Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"

Tiêu Nghệ Hàn sau khi được Lâm Lĩnh hầu hạ rửa mặt xong, liền cầm lấy một quyển kinh thư lên xem, vừa dùng bữa sáng vừa đọc kinh thư, còn chưa đọc bao lâu thì đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến tiếng tiểu thái giám thông báo: “An Thái quận chúa, Vân Hinh quận chúa giá lâm.”

Tiêu Nghệ Hàn lập tức buông quyển sách trên tay cùng điểm tâm, đi ra cửa nghênh đón nói: “Yêu, thật sự là khó có dịp khiến cho hai đại quận chúa đến Lân cung này của ta, thật sự là vinh hạnh quá đi.” Tiêu Nghệ Hàn thuận miệng nói sau đó cười ha ha.

An Thái cùng Vân Hinh đồng thời hành lễ: “Đại hoàng tử cát tường?”

Tiêu Nghệ Hàn bật cười, nói: “Được rồi, đừng có khách khí như vậy, hai tiểu nha đầu các ngươi từ lúc nào mà biết cung kính như vậy? Tốt lắm tốt lắm, vào nhà nói.”

Vân Hinh là người đầu tiên nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền, có cảm giác rất ngây thơ, đáng yêu, sau đó, tiến lên nói: “Ha ha, đại hoàng huynh chúng ta chỉ đùa một chút thôi mà, đi vào thôi, chúng ta đi vào rồi nói.” Vừa nói vừa kéo cánh tay Tiêu Nghệ Hàn đi vào trong, một bộ dáng hướng Đại ca ca làm nũng, làm cho Tiêu Nghệ Hàn dở khóc dở cười.

Mà An Thái sau khi vào trong, thì ánh mắt lợi hại ngay lập tức nhìn thấy Lâm Lĩnh, liền trêu chọc nói: “Yêu, thật đáng khen, nhìn xem, đại hoàng huynh không hổ là Đại hoàng tử nha, nô tài so với nhà người khác thì xinh đẹp gấp trăm lần, thật làm cho người ta đố kỵ mà.” An Thái vừa nói lại vừa đánh giá Lâm Lĩnh.

Lâm Lĩnh có chút bị hù dọa, không tự chủ mà lui về phía sau, không dám nói nhiều.

Tiêu Nghệ Hàn cười khan một chút, nói: “Nào có đâu? Tiểu Lâm Tử này tướng mạo có đẹp mắt như thế nào so ra thì vẫn kém với An Thái muội muội ngươi hả, ai nha ~ ta nói cũng sai rồi, hắn chỉ là một tiểu thái giám, thân phận không thể cùng so với ngươi được.” Tiêu Nghệ Hàn giảng hòa nói.

An Thái thông minh như vậy, làm sao mà nhìn không ra Tiêu Nghệ Hàn cố ý che chở cho Lâm Lĩnh? Nàng lập tức cười ha ha, nói: “Ai nha, đại hoàng huynh cũng không cần nói quá như vậy? Ta chỉ đùa một chút mà thôi.” Sau đó, cười cười: “Ta hôm nay tự mình làm vài món điểm tâm, hôm nay đến là muốn mang cho ngươi nếm thử? Thu nhi, đưa vào đây.”

Tiêu Nghệ Hàn chọn mi, nói: “Oh? Điểm tâm sao? Hắc hắc, không có nghe nói qua là muội biết làm điểm tâm nha, cái này gọi là gì?”


An Thái mân miệng cười nói: “Đây là điểm tâm mà ta mới nghiên cứu ra, mùi vị cũng tạm được, đại hoàng huynh đợi lát nữa nếm thử thì sẽ biết.”

Vừa dứt lời, Thu nhi liền mang theo một hạp điểm tâm đi đến, ngẩng đầu vừa nhìn, này không phải là Lâm Lĩnh sao? Thu Nhi kinh ngạc mà mở to hai mắt, Lâm Lĩnh cũng đồng dạng ngây dại, An Thái nhíu mày, nói: “Thu nhi, Thu nhi ~! ! ngươi ở đó phát ngốc cái gì?”

Thu Nhi lập tức lấy lại tinh thần, nói: “Không, không có, quận chúa, đây là bánh thủy tinh do người làm.” Vừa nói vừa đem thực hạp đặt ở trên bàn, sau đó, lấy bánh thủy tinh đem ra.

An Thái liếc mắt nhìn nàng một cái “Ưm” một tiếng, Thu Nhi liền thối lui qua một bên, mặc dù có rất nhiều lời muốn nói cùng Lâm Lĩnh, nhưng lại ngại các chủ tử ở đây cho nên những lời muốn nói chưa kịp thốt ra đã nhanh chóng nuốt xuống.

An Thái cầm một khối bánh thủy tinh đưa đến bên miệng Tiêu Nghệ Hàn, nói: “Nếm thử xem đi, đại hoàng huynh.”

Tiêu Nghệ Hàn nhìn món điểm tâm trước mắt mình, trong suốt lại sáng long lanh, hơn nữa ở phía trên tựa hồ còn có gì đó, mặc kệ, ăn trước thử xem, Tiêu Nghệ Hàn ăn một cái, quả nhiên, ăn ngon, Tiêu Nghệ Hàn cuống quít khen: “Ưm, ăn ngon lắm, không nghĩ tới An Thái cao quý như vậy cũng có thể làm ra một món ăn ngon như vậy nha.”

An Thái đô đô miệng, thở hỗn hển trừng mắt nhìn Tiêu Nghệ Hàn, mà bên kia Vân Hinh đã không thể chờ đợi được liền ăn vụng một miếng, sau lại ăn một miệng đầy điểm tâm nói: “Ân ân, đúng vậy, ăn ngon cực kỳ.”

An Thái cười khổ, nói: “Vân Hinh, ngươi ăn chậm một chút, không ai cùng ngươi đoạt đâu, chậm một chút.”

Tiêu Nghệ Hàn tò mò hỏi: “Ta nói An Thái à, đây rốt cuộc là cái gì? Nhìn qua chỉ giống như là một món điểm tâm rất bình thường, nhưng khi ăn vào trong miệng mùi vị lại cực kỳ ngon, nhưng mùi này, không phải chỉ là loại quả bình thường. Này…”

An Thái mân miệng, cười trộm nói: “Hắc hắc, ta nói cho ngươi biết, ta đây chính là thành quả sau nhiều lần luyện tập của ta~ đầu tiên nhào bột không ngừng, mà bột này phải nhào cùng với một chút nước, mà quan trọng nhất chính là nước để nhào bột, cái này không phải là nước bình thường, nước này vốn là nước ta ép từ quả táo, hồng tảo, chờ có thật nhiều nước ép hoa quả, còn cho thêm một ít mật ong, đợi đến khi khi có đủ nước, sau đó cứ như vậy không ngừng mà nhào nặn, sở dĩ lựa chọn phải nhào bột với những loại nước ép này bởi vì nó rất có mùi vị, ăn vào miệng cảm giác rất tốt, hơn nữa lại dễ làm cho người ta có cảm giác ăn no, cho nên ta lựa chọn cách này, sau khi nhào bột xong, đem hấp lên tạo thành bánh, bánh này ở ngoài ánh sáng có màu trong suốt, nhìn rất đẹp, ta còn bỏ thêm một loại rong biển cùng một ít quả trong lúc ta nhào bột, thứ quả này ăn tốt lắm, cùng quả hồng nhìn khá giống nhau, nhưng mà mùi vị so với quả hồng thì nhẹ nhàng khoan khoái hơn ~ chỉ cần như vậy thì ta đã làm được bánh này, ha ha ~ ” (chỗ này ta chém mạnh mẽ)


Tiêu Nghệ Hàn cười cười, nói: “Nữ nhi chung quy chỉ là nữ nhi, một khi nói về vấn đề đồ ăn cùng may vá lại thao thao bất tuyệt không ngừng, ai ~~~~ ”

An Thái cười cười, sau đó nói: “Ha hả ~ các ngươi làm nam nhân thì tốt rồi, cả ngày chỉ biết đấu đá qua lại, cái gì cũng phải đấu, tránh cái này tránh cái kia, cuối cùng hả, ngay cả chuyện yêu mến một người cũng không có.”

Tiêu Nghệ Hàn vừa nghe lời này xong, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía Lâm Lĩnh, yêu mến một người sao? Là hắn sao? Bản thân vốn không có, hay là không nghĩ sẽ có, Tiêu Nghệ Hàn Lập tức bỏ đi những suy nghĩ đang rối loạn trong đầu mình, quay đầu lại, nói: “Được rồi, An Thái muội muội cùng Vân Hinh muội muội, hôm nay tới đây tìm ta, có việc sao?”

An Thái liếc liếc Vân Hinh, sau đó thở dài, nói: “Ai ~ cũng không phải do các ngươi mấy người nam nhân tranh đấu dành thiên hạ, đem nữ nhân chúng ta bức đến mức bi thảm rồi.”

Tiêu Nghệ Hàn dùng ánh mắt tò mò nhìn An Thái một chút, nói: “Di? Rốt cuộc là có chuyện gì hả? Như thế nào nam nhân tranh đấu mà lại hại đến nữ nhân?”

An Thái nhíu mày, hỏi: “Chẳng lẽ… Đại hoàng huynh thật không biết?”

Tiêu Nghệ Hàn bị nàng hỏi có chút sửng sốt, không thể nghĩ được cái gì, nói: “Cái gì? ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

An Thái thở dài, nhìn Vân Hinh một chút, nói: “Ai ~ cũng không biết nói gì với ngươi, khi ta tới chỗ Vân Hinh thì đã nhìn thấy Vân Hinh khóc rất bi thảm rồi.”

Tiêu Nghệ Hàn lập tức nhìn Vân Hinh, ân cần hỏi: “Vân Hinh, ngươi… Tại sao lại khóc?”


Vân Hinh vừa nghe An Thái nhắc tới chuyện thương tâm, lại bắt đầu nhăn nhăn cái mũi, nói: “Không có gì… Đại hoàng huynh, ngươi phải vì Vân Hinh mà đứng ra làm chủ, Vân Hinh không muốn gả cho cái lão già kia ~!”

Tiêu Nghệ Hàn bị hai quận chúa ngươi một câu ta một câu làm cho đầu óc có chút cháng váng, cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn lại hỏi: “Hả? Cái gì lão già? Các ngươi nếu muốn tìm ta giúp đỡ, thì phải nói chuyện cho rõ ràng.”

An Thái khẽ mím môi, cười nói: “Chuyện là như thế này, cha của Vân Hinh, nhiều năm trước đã đáp ứng chuyện hôn sự với người ta, ai biết được, đối phương so với Vân Hinh lại sinh ra sớm đến mười mấy năm, khi biết chuyện Vân Hinh liều chết liều sống cũng không chịu gả đi, mà người nam nhân kia lớn lên bộ dáng cũng rất tuấn tú, cũng không tồi, nhưng mà sống chung với một người đáng tuổi gọi bằng đại lão gia, so với cha Vân Hinh là Vân Vương còn muốn già hơn, ồ, má ơi, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy lão già kia, ta thiếu chút nữa đã đem toàn bộ trà trong miệng toàn bộ phun hết ra ngoài ~ ”

Tiêu Nghệ Hàn cười khan nói: “Na vậy… Các ngươi rốt cuộc muốn ta giúp gì đây?”

An Thái lập tức nói: “Ngươi không phải là Đại hoàng tử sao ~ ngươi nói với Hoàng thượng một chút đi, cho Vân Hinh một cái hôn sự khác, cái lão già kia… Cứ việc cho hắn một chức quan nhỏ xem như là an ủi, này được không?”

Tiêu Nghệ Hàn mặt có chút co giật, đây đâu phải là chuyện có thể nói đùa chứ? Hắn cười khan hai tiếng, nói: “Này… Nhưng mà chuyện này ta cũng không thể giúp gì được, ta làm sao có thể đi nói giúp Vân Hinh được? Chẳng lẽ ta đi nói với phụ hoàng rằng, bởi vì đối phương rất già, chúng ta có thể mặc kệ chuyện của họ, đem Vân Hinh gả cho người khác? Này không có khả năng.”

An Thái nhíu mày, nói: “Nhưng mà…”

Vân Hinh bên kia không ngừng khóc, nói: “Ô ô ô ô… Ta không muốn gả đâu ~ ta không muốn gả cho cái lão già kia.”

Tiêu Nghệ Hàn an ủi nói: “Vân Hinh ngoan ~ đừng khóc, đừng khóc, ta hiện tại nghĩ biện pháp.”

Mọi người yên lặng một hồi, Tiêu Nghệ Hàn đột nhiên nghĩ tới, di? Có rồi, không phải chuyện tấu chương có nói đang cần một người để gả đi sao? Vương tử của Trà quốc, nghe nói cũng là một mỹ nam, Vân Hinh lớn lên khéo léo lại đáng yêu, này không phải trai tài gái sắc hay sao, nhưng mà tấu chương này chưa chắc đã thành công, được rồi, còn có Vân Vương ~!

Tiêu Nghệ Hàn trước mắt sáng ngời, nói: “Có một cách nhưng cũng rất mạo hiểm, nhân tiện hỏi xem các ngươi có chịu hay không thôi.” Tiêu Nghệ Hàn vừa thăm dò vừa hỏi.


An Thái chọn mi, nói: “Ô? Biện pháp gì? Ngươi cứ nói hết ra nghe một chút.”

Tiêu Nghệ Hàn cười cười: “Ta đây đang phải trình tấu chương, thỉnh cầu phụ hoàng cùng trà quốc tổ chức hôn sự, nhưng mà hôn sự này cần có một vị quận chúa, ta nghe nói đại vương tử của Trà quốc còn chưa có thành hôn, hơn nữa lại là một mỹ nam tử, cái này trước không nói nữa, nhưng mà lúc này đây, lần này trình lên tấu chương chưa chắc đã thành công, nếu như muốn thành công, vậy phải nhờ cậy đến Cảnh Vương cùng Vân Vương trợ giúp rồi, nhưng bọn họ chưa chắc giúp ta.”

An Thái hừ lạnh một cái, nói: “Nhìn xem không biết đại hoàng huynh của chúng ta lúc nào lại biến thành người như vậy? Được rồi, ta biết ý của ngươi, tấu chương này nhất định là… Ta biết rồi, yên tâm đi một phiếu này của cha ta nhất định là của ngươi rồi ~! Cũng xem như vì Vân Hinh, về phần Vân Vương, ta sẽ cố gắng thuyết phục, ngươi nhân lúc này mà đem chuyện hôn sự kia tấu trình lên đi ~!” Sau đó An Thái quay đầu lại, trấn an Vân Hinh một chút, nói: “Tốt lắm, tốt lắm, ngoan ~ không khóc, ngươi sẽ không phải gả cho cái lão già kia rồi, chúng ta trở về thôi, đừng quấy nhiễu đại hoàng huynh nữa.

Vân Hinh nghi hoặc nhìn An Thái một chút, nói: “Thật sự? Thật sự sẽ không phải gả cho cái lão già kia?”

An Thái gật đầu: “Ân” một tiếng, sau đó, quay đầu lại nhìn Tiêu Nghệ Hàn, nói: “Nhưng mà ta cũng có điều kiện.”

Tiêu Nghệ Hàn chọn mi, hỏi: “Điều kiện gì?”

An Thái mỉm cười, hơn nữa rất trấn định mà nói: “Điều kiện chính là, lấy một phiếu của cha ta đổi lấy địa vị hoàng hậu trong tương lai~!” An Thái khóe miệng câu lên thành một nụ cười.

Tiêu Nghệ Hàn liếc mắt nhìn An Thái một cái, hắn biết rất rõ An Thái cũng không phải là người hay nói giỡn, một phiếu của cha nàng vốn rất là quan trọng, chỉ cần thông qua được cha nàng, ngôi vị hoàng đế kia cũng đã chiếm được một nửa rồi, nàng nói tương lai muốn làm hoàng hậu, chính là cùng chính mình đi? Tiêu Nghệ Hàn cau mày, không biết có nên đáp ứng hay là… Nhưng là, quên đi, được thiên hạ lại được mỹ nhân, cưới nàng thì sao? Nàng coi như là xinh đẹp vô song cũng là một mỹ nhân rồi, Tiêu Nghệ Hàn cũng vừa cười vừa nói: “Được, vậy ta đáp ứng với quận chúa điều kiện này~!”

An Thái vươn tay phải, nói: “Được ~! Chúng ta đây vỗ tay lập thệ ~!”

Tiêu Nghệ Hàn cũng vươn tay trái, nói: “Được ~!”

Sau đó, “Ba ba ba” ba tiếng, định ra vận mệnh của bọn họ sau này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận