Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"

“Cái gì? Phong phi rồi? Ngươi xác định là nghe thấy Hoàng Thượng nói phong cho hắn làm quí phi?”. An Thái trên mặt vốn mang theo ba phần tươi cười, lúc này vừa nghe xong tin tức liền từ trên ghế nhảy dựng lên.

“Đúng vậy.” Một người nam tử nửa cúi đầu đứng ở trước mặt An Thái, trên mặt người nam tử đó mang theo tôn kính.

“Phong phi? Điều này sao có thể, hắn là một thái giám như thế nào có thể phong phi? Này còn không xem gia pháp tổ tông ra gì sao? Đất nước này có còn vương pháp nữa hay không? Còn tiểu tiện nhân kia đúng thật là một con hồ ly tinh đội lốt người mà, ta cũng không biết tại sao, ngay cả Tiêu Nghệ Uẩn cũng đối với hắn si tình như vậy, hắn rốt cuộc là có công phu gì mà khiến cho Hoàng Thượng cùng An Vương mê đảo như vậy?” Vào lúc này khuôn mặt của An Thái tràn đầy dữ tợn, có thể nói là xấu xí tới cực điểm, trong trái tim nàng tràn đầy ghen ghét, trong đầu óc hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là tìm biện pháp nào để diệt trừ cái đinh trong mắt mình là Lâm Lĩnh.

“Thành Khản, ngươi cùng người của ngươi tiếp tục giám thị mọi động tĩnh trong cung, phải giám sát nhất cử nhất động của tiểu tiện nhân kia, ồ, không, hôm nay bản cung sẽ tự mình đi nhìn hắn, nhân tiện chúc mừng hắn trở thành quý phi luôn.” An Thái cười lạnh, trong đầu của nàng hiện tại không hề bình tĩnh như vậy, cũng không hề có cái suy nghĩ đơn giản như vậy

“Thành Khản, đem nha đầu Thu Nhi ăn trong nhà lại lo chuyện bên ngoài kia đến Hình Phòng đánh 50 đại bản, làm cho nàng thanh tỉnh mà hiểu rõ một chút rốt cuộc thì ai mới là chủ tử của nàng, đánh xong rồi thì đem nàng đến Điện Dưỡng Tâm, ta cùng Di Quý Phi ở đó đợi nàng!”. An Thái chậm rãi nói, không nhanh không chậm mà bắt đầu đứng lên.

“Tuân mệnh.” Thành Khản hành lễ đáp lời An Thái phân phó.

“Bây giờ bản cung phải đến Dưỡng Tâm Điện, phải báo cho Di Quý Phi một tin tức tốt, hừ!” An Thái lập tức đi ra khỏi Từ Ninh Cung, mang theo một đám người lớn nhỏ hướng Điện Dưỡng Tâm đi đến.

“Hoàng hậu nương nương giá lâm.” Tiểu thái giám đứng ở trước cửa Điện Dưỡng Tâm thông báo.

“Mau mời.” Lâm Lĩnh lập tức cho tiểu thái giám mời An Thái đi vào.


An Thái tươi cười, nhưng cái tươi cười này không ai đoán được rốt cục là nó mang theo ý tốt hay là ý xấu.

“Chi …” Cánh cửa Điện Dưỡng Tâm được hai tiểu thái giám mở ra, sau đó liền tiếp đón An Thái.

Trên mặt An Thái mang theo ba phần mỉm cười bước đi vào, Lâm Lĩnh lập tức tiến lên hành lễ, nói: “Hoàng hậu nương nương vạn an.”

“Được rồi, mau mau đứng lên đi, bổn cung không nhận nổi hành lễ của ngươi”. An Thái nâng Lâm Lĩnh dậy, trên mặt mang theo tươi cười. Lâm Lĩnh lúc này vẫn luôn xem An Thái là một nữ tử tốt bụng, còn lần đánh chính mình kia, hắn chỉ nghĩ rằng lúc đó là do nàng quá kích động mới đánh mình. Nhưng mà hắn cũng không hề biết rằng, trong lòng của An Thái có bao nhiêu là thống hận với hắn.

“Ách… ý của Hoàng Hậu là…” Lâm Lĩnh không hiểu được lời nói của An Thái mang ý nghĩa gì.

“Đến đến đến, chúng ta cùng ngồi xuống rồi nói.” An Thái lôi kéo Lâm Lĩnh ngồi xuống ở bàn bên cạnh.

“Ách… Được.” Lâm Lĩnh gật đầu, cũng theo An Thái mà ngồi xuống.

“Nhìn xem, tân quý nhân hôm nay thật có khí sắc nha, ha hả, ta hôm nay đến đây vốn là muốn gặp quý phi cùng Hoàng Thượng.” An Thái cười quyến rũ, lời nói hết sức ân cần.


“Nô…” Lâm Lĩnh không biết nên nói cái gì.

“Lại xưng là nô tài rồi, ngươi bây giờ là quý phi, cũng nên đổi lại cách xưng hô đi, đừng cứ nô tài hoài, bổn cung hôm nay đến đây là muốn mang tin tức tốt cho ngươi cùng Hoàng Thượng.” An Thái tươi cười, nụ cười mang theo âm mưu cùng thủ đoạn, nhưng cũng chỉ có mình Lâm Lĩnh xem nụ cười đó như một nụ cười thiện lương.

“Ách? Hoàng Hậu nương nương có tin tức tốt gì vậy?” Lâm Lĩnh tò mò hỏi, hắn cũng không biết An Thái muốn nói cái gì.

“Oh, cũng không có gì, thân thể của bổn cung gần đây không được khỏe, hôm nay vốn có gọi thái y tới xem một chút. Thái y có nói là ta có thể đã có hỉ mạch rồi, nhưng mà thái y nói còn chưa có xác định, bởi vì thời gian hành phòng đến bây giờ cách nhau khá xa, có thể cũng chỉ là do dạy dày ta có chút chua xót mà thôi.” An Thái chậm chạp nói, ánh mắt cũng liếc nhìn Lâm Lĩnh, muốn xem thử hắn có phản ứng gì.

“Thật sự? Vậy thật tốt quá, Hoàng Thượng nhất định sẽ rất vui vẻ”. Lâm Lĩnh không nghĩ An Thái có tâm địa nhỏ nhen như vậy, hắn cũng từng vì Tiêu Nghệ Hàn mà nghĩ đến, bản thân chính mình không thể sinh con, chính vì vậy, đối với việc An Thái có thể lưu lại hương khói của Hoàng gia hắn chỉ có thể chúc phúc mà thôi.

“Oh, đúng vậy có hỉ mạch thì đó đương nhiên là chuyện tốt rồi”. Tâm trạng An Thái lúc này không hề dễ chịu chút nào, nàng ước gì có thể thấy Lâm Lĩnh vì chuyện này mà thương tâm, nhưng Lâm Lĩnh hết lần này tới lần khác đều vui vẻ, khiến cho An Thái tức giận muốn chết.

“Ha, được rồi Thu Nhi, nàng…” An Thái biết Thu Nhi cùng Lâm Lĩnh có quan hệ, cho nên mới cố ý tới nơi này kích thích Lâm Lĩnh.

Nhưng mà ngàn tính vạn tính, lại không thể tính đến được việc Tiêu Nghệ Hàn tới.


“Hoàng…” Thái giám canh cửa muốn lên tiếng thông báo liền bị Tiêu Nghệ Hàn chặn lại.

Tiêu Nghệ Hàn cười cười, nói: “Không cần thông báo, Trẫm tự vào.”

“Tuân mệnh.” Tiểu thái giám không thể cãi lời Tiêu Nghệ Hàn, chỉ có thể im lặng.

“Chi!” cánh cửa mở ra.

“Lâm Lĩnh, Trẫm…” Tiêu Nghệ Hàn trên trán đều tràn đầy hưng phấn mà vào gặp Lâm Lĩnh, nhưng mà, kết quả hết lần này tới lần khác đều gặp được người mà chính mình không muốn nhìn thấy nhất- An Thái.

“Sao ngươi lại tới đây?” Ngữ khí cực lạnh, đối với An Thái giống như một người bị đày vào lãnh cung. Không thể đến tẩm cung của Hoàng Thượng, sợ rằng, từ xưa đến nay nàng là Hoàng Hậu thất bại nhất.

“Ta… Thần thiếp chỉ là đến xem Di Quý Phi.” An Thái không quên chắp tay hành lễ.

“Thật sự? Vậy ngươi xem xong chưa? Trẫm còn có việc muốn nói cùng Di Quí Phi, ngươi có thể quay về tẩm cung của mình rồi.” Thái độ của Tiêu Nghệ Hàn đối với An Thái cực kì lãnh khốc, cơ hồ là nhìn không ra được trước nay hai người là bạn tốt của nhau.

“Thần…” An Thái không nghĩ được sẽ bị người nói như vậy, tất cả mặt mũi của nàng đều bị mất hết rồi, bây giờ nàng không quyền không thế, chỉ có thể nghĩ đến chuyện dùng một hài tử làm lý do để trói buộc Tiêu Nghệ Hàn. An Thái nàng vốn là một người rất có tâm cơ, nhưng lại là một người có tính cách rất lỗ mãng, nàng rời khỏi Điện Dưỡng Tâm, với tính cách của nàng, nào có phải loại người dễ dàng từ bỏ ý đồ? Mà phụ thân của nàng cũng không phải là một người đầu đường xó chợ, làm sao có thể để cho nhi nữ của mình chịu ủy khuất chứ?


“Nàng… Không nói cái gì với ngươi chứ?” Tiêu Nghệ Hàn sợ An Thái thương tổn Lâm Lĩnh.

“Ngươi… Rất đả thương người rồi, Hoàng Hậu nàng… Hoàng Thượng, ngươi cần gì như thế, một đêm vợ chồng nửa ngày ân ái, chẳng lẽ… Không nên như thế sao?” Lâm Lĩnh hết sức đồng tình với Hoàng Hậu, hắn cảm giác được Hoàng Hậu là người đáng thương nhất trên thế giới.

“Nàng đáng thương sao? Nàng là người như thế nào, ngươi cho rằng Trẫm không biết? Trẫm từ nhỏ lớn lên cùng nàng, Trẫm còn có thể không hiểu sao?” Tiêu Nghệ Hàn hừ lạnh một tiếng, sau đó đem Lâm Lĩnh ôm vào trong ngực, nói: “Được rồi, đừng nghĩ đến nàng nữa, nói đến chuyện mồng một tháng sau đi, còn có, ngươi cũng nên đến chỗ của mẫu hậu để vấn an đi”. Tiêu Nghệ Hàn lôi hết chuyện đông sang chyện tây ra nói, chính là không muốn để cho Lâm Lĩnh ở trước mặt hắn mà cầu tình thay cho kẻ khác.

Rốt cục, cũng tới mồng một tháng sáu, khí trời cũng đã bắt đầu nóng bức, Lâm Lĩnh mặc một thân sa y màu vàng nhạt, ánh nắng chiếu vào người càng làm cho hắn thêm anh tuấn, Tiêu Nghệ Hàn nhìn Lâm Lĩnh một chút, sau đó hài lòng mà nói: “Hôm nay, ngươi chính là người xinh đẹp nhất, chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.”. Tiêu Nghệ Hàn vẫn cười ôn nhu.

Lâm Lĩnh cười cười: “Lâm Lĩnh không dám nhận.”

Tiêu Nghệ Hàn mang theo Lâm Lĩnh đi ra khỏi Điện Dưỡng Tâm, đoàn người đi tới cửa cung, Hoàng Hậu đã ở nơi đó chờ từ lâu, khuôn mặt hiện tại giống như là muốn ăn thịt người.

“Hoàng thượng thánh an.” Hoàng Hậu chắp tay hành lễ, không tức không giận mà nói.

“Hoàng hậu nương nương vạn an.” Lâm Lĩnh cũng chắp tay.

“Được rồi, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, hay là nhanh lên xe ngựa đi.” Tiêu Nghệ Hàn kéo Lâm Lĩnh ngồi trên long liễn, còn Hoàng Hậu chỉ có thể một mình ngồi ở trên xe ngựa.

Cứ như vậy, bọn họ đi nghênh đón Vương tử của Trà Quốc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận