Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"

Tiêu Nghệ Hàn sau khi lầm triều xong liền quay trở lại Điện Dưỡng Tâm, vừa vào cửa sắc mặt đã vô cùng tức giận.

“Làm sao vậy?” Lâm Lĩnh bưng trà, đưa đến trước mặt Tiêu Nghệ Hàn hỏi.

“A, đều là do mấy tên lão thần trong triều, cùng Trẫm bàn chuyện, bọn họ đều là hai nguyên lão trong triều, đều mang trên mình trách nhiệm? Ta nói cho con của bọn họ đi sứ, chứ cũng không hề nói bắt bọn họ đi, trước kia đều đứng ở trước mặt Trẫm đề cử cho con mình, bây giờ gọi đi thì họ lại từ chối không còn một mảnh.” Tiêu Nghệ Hàn nhấp một ngụm trà, vẻ mặt tức giận dường như không có chỗ phát tác.

“Đừng nóng vội, ta nghĩ sẽ có người chịu đi mà thôi.” Lâm Lĩnh lo lắng cho Tiêu Nghệ Hàn, chính mình thế nhưng lại không giúp gì được cho y, hắn chỉ là một nam phi hèn mọn, có thể làm được cái gì đều làm như vậy.

“Uh, qua vài ngày nữa ta sẽ tìm mấy đại thần khác thương lượng lại xem, dù sao kỳ hạn còn nửa tháng nửa.” Tiêu Nghệ Hàn tiếp tục nhìn tấu chương, nhưng do dự trong mắt vẫn chưa hề tiêu tán.

“Không bằng…” Lâm Lĩnh hít sâu một hơi, nói: “Hay là để cho ta đi sứ đi!” Lâm Lĩnh ngưng trọng nhìn Tiêu Nghệ Hàn, hắn nghĩ muốn giúp Tiêu Nghệ Hàn chút gì đó, nhưng lại cảm thấy được chính mình có chút bất lực.


“Cái gì?” Tiêu Nghệ Hàn kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Lâm lĩnh, nhíu mày, nói: “Không thể, ngươi, quên đi, ta là Hoàng Thượng, bọn họ sẽ không lớn mật đến nỗi không chịu nghe lệnh của ta, ngươi, đừng quan tâm.” Ngữ khí của Tiêu Nghệ Hàn có chút không kiên nhẫn, y rất phiền, cũng rất cấp bách.

“Không phải, ngươi nghe ta nói được không?” Lâm Lĩnh cầm lấy đi tấu chương trong tay Tiêu Nghệ Hàn, hy vọng Tiêu Nghệ Hàn có thể tập trung tinh thần nghe hắn nói.

“Ngươi nói đi.” Tiêu Nghệ Hàn biết ngữ khí vừa rồi của mình có chút quá đáng, hiện tại y bình tĩnh lại, ôn nhu mà nhìn Lâm Lĩnh.

“Ta biết, Trà Lí Hàn đối với ta có hảo cảm, chỉ cần ta đi sứ mọi chuyện có thể sẽ được giải quyết, huống chi, hiện tại ai cũng không chịu đi, hơn nữa, chỉ có nửa tháng, ta cam đoan trong nửa tháng ta sẽ trở về, nếu không đi10 năm, liền đi 10 năm.” Lâm Lĩnh nhìn Tiêu Nghệ Hàn, hắn thật sự nghĩ muốn giúp y.

“Không được, nói cái gì cũng không thể! Ta biết, ngươi muốn giúp Trẫm, nhưng mà ngươi… Ngươi như thế nào có thể dựa vào tình cảm của Trà Lí Hàn đối với ngươi, như vậy, đối với ngươi rất nguy hiểm, huống chi nếu để ngươi đi, các đại thần trong triều… Bọn họ cho dù không chịu chính mình đi, bọn họ cũng không cho ngươi đi.” Tiêu Nghệ Hàn tìm một lý do chính đáng qua loa mà nói với Lâm Lĩnh, y cuối cùng vẫn là không nghĩ sẽ để cho Lâm Lĩnh đến bên người của Trà Lí Hàn.

“Nhưng mà…” Lâm Lĩnh nghĩ muốn khuyên nhủ Tiêu Nghệ Hàn.

“Không có nhưng mà gì hết, chuyện này ta sẽ xử lý.” Tiêu Nghệ Hàn ngăn cản không cho Lâm Lĩnh nói nữa, sau đó đứng lên rời khỏi Điện Dưỡng Tâm. Mấy ngày nay, Tiêu Nghệ Hàn vì chuyện của chiến thư, mà luôn để Lâm Lĩnh một mình vắng vẻ, Lâm Lĩnh cũng hiểu được bọn họ trong lúc đó đã tạo nên một khoảng cách. Nhưng mà thân phận của Lâm Lĩnh nói đến cũng chỉ là một người thái giám mà thôi, Tiêu Nghệ Hàn nói các triều thần không chấp nhận cũng là vì hai chữ thái giám này mà thôi. Lâm Lĩnh hiểu thân phận của chính mình, cho dù bây giờ có cao quý hơn lúc trước, nhưng mà cái danh hào thái giám này sẽ theo hắn cả đời.

“Di Phi, ngươi… Còn muốn chờ sao? Đã trễ thế này, nên đi nghỉ thôi!” Tiểu thái giám cẩn cẩn dực dực hỏi Lâm lĩnh.

“Chờ một chút đi.” Lâm Lĩnh ngồi ở bên cạnh bàn đối diện với cửa, si ngốc mà chờ Tiêu Nghệ Hàn, hắn thầm nghĩ, mặc dù hắn không biết chính mình sai ở nơi nào, nhưng mà lại khiến cho Tiêu Nghệ Hàn tức giận, thì hắn lại biết.


“Ngài… Đừng như vậy, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hắn có hậu cung nhiều như vậy, ngài như thế nào vẫn cứ hy vọng hắn sẽ luôn để mình trong mắt đây?” Tiểu Thái giám Lâm Lĩnh đáng thương, một khi được sủng ái thì khiến cho vô số hậu cung đố kị, nhưng mà Hoàng Thượng là một người ra sao, chẳng lẽ y sẽ không thị tẩm nữ nhân? Chỉ có Lâm Lĩnh ngây thơ nghĩ rằng chính mình sẽ vĩnh viễn cùng Tiêu Nghệ Hàn, hắn chưa từng có lo lắng qua, chính mình có một ngày sẽ thất sủng, sẽ mất đi cái địa vị như ngày hôm nay, sau đó sẽ giống như một món đồ chơi bị Tiêu Nghệ Hàn vứt bỏ.

“Có ý gì?” Bị lời nói của tiểu thái giám thu hút, Lâm Lĩnh quay đầu lại, hắn không rõ tiểu thái giám nói như vậy là có ý gì.

“Ai, ngài tưởng rằng hậu cung chỉ có ngài cùng Hoàng Hậu thôi sao, nói cho ngài biết, mới vừa rồi trong cung tuyển thêm vài trăm quý nhân, mà phi tần cũng tăng lên rất nhiều, Hoàng Thượng chẳng lẽ chưa thị tẩm người nào sao? Di Phi chủ tử, chính là ngài quá hồ đồ, nếu là phi tử khác được sủng ái, thì họ cũng sẽ dùng rất nhiều thủ đoạn tốt lắm, huống chi, ngài so với các nàng lại không có ưu thế hơn đi, các nàng có bụng, ngài có sao?” Tiểu thái giám nói rõ ràng, nhìn Lâm Lĩnh, dùng ánh mắt mà nói cho hắn biết, bây giờ không phải là lúc si ngốc chờ đợi.

“Cái gì bụng? Ta như thế nào lại không có bụng?” Lâm Lĩnh không rõ ý tứ lời nói của tiểu thái giám, nghi hoặc mà nhìn tiểu thái giám.

“Ôi da, chủ tử tốt của ta, ngươi… Ôi chao, ta nên nói như thế nào đây, các nàng có thể vì Hoàng Thượng mà sinh một hài tử, Hoàng Thượng cho dù không thích các nàng, chỉ là chơi đùa, này không xem thầy thì cũng phải nhìn mặt phật đi? Hài tử vốn là da các nàng sinh, nhưng còn ngài đây? Cái gì cũng chưa từng, như vậy tốt rồi, cứ vậy mà bị thất sủng! Ngài còn không rõ sao, mấy ngày nay Hoàng Thượng ba đến nam ngày mới đến nơi này một lần, đó là nghe nói, hắn đã sớm ở đến cùng phi tử khác rồi, nghe nói từ lúc Hoàng Thượng đăng cơ liền chiêu nạp phi tần, chính là chỉ có một mình ngài hồ đồ mà thôi.” Tiểu thái giám bĩu môi, hắn không phải chia rẽ, chỉ là chính mình trước kia cũng giống như Lâm Lĩnh, cuối cùng lưu lạc đến mức bị người nhạo báng.

“Là ngươi nghĩ nhiều đi, không có khả năng.” Lâm Lĩnh cười, mà nụ cười này vô cùng khổ sở, hắn không biết dùng cái gì để che dấu đi thống khổ của bản thân, nếu như tiêu Nghệ Hàn thật sự thay lòng đổi dạ, vậy thì hắn thực sự đã xong rồi, nhưng mà hắn không cần địa vị, hắn chỉ muốn biết Tiêu Nghệ Hàn đối với mình là thực sự hay chỉ là chơi đùa mà thôi…


“Ngài, quên đi, coi như không nói gì.” Tiểu thái giám thở dài, ngẫm lại chính mình như thế nào lại hầu hạ một chủ tử đơn thuần thiện lương đến đáng thương như vậy, đừng để đến lúc thật sự bị thất sủng rồi, ngay cả chính mình cũng xui xẻo.

“Yêu, Di Phi à.” Thái Giám bên người Hoàng Thượng, Trương công công nhìn thấy Lâm Lĩnh còn đang chờ Tiêu Nghệ Hàn liền cùng hắn chào hỏi.

“Trương công công, ngươi?” Lâm Lĩnh đứng lên, có chút kích động, mà nhiều hơn chính là kỳ quái, vì sao Trương công công không ở bên cạnh Tiêu Nghệ Hàn mà lại tới nơi này.

“Oh, Di Phi chủ tử, Hoàng Thượng phân phó, đêm nay, hắn ở… ở… lại chỗ của Hợp phi, nói ngài, đừng đợi.”Trương công công cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Lĩnh, hắn cũng biết Lâm Lĩnh sẽ rất thương tâm cho nên liền rất thức thời mà rời đi.

Lâm Lĩnh ngã ngồi trên ghế, trong miệng lẫm bẩm: “Có lẽ, thật sự, đến lúc đó rồi đi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận