Khi mà Diêu Chính Hạo đưa được Giang Nguyên về đến nhà thì kim đồng hồ đã chỉ qua 11 giờ đêm rồi.
Anh ta ở dưới nhà Giang Nguyên hứng gió một trận, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vì thế chạy tới bãi đỗ xem, ôm đồ gọi taxi đi đến nhà Thôi Chỉ Nghi.
Thôi Chỉ Nghi cùng đồng nghiệp vừa ăn lẩu xong, lại đi hát K, về nhà cũng đã rất muộn.
Cô tắm rửa xong nằm trên giường, vừa mới mơ màng buồn ngủ lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Thôi Chỉ Nghi một lần nữa thay áo xuống lầu.
Diêu Chính Hạo đang ngồi ở bên bồn hoa, nom rất thất thần.
– Cậu uống rượu à? – Thôi Chỉ Nghi có vẻ không vui.
– Có uống một chút.
– Uống rượu xong không về nhà đi còn tới tìm tôi làm gì?
– Đến mang cam cho cậu.
– Diêu Chính Hạo vỗ vỗ hai thùng giấy bên cạnh, – Bạn tớ đi công tác mang về, lẽ ra lúc chiều đã mang đến cho cậu rồi.
– Cậu không cần phải tặng đồ cho tôi đâu.
– Tôi muộn đưa cho cậu mà.
Nghi Nghi, chẳng phải cậu thích ăn cam nhất ư?
Diêu Chính Hạo ôm thùng giấy đứng lên,
– Muộn quá rồi, lần sau không tìm cậu lúc muộn thế này nữa.
Đi đi, tôi mang lên tầng cho cậu.
– Cậu…
Thôi Chỉ Nghi không biết làm gì hơn, đành phải đuổi theo.
Cô đã trốn tránh Diêu Chính Hạo mấy năm, thậm chí còn chuyển sang tỉnh khác để học nghiên cứu sinh, nhưng mà sự chấp nhất của Diêu Chính Hạo lại nặng hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều.
Cô hỏi anh ta vì sao, Diêu Chính Hạo rất tự nhiên nói, là bởi vì thích, không thích sẽ không theo đuổi, anh ta vẫn luôn thích cô, anh ta không còn cách nào khác.
Mang cam lên trên lầu rồi, trùng hợp bà Thôi đi vệ sinh đêm, nghe tiếng động thì hỏi vài câu, còn gọi Diêu Chính Hạo vào trong nhà.
Diêu Chính Hạo đứng ở cửa, ngoan ngoãn chào hỏi, sau đó biết điều mà xin phép ra về, bà Thôi bảo Thôi Chỉ Nghi tiễn anh ta.
– Đi nào.
Thôi Chỉ Nghi đóng cửa lại, vừa mới xoay người đã bị Diêu Chính Hạo ôm vào lòng.
Cô đứng yên không nhúc nhích.
Ôm trong một chốc, Diêu Chính Hạo đứng thẳng người lên.
– Không cần tiễn nữa.
Cậu đi ngủ sớm đi.
*
Giang Nguyên đã mơ một giấc mơ hỗn loạn.
Trong giấc mơ là một đêm đông, mưa phùn cùng với gió lạnh hỗn loạn, đánh vào đỉnh lều nilon.
Anh mới chỉ vào nhà lấy áo khoác thôi, Phùng Sướng đã bị người ta vây đánh rồi.
Anh chạy như bay qua, chớp mắt bị người ta bao quanh lấy, Phùng Sướng lại rút lui an toàn, ngồi trên ghế ở vòng ngoài, cũng không hề nhìn anh lấy một cái.
Triệu Hân ngồi bên cạnh Phùng Sướng, dịu dàng tỉ mỉ bôi thuốc cho cô.
Hai người nói nói cười cười, Triệu Hân còn cầm tay Phùng Sướng đặt lên mặt mình.
Giang Nguyên rất tức giận, bạo lực đá văng người đang bao vây mình ra, xông tới trước mặt Phùng Sướng, chẳng nói chẳng rằng tách hai tay đang nắm chặt của họ ra, muốn mang cô rời đi.
Phùng Sướng cùng Triệu Hân đổi thành mười ngón tay đan vào nhau, đan rất chặt, đồng thời còn đẩy anh ra.
Cô lạnh nhạt hờ hừng nói mình đã thích người khác, bảo anh đừng đến tìm cô nữa.
Trái tim Giang Nguyên như bị một cảm giác không trọng lượng đánh vào, rơi thẳng xuống.
Nắm tay anh siết chặt, mở choàng mắt ra, trần nhà trắng tinh quen thuộc đập vào mi mắt.
Những mảnh mộng mị ngắn ngủi khó tan trong chốc lát, như hợp với cơn mưa dầm kéo dài bên ngoài cửa sổ.
Tâm trạng của Giang Nguyên sa sút đến cực độ.
Cho nên anh ghét nhất là những ngày mưa.
Đặc biệt là những buổi đêm trời mưa.
Ngày thứ hai, mới sáng sớm Tạ Nhất Minh đã bị Phùng Sướng sai đi Lam Hồ.
Lam Hồ là khu nhà cao cấp được phát triển và xây dựng rất sớm ngay gần Nhạn đại, có hồ nước có đình nghỉ chân, diện tích xanh hoá rất rộng lớn, hộ gia đình phần lớn là công nhân viên chức giảng viên đại học và phụ huynh đồng hành.
Mấy tháng trước, Phùng Sướng mới vừa mang theo Tạ Nhất Minh về Khang Sinh, ngày ngày bận đến sứt đầu mẻ trán, còn không quên sai anh ta đi Lam Hồ mua một căn hộ.
Tạ Nhất Minh đầu đầy mù mịt, không hiểu trong hồ lô của sếp mình bán thuốc gì.
Phùng Sướng cũng không nói nhiều, chỉ nói với anh ta bằng giọng điệu bình thản “hôm nay thời tiết cũng không xấu” để bảo anh ta rằng cô muốn mua một căn hộ nguyên đơn, không mua được thì sẽ trừ tiền lương của anh ta.
Tạ Nhất Minh rất uất ức và đau khổ, có miệng mà khó trả lời, chẳng biết làm gì hơn ngoài việc đi Lam Hồ để tìm hiểu thăm dò.
May mà trời thấy còn thương, hộ gia đình bị chỉ đích danh cũng khá thấu tình đạt lý, không có tình cảm sâu sắc với căn nhà mà mình chỉ ở trong vài năm, sau nghe xong câu chuyện cảm động mà Tạ Nhất Minh bịa đặt nghĩ ra và cả số tiền hào phóng mà anh ta đưa ra thì vui vẻ đáp ứng, nhường căn hộ này lại.
Việc tu sửa sau đó bàn giao lại cho đoàn đội của Phùng Sướng tiếp nhận, anh ta chỉ cần định kỳ đến xem xét tiến độ là được.
Trên thực tế, vào đầu tuần trước, Tạ Nhất Minh đã ký hợp đồng mua nhà rồi.
Lúc ký hợp đồng, tâm tình Tạ Nhất Minh rất vui sướng, anh ta cho rằng mình đã tạm thời thoát khỏi cái nhiệm vụ đến bất ngờ và khó hiểu này, ai mà ngờ được hôm nay lại phải đi một chuyến đến đó.
Từ sau khi Tạ Nhất Minh gặp Phùng Sướng, có rất nhiều thời điểm đều cảm giác mình đang sinh sống ở trong xã hội phong kiến, chức vị đảm nhận chính là Đại nội tổng quản.
Ngô Du Lượng nói anh ta rất có năng lực, có thiên phú của một Đại nội tổng quản.
Anh ta lại cảm thấy phương thức mở ra của anh ta và Phùng Sướng lại rất không bình thường.
Rõ ràng ban đầu, anh ta chỉ là một viên chức nhỏ bé trong một bộ phận nhỏ tại Lâm Thành của Đông Thăng mà thôi.
Lâm Thành là một thành thị nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ phía Đông vùng duyên hải, Đông Thăng từ lâu đã lấy được hai vị trí khác nhau vào đầu thế kỷ mới, các bất động sản có vị trí và chất lượng tốt đều được thiết lập vững chắc ở Lâm Thành.
Điều đáng tiếc là hơn chục năm nay, khu phố thương mại lấy Đông Thăng làm trung tâm vẫn luôn không ôn không hỏa, hiệu quả và lợi ích các khu nghỉ dưỡng ven biển tập trung du lịch văn hóa lại càng tầm thường.
Tất cả nhân viên mới và nhân viên kỳ cựu lưng dựa núi lớn, xét về thâm niên họ không có tinh thần dám nghĩ dám làm, không có chí tiến thủ.
Khi mà Liêu Thần với Phùng Sướng cùng đến quản lý, mọi người ngoài mặt đều rất tích cực, nhưng họ không thực sự coi trọng nó.
Tất nhiên, cũng có kẻ có tâm tư muốn luồn cúi nịnh hót, Lưu Thụy vào công ty cùng thời điểm với Tạ Nhất Minh, nhưng lại thăng chức trước anh ta, cố gắng làm mọi cách để lấy lòng Liêu Thần.
Liêu Thần cũng không phải là người dễ tiếp cận, đám người Lưu Thụy liền dùng cách thức khác, chính là lôi kéo làm quen với nữ thư ký Tiểu Phùng mà anh ta đưa tới.
Tạ Nhất Minh là người đầu tiên phát hiện ra sự việc rất không bình thường.
Làm sao mà anh ta phát hiện ra được, điều này chỉ có thể nói trời sinh số anh ta may mắn hơn người ta một chút, khả năng quan sát giỏi hơn người ta một chút.
Lần đó vừa kết thúc buổi liên hoan, anh ta bị tiêu chảy, mọi người đã ra về hết anh ta mới lê lết ra khỏi toilet.
Khi đi qua hành lang anh nhìn thoáng ra bên ngoài, trùng hợp nhìn thấy Liêu Thần mở cửa xe cho cô thư ký của mình, mình thì ngồi lên ghế lái.
Khi đó anh ta không hề thấy có gì khác thường, về đến nhà rồi càng nghĩ càng thấy không đúng, về sau cố ý để ý hơn, càng để càng kinh ngạc đến khó tin.
Hiển nhiên là Liêu Thần không phải vì lịch sự ga lăng mà làm như vậy, cũng không phải là có quan hệ mờ ám không chính đáng gì với thư ký của mình.
Tuy rằng Tạ Nhất Minh không có tham vọng gì, chỉ là nhân viên tép riu nhưng dầu gì vẫn chú ý đến hướng gió tổng bộ, Liêu Thần cũng không phải là một con tốt vô danh, anh ta từng là trợ lý đặc biệt của Dương Thành Phong, nhân vật số hai của Đông Thăng, ai có thể khiến cho anh ta phải cung kính như thế? Tạ Nhất Minh muốn tìm kiếm trên trang web, lại đột nhiên phát ra tên của cô thư ký kia là gì anh ta cũng không biết.
Tiểu Phùng?
Tạ Nhất Minh đọc đi đọc lại cái tên không có gì đặc biệt này, trên lưng đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh.
Không phải chứ?
Tạ Nhất Minh từ trên giường nhảy dựng lên.
Anh ta bắt đầu liên tục thay đổi từ khóa để tìm kiếm trên các nền tảng chính, không có nhiều thông tin về các nền tảng chính thống, thậm chí cũng không có một tấm ảnh nào.
Tạ Nhất Minh cũng không hết hy vọng, tiếp tục xem qua tất cả các ngóc ngách, kết quả những nỗ lực miệt mài đã được đền đáp, anh ta đã tìm được một bức ảnh cũ không biết là thật hay giả.
Người trên tấm ảnh chụp rõ ràng là “thư ký” tiểu Phùng.
Tạ Nhất Minh đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, tự trách bản thân vì sao không phát hiện sớm một chút, quả nhiên nước ấm ngâm quá lâu, người đều chết lặng, dưới đèn ai cũng tối, ngu ngốc đến cái gì cũng đều không biết.
Cũng may anh ta từ trước đến nay cần cù thật thà chuyên nghiệp, làm việc chăm chỉ xứng đáng với tiền lương của mình.
Tạ Nhất Minh tự thấy may mắn đồng thời trong công việc càng thêm nghiêm túc tỉ mỉ, thận trọng.
Liêu Thần bắt đầu chú ý đến anh ta, chỉ đích danh anh ta cùng mình đi thị sát làng du lịch.
Lúc đi rồi Tạ Nhất Minh mới phát hiện chỉ có Phùng Sướng ở đó, càng không dám xem nhẹ, cả chặng đường biết gì nói hết, không chút nào giấu giếm.
Trong hai năm đầu tiên làm việc, Tạ Nhất Minh đã dành nhiều thời gian để nghiên cứu điểm mấu chốt của khu nghỉ dưỡng và cũng đã trình báo cáo lên, nhưng nó lại không được coi trọng.
Nhưng lần này không giống, trong lòng Tạ Nhất Minh hiểu rõ, đây chính là cơ hội ngàn năm có một cho mình, là cơ hội hiếm có mà ông trời ban tặng cho.
Tính cách của Phùng Sướng không giống với những thành phần nhị đại thượng vị như trong tưởng tượng của anh ta, phần lớn thời gian cô chỉ lắng nghe, ít khi diễn đạt dài dòng, giống như cũng không hề chứng tỏ tham vọng của mình, chỉ thỉnh thoảng đưa anh ta đi dạo quanh bãi biển, các biệt thự, căn hộ, và lang thang xung quanh ngôi nhà gỗ gần như được bao quanh bởi một rừng thông.
Một đêm mưa gió, Phùng Sướng nảy lên ý muốn nhất thời, gọi Tạ Nhất Minh đến khu nhà trệt.
Anh ta cầm một chiếc ô đen to lớn, đi cùng Phùng Sướng đi hết nhà này đến nhà khác dưới trời mưa, không biết rốt cuộc cô muốn làm gì.
Khi đi qua một chỗ ngoặt, những mảnh vỡ chất đống trên mái nhà bị gió thổi bay xuống, Tạ Nhất Minh không thấy rõ là cái gì, sợ có thứ gì đó rơi vào Phùng Sướng, cho nên lao lên che chắn không chút suy nghĩ.
Thực ra thứ rơi xuống chỉ là bìa cứng, dẫu cho có ngấm nước thì cũng chẳng nặng bao nhiêu.
Huống hồ anh ta cũng không thể lao tới kịp, là bởi vì động tác quá đột ngột, anh ta vừa mới nhấc chân lên thì đã ngã sấp mặt.
Cuối cùng lại là Phùng Sướng đưa Tạ Nhất Minh đi bệnh viện, Tạ Nhất Minh mặc quần áo bệnh nhân, nhìn mắt cá chân xưng to như cái bánh chưng của mình, quyết định rằng hôm nay sẽ nhìn chằm chằm chân mình, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn cô.
Phùng Sướng thực sự không cười nhạo anh ta, còn nói rằng tấm lòng của anh ta rất đáng khen, không có gì báo đáp, đành phải lấy thân báo đáp.
Tạ Nhất Minh sửng sốt, liên tục lắp bắp nói người bình thường chúng tôi nhận đồ là được rồi, tôi không xứng với Tổng giám đốc Phùng.
Nói xong mới thấy Phùng Sướng chỉ cười cười nhìn mình.
Tạ Nhất Minh càng xấu hổ, chỉ biết cười gượng theo.
Chưa đến nửa năm, Liêu Thần rút lui về, Phùng Sướng ở lại.
Mà Tạ Nhất Minh lại ngồi lên vị trí mà Phùng Sướng từng ngồi.
Mọi người bấy giờ mới bừng tỉnh ngộ, hiểu ra giám đốc Liêu chỉ là một cây cờ xí, nhưng mà đã muộn rồi, Phùng Sướng nắm trong tay dữ liệu lịch sử chi tiết có một không hai của các chủ quản lớn nhỏ, chỉnh đốn xử lý không chút nương tay, ai nên hạ chức thì hạ, ai nên đuổi thì đuổi, nguyên lão mười mấy năm thì vừa đấm vừa xoa nói mời đi là mời đi ngay.
Ngay khi các phòng ban ở tất cả các cấp như đang đi trên lớp băng mỏng, người nào cũng thấy bất an thì Phùng Sướng lại lặng lẽ đề cử một nhóm người lên.
Ai cũng không phải kẻ ngốc, động lực làm việc đột nhiên tăng cao chưa từng có.
Sau một năm nữa, sự trì trệ cũ của khu du lịch được kéo xuống, những ngôi nhà gỗ thấp tầng bên ngoài rừng thông đều được di dời và san lấp, rừng thông đen chạy dài bất tận lại được trồng trở lại.
Công việc kinh doanh của Lâm Thành càng ngày càng tốt, tổng bộ lại có lệnh điều động đối với Phùng Sướng.
Lúc đi Phùng Sướng thuận tay đóng gói Tạ Nhất Minh đi cùng.
Tạ Nhất Minh ban đầu cho rằng mình sẽ bị đưa về “Đông Cung”, ai ngờ đâu Phùng Sướng lại đưa anh ta đi thành phố nào đó ở phía tây, hai người đóng quân kiên cố ở đó trong suốt một năm, ba tháng trước mới quay về Khang Thăng.
Cũng không biết trạm tiếp theo là sẽ đi đâu.
Trong đầu Tạ Nhất Minh lướt qua tất cả các sản nghiệp trên danh nghĩa Đông Thăng.
Cửa thang máy mở ra, Tạ Nhất Minh đang chuẩn bị ra ngoài, nhưng lại phát hiện người đứng ngoài chính là Giang Nguyên.
Hai người nhìn nhau, rõ ràng cả hai đều bất ngờ, gặp nhau ở lối vào thang máy cùng một tầng trong cùng một tòa nhà, nói là trùng hợp cũng quá gượng ép đi.
Tạ Nhất Minh liếc nhìn chiếc ba lô quen thuộc trên người Giang Nguyên, cất tiếng chào hỏi trước:
– Tiến sĩ Giang, chào cậu.
Giang Nguyên:
– Chào anh, thư ký Tạ.
– Cậu chuẩn bị đi trường à?
– Phải.
– Tôi tới tìm bạn.
– Giang Nguyên còn chưa hỏi, Tạ Nhất Minh đã giành trước nói.
Anh ta vẫn luôn vừa thông minh vừa nhanh trí như vậy đó.
– Bạn tôi vừa hay cũng ở tầng này, trùng hợp thật đó.
– Bạn anh ở căn nào?
Tạ Nhất Minh do dự một giây.
Giang Nguyên nói luôn thay anh ta:
– 504?
Tạ Nhất Minh không thể phủ nhận.
– Hình như thế.
Anh ta lấy di động ra, – Tôi đi hỏi một chút.
Giang Nguyên lạnh nhạt nói:
– Vậy tôi đi trước.
– Được.
Tạm biệt.
Hết chương 42.