Nó là chiếc áo lót được làm bằng vài sa mỏng như cánh ve, căn bản không thể nào che được thân hình đầy đặn lả lướt, trái lại có cảm giác mông mông lung lung khiêu khích người. Nhất là hai nụ hoa dán vào vải sa mỏng manh, dáng vẻ được miêu tả sinh động. . . . . .
Thật sự là không còn thể thống gì!
Hắn nghĩ muốn giúp nàng kéo áo khoác lại, che dấu cảnh xuân lộ ra, nhưng vô cùng kinh ngạc khi phát giác mình đã đem nàng đặt ở dưới thân, điên cuồng hôn nàng?
“Thiệu Đình ca. . . . . . Đừng. . . . . .” Phương Quân Dao cố tình ra vẻ kháng cự .
“Tiểu Dao nhi, ta sẽ không làm tổn thương nàng. . . . . .” Ngôn ngữ mơ hồ không rõ từ trong miệng hắn thốt ra, bàn tay to ở trên ngực nàng vuốt ve, áo lót bằng vải sa mỏng manh bị kéo xuống hơn phân nửa.
“Thiệu Đình ca, huynh không phải nói ‘đứng đầu vạn ác dâm’ sao? Chúng ta như vậy không thể a, mau dừng tay lại!” Phương Quân Dao đẩy hắn.
Nàng nghĩ muốn trêu cợt hắn đến đây thì tốt rồi, nhìn dáng vẻ mặt đỏ tới mang tai của hắn, thật sự rất là đáng thương nha. Tìm chỗ khoan dung độ lượng, lần này nàng buông tha hắn trước, lần sau hắn lại dám chọc nàng tức giận, cũng sẽ không dễ dàng buông tha hắn như thế.
“Thiệu Đình ca!” Nàng thấy dáng vẻ của hắn là lạ, lại hô một tiếng.
Lữ Thiệu Đình sửng sốt một chút, dường như thanh tỉnh một chút. Đúng vậy, hắn làm sao vậy? Mau đứng lên, rời khỏi người nàng! Hắn thúc giục chính mình.
“A! Thiệu Đình ca, không cần cởi vạt áo của ta a——” Phương Quân Dao thét chói tai. Hắn cư nhiên kéo áo khoác che phân nửa người nànglàm lộ ra quần lót cũng làm bằng vải sa mỏng như cánh ve!
Màu hồng nhạt của vải sa mỏng làm cho cặp chân tuyết trắng càng thêm mê người, còn có bụi rậm mềm mại như tơ giữa hai chân. . . . . . Trời ạ! Cả đầu hắn như bị nham thạch nóng chảy bùng nổ, nóng hừng hực, một cỗ khí nóng từ hạ thân xông lên.
Sao lại thế này? Thân thể hắn không còn thuộc về chính hắn nữa, tay. . . . . . Tay tự nhiên chính nó động?
Lữ Thiệu Đình nhìn tay mình xé rách cái yếm sa màu hồng nhạt ném xuống, tay kia thì đi xuống phía dưới, cách một lớp vải sa mỏng xâm phạm tiểu huyệt khẩu. Hắn ấn vào khe hở hẹp của hoa huyệt, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa hạt trân châu nhỏ đang bị đóa hoa bao quanh, chất dịch trong suốt theo miệng tiều huyệt chảy ra, thấm ướt sa mỏng, sa mỏng hoàn toàn dán chặt vào nơi nữ tính riêng tư, đóa hoa run rẩy đỏ bừng, thật sự là một bức tranh cực kỳ dâm đãng.
Hắn không khỏi muốn dùng phân thân nam tính của mình thử một chút sự mềm mại của nơi đó, tay tự động giúp hắn cởi bỏ áo bào trắng trên người xuống, thân thể hắn trần trụi, nhìn thấy hạ thân của mình đã hoàn toàn cứng rắn sừng sững, tay lại tự động áp chế hai đùi tuyết trắng hướng về phía hai sườn. Hắn di chuyển thân thể về phía trước, gậy sắt đặt trước huyệt khẩu non mềm được che đậy bởi sa mỏng ẩm ướt, đóa hoa ngay chân thấm ướt một mảng.
Hắn đẩy vật cương cứng của mình, làm cho nó cách sa mỏng tiếp xúc cùng hoa huyệt non mềm, tay lại tự động cầm hạ thân cứng rắn, dùng nó khiêu khích lối vào đoá hoa và tiểu trân châu khiến chúng yếu ớt khẽ run, miệng tiểu huyệt chảy ra càng nhiều chất dịch. . . . . . Nàng đúng là tiểu yêu tình mê người mà! Luôn làm cho trong lòng hắn ngứa ngáy, bây giờ nàng chạy không thoát đâu!
“Không —— mau dừng tay lại! Thiệu Đình ca, ta là đùa với ngươi, ta chỉ muốn chứng minh ‘đứng đầu vạn ác dâm’ đều là những lời nói vô vị nguỵ quân tử gạt người thôi. . . . . . Huynh đừng như vậy, mau dừng tay lại a!”
Hắn lại nghe thấy nàng mắng cái gì mà ngụy quân tử. Đứng đầu vạn ác dâm! Đúng vậy, câu này nói đúng cực kỳ! Nhưng hắn hiện tại đang làm cái gì?
Tay hắn lại tự động xé rách quần lót bằng sa mỏng, nơi nữ tính riêng tư hoàn toàn hiện ra ở trước mắt —— đây là nơi làm kẻ khác mất hồn phóng đãng! Mắt hắn đỏ lên, chớp cũng không chớp nhìn thẳng trừng trừng vào nơi thần bí kia, con ngươi đen nháy mắt thâm trầm, càng thêm sâu không thấy đáy.
“Đừng! Thiệu Đình ca, không nên nhìn! A. . . . . .” Phương Quân Dao hô hấp dồn dập, nàng cảm giác được Lữ Thiệu Đình dùng ánh mắt nóng rực âu yếm nơi riêng tư của nàng, loại cảm giác này làm cho nàng không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ.
“A. . . . . . Thiệu Đình ca, đừng mà, ta chỉ là đùa giỡn thôi!”
Nàng chịu không nổi, thân thể giống như si mê dưới sự vuốt ve của Lữ Thiệu Đình càng ngày càng nóng. Vốn tưởng rằng sau khi hắn nghe thấy nàng nói những chuẩn mực đạo đức sẽ tự động dừng tay, không nghĩ tới hắn chẳng những không dừng tay, ngược lại còn xé hết toàn bộ sa mỏng trên người nàng, ý đồ vô cùng rõ ràng —— hắn muốn nàng!
Việc này cũng không nằm trong kế hoạch của nàng, Phương Quân Dao có điểm luống cuống, liều mình vặn vẹo thân thể, muốn từ hắn dưới thân đào thoát, không nghĩ tới lại làm rơi tập tranh sách ‘hoa doanh cẩm trận’ xuống dưới giường, rơi đầy mặt đất, cả phòng đều là hình ảnh nam nữ đang quấn lấy nhau, giống như chuyện mà nàng và hắn đang làm.
Van xin ta! Nàng lại một lần nữa van xin ta? Giống như đêm đông lấn trước sao? Nàng luôn tham lam của ta cho. . . . . . Cũng thế! Ai bảo ta sủng nàng chứ? Tiểu Dao nhi, vi phu sủng ái nàng thật nhiều, nàng có biết hay không? Nàng bảo ta cho, ta tự nhiên sẽ không keo kiệt!
Lữ Thiệu Đình cúi đầu nhìn thấy gậy sắt nóng rực cứng rắn đã vươn thẳng cực đại, từng chút từng chút đẩy mạnh vào tiểu huyệt chật hẹp, bắt buộc nơi nhỏ xinh của nàng dung nạp phân thân cực lớn của hắn, chôn vừa sâu lại vừa trầm.
Tiểu Dao nhi, vi phu cho nàng một chút cũng không giữ lại a, nàng có cao hứng không?
“A. . . . . . Đau! Chậm một chút, Thiệu Đình ca, huynh quá lớn. . . . . . Đau! Chậm một chút a. . . . . .” Phương Quân Dao không nghĩ tới hắn lại có thể dùng sức mạnh giữ lấy nàng, nhưng nàng càng không nghĩ tới chính là —— đau!
Người ta không phải nói lần thứ hai sẽ không đau sao không? Tại sao. . . . . . Nàng vẫn lđau đến như thế?
Tiểu huyệt nhỏ hẹp bị hắn to lớn xâm nhập, làm cho người chỉ có một lần kinh nghiệm như Phương Quân Dao đau đến khóe mắt phiếm lệ.
Lữ Thiệu Đình thối! Bất quá là chỉ cùng ngươi chơi đùa một chút thôi mà, ngươi xem như thật, bắt buộc ta giao hoan. . . . . . Ta chán ghét ngươi! Chán ghét chán ghét chán ghét!
“Chán ghét! Chán ghét muốn chết. . . . . . ưm. . . . . .” Miệng của nàng bị đôi môi của hắn che lấp lại.
Không cho phép nói chán ghét, tiểu Dao nhi, lời này không nên phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của nàng. Cái miệng nhỏ nhắn này chỉ thích hợp ngâm nga rên rỉ mượt mà như nhung mà thôi…. Ngoan, kêu thêm một tiếng nữa cho vi phu nghe một chút, vi phu sẽ cố gắng yêu thương nàng a!
“A. . . . . .” Phương Quân Dao bật phát ra tiếng rên rỉ.
Đúng! Đúng là như vậy! Kêu cho ta nghe, tiểu mỹ nhân!
“A. . . . . . Không. . . . . . Thiệu Đình ca, chậm một chút. . . . . . Ta. . . . . . Ta chịu không nổi. . . . . .” Nàng điên cuồng lắc đầu, giọng nói nỉ non run rẩy.
Hắn di chuyển nhanh như vậy, nàng sắp. . . . . . A! Không được. . . . . . Trong đầu trống rỗng. . . . . .
“A ——” Nàng thét lên một tiếng chói tai, chìm đắm trên đỉnh núi khoái lạc.
Nháy mắt thân hình đã hoàn toàn mất đi khí lực, nàng kiều diễm yếu ớt nằm trên chăn đệm.
Không được nha! Tiểu mỹ nhân, vi phu còn không có nghe nàng kêu đủ! Không thể cứ như vậy bỏ vi phu mà đi a, tiểu Dao nhi!
Lữ Thiệu Đình xoay thân thể nàng lại, khiến cho cặp mông sắn chắc của nàng nhô cao lên, nửa người trên nằm úp sấp quỳ gối trên áo ngủ gấm mềm mại, lại từ phía sau tiến nhập nàng. Hoa huyệt đỏ au vì cao trào lúc nãy vẫn còn run rẩy không thôi, lại bị phân than to lớn tiến vào, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa kích thích. Phương Quân Dao lại bị một trận kịch liệt này đánh thức, nhận lấy lần yêu thương thứ hai của hắn.
“A! Thiệu Đình ca. . . . . . ưmmm. . . . . .” Nàng không được! Nàng thật muốn ngủ. . . . . . Nhưng nam nhân phía sau không cho nàng ngủ!
Tiểu mỹ nhâni, chính là như vậy, tiếp tục kêu, ta muốn nghe thấy cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu kia không ngừng gọi tên ta —— chỉ có thể gọi một mình ta —— chỉ có thể gọi một mình ta!
“Thiệu Đình ca. . . . . . Buông tha ta. . . . . . Ta rất muốn ngủ. . . . . .” Phương Quân Dao mơ mơ màng màng nằm úp sấp quỳ gối trên giường, tùy ý Lữ Thiệu Đình bài bố. Nàng không dám trêu cợt hắn nữa, cũng không muốn cùng hắn tranh luận về bộ Lý học, Đạo học cổ hủ gì đó, nàng chỉ muốn ngủ!
Khoái cảm nóng bỏng không ngừng từ phía sau khuếch tán, tinh tế kéo dài đến từng dây thần kinh trên đầu, làm cho nàng không thể nào an ổn mà ngủ.
Nàng không bao giờ … để ý đến Lý học đồ bỏ kia nữa . . . . . .
Thật sự! Nàng chỉ muốn ngủ. . . . . .