11.
Sau khi tỉnh lại, Giang Chiếu nhiều lần đến tìm tôi.
Tôi lấy các loại lí do để từ chối cậu ấy.
Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy cô đơn rời đi, lòng tôi đều quặn thắt lại, nhưng tôi không thể để cậu ấy bị kịch bản trừng phạt nữa.
Tôi không chịu được hậu quả ấy.
Tôi muốn cậu ấy sống tốt.
Cuối cùng, sau một lần lại bị từ chối gặp mặt, Giang Chiếu không còn tìm tôi nữa.
Cậu ấy có lòng tự trọng của mình.
Tôi cũng có sự bất đắc dĩ của tôi.
Sau đó rất lâu, tôi bận rộn tập trung học hành, đã lâu rồi không gặp lại cậu ấy.
Bạn cùng bàn nói Giang Chiếu dành toàn bộ thời gian thi đấu ở bên ngoài, hẳn sẽ trở về trước kỳ thi tốt nghiệp.
Thế nhưng mãi cho đến khi kết thúc kì thi đại học, tôi cũng không gặp lại cậu ấy.
Không biết rốt cuộc cậu ấy có thi đại học hay không.
Sau khi có kết quả thi tốt nghiệp, trong lúc điền nguyện vọng, tôi nhận được điện thoại từ giáo viên tuyển sinh của trường Đại học mà tôi mong ước.
Giáo viên nói vì tiết mục biểu diễn của tôi vô cùng xuất sắc, chỉ cần tôi điền nguyện vọng thì họ chắc chắn sẽ tuyển tôi.
“Bạn Tống, người chơi bóng rổ rất tốt ở trường em, cái cậu gọi là Giang Chiếu ấy, nguyện vọng một cũng điền vào trường chúng tôi."
Tôi sửng sốt rất lâu, cuối cùng vẫn bỏ qua ngôi trường này.
Thư trúng tuyển tới vào chạng vạng tối, ráng chiều lộng lẫy cực kỳ đẹp mắt.
Sau khi cảm ơn người đưa thư, tôi quay người bước lên lầu.
Vừa đi tới hành lang, đột nhiên một sức lực kéo tôi lại.
Tôi không kịp thét lên, rơi vào một vòng tay kiên cố.
“Tớ đây.”
Là Giang Chiếu.
Cậu ấy ôm tôi từ phía sau, đặt đầu tôi lên vai cậu ấy, dụi mặt lên đầu tôi.
Cảm giác say đắm làm người ta mê mẩn.
Tôi hít sâu một hơi, lập tức đẩy cậu ấy ra.
Giang Chiếu kêu lên một tiếng đau đớn, ôm tôi chặt hơn, đôi mắt đen như mực hằn đầy tia máu, trông như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
“Vì sao lại thay đổi nguyện vọng?”
“Vì sao không chịu gặp tớ?”
“Tống Kiều Kiều! Trong lòng cậu, rốt cuộc tớ là ai?”
Hai câu hỏi vì sao liên tiếp tuôn ra, câu sau càng nặng nề hơn câu trước.
Câu cuối cùng, Giang Chiếu dường như muốn hét lên.
Cậu ấy hung hắn đấm một phát vào tường, cả người trở nên cực kỳ nóng nảy.
Nói đến mấy chữ cuối, giọng cậu ấy lại tràn đầy bối rối, gần như hèn mọn.
“Tớ… Tớ chỉ là lo lắng cho cậu.”
Câu này vừa thốt ra, lòng tôi liền thắt lại.
Thanh mai trúc mã mười lăm năm, tôi đã thấy mọi bộ dáng của cậu ấy.
Nhưng một Giang Chiếu hèn mọn như vậy, tôi chưa từng chứng kiến bao giờ.
Sau này bất kể cậu ấy có vui vẻ hay đau khổ gì cũng đều không liên quan đến tôi.
Chỉ khi rời khỏi tôi, cậu ấy mới có thể đi hết quãng đời này.
Đường đường là nam chính xuyên đến, cậu ấy đã chịu đủ đau khổ rồi.
Tôi không muốn làm chướng ngại vật trên đường về nhà của cậu ấy.
Nếu đã như vậy thì cứ làm một kẻ qua đường nhỏ nhoi thôi…
Tôi siết tay, mỉm cười dối lòng nói:
“Nguyện vọng à… Thích thì đổi thôi.”
“Về phần cậu… Giang Chiếu à, chúng ta chỉ là thanh mai trúc mã thôi mà, đúng không?”
“Tống Kiều Kiều!”
Cậu ấy gần như gầm lên, cướp thư trúng tuyển trong tay tôi, nhìn thấy tên trường mà tôi trúng tuyển.
Đó là một ngôi trường ở nước ngoài – nơi cách cậu ấy rất xa.
“Đây không phải là sự thật…”
Cậu ấy kinh ngạc như một đứa trẻ bị bỏ rơi, không ngừng lặp lại câu nói đó.
Nhân lúc nước mắt chưa rơi, tôi chậm rãi đẩy tay cậu ấy ra, mỉm cười chào tạm biệt cậu ấy.
“Quay về với cô ấy đi.”
“Tương lai của cậu không có tớ.”
Tương lại của cậu lộng lẫy xán lạn, không có tớ.
12.
Đêm đỉnh phong năm nay được tổ chức tại Tam Á.
Máy bay vừa đáp xuống, tôi ngồi trên xe bảo mẫu.
Trợ lý liên tục thúc giục tôi tranh thủ thời gian trang điểm.
Tôi lại lần nữa thất thần nhìn bãi biển xanh thẳm ngoài cửa xe.
Một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng vẫy trước mặt tôi.
Sau đó, một ly nước được đưa tới trước mặt tôi.
Tôi mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn.”
Thẩm Tự Bạch khẽ cười một tiếng, cất giọng nhẹ nhàng hỏi: “Anh với em mà cần phải nói cảm ơn à?”
Trợ lý ngồi phía trước tôi thăm dò quay đầu, vẻ mặt mập mờ: “Anh Thẩm ân cần với Kiều Kiều quá!”
Tôi hớp một ngụm cà phê, không đáp.
Cũng không biết đáp lại như thế nào.
Quen biết Thẩm Tự Bạch gần năm năm, hiện tại anh ấy vừa là đại diện kiêm ông chủ của tôi.
Anh ấy tốt với tôi là có mục đích.
Tối nay tôi về nước, công khai tham gia hoạt động đầu tiên.
Nửa tháng trước, tôi đóng một bộ phim sản xuất bởi hãng phim có danh tiếng tốt nhất thế giới.
Tôi làm nữ phụ, giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất.
Bộ phim này do Trung Quốc và nước ngoài hợp tác với nhau, đạo diễn người Trung là một trong số những giám khảo của lễ trao giải hôm nay.
Cô ấy mời, đương nhiên tôi phải đồng ý.
Nếu không, tôi đã không về nước sớm như vậy.
Trang điểm xong, trời cũng sắp tối.
Thẩm Tự Bạch làm tổng giám đốc một công ty giải trí trứ danh trong nước, vô cùng bận rộn.
Anh ấy phải đến hội trường trước.
Trước khi đi, anh ấy liên tục căn dặn: “Kiều Kiều, người không biết lý lẽ thì không cần để ý.
Đừng sợ, có anh ở đây.”
“Khi nào kết thúc thì anh đến đón em.”
Sau khi tiệc tàn, tôi lại không nhìn thấy bóng dáng anh ấy.
Tôi đành phải đi tìm.
Ban đêm, trời tối đen như mực, hai ba nữ minh tinh mặc lễ phục giống tôi đi ngang qua.
Nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ vô tình lọt vào tai tôi: “Cô có biết tin hôm nay ngài Giang cũng tới không?”
“Là ngài Giang - Giang Chiếu của công ty giải trí Trường Nguyệt đúng không? Anh ta cũng đến nữa à?”
“Anh ta là nhà đầu tư lớn nhất của hoạt động hôm nay.
Người đâu mà vừa đẹp trai lại nhiều tiền, nhưng hình như có bạn gái rồi”
“Bạn gái thanh mai trúc mã làm sao sánh được?”
Nghe được hai chữ “Giang Chiếu”, nháy mắt, đầu óc tôi ong ong cả lên.
Là Giang Chiếu thật sao?
Mấy năm nay xuất ngoại, tôi chưa hề chủ động tìm bất kỳ tin tức gì của cậu ấy nhưng vẫn biết một chút.
Bởi vì cậu ấy giống như một huyền thoại.
Nghe nói sau một năm hôn mê, khi tỉnh lại, cậu ấy lập tức thi vào Đại học Tài chính một lần nữa, tuổi còn trẻ mà đã điều hành một câu lạc bộ hơn trăm tỷ.
Chuyện khiến người ta bàn tán say sưa nhất chính là chuyện liên quan đến cậu ấy.
Đối với chuyện này, tôi vừa kiêu ngạo vừa chua chát.
Đầu óc tôi kêu vang, những ký ức bị tôi cố gắng chôn giấu dưới đáy lòng bỗng chốc tuôn trào.
Những ký ức ngọt ngào, khổ sở, đắng chát dường như bao phủ lấy tôi.
Đến mức có người đụng vào mà tôi cũng không biết.
“Xin lỗi, tôi không cố ý…”
Lời còn chưa nói hết, nước mắt đã chảy xuống trong khoảnh khắc nhìn thấy đối phương.
“Không có việc gì.”
Giọng nói lạnh lùng, thanh âm vừa lạ mà vừa quen lại như một nắm tay bóp chặt cổ tôi, làm tôi nghẹn ngào.
Sau sáu năm, tôi chưa từng nghĩ tới tôi và Giang Chiếu sẽ gặp lại dưới tình huống này.
Nhưng tôi vội bước đi, không kịp nhìn thấy người đứng phía sau đã nắm chặt hai tay, đôi mắt cũng đỏ bừng.