Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

“Biểu ca?”Thượng Quan Cẩn há hốc miệng.

“Biểu muội?” Nam Phong Thiện Hạo chết lặng vài giây.

“Biểu ca, quân vô hí ngôn, thực hiện lời hứa ban nãy đi nha”. Nhược Lam hài lòng nhìn biểu hiện của bọn họ, mỉa mai nói.

“Câm miệng! Ai là biểu ca của ngươi”. Nam Phong Thiên Hạo hung hăng trừng mắt nhìn lại, tức giận quát.

“Nha, sự thật vẫn là sự thật, mặc dù khó chấp nhận nhưng không thể phủ nhận”.

“Cái thứ như ngươi sao có thể là nữ nhi của thúc phụ”. Nam Phong Thiên Hạo chỉ tay về phía Nhược Lam, dữ tợn nói.

Lời vừa dứt, một luồng sát khí vây quanh cả căn phòng, Thượng Quan Cẩn và Thiên Hạo đồng thời giật mình, bọn họ chỉ kịp thấy một cái bóng trắng khẽ lướt qua, khi đã định thần lại thì cảnh tượng trước mắt làm Thượng Quan Cẩn lạnh run.

Nhược Lam không biết từ lúc nào đã cầm một thanh chủy thủ kề sát vào cổ Nam Phong Thiên Hạo, đôi mắt của nó cũng biển đổi, từ đen thành tím gắt gao nhìn hắn. Thanh âm lạnh lùng vang lên:

“Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám gọi ta là cái thứ này một lần nữa thì cho dù ngươi có là biểu ca của ta, ta cũng sẽ giết ngươi.”

“Cô nương, xin bình tĩnh”. Thanh âm đầy lo lắng của Thượng Quan Cẩn vang lên.

Nhược Lam ném cho Thượng Quan Cẩn một cái nhìn cảnh cáo rồi cất chủy thủ vào tay áo.

“Thượng Quan Cẩn, phụ thân của ngươi nợ phụ thân của ta một ân tình, ta lại cứu ngươi một mạng, ngươi xem chúng ta rất có duyên đấy nhỉ?”.

“Làm sao cô nương biết? Chuyện này chỉ có ta và phụ thân….lẽ nào cô nương thật sự là…?”

“Ta không cần ngươi tin, cái ta cần là hắn”. Nhược Lam xoay người chỉ tay về phía Thiên Hạo.

“Hừ, dựa vào một tấm kim bài này mà dám nói ngươi là biểu muội của trẫm sao?” Hắn xoay xoay tách trà trong tay ra vẻ đăm chiêu.

Nhược Lam lại tiếp tục lôi ra một miếng ngọc bội có khắc hai chữ Tử Đằng, và một miếng khác khắc hai chữ Trân Lam giơ ra trước mặt hắn.

Tách trà trong tay Nam Phong Thiên Hạo rơi xuống, hai miếng ngọc bội này quả thật quá

quen thuộc, chỉ cần liếc mắt nhìn hắn cũng biết chúng được làm từ phỉ thúy ngàn năm trên đỉnh Thiên Sơn, đại diện cho thân phận hoàng tộc, mỗi người trong hoàng tộc được sinh ra, chỉ cần mang trong mình dòng máu thuần chủng ( nghĩa là được sinh ra bởi song thân là quý tộc, không phải dân thường hay quan lại cấp thấp) đều được ban tặng miếng ngọc bội này. Hắn còn nhớ rớt rõ, năm đó chính tay phụ hoàng của hắn đã khắc hai chữ Trân Lam lên trên miếng ngọc bội này, sau đó đem tặng cho biểu muội của hắn, phụ hoàng hắn còn nói nếu sau này có duyên tái ngộ nhất định phải đối xử tốt với Lam nhi. coi như là thay phụ hoàng trả món nợ ân tình.

Nhược Lam quan sát biểu tình trên khuôn mặt tái nhợt của hắn rồi thở dài nói:

” Ngươi chẳng giống phụ hoàng ngươi tí nào cả”.

Đột nhiên Thượng Quan Cẩn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lúc này.

“Cô nương, màu mắt của cô nương…”

” Ừm, do ta mất bình tĩnh nên nó lại chuyển sang màu tím”. Nhược Lam mỉm cười trả lời Thượng Quan Cẩn.

“Bệ hạ” Chẳng phải trong hoàng thất đã lưu truyền một sự tích, rằng phàm là người hoàng tộc sinh ra được trời trao cho đôi mắt màu tím, kẻ đó nếu là nam nhân sẽ trở thành thiên tử. nếu là nữ nhân thì sẽ được ban sắc đẹp cùng tài năng hơn người hay sao? Cô nương này, đôi mắt của nàng…”

Nghe vậy, Nam Phong Thiên Hạo mày kiếm chau lại càng chặt, cho dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật bày ra trước mắt, làm sao có thể không tin.

“Bệ hạ, thần nghĩ chuyện này đã rõ ràng, kim bài miễn tử, ngọc bội có thể trộm từ người khác nhưng màu mắt thì không thể”. Thượng Quan Cẩn tiếp tục nói.-

“Được rồi, trẫm thừa nhận ngươi là biểu muội của mình, lập tức theo trẫm về hoàng cung”, Nam Phong Thiên Hạo thở dài nói.

“Sao phải về? Ta chơi còn chưa đã”.

“Ngươi….”.

” Biểu ca thân mến, còn lời hứa thì sao, người không tính nuốt lời đấy chứ, có Thượng Quan Cẩn làm chứng đó nha”.

Lúc này, Thượng Quan Cẩn đang ung dung uống trà, nhàn nhã ngồn nhìn một cảnh nhận người thân, nào ngờ nghe tên mình được nhắc đến, không tự chủ mà ho khan một tiếng. Đúng là trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. tự nhiên bị vạ lây.

” Bệ hạ à, nhất ngôn cửu đỉnh”. Thượng Quan Cẩn nghiêm túc nói. Dù sao hoàng thượng cũng đã hứa, trang nam tử đã hứa thì nhất định phải làm, huống hồ người còn là thiên tử.

“Hảo, trẫm làm!” Nam Phong Thiên Hạo tay nắm chặt thành quyền, cả đời này đây là lần đầu tiên hắn bị một tiểu nha đầu hỉ mũi chưa sạch làm nhục, hữu thù bất báo phi quân tử, ngươi hãy chờ đấy, ta nhất định sẽ báo thù.

“Ha ha, biểu ca ngoan, ta chờ huynh”.

Thượng Cẩn lo lắng thở dài nhìn chủ tử, rồi lại liếc nhìn vẻ đắc ý của Nhược Lam, trong lòng không khỏi ớn lạnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui