Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"

Tiêu Nghệ Hàn nhìn người trước mặt, trong lòng nổi lên một chút đắc ý, hắn thật sự xinh đẹp, chỉ sợ trên đời này chỉ có một người có thể so sánh với hắn mà thôi, không sai, chính là nàng—Liễu Nhất Linh, chỉ có Liễu Nhất Linh xinh đẹp kia mới có thể cùng hắn so sánh…

Tiêu Nghệ Hàn buông ra cánh tay đang dìu Lâm Lĩnh, nhìn Lâm Lĩnh nói: “Cái kia… ngươi…”. Không biết nên nói cái gì đó mới có thể làm giảm bớt cảm giác xấu hổ kia, cũng không biết mặt mình đã sớm hồng thấu…

Lâm Lĩnh nhìn nhìn vài cái, sau đó khẽ hạ mi mắt, khì khì một chút thì bật cười: “Đại hoàng tử làm sao vậy? Nô tài vốn là nô tài, người muốn phân phó cái gì thì cứ việc nói, chứ không cần phải đỏ mặt… như vậy?”

Vừa nghe lời này, Tiêu Nghệ Hàn đột nhiên không biết phải làm sao liền đứng lên, cũng tránh không nhìn đến đôi con ngươi lanh lợi sáng ngời của Lâm Lĩnh, hai tròng mắt Lâm Lĩnh rất đẹp, trong suốt, sáng ngời, đáng yêu, nhìn vào đó không hề thấy đến sự tranh đấu cùng toan tính trong cung , phảng phất giống như một khe suối nhỏ có dòng nước trong lành, Tiêu Nghệ Hàn nói: “Ngươi… trước cứ lui xuống dưới đi, ta còn có việc, ngươi ở ngoài cửa hầu, có việc gì thì ta sẽ gọi cho ngươi…”

Lâm Lĩnh cuối người hành lễ, le lưỡi, nghịch ngợm nói: “Tuân mệnh, đại hoàng tử”. Sau đó, xoay người đi ra ngoài…

Tiêu Nghệ Hàn trở về trước thư bàn, nhìn nghiêng mực trên bàn được cột bởi một cái nơ bướm bằng tơ tằm màu đỏ, lại lấy ra một cái ngọc bội được cất giữ trong người, đây là lễ vật Lâm Lĩnh đưa cho mình, ngọc bội này vẫn luôn được mình xem như là trân bảo, bởi vì, vật này chính là vật trao đổi lúc trước khi hắn đáp ứng cùng mình…


Tiêu Nghệ Hàn cúi đầu, liều mạng mà cảnh cáo chính mình: “Không thể, Tiêu Nghệ Hàn, ngươi không thể… ngươi không thể đối với một người thái giám mà sinh ra tình cảm ái mộ, hắn chỉ là một thái giám…”. Nhưng mà, nhưng mà, đối với hắn vẫn là có cảm giác, cái cảm giác ấy từ lúc 8 tuổi đến bây giờ, 10 năm rồi… chưa từng gián đoạn qua, luôn đối với hắn mà tưởng niệm…

Tiêu Nghệ Hàn cảnh cáo chính mình, không biết từ lúc nào, hắn đối với Lâm Lĩnh tự vạch ra một giới tuyến nhất định, là từ lúc Trương công công nói cho chính mình hắn là một thái giám sao? Hay là…

Đột nhiên, có người cắt đứt dòng tự hỏi của Tiêu Nghệ Hàn, nói: “Đại hoàng tử, là ta, Tiểu Lâm tử, Hoàng thượng phái người đến nói có việc xin mời Đại hoàng tử đến, người cũng đã đợi bên ngoài đã lâu, có cho tiến vào hay không?” Nói xong đẩy cửa ra, người vào là Trương Công Công…

Trương Công công hành lễ, nói: “Đại hoàng tử, Hoàng thượng nói có việc mời các vị hoàng tử đi đến điện dưỡng tâm để thương lượng, mong đại hoàng tử trong mặt khắc lập tức đến điện dưỡng tâm ngay, nô tài còn phải đến thông báo cho các vị hoàng tử khác…”. Nói xong vô cùng cung kích mà rời khỏi phòng…

Tiêu Nghệ Hàn sau khi thấy Trương công công rời khỏi đây, thì trở lại phòng, nhìn thấy Lâm Lĩnh đứng ở nơi đó, kỳ quái hỏi: “Ngươi… lại đứng ở chổ này làm gì?”

Lâm Lĩnh nháy nháy mắt sau đó khẽ cúi đầu nói: “Đại hoàng tử không cần thay y phục sao? Ngài định mặc trang phục này mà đi đến điện dưỡng tâm?”


Tiêu Nghệ Hàn nhìn nhìn một thân y phục hàng ngày của chính mình, nói: “Ta thiếu chút nữa đã quên, nhờ có ngươi nhắc nhở, Tiểu Lâm tử, giúp ta đem triều phục cầm đến…”

Lâm Lĩnh le lưỡi, nói: “Tuân mệnh! Đại hoàng tử.”

Tiêu Nghệ Hàn nhìn Lâm Lĩnh bộ dáng hoạt bát, cùng với khi đó giống nhau…

Lâm Lĩnh đi qua đi lại, không tìm được triều phục của Tiêu Nghệ Hàn, Tiêu Nghệ Hàn cười khổ, Lâm lĩnh vừa mới tới đây không lâu, làm sao có thể biết triều phục để ở đâu, chính mình thật sự là vô ý, Tiêu Nghệ Hàn không thể nhịn được nữa, hay là chính mình đi tìm, rốt cuộc lại bước lên nói: “Hay là để ta tự tìm đi, ngươi vừa mới tới, làm sao có thể biết nó để đâu mà tìm?” Nói xong, liền muốn bước lên đi tìm triều phục…

“Hả… tìm được rồi, ách… đại hoàng tử, người…” Lâm Lĩnh nhìn Tiêu Nghệ Hàn, mà Tiêu Nghệ Hàn lại nhìn chính mình cho nên không để ý mà đụng phải Lâm Lĩnh, đột nhiên mặt đỏ đến cổ, lập tức buông ra…


“Ngươi… giúp ta thay đi”. Nói xong mở ra hai tay, ý bảo Lâm Lĩnh giúp mình thay y phục.

Lâm Lĩnh rất lưu loát giúp Tiêu Nghệ Hàn thay y phục, Tiêu Nghệ Hàn nhún nhún vai: “Ân, ngươi làm tốt lắm, Tiểu Lâm tử.” Tiêu Nghệ Hàn vừa cười vừa nói…

Lâm Lĩnh cười: “Cám ơn đại hoàng tử đã khen ngợi. Đại hoàng tử không tính đi đến diện dưỡng tâm sao? Thời gian cũng không còn nhiều lắm….”

Tiêu Nghệ Hàn nói: “Ai nha, thiếu chút nữa là quên mất rồi, Tiểu lâm tử, cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta, ngươi đi theo ta đến điện dưỡng tâm đi…”. Tiểu Lâm tử vốn là ngày đầu tiên đến đây, lại nhận được sự ưu ái của đại hoàng tử, để cho hắn hầu hạ bên cạnh, khó tránh khỏi việc nhận được một số ánh mắt lạnh lùng của những thái giám khác.

Lâm Lĩnh đi theo Tiêu Nghệ Hàn đến chánh điện, hắn rất quy củ mà chờ ở bên ngoài.

Tiêu Nghệ Hàn đi vào trong điện dưỡng tâm, tất cả các hoàng tử đều đã có mặt đầy đủ rồi, lão hoàng đế Tiêu Lăng Quân an tường ngồi tại long ỷ, nhìn thấy bọn họ, chúng hoàng tử lại có biểu hiện tức giận rất quái lạ.

Tiêu Lăng Quân vừa ho khan vừa nói: “Khụ khụ… các vị hoàng nhi cũng đã tới rồi? khụ … khụ khụ, có việc muốn nói… trẫm đến nay vẫn chưa lập thái tử, các vị hoàng nhi có biết vì sao hay không?”


Mọi người nhất thời bối rối, lão hoàng đế đã không chịu lập thái tử nhiều năm rồi, vô luận là ai tới khuyên can cũng không đồng ý, chết sống không lập thái tử, bây giờ lời này vừa nói ra, nói đúng hơn là muốn lập thái tử rồi…

Tam hoàng tử Tiêu Nghệ Kỳ lập tức tiến lên nói: “Phụ hoàng bao lâu nay vẫn không lập thái tử tức là có chủ ý riêng, nhi thần có được mạn phép nói ra hay không?” Tiêu Nghệ Kỳ vốn là một người rất có tâm kế, hắn tưởng rằng chỉ cần có lời giải đáp trước, thì sẽ được chú ý đến..

Nhưng lại không biết, lão hoàng đế trong lòng đã sớm chọn người, chỉ là…

Tiêu Lăng Quân liếc nhìn tam hoàng tử, nói: “Ân… cái này… trẫm bây giờ muốn lập thái tử, trẫm muốn từ trong những hoàng nhi ở đây lựa chọn một người thích hợp, nhưng mà trẫm cũng không thể đánh giá các vị hoàng nhi như ngày xưa, cho nên, trẫm nghĩ muốn… khụ khụ… trẫm nghĩ muốn như thế này, các vị hoàng nhi, trẫm bây giờ còn có một việc rất khổ não, nước láng giềng là nước chuyên buôn bán lá trà, nhưng mà tại vùng biên cảnh của đất nước chúng ta cũng có loại lá trà rất tốt, tạo sinh ý khá cao, chính vì vậy lại tạo nên sự phân tranh giữa hai bên, mà nước ta và nước láng giềng lại có quan hệ rất tốt, bây giờ chỉ vì việc sinh ý kia mà bọn họ mang quân đến thương tổn nhân dân ta, bây giờ việc đã đến nước này, xin mời các vị hoàng nhi vì trẫm mà nghĩ ra một biện pháp, như thế nào để giải quyết chuyện phân tranh giữa thương nhân hai nước, vừa không làm mất hòa khí giữa hai bên? Trẫm cho các vị hoàng nhi 3 ngày, rồi viết một phần tấu chương dâng lên, chính là như thế, cái này sẽ do trẫm và hai vị tể tướng thông qua, vị hoàng tử nào đưa ra kế sách toàn vẹn nhất, thì trẫm sẽ lập người đó làm thái tử.. ”. Nói xong, Tiêu Lăng Quân liếc nhìn các vị hoàng tử trong đại điện một cái…

Không có gì phải bàn cãi nữa, đây chính xác là một cuộc thi, chính là nếu khởi binh đối với nước láng giềng, đương nhiên là nước ta chiến thắng, nhưng mà lão hoàng đế lại muốn giảm bớt khó khăn, muốn chiến thắng mà không phải đụng tới binh khí, việc này khó càng thêm khó..

Trong đại điện nhất thời an tĩnh xuống, mọi người đều hành lễ nói: “tuân mệnh, nhi thần sẽ dùng hết khả năng có thể để giúp phụ hoàng giải quyết vấn đề này…” Nói xong tất cả mọi người rời khỏi dưỡng tâm điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận