"Nè! Ngươi có nghe nói chưa, trước đó vài ngày bắt được thủ lĩnh cường đạo, thì ra là một nữ nhân đó! Nhưng thân hình nàng gầy đét, khô quắt, không ngực không mông, y hệt nam nhân, không thể tưởng được… Hắc hắc hắc!" Một tên binh lính hạ lưu cười khan vài tiếng.
"Không nghĩ tới Đại tướng quân của chúng ta lại có hứng thú với loại nữ nhân này, mấy ngày liên tiếp không bước chân ra khỏi cửa phòng nha." Một binh lính khác vừa nói mắt vừa lộ ra tia nhìn dâm đãng.
"Trước đây ta còn nghe nói thật ra Vệ tướng quân thích người đồng giới, tên nữ tặc kia bởi vì có thân hình giống nam nhân nên mới có thể được tướng quân coi trọng!" Một binh lính quê mùa suy đoán.
"Không thể tưởng được Vệ tướng quân anh dũng của chúng ta cũng yêu thích loại này… Bề ngoài ngài ấy tuấn mỹ không ai sánh được, có rất nhiều cô nương thích ngài ấy nha! Xem ra những cô nương này phải thất vọng rồi…"
"Cái gì? Tướng quân thích nam nhân thật sao?" Binh lính bu sát vào nhau đN nói chuyện phiếm.
"Ai, ngươi không biết sao? Ta nói cho ngươi nghe nè, chính là vài năm trước, tướng quân ôm một cậu thiếu niên môi hồng răng trắng ngủ, vô tình bị hạ nhân xông vào nhìn thấy, tin tức mới bị lộ ra ngoài."
"Thì ra là thế! Khó trách bên cạnh tướng quân không có nữ nhân, cũng không gọi kỹ nữ đến hầu. Mọi người còn tưởng rằng ngài ấy giữ mình trong sạch đến mức ấy, té ra ngài ấy thích nam nhân!" Binh lính tự cho kết luận của mình là đúng.
Một đám người ở bên ngoài quân doanh tụm năm tụm ba bàn tán về những tin đồn mà mình nghe được…
Lương Đông Ân ngủ một mạch đến ba ngày.
Đến ngày thứ ba, Vệ Đình Long lay cũng lay không tỉnh nàng, hôn cũng hôn không tỉnh nàng, không thể tiếp tục nhịn được nữa, cuối cùng cầm lấy chén trà tạt lên mặt nàng.
Á! Ai vậy? Quấy rầy mộng đẹp của người ta…
Trong lòng Lương Đông Ân nói thầm, tâm không cam tình không nguyện kêu lên một tiếng khó chịu.
Rốt cục nàng cũng tỉnh!
Mở ra đôi mắt còn lim dim ngái ngủ, nước trà từ trên mặt nàng chảy xuống, vẻ mặt nàng không chút thay đổi nhìn nam nhân trước mắt đang rống to.
"Lương Đông Ân! Làm gì có tù binh nào giống như ngươi ăn ngon ngủ ngon như vậy? Cứ như là đang ở trong nhà mình!"
Nàng dụi dụi mắt, vươn lưỡi liếm một chút nước trà trên mặt… Ưm! Trà ngon!
Ai ngờ động tác vô tình này của nàng lại khiến cho Vệ Đình Long miệng khô lưỡi khô, cái chày giữa hai chân lại cứng r
"Sai, ta chưa từng được ngủ yên ổn như vậy." Nàng thư giãn gân cốt một chút, phát hiện thân mình vẫn còn truyền ra đau đớn, nhưng vết thương trên vai và vết thương trên tay đã tốt hơn nhiều.
Thân thể của nàng vẫn còn trần trụi như cũ.
Nhìn thấy bộ dáng bình thản ung dung, tuyệt không lo lắng của nàng, Vệ Đình Long có chút tức giận. Nàng ít nhất hẳn là nên giống như những nữ tử bình thường, la khóc một chút, run rẩy cầu xin tha thứ này nọ, nhưng nàng không có, ngược lại còn ngủ rất ngon. Ngay cả khi hắn đoạt đi đêm đầu tiên của nàng, nàng cũng không có chút xíu phản ứng, dường như không thèm để ý ai là người đàn ông đầu tiên của nàng.
Nhìn thấy dáng người muốn ngực không ngực, muốn eo không eo, nam nhân nhìn thấy cũng sẽ phải cười trộm, huống chi hắn là Bình Khấu Đại tướng quân Vệ Đình Long đến "sủng hạnh" nàng, mà nàng rõ ràng không để hắn vào trong mắt… Đáng giận!
Vệ Đình Long giận dữ quát nàng: "Ngươi là tù binh, thì phải giống tù binh! Không được ung dung bình thản, giống như người không có việc gì."
"Có thể cho ta chén trà không? Ta khát quá." Nàng nhìn thấy trà đặt trên bàn.
Khắp nơi trên cơ thể trần trụi đầy những dấu vết hồng hồng tím tím do hắn lưu lại, mà nàng lại có thể không chút thẹn thùng lõa thể đối mặt với hắn… Nữ tử này thật ra là người thế nào?
"Tự mình lấy!" Vệ Đình Long kiềm nén tức giận thấu trời. Hắn nhắc nhở bản thân, hắn là Vệ đại tướng quân tuấn mỹ tiêu sái, bình tĩnh tao nhã, là tình nhân trong mộng của toàn bộ khuê nữ ở kinh thành…
Lương Đông Ân di chuyển thân thể trần trụi đến bên cạnh bàn tự mình rót một ly trà, ngồi xuốngm rãi uống hết, thái độ ung dung, cử chỉ bình tĩnh.
"Ta muốn tắm rửa." Nàng chậm rãi nói.
"Lương Đông Ân! Ngươi cho rằng nơi này là khách điếm sao?" Vệ Đình Long lại bùng nổ!
Lương Đông Ân ở trong phòng tắm khoan khoái hưởng thụ niềm vui được tắm rửa, nàng nâng tay phải lên, tránh iệng vết thương bị dính nước, hai chân ở trong nước chậm rãi di chuyển tới lui, nhẹ nhàng vốc nước trong thùng lên tắm, để cho sóng nước cuốn trôi đi chất lỏng màu trắng giữa hai chân.
Khuôn mặt tuấn tú của Vệ Đình Long thật nghiêm túc, hai tay khoanh trước ngực, ở bên cạnh nhìn nàng vì hơi nóng tỏa ra mù mịt mà thân mình toát mồ hôi. Thân thể kia nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng đều giống thiếu niên, không hiểu tại sao bản thân lại bị dáng người như thế hấp dẫn? Hắn thật sự nghĩ không ra nha.
Nhưng sự thật xảy ra trước mắt… hắn lại "chào cờ"!
Đáng chết! Trong lòng hắn thầm mắng.
"Lương Đông Ân, đứng lên, tránh iệng vết thương chạm vào nước." Tiếng nói của hắn khàn khàn ẩn chứa nồng đậm tình dục.
Lương Đông Ân nghe lời đứng dậy, Vệ Đình Long lập tức cầm lấy khăn, nhanh chóng lau đi bọt nước, giúp nàng mặc áo mỏng vào, sau đó phủ thêm áo khoác, ra lệnh cho hạ nhân hầu hạ nàng.
Sau khi hoàn tất, hắn ôm nàng nhẹ tựa lông chim trở về phòng, đặt nàng ngồi trên ghế bành (ghế thái sư), đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt khí phách nhìn xuống nàng. Nàng rủ mắt nhìn xuống đất, không lên tiếng.
Vệ Đình Long mở miệng: "Lương Đông Ân, ngươi là tội phạm cướp lương, nên bị áp giải kinh thành, chờ phán quy
Nàng không có biểu hiện gì, không nói chuyện, chỉ im lặng trầm mặc.
"Không hé răng, không xin tha?" Hắn bóp cằm của nàng, ép nàng nhìn thẳng vào hắn.
"Buông tha Lương Lỗi." Nàng nói chuyện .
"Nếu ta không tha thì sao? Dù sao hắn cũng là đạo tặc cướp lương." Hắn nhíu mi.
Nàng lại trầm mặc.
"Lương Đông Ân, nói chuyện!" Hắn ra lệnh.
"Dù sao đều là chết, nói cái gì chứ?" Nàng nhìn thẳng hắn.
"Nói cầu xin tha thứ, khẩn cầu ta, nói không chừng ta sẽ bỏ qua cho các ngươi." Hắn là kẻ nắm quyền cao cao tại thượng.
"Buông tha Lương Lỗi." Nàng lặp lại yêu cầu vừa rồi.
"Nếu ta không tha thì sao?" Hắn cũng lặp lại câu trả lời vừa rồi.
Nàng trầm mặc lần thứ hai.
"Lương Đông Ân, nói chuyện!" Vệ Đình Long lại ép nàng.
Lần này nàng không làm theo lời hắn, vẫn trầm mặc như cũ.
"Lương Đông Ân!" Hắn gọi tên nàng một lần nữa, trong giọng nói có một chút khó chịu.
Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, cuộn mình trên chiếc ghế bành (ghế thái sư), không hề phản ứng hắn.
Nàng sao lại dám không quan tâm đến sự tồn tại của hắn như thế! Nàng chỉ là một tên phạm nhân thấp hèn, mà hắn lại là Đại tướng quân uy chấn thiên hạ nha!
Vệ Đình Long vỗ vỗ cái trán nổi đầy gân xanh, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Ta có thể buông tha Lương Lỗi."
Cuối cùng Lương Đông Ân cũng mở mắt ra nhìn hắn: "Ngươi có yêu cầu gì?"
Thì ra nàng thích thẳng thắn, không thích vòng vo. Giờ thì Vệ Đình Long đã hiểu.
"Nàng ở lại bên cạnh ta." Hắn nói trực tiếp.
"Làm cái gì?" Nàng hỏi thật bình tĩnh.
"Làm nữ nhân của ta." Hắn nói một cách tự nhiên.
"Ngươi sẽ thả Lương Lỗi đi?" Nàng không bất ngờ chút nào.
"Phải." Hắn gật đầu.
"Được." Nàng đáp thật sảng khoái.
Cứ như vậy sao? Không có chết cũng không chịu? Không oán trời trách đất? Không có trinh tiết liệt nữ? Không có ngươi chết ta sống? Không có la hét như kẻ điên?
Vệ Đình Long hơi hơi thất vọng, cảm thấy rất không được coi trọng. Hắn thử thăm dò: "Lương Đông Ân, nàng không có lời muốn nói?" Dù sao cũng phải tâm không cam tình không nguyện một chút chứ? Nàng là tù binh, còn không danh không phận bị ép lên giường, tối thiểu cũng phải nhíu mày một chút chứ!
Vẻ mặt Lương Đông Ân không chút thay đổi, từ đôi môi anh đào bình tĩnh phun ra ba chữ: "Thả Lương Lỗi."
Kinh thành, phường Vĩnh Yên, Bình Khấu tướng quân phủ.
Tuyết dường như rơi không ngừng, trong nháy mắt kinh thành biến thành thế giới tuyết t
Từ sau ngày Lương Đông Ân đồng ý yêu cầu của Vệ Đình Long, Lương Lỗi đã được thả ra. Lương Lỗi có muôn vàn không nỡ khi đối mặt với Lương Đông Ân, nhưng nàng chỉ dặn dò đơn giản là hãy chăm sóc đại nương thật tốt, còn muốn Vệ Đình Long cho nàng bạc giao cho Lương Lỗi. Lương Lỗi còn muốn nói thêm cái gì, liền bị Vệ Đình Long đứng ở một bên không kiên nhẫn sai người đuổi đi.
Hắn không thích nhìn thấy nam nhân khác nhìn nàng với ánh mắt thâm tình như vậy. Nàng là của hắn.
Về phần trước đây Thạch Gia Pha cướp quan lương, hắn làm chút văn chương kiểu cách, giả bộ như không có chuyện gì… Sau đó nói quan lương đã thuận lợi vận chuyển đến phủ Duyên An, triều đình cũng không thể nói được gì.
Lương Đông Ân thì cùng với Vệ Đình Long trở lại Tướng quân phủ ở kinh thành, trở thành bạn trên giường của Vệ Đình Long. Hắn muốn, nàng liền cho, không có gì oán giận, cũng không có cảm tình.
Đêm nay, Lương Đông Ân đứng ở bên cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài, trên người mặc bộ váy áo làm từ chất liệu tốt nhất, sắc mặt trắng hơn, bởi vì gần đây nàng thường ở trong phòng, ít khi phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Nàng xem tuyết đọng ngoài cửa sổ, nghe nói sáo trúc bị tuyết đọng có thể làm giảm bớt áp lực âm thanh, trong lòng ngâm lên câu thơ mà khi còn nhỏ phu tử đã dạy nàng "Dạ thâm tri tuyết trọng, thời gian triết trúc thanh". Đáng tiếc sau đó phu tử lại chết trong nạn binh lửa…
"Đang suy nghĩ gì?" Vệ Đình Long ôm lấy nàng từ phía sau, hôn một cái trên vành tai nhỏ xinh của nàng.
"Không có gì." Nàng thản nhiên trả lời.
Nàng luôn như vậy, cách ly hắn rất xa với thế giới của nàng.
Vệ Đình Long hắn có kém như vậy không? Hắn chỉ cần cười khẽ, thì không có cô nương nào có thể ngăn cản sức hấp dẫn nam tính của hắn, huống chi bây giờ hắn còn đang ôm nàng! Nếu đổi là nữ tử khác, đã sớm choáng váng đầu óc, không có nhận thức, mà nàng thì còn có thể dùng ngôn từ lạnh lùng kháng cự hắn!
Từ phủ Tây An mang nàng về kinh thành đã hơn mấy tháng, nhưng nàng vẫn như vậy, không cho hắn tiến vào nội tâm của nàng, không cho hắn biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
"Nàng suy nghĩ cái gì? Nói cho ta biết!" Đây là câu nói mà hắn thường xuyên lặp lại.
"Không có gì. Chuyện này không quan trọng." Đây là câu nói mà nàng thường xuyên trả lời.
Hắn phát hỏa, gầm nhẹ: "Lên giường đi!"
Nàng nghe lời leo lên giường, cởi bỏ vạt áo của mình, lộ ra thân thể. Để thuận lợi, thậm chí ngay cả áo lót nàng cũng không mặc.
Toàn thân nàng trần trụi nằm ở trên giường, hai mắt nhìn lên đỉnh giường, suy nghĩ vẫn không đặt trên người của nam nhân kia.
Đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Vệ Đình Long lên giường, nàng lõa thân có chút lạnh, bất đắc dĩ nhìn về phía hắn, thấy hắn đứng ở trước giường, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn nàng, vẫn ăn mặc chỉnh tề như trước.
Vệ Đình Long vẫn còn mặc y phục, leo lên giường ôm lấy nàng, nàng chủ động giúp hắn cởi áo, tháo thắt lưng, giống như vô số lần giao hoan trước đó. Nửa thân trên của hắn nhanh chóng trần trụi, lộ ra lồng ngực cường tráng.
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé bận rộn của nàng, áp nó lên mặt mình, chuyên chú nhìn nàng. Sau mấy tháng ở tướng quân phủ được chăm sóc miếng ăn giấc ngủ, nàng đã có thêm chút da tịt, cả người trông có vẻ tương đối mượt mà, khí sắc cũng tốt hơn.
Nhưng nàng không vui vẻ, cực kỳ không vui vẻ. Hắn cảm giác được điều này.
Nàng nhìn hắn, trong mắt chứa nghi vấn. Thế nào, hắn không làm sao?
"Đông Ân, tại sao nàng không vui?" Hắn nhìn nàng liếc mắt đưa tình, phát huy sức hấp dẫn nam tính.
"Chuyện này không quan trọng. Tướng quân, nếu ngài không làm, ta mặc quần áo vào. Lạnh quá." Nàng rút bàn tay bị hắn nắm trong bàn tay to ra, nhặt quần áo bên giường lên, nhanh chóng mặc vào, không thể để cho sức hấp dẫn nam tính của hắn ảnh hưởng.
"Tại sao nàng luôn đẩy ta cách xa ngàn dặm ở bên ngoài? Ta hy vọng nàng được vui vẻ!" Hắn bực bội gầm nhẹ.
"Ta vui hay không vui cũng không quan trọng."
Lại là như vậy! Vệ Đình Long hắn là rảnh không có việc gì làm sao? Chuyên môn cùng nàng chơi trò chơi câu chữ này!
Nhìn thấy Lương Đông Ân mặc xong từng lớp từng lớp quần áo, trong lòng rõ ràng có một loại cảm giác chán ghét chính mình.
Hai người bọn họ chỉ có quan hệ thể xác, hắn thành công trong việc giữ người của nàng, nhưng lại không chiếm được lòng của nàng, điều này khiến cho hắn không hài lòng.
Hắn vốn tưởng rằng hai người vẫn có thể duy trì mối quan hệ thân xác trên giường, không thừa nhận bản thân để ý nàng, nhưng hắn quả thật là để ý!
Sau khi trải qua đêm qua, hắn nhìn thẳng vào tận sâu trong nội tâm đang gào thét của mình.
Sau khi chứng minh thân thể của mình không có vấn đề, đêm qua hắn cùng với phó tướng Thạch Khôi đi đến Báương lâu tìm vui, tiếc rằng trong lâu không có cô nương nào có thể khơi dậy dục vọng của hắn, hắn chỉ cảm thấy những nữ nhân này quá tầm thường trần tục, khiến cho người ta buồn nôn.
Hắn không kiên nhẫn rời khỏi Bách Hương lâu, vội vàng trở lại trong phủ, thấy Lương Đông Ân, bất kể nàng có đang ngủ hay thức, hắn cũng mãnh liệt xé rách quần áo của nàng, sau đó là một trận nam nữ quấn quýt lấy nhau đến đất trời điên đảo…
Nữ nhân khác đều không được, chỉ có thể là nàng!
Mà đêm qua nàng bị hắn quấy nhiễu làm cho tỉnh lại rồi cuồng vọng đoạt lấy, nhưng vẫn không giãy dụa, không chống cự, không oán giận, cũng không hé răng!
Trong lúc hoan ái nàng cũng không ra tiếng, chỉ yên lặng chấp nhận, hắn chỉ có thể nhìn thấy mồ hôi lạnh túa ra trên người nàng thì mới biết được thống khổ của nàng. Ở trên giường nàng coi mình như một con rối không có sinh mệnh, tùy ý để hắn phát tiết ở trên người nàng, bất cứ lúc nào, ở đâu, hắn muốn, nàng liền cho.
Tối hôm qua khi hai người đang mây mưa hắn rõ ràng mãnh liệt cảm nhận được nàng giống như nữ tử thanh lâu - vạn phần không muốn, nhưng không thể không làm.
Không! Hắn không cần có loại cảm giác này! Hắn không cần chỉ có một mình hắn cảm thấy thân thể vui thích!
Hắn làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đối diện với mình, khẩn thiết nói: "Đông Ân, tuy rằng ta bắt buộc nàng đi theo ta, nhưng ta vẫn hy vọng nàng vui vẻ. Nói cho ta biết, tại sao nàng không vui vẻ?"
"Chuyện này không quan… ưm…"
Hắn phủ đôi môi nàng lại, không cho nàng nói những lời nói lạnh lùng. Hắn tỉ mỉ ngọt ngào hôn lên đôi môi cánh hoa mềm mại của nàng, lưỡi kiếm quấn quanh lưỡi nàng. Nàng như thường lệ, không đáp lại.
Không sao cả, hắn hôn là đủ rồi. Hắn hút hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, cái lưỡi di chuyển dọc theo đôi môi cánh hoa xinh đẹp của nàng, tỉ mỉ phát họa hình dáng của nó, môi mỏng lại dán chặt trên môi nàng lần nữa, chậm rãi giày vò đôi môi anh đào mềm mại của nàng, mãi cho đến khi hắn vừa lòng mới chịu buông ra, thì đôi môi anh đào của nàng sưng đỏ từ lâu.
Mặt nàng đỏ lên…Hi, cuối cùng cũng có chút biến hóa!
"Đông Ân, mùa đông năm nay tuyết rơi rất dày, qua mùa đông rất khó." Hắn cố ý ngừng lại.
Nàng ngẩng đầu. Lời nói của hắn thu hút sự chú ý của nàng.
"Bình thường, nếu thôn trang cũng không đủ lương thực dự trữ, có người chết đói chỉ là chuyện sớm hay muộn." Hắn lại ngừng lại.
Nàng trừng mắt hắn, cái miệng nhỏ nhắn nói chuyện: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Cuối cùng nàng cũng đổi câu khác, không còn nói những câu linh tinh như ‘chuyện này cũng không quan trọng, không liên quan đến chuyện của ngươi’!" Hắn kéo áo của mình phủ lên bộ ngực lõa lồ của nàng.
"Thật ra ngươi muốn nói cái gì?" Trong lòng Lương Đông Ân có dự cảm không tốt.
"Thạch Gia Pha." Tròng mắt đen sâu như biển của Vệ Đình Long nhìn chằm chằm nàng.
"Thạch Gia Pha làm sao vậy?" Giọng điệu của nàng không hề lạnh lùng.
"Đông Ân, cảm giác của nàng đối với ta như thế nào?" Hắn chuyển hướng đề tài.
"Chuyện này cũng không quan trọng." Lại là câu nà
"Nói cho ta biết cảm giác của nàng đối với ta, ta lập tức nói cho nàng tình hình của Thạch Gia Pha." Hắn đưa ra điều kiện.
"Ta đối với ngươi không có cảm giác. Bây giờ nói cho ta biết tình hình của Thạch Gia Pha." Nàng vẫn lạnh lùng như trước.
Vệ Đình Long tức giận đến mức muốn bóp gãy cổ nàng rồi vứt đi… Hắn đường đường một Đại tướng quân, thế nhưng so ra lại kém hơn một thôn xóm nghèo! Hắn là trọng thần của triều đình, là lang quân lý tưởng của nữ tử khắp thiên hạ, nhưng ở trong mắt nàng, hắn không là cái gì cả!
Quên đi, trải qua mấy tháng ở chung, hắn đã sớm biết không phải sao? Nếu cứ tiếp tục so đo, chỉ bản thân nhất định tức chết.
Hắn ấn ấn gân xanh trên trán chậm rãi nói: "Bởi vì lương thực dự trữ của Thạch Gia Pha không đủ, đã có vài người đói gần chết, nếu còn tiếp tục như vậy, người trong thôn nhất định chết đói hơn phân nữa."
Lương Đông Ân nhìn hắn không chớp mắt.
Thạch Gia Pha thật sự thê thảm như thế sao? Nàng biết lương thực dự trữ trong thôn không đủ, nhưng nàng bị bắt, nên không thể tiếp tục đi cướp lương. Nam nhân trước mắt có năng lực cứu thôn dân, nhưng hắn…
Cầu xin hắn đi! Xin hắn mang lương thực cấp cho Thạch Gia Pha đi! Vệ Đình Long cười với nàng.
Nàng không nói một câu.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Vệ Đình Long thở dài một hơi. Sao hắn lại quên mất chứ? Nói chuyện với nàng phải trực tiếp, phải trực tiếp rõ ràng.
Hắn chậm rãi nói: "Ta có thể mang lương thực cấp cho Thạch Gia để cho người dân ở Thạch Gia Pha sống qua được mùa đông này."
Nàng mở miệng: "Ngươi có yêu cầu gì?" Lời này giống như đã từng nói trước đây.
"Ta muốn nàng yêu ta."
"Yêu?"
"Đúng. Nếu nàng hứa yêu ta, ta liền mang lương thực cấp cho Thạch Gia Pha." Hắn nói thật rõ ràng dễ hiểu.
"Ngươi mang lương thực cấp cho Thạch Gia Pha?" Nàng phải xác định.
"Đúng." Hắn hứa hẹn.
"Được."