Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Tỷ định làm gì?” Lãnh Dạ Thiên Vũ chớp chớp mắt hỏi.

“Đệ không hái được thì tỷ hái.” Nhược Lam vươn tay gõ vào trán của hắn một cái, ôn nhu nói.

“Tỷ á? Cái cây cao thế đệ còn không dám leo lên để hái, tỷ sao có thể chứ?” Lãnh Dạ Thiên Vũ há hốc miệng, sửng sốt nhìn.

“Xùy, ai nói với đệ là ta sẽ leo lên, ta đường đường là Quận chúa tao nhã, hiền thục, sao có thể có hành động đó được.” Nhược Lam vừa nới vừa vuốt ve tóc mai của mình

“Há há, hiền thục á, tao nhã á…” Lãnh Dạ Thiên Vũ bật cười không dứt, cười đến nỗi nước mắt chảy ra luôn.

Thấy hắn có biểu tình như thế, Nhược Lam trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo, sau đó đi tới gốc cây Ngọc Lan với lấy cây đàn tỳ bà cũ kỹ đã bị màu của thời gian làm cho rỉ sét, gót hài khẽ nhún, Nhược Lam phi thân ngồi trên cành cây gần mặt đất, nhắm mắt lại từ từ cảm nhận. Mẫu thân đã từng nói, đối với người bình thường gió là thứ vô hại, nhưng đối với một sát thủ gió chính là vũ khí, một sát thủ tài ba là người không cầm trong tay vũ khí sắc bén mà vẫn có thể tước đoạn mạng sống của đối phương, để làm được điều đó, người sát thủ phải hòa mình vào thiên nhiên. Khẽ nhếch miệng, Nhược Lam không nghĩ hôm nay mình sẽ dùng chiêu này chỉ để hái hoa.

Tiếng đàn tỳ bà vang lên khi trầm khi bổng, lúc lại réo rắt, lúc lại thê lương, từng chút từng chút một vang vọng khắp hoàng cung. Lúc này Lãnh Dạ Thiên Vũ ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn, hắn thân mang võ công, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết Nhược Lam đang sử dụng nội công kết hợp với gió đang luân chuyển để tạo thành thanh kiếm vô hình làm những cánh hoa trắng muốt kia rơi xuống. Khẽ rùng mình, nếu như ví những cánh hoa kia như những con người, há chẳng phải chỉ một chiêu này của tỷ ấy đã khiến biết bao máu tanh phải chảy xuống?

Tiếng đàn vừa dứt, Nhược Lam nhẹ nhàng nhảy xuống lườm Lãnh Dạ Thiên Vũ một cái, lạnh giọng nói:

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, sao không nhặt hoa cho tỷ đi!”

“A. Ân!” Lãnh Dạ Thiên Vũ giật mình, vội vàng cúi người xuống nhặt hoa.

Thái Vinh Cung.

“Tiếng đàn vừa rồi quả thật rất hay.” Lãnh Dạ Trúc Quân nhìn về phía Lãnh Dạ Thiên kỳ, nhẹ giọng nói.


“Biết không chừng là tiếng đàn của vị phi tần nào đó đang trách cứ huynh bỏ rơi người ta cũng nên.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ khinh bỉ đáp trả.

“Chậc, phải không? Trong hậu cung của trẫm lại có người có thể tạo ra một thanh âm tuyệt diệu như thế sao?” Lãnh Dạ Trúc Quân cười ma mị trả lời.

Nghe vậy, Lãnh Dạ Thiên Kỳ mày kiếm khẽ chau, câu nói của hoàng huynh…lý nào là?

“Hoàng huynh, thất ca, đệ đã trở về a!” Lãnh Dạ Thiên Vũ mặt mày hớn hở chạy vào.

“Nàng ấy đâu rồi?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ trầm giọng hỏi.

“A, tỷ ấy đến phòng Ngự Trù rồi!”

“Đến đó làm gì?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ tiếp tục truy vấn.

“Đệ không biết, tỷ ấy không cho đệ đi theo, bảo là đệ làm phiền tỷ ấy.” Lãnh Dạ Thiên Vũ mặt đầy ấm ức tố cáo Nhược Lam.

Lãnh Dạ Thiên Kỳ còn muốn mở miệng hỏi gì đó nhưng Lãnh Dạ Trúc Quân đã đi trước một bước.

“Vừa nãy đệ có nghe thấy tiếng đàn không?”

“Dĩ nhiên là có, nghe rất rõ đó nha.”

“Phát ra ở đâu vậy?” Lãnh Dạ Trúc Quân cùng Lãnh Dạ Thiên Kỳ đồng thanh hỏi.


“Hì hì là tỷ tỷ đàn đấy!” Lãnh Dạ Thiên Vũ gãi gãi đầu trả lời.

Nghe đến hai từ tỷ tỷ, hai người bọn họ đồng dạng chau mày, mỗi người một suy tính riêng. Lãnh Dạ Thiên Vũ đứng bên cạnh thu hết biểu tình này của bọn họ vào trong mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch, trò vui sắp bắt đầu rồi!

Phòng Ngự Trù.

Nhược Lam hài lòng nhìn chằm chằm vào dụng cụ chưng cất mà bản thân mới làm ra, cổ đại này quả thật là lạc hậu, muốn chưng cất một loại tinh dầu nào đó phải bỏ công ra mà làm mấy cái thứ này. Chưng cất tinh dầu có rất nhiều cách, tuy nhiên ở thời đại này, phương pháp duy nhất có thể sử dụng chính là chưng cất bằng hơi nước. Phương pháp này dựa trên sự thẩm thấu, hòa tan và khuếch tán theo hơi nước của những hợp chất hữu cơ trong tinh dầu chứa trong các mô khi tiếp xúc với hơi nước ở nhiệt độ cao. Sự khuếch tán sẽ dễ dàng khi tế bào chứa tinh dầu trương phồng do nguyên liệu tiếp xúc với hơi nước bão hòa trong một thời gian nhất định. Nhược Lam xắn tay áo rộng thùng thình lên cao, bắt đầu công việc chế ra “giải dược” chữa bệnh cho Thái hậu.

Một canh giờ sau.

Phòng Ngự Trù đâu đâu cũng ngửi thấy một mùi thơm thanh nhã, không quá nồng nàn cũng không quá nhàn nhạt. Ba vị cung nữ đứng hầu ở ngoài ai ai cũng tò mò không biết vị cô nương lạ mặt kia đang làm gì ở trong, tại sao phòng bếp lại có mùi thơm dễ chịu như vậy, thật là khiến người ta yêu thích a. Bất quá Cửu vương gia đã căn dặn không ai được phép làm phiền nàng, hơn nữa ngài còn gọi nàng là tỷ tỷ, thân phận chắc không đơn giản, bọn họ không thể đắc tội được.

Nghe thấy tiếng cánh cửa được mở ra, các cung nữ lập tức nghiêm chỉnh cúi đầu, thấy vậy Nhược Lam ôn nhu nói:

“Có thích mùi thơm của nó không? Nếu thích, sau này có thời gian, ta sẽ dạy các ngươi làm cái này.” Vừa nói Nhược Lam vừa chỉ vào cái lọ thủy tinh trên tay.

Dứt lời, cả ba cung nữ kinh ngạc không thôi, một người trong số đó linh hoạt ứng đáp:

“Đa tạ tiểu thư đã quan tâm, chúng nô tỳ nhất định sẽ chuyên tâm học hỏi.”

“Ngươi tên gì?” Nhược Lam nghiêng đầu nhìn cung nữ vừa mới lên tiếng.


“Bẩm tiểu thư, nô tỳ tên Đóa Đóa.” Đóa Đóa cúi thấp đầu cung kính trả lời.

“Đóa Đóa, cái tên rất đẹp, ngươi là nô tỳ hầu hạ ở đây?

“Vâng ạ!”

“Được rồi, ta có việc phải đi, sau này sẽ quay lại tìm các ngươi.”

Dứt lời, Nhược Lam tay cầm tinh dầu hoa Ngọc Lan ung dung tiến về Thái Vinh Cung

“Tỷ tỷ, tỷ đã trở lại a!” Lãnh Dạ Thiên Vũ mặt đầy ủy khuất nhào vào lòng Nhược Lam.

Khẽ nhíu mày, Nhược Lam nghiêng đầu nhìn về phía huynh đệ nhà họ Lãnh Dạ kia, thanh âm có chút buồn bực hỏi:

“Hai người đã làm gì đệ ấy vậy?”

“Trẫm đâu có làm gì, chỉ là cùng đệ ấy đánh một ván cờ thôi mà.” Lãnh Dạ Trúc Quân tiếu tựa phi tiếu dựa người vào ghế, ôn nhu đáp.

“Không đúng, hoàng huynh và thất ca hùa nhau lại ức hiếp đệ, bọn họ trao đổi bằng ánh mắt a.” Lãnh Dạ Thiên Vũ phụng phịu nói.

“Được rồi, đợi tỷ chữa khỏi bệnh cho mẫu hậu của đệ trước, sau đó sẽ đòi cho đệ một cái công đạo được chưa?” Nhược Lam trong mắt toàn là ý cười, khẽ đưa ngón tay thon dài lên vuốt cái mũi của hắn.

“Ân.” Lãnh Dạ Thiên Vũ vui mừng, sau đó trừng mắt nhìn hai vị ca ca của mình, mỉm cười đầy đắc ý.

Hai cung nữ ban nãy được phân phó nhiệm vụ lập tức bước vào, trên tay họ là một chậu nước ấm, một bộ kim châm cứu và một bếp than đã rực hồng, Nhược Lam mỉm cười, nhẹ giọng phân phó:

“Các ngươi đem lọ thủy tinh này nhỏ ba giọt vào chậu nước sau đó bắt lên bếp than đi!”


“Ân.”

Tiếp đó Nhược Lam xoay người tiến về phía chỗ Lạc Yên thái hậu, nhẹ nhàng nâng người của thái hậu ngồi dậy, sau đó dùng ngân châm châm vào huyệt bách hội, huyệt thần đình và huyệt thái dương, ba huyệt đạo quan trọng trên đầu của Thái hậu.

Lúc này một mùi hương dịu nhẹ, tinh khiết đã lan tỏa khắp căn phòng, Lãnh Dạ Trúc Quân thân là hoàng đế, những hương liệu được gọi là trân quý hắn đều đã tiếp xúc qua, tuy nhiên mùi hương này quả thật hắn chưa bao giờ ngửi thấy, mùi thơm thật sự rất dễ chịu, bao nhiêu căng thẳng, áp lực theo đó mà tiêu tan hết. Không chỉ có Lãnh Dạ Trúc Quân mà còn cả Lãnh Dạ Thiên Kỳ và Lãnh Dạ Thiên Vũ cùng hai vị cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng cảm thấy như vậy. Lãnh Dạ Thiên Vũ tiến lại gần chậu nước được đặt trên bếp than, tò mò hỏi;

“Tỷ tỷ! Đây có phải là mùi thơm của cái cây ban nãy không?”

“Đúng vậy, tên nó là Ngọc Lan, tỏa hương rất thơm vào ban đêm, nếu như đem chưng cất thành tinh dầu sẽ có công dụng thanh lọc không khí, giúp cân bằng tình trạng rối loạn trong cơ thể, giảm sự căng cơ và huyết áp cao.”

“Oa, nhiều công dụng vậy sao.” Lãnh Dạ Thiên Vũ tròn xoe mắt kinh ngạc

Nhược Lam đưa tay lên miệng che đi nụ cười, tiểu đệ đệ này thật là dễ thương nha! Biểu hiện vô cùng phong phú a!

“Tỷ tỷ, nhưng sao tỷ biết trong Hoàng Cung có trồng cái cây đó?”

“Vậy là đệ đệ không biết rồi, Ngọc Lan vốn là loài hoa vô cùng được yêu thích của hoàng tộc, nó tượng trưng cho sự thuần khiết thanh nhã, bất kể Hoàng Cung nào cũng phải có một cây.”

“Quận chúa điện hạ, bệnh của mẫu hậu sẽ khỏi chứ?” Lãnh Dạ Trúc Quân lên tiếng hỏi.

“Hoàng thượng người yên tâm đi, sử dụng phương pháp này của ta, trong vòng hai tháng, Thái hậu sẽ khỏe mạnh trở lại.”

“Được như vậy là tốt rồi.” Lãnh Dạ Trúc Quân hài lòng nở nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười này của hắn, Nhược Lam bỗng nhiên khựng lại, mâu quang khẽ lóe lên một tia dị sắc nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên thường ngày. Biểu tình của Nhược Lam mặc dù chỉ xảy ra trong vài giây nhưng Lãnh Dạ Trúc Quân vốn là người rất tinh tế trong việc quan sát biểu hiện của người khác, hắn lập tức nhận ra ánh mắt vị Quận chúa này nhìn hắn có điều gì đó bất thường, nhưng hắn lại không rõ bất thường ở chỗ nào. Không phải là ánh mắt si mê của nữ nhân cũng không phải là sự ngưỡng mộ thường tình, mà là một cái gì đó e sợ, một cái gì đó rất tà dị. Nhược Lam, Trúc Quân mỗi người rơi vào một suy nghĩ riêng.

Lãnh Dạ Thiên Kỳ, Lãnh Dạ Thiên Vũ hai mặt nhìn nhau lắc đầu, họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người này, tự nhiên đang nói chuyện lại im bặt như thế. Thật là kỳ lạ a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận