Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Thư phòng của Lưu Tử.

“Thiếu gia! Người đang làm gì vậy?” Bạch Bạch tay cầm khay trà tiến về phía hắn, thanh âm tò mò hỏi.

“Ta đang luyện chữ.”

“A! Chữ của người đẹp quá.” Bạch Bạch sửng sốt kêu lên, hắn thật sự không ngờ cái tên ôn dịch này lại có thể viết ra được những chữ như rồng bay phượng múa như vậy.

“Là mẫu thân đã dạy ta viết đấy.” Thanh âm trầm buồn của Lưu Tử vang lên khiến Bạch Bạch nhíu mi.

“Vậy phu nhân đâu? Sao trong phủ không nghe thấy ai nhắc đến người.”

“Mẫu thân đã qua đời rồi.”

“A! Nô tỳ không biết, xin thiếu gia tha tội.”

Lưu Tử không phản ứng gì, một thân huỳnh y dựa vào ghế gỗ, thở dài nói:

“Ngươi chắc cũng nghe không ít lời đồn về ta đâu nhỉ?”

“Cái này…”

“Ba năm trước, mẫu thân đột nhiên qua đời, ta thật sự rất hoài nghi về cái chết của mẫu thân, người đang rất khỏe mạnh, sao bỗng nhiên có thể chỉ trong một ngày vì bệnh mà chết được. Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân trở nên rất kỳ lạ, người không còn ôn nhu như trước, ngược lại rất lãnh khốc, tàn bạo, chỉ cần ta làm sai một chuyện gì đó cho dù là nhỏ nhặt nhất ông ấy cũng sẽ trách phạt ta.”


“Nô tỳ cũng nghe hạ nhân lâu năm trong phủ bàn tán, họ nói lão gia cư xử rất lạ, tựa như lão gia hiện tại và lão gia của ba năm về trước là hai người vậy.” Bạch Bạch gật gật đầu, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Thấy vậy, Lưu Tử híp con mắt lại, cánh tay rắn chắc vươn ra, kéo Bạch Bạch ngồi vào lòng mình. Vì quá bất ngờ trước hành động của hắn, Bạch Bạch chỉ kịp thốt lên một tiếng “A”, sau đó liền lập tức rơi vào một lồng ngực ấm áp. Khẽ nhướng mày, Bạch Bạch âm thầm kêu lên, nhìn bề ngoài hắn thư sinh như thế, thật không ngờ cũng có khí lực lớn như vậy.

“Phụ thân thay đổi rồi, người trở nên rất kỳ lạ.”

“Thiếu gia! Có phải người nghi ngờ cái chết của phu nhân là do có người cố ý sắp đặt?”

“Bạch Bạch. Ngươi thật thông minh!” Lưu Tử cười một tiếng, thanh âm dịu nhẹ nói

“Vậy, người nghĩ là do lão gia…”

“Ta quả thực đã nghĩ như thế! Mẫu thân của ta là người rất thông minh, mấy cơ thiếp trong phủ tuyệt đối không phải là đối thủ của mẫu thân, người duy nhất có thể khiến người buông tâm không phòng bị chỉ có một mình phụ thân.”

“Thiếu gia! Người thành ra cái bộ dạng này chắc không phải là để che mắt thiên hạ chứ?”

“Ta thích ngươi. Lần đầu nhìn thấy ngươi đã thích, chắc có lẽ ngươi có nét giống mẫu thân của ta.” Lưu Tử chuyển đề tài, hắn đánh trống lảng không muốn trả lời câu hỏi của Bạch Bạch.

Bạch Bạch cả kinh, đây là lần đầu tiên có một người tỏ tình với hắn, hơn nữa lại còn là nam nhân, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Tử, hắn bắt gặp đôi mắt ôn nhu, mềm mại của Lưu Tử, tim khẽ đập một tiếng thịch, đôi má đã phớt hồng, hắn phát hiện ra mình có chút không bình thường, đang định cúi đầu thì Lưu Tử đã nhanh một bước, tay nâng cằm của Bạch Bạch lên, khẽ đặt vào đó một nụ hôn nhẹ nhàng.

Bạch Bạch hoảng sợ, đang tính đẩy ra thì phát giác Lưu Tử đã giữ chặt tay của hắn, không còn cách nào cử động, hắn đành để yên cho Lưu Tử muốn làm gì thì làm, trong lòng ai oán không thôi. Chủ nhân người thật độc ác, sao lại bắt một nam nhân như ta phải giả thành nữ nhân, hức hức người xem, ta bây giờ thành ra cái gì rồi, liên tục bị người ta chiếm tiện nghi, người đó lại còn là nam nhân nữa chứ.

“Hắt xì.” Nhược Lam đang thong thả ngắm mưa ngoài Đào Viên thì tự nhiên lại hắt xì một tiếng, khẽ nhíu mi, là ai đang nhắc nó?


“Cẩn thận, coi chừng cảm lạnh.” Một thanh âm đầy lo lắng từ sau lưng vang lên.

“Lại là ngươi! Sao ngươi cứ như oan hồn bám lấy ta vậy.” Nhược Lam lớn giọng nói.

“Vì nàng là nữ nhân của ta.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ cười ma mị trả lời.

“Ách! Đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải!” Nhược Lam chau mày ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo.

“Ta đã chạm qua nàng, hôn nàng, cho nên nàng chính là nữ nhân của ta. Nàng nghĩ xem nếu chuyện này truyền ra ngoài, nàng còn có thể gả cho ai?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ lạnh giọng đáp.

“Chậc, ngươi tính đem cái này ra dọa ta hả? Bình thường thôi, không có gì là đặc biệt cả, nếu như một nam nhân muốn thú ta, thế nhưng hắn lại vì chuyện đó mà từ hôn, vậy thì hắn không xứng. Ta cần một nam nhân yêu ta hơn mạng sống của mình, một nam nhân chỉ có mình ta, không được phép có thiếp. Ngươi nhắm ngươi làm nổi không.?” Nhược Lam nhếch miệng nhìn sâu vào đôi mắt hắn.

“Nàng đang nói gì vậy? Nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ có chút sửng sốt, hắn thật không ngờ nàng lại có tư tưởng bá đạo như vậy, muốn độc chiếm một nam nhân là chuyện không thể.

“Ta không thích chung tướng công với kẻ khác, ngày ngày nhìn tướng công của mình ân ân ái ái với một đống thiếp, làm sao ta chịu nổi. Ta và ngươi hai quan niệm khác nhau, hà cớ gì phải cố chấp đi cùng một con đường, ngươi không phải là nam nhân ta cần, cũng như ta không phải là nữ nhân thích hợp với ngươi.”

“Ta…”

“Chậc, thôi bỏ đi, có nói ngươi cũng không hiểu được đâu, nói tóm lại là chúng ta không thể!” Dứt lời Nhược Lam xoay lưng rời đi, chỉ còn hắn đứng đó trầm mặc với suy nghĩ của chính mình.

Lưu phủ.


“Thiếu gia! Trà của người.” Bạch Bạch cúi đầu, ủy khuất nói.

Lưu Tử nhướng mày, thanh âm băng lãng vang lên:

“Ngẩng đầu lên!”

Bạch Bạch lắc đầu không chịu, vẫn như cũ cúi mặt, Lưu Tử đột ngột đứng dậy, bàn tay to lớn nâng cằm của Bạch Bạch, sau đó hắn nghiêm giọng hỏi:

“Là kẻ nào đánh ngươi?”

“A…nô tỳ…chỉ là….hức hức…” Bạch Bạch nước mắt hai hàng rơi xuống.

“Làm sao?”

“Nô tỳ thật sự không có biết đấy là cấm địa cho nên….hức hức.”

“Nên đã tò mò đi vào cho nên mới bị Đỗ quản gia trách phạt?”

“Ân.”

Lưu Tử thở dài, ôm Bạch Bạch vào lòng, thanh âm ôn nhu nói:

“Ngay cả ta cũng không được phép vào đó, phàm là hạ nhân bước vào đều bị giết sạch, cũng may Đỗ quản gia là kẻ hiểu chuyện chỉ trách phạt ngươi. Hi vọng chuyện này sẽ không tới tai phụ thân ta. Nàng nhớ kỹ, đừng đi lung tung.”

“Người cũng không được vào ư?”


“Đúng vậy, ba năm trước phụ thân bỗng nhiên biến nơi đó thành cấm địa, không cho phép bất cứ ai đi vào.”

Bạch Bạch gục đầu vào ngực của Lưu Tử, trong lòng ấm ức không thôi, gì chứ, hắn đã phải thôi mien Đỗ quản gia, tiếp đó tự tát vào mặt mình mấy cái, rồi còn véo đùi mình rõ đau để nước mắt có thể chảy ra thế mà, cứ tưởng có thể từ Lưu Tử moi được một chút manh mối có ích, nào ngờ chỉ là công cốc.

Song Nguyệt Lâu.

Lúc này Nhược Lam đã trở về phòng, lập tức kêu Liễu Mặc và Huyết lấy Kính Hoa Thủy Nguyệt ra xem. Điều đầu tiên đập vào mắt ba người bọn họ chính là cảnh tượng Bạch Bạch gục đầu vào vai Lưu Tử khóc nức nở, Nhược Lam mâu quang khẽ sáng, khóe miệng cong lên tạo thành một đường cong tuyệt mĩ, Lãnh Huyết vốn là người rất tinh tế trong việc quan sát biểu tình của người khác, hắn liền lên tiếng hỏi:

“Chủ nhân?”

“Lãnh Huyết, ngươi nghĩ Lưu Tử là người như thế nào?”

“Điều này….” Lãnh Huyết nhíu mày suy nghĩ.

“Suy nghĩ gì nữa, rõ ràng là một tên bát đản, vô học, lưu manh…” Liễu Mặc đang ngồi trên bàn, một tay cầm màn thầu, tay còn lại cầm tách trà vội vàng nói.

“Mặc Mặc có biết vì sao ta không hỏi ý của ngươi không?”

“A! Đúng vậy a! Sao người chỉ hỏi mỗi một mình Lãnh Huyết.” Liễu Mặc phụng phịu nói.

“Vì ngươi rất đơn thuần!” Nhược Lam mỉm cười trả lời.

“Ách! Ta đơn thuần á?” Liễu Mặc mở to mắt hỏi ngược lại.

“Chậc, ngươi nhiều chuyện quá, lo mà ăn đi!” Lãnh Huyết lạnh giọng quát, sau đó quay sang Nhược Lam nói: “Lưu Tử thật sự rất lạ, thế nhưng ta thật sự không hiểu hắn lạ chỗ nào.”

“Ừm. Có đôi khi không nên nghe những gì thiên hạ đồn đãi, mọi chuyện ắt phải có nguyên nhân của nó, Lưu Tử hắn ta rất đặc biệt…” Nhược Lam bỏ lửng câu nói, tiếp tục rơi vào trầm ngâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận