Trên bàn xếp không ít ly cốc, sắc mặt Phùng Sướng cau lại.
Vừa ngồi xuống, cô liền kiểm tra khoang miệng Kim Lang.
– Tớ không uống.
– Kim Lang vội cam đoan.
Cô ấy chào hỏi Giang Nguyên.
– Chào anh Giang Nguyên, đã lâu không gặp.
Anh Giang Nguyên, em có vấn đề muốn hỏi anh ạ.
– Em muốn hỏi gì?
Giang Nguyên ngồi đối diện với hai người.
Kim Lang há miệng mấp máy, nhưng rồi lại không nói gì.
– Thôi ạ.
– Cô ấy nói, – Đợi lát nữa em hỏi, giờ em muốn tâm sự với Phùng Sướng trước đã
– Được.
Giang Nguyên dọn bàn cho sạch, lấy máy vi tính xách tay trong ba lô ra, mở ra Chromas tiếp tục chỉnh sửa kiềm cơ chưa hoàn thành.
Phùng Sướng hỏi:
– Lần này lại cãi nhau à?
– Không cãi nhau.
– Kim Lang không thừa nhận.
Dừng một chút, cô ấy lại lí nhí,
– Không tính là cãi nhau, chỉ là tớ…Lần trước tớ có nói với cậu không nhỉ, anh Khải Kinh có một cô gái học cùng chuyên ngành nhưng khác lớp.
Cô ấy là một cô gái đã nhảy múa ba lê từ khi còn nhỏ.
Gần đây, họ luôn ở bên nhau khi làm bài tập nhóm, thế nhưng tớ đến tận giờ mới biết được.
– Thế thì cậu nói thẳng với Kỳ Khải Kinh là cậu không thích cô kia.
Bảo anh ấy đổi tổ đội là được.
– Làm như thế có phải tớ quá ích kỷ hay không? Nhưng mà nếu không nói thì tớ lại không vui chút nào, đành phải ra ngoài một mình uống rượu giải sầu.
– Cậu kém quá.
– Tớ chỉ không muốn nói thôi.
Kim Lang nghịch cái ly rỗng trên bàn,
– Dù sao thì anh Khải Kinh là người tốt, dù có làm bài tập nhóm với người khác thì anh ấy cũng chỉ thích tớ, thích nhất tớ thôi.
Sướng Sướng à, cậu nói có đúng không?
– Ừ.
– Không nhắc đến anh ấy nữa.
Sướng Sướng, cái này là chọn cho cậu này.
Kim Lang đẩy một ly martini màu rực rỡ đến trước mặt Phùng Sướng,
– Cậu mau nếm thử đi.
Phùng Sướng ngửi ngửi, mùi thơm của vani hòa quyện với rượu đọng lại trên mũi.
Cô một hơi uống cạn.
Giang Nguyên dừng động tác gõ bàn phím, nhìn sang cô một cái.
Kim Lang không ngờ Phùng Sướng lại uống dứt khoát như thế, cô ấy ngẩn ra, hỏi:
– Uống ngon không?
Phùng Sướng đáp:
– Chả có vị gì cả.
– Thật á?
Kim Lang bán tín bán nghi, cô ấy đẩy ra một ly martini khác,
– Cái này thì sao? Để tớ nếm thử trước đã …
Phùng Sướng nhanh tay cầm lấy, tiếp tục một hơi cạn sạch.
Giang Nguyên khép máy vi tính xách tay lại, lấy cái ly trên tay cô đi,
– Này Phùng Sướng, có người nào uống rượu như em không hử?
Phùng Sướng nói:
– Em ngàn ly không say đó.
Giang Nguyên chưa từng trông thấy Phùng Sướng uống rượu, chỉ coi là cô nói linh tinh.
Anh lấy hết số rượu ở trước mặt hai người đặt ra chỗ thật xa.
– Ở bên ngoài không cho phép các em uống như vậy.
– Có nghe thấy không? – Phùng Sướng khuyên bảo Kim Lang, – Không cho phép uống rượu.
Kim Lang ấm ức:
– Tớ không uống mà.
– Đừng cho là tớ không biết cậu đang muốn làm gì nhé.
Kim Lang, không có lần sau đâu.
Nếu về sau cậu lại một mình ra ngoài uống rượu nữa, đừng trách tớ không khách sáo.
– Tớ biết rồi.
Kim Lang kéo góc áo Phùng Sướng, không dám nhắc câu nếm thử gì nữa.
– Cậu đừng giận nữa.
– Không giận.
Phùng Sướng đứng dậy.
– Tớ đi lên tầng trên một chút.
Giang Nguyên cũng đứng lên.
Thấy Phùng Sướng nhìn mình, Giang Nguyên nói:
– Em uống rượu.
– Chỉ hai ly thôi.
– Phùng Sướng khẽ đảo mắt qua Kim Lang, – Em sẽ trở lại luôn.
Kim Lang le lưỡi.
Phùng Sướng đi rồi, Kim Lang lặng lẽ hỏi Giang Nguyên:
– Anh có thấy Phùng Sướng đôi lúc rất hung dữ không ạ?
Giang Nguyên đương nhiên không cảm thấy rồi.
Anh nói:
– Em còn nhỏ, cô ấy hơi nghiêm khắc một chút.
– Anh đang làm gì đó ạ?
Giang Nguyên sắp xếp vài giây ngôn ngữ trong đầu, cuối cùng chỉ nói:
– Không có gì đâu.
Kim Lang cười cười:
– Anh Giang Nguyên, có phải anh cảm thấy dù là có nói thì em cũng không hiểu không, cho nên mới không muốn nói?
– Chỉ là bài tập bình thường thôi, thật sự là không có gì hay để nói cả.
Nếu em thấy hứng thú thì có thể tìm nơi yên tĩnh, bảo Phùng Sướng nói cho em nghe.
Kim Lang còn lâu mới có hứng thú, cô ấy chuyển đề tài:
– Anh Giang Nguyên, bình thường có phải anh rất bận hay không?
– Cũng bình thường.
Rất phong phú.
– Vậy anh…Anh có hy vọng bạn gái anh cũng giống như anh đôi lúc bận rộn nhưng vẫn luôn dựa dẫm vào anh không? Ví dụ như, nếu như bạn gái anh không phải là Sướng Sướng mà là một cô gái xinh đẹp đáng yêu không có lý tưởng và không có mục tiêu giống như em, mỗi ngày ngoài vui chơi ra thì không có việc gì để làm, dù có chuyện gì vui đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ chia sẻ với anh trước tiên….
Kim Lang nói một hơi suýt nữa thì không thở nổi,
– Anh có cảm thấy phiền không?
Giang Nguyên trêu đùa:
– Em đang chê hay là khen đây?
– Đương nhiên là khen rồi.
Tuy em tiền nhiều tiêu không hết, nhưng không hề keo kiệt.
Mỗi ngày tiêu tiền của mình đều tiêu hết tâm sức, còn lại giao cơ hội việc làm cho người khác, đóng góp cũng không nhỏ.
Giang Nguyên mặt không đổi sắc:
– Có thể.
– Nhưng mà anh Khải Kinh có những theo đuổi cao hơn.
– Kim Lang thở dài, – Em cứ quấn lấy anh ấy làm những việc không vô bổ, một ngày nào đó anh ấy sẽ thấy phiền.
Em không muốn như vậy.
Em muốn làm một bạn gái hiểu chuyện, nhưng mà nếu em hiểu chuyện, thì thời gian bọn em ở bên nhau sẽ ít đi, có lẽ bọn em sẽ xa nhau hơn.
Quá khó khăn với em.
Giang Nguyên nói:
– Theo anh em nên nói rõ với Kỳ Khải Kinh.
– Anh ấy sắp đến rồi.
Giọng nói của Phùng Sướng vang lên trước cả người xuất hiện.
– Ôi ôi.
– Kim Lang ngồi thẳng lên, – Tớ không muốn anh ấy tới!
– Vậy sao cậu không nói sớm.
Phùng Sướng ngồi trở lại bên Giang Nguyên.
Kim Lang lo lắng nói,
– Sướng Sướng ơi, cậu nói tớ như này có phải không tốt không? Cứ như là tớ đang chờ anh ấy tới dỗ dành í.
Phùng Sướng không để bụng.
– Đó là chuyện anh ta nên làm.
Tiễn Kim Lang đi rồi, Phùng Sướng cùng Giang Nguyên trở về Thiên Duyệt.
Giang Nguyên vừa lau tóc vừa đi ra phòng tắm, thấy Phùng Sướng mặc áo tắm dài, đi chân không đứng bên cửa sổ sát đất.
– Làm sao vậy em?
Anh từ phía sau ôm lấy cô, cầm lấy chiếc cốc mà cô đang xoay bằng đầu ngón tay.
Rượu trong ly đã đến đáy, trên người Phùng Sướng có mùi thơm ngọt ngào của quả nho.
– Kim Lang nói gì với anh vậy?
Giang Nguyên cơ bản thuật lại đối thoại của hai người cho cô nghe, sau đó tổng kết:
– Kim Lang hơi thiếu cảm giác an toàn.
– Ai ở bên Kỳ Khải Kinh cũng đều không có cảm giác an toàn.
Phùng Sướng hơi nhíu mày,
– Anh ta là một người đàn ông thu hút ong bướm và là người mềm lòng, rất hay giúp đỡ người khác.
Kim Lang lại như đứa trẻ, chưa bao giờ thật sự cãi lộn với anh ta, nhưng mà người khác cũng đều coi bạn gái anh ta là vật trang trí.
Phùng Sướng rất không vui:
– Giang Nguyên, vì sao Kỳ Khải Kinh lại không giống anh?
Giang Nguyên:
– Giống anh thì làm sao.
– Giống anh cũng không tốt.
– Phùng Sướng nói, – Giống anh Kim Lang sẽ không thích nữa.
– Vậy còn em? – Giang Nguyên không vui, – Anh ta giống anh, em sẽ thích anh ta à?
– Không đâu.- Phùng Sướng nghiêng đầu cọ cọ vào anh.
– Em chỉ thích anh thôi.
Hai má và cổ Phùng Sướng phủ một lớp mỏng đỏ ửng, đôi mắt ẩm như nước.
Giang Nguyên hôn xuống,
– Em uống bao nhiêu rồi?
– Em không say.
– Phùng Sướng phủ nhận, lại hỏi,
– Anh có muốn uống không?
– Anh không.
– Ngọt lắm đó.
– Phùng Sướng vươn đầu lưỡi ra liếm láp lên môi anh, – Có phải không hả?
Giang Nguyên cong khóe môi lên, kéo cô ra một chút.
– Không nếm được.
– Thật không nếm được ạ? – Phùng Sướng đưa tay lên, rót chút rượu cuối cùng vào miệng anh rồi hôn anh một lần nữa.
Giang Nguyên không khách sáo nhận lấy, nhưng anh cho là quá ít, liền cuốn lấy lưỡi cô tỉ mỉ nếm.
Áo choàng tắm đã buông lơi từ lâu.
Eo của cô bị anh giữ lấy, lồng ngực mềm mại của cô cũng bị anh giữ.
Phùng Sướng với vào trong quần Giang Nguyên, sau lưng cô là cảnh đêm Nhạn thành, trước người là thân thể kề sát của Giang Nguyên.
Hai tay cô không chút an phận, cô xoa ngực, eo, bụng anh như mèo vờn cọp, rồi sau đó theo đường nhân ngư đi xuống dưới.
– Em nghe nói dùng lâu sẽ biến đổi màu sắc.
– Phùng Sướng nói.
– Ai nói? – Giang Nguyên tỉ mẩn hôn lên vành tai của cô, hơi thở ướt át và nóng bỏng cùng lời nói hòa vào nhau.
– Thay đổi như nào?
– Tự em xem đi.
Giang Nguyên còn chưa nói xong, Phùng Sướng đã tuột xuống.
Cô ngồi quỳ, kéo quần của anh xuống.
Giang Nguyên nhìn xuống một cái liền dịch chuyển ánh mắt đi.
Anh không thể chịu được sự soi mói quá kỹ càng của cô.
– Không thay đổi.
– Phùng Sướng cầm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve, – Có phải còn chưa dùng đủ nhiều, chưa đủ lâu không.
Giang Nguyên, hay là chúng ta ký hợp đồng đi, anh ký hợp đồng với em, ký mười năm, không, là 50 năm.
Giang Nguyên bị chọc cười bởi sự vô lý của cô, anh biết cô say, có lẽ anh cũng say rồi, bởi thế mà thật sự thảo luận chuyện này với cô:
– Hợp đồng như vậy có ràng buộc về mặt pháp lý không? Nếu anh vi phạm hợp đồng thì sao, em định kiện anh hử.
Phùng Sướng ngửa mặt nhìn anh, bất mãn nói:
– Vì sao anh muốn vi phạm hợp đồng?
– Giang Nguyên, vì sao anh không nhìn em.
Giang Nguyên không thể nhìn cô, anh đã dùng rất nhiều tự chủ để kìm chế bản thân mới nhịn xuống được sự kích động muốn đè cô để làm chuyện ác liệt nào đó ngay tại nơi này, cô lại như vô tri vô giác, đôi môi hồng tươi ướt át kia càng lúc càng gần.
Đến cuối cùng anh đã nhẫn nhịn tới cực hạn, khiêng cô lên, ném lên trên giường.
Hết chương 33.