Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Khi Bối Bồi nói ra câu lấy thiên hạ làm trọng, chi ngóng nhìn Tiêu Bố Y mà không nói gì tiếp, chi có thế nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thờ của hai người.

Tiêu Bố Y nghe được Bối Bồi chuyến đạt lại lời của Bùi Minh Thúy, trong lòng cũng rung động.

Hăn vân cho rằng Bùi Minh Thúy trong thô có tinh, lo lăng chăng qua chi là cho ích lợi của Bùi phiệt, nhưng hăn nằm mơ cũng không nghĩ đến Bùi Minh Thúy tâm hoài chí lớn, dụng tâm lương khố, lấy thân nừ nhân mà không thua gì các đấng mày râu, đó là điều mà Tiêu Bố Y lấy làm khâm phục.

"Tiêu Bố Y, ngươi bây giờ còn nghĩ chí hướng đạm bạc? Ta chi có thế nói với ngươi, câu ngươi nói nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ một chút cũng không sai, ngươi một khi đã tiến vào giang hồ, muốn rời khòi cũng không phải là chuyện dê dàng" Bối Bồi thấy Tiêu Bố Y thật lâu không nói, thần săc có chút bất màn, cũng găng tự ức chế.

"Bùi tiếu thư có tâm tư vì chúng sinh trong thiên hạ này, ta tự thẹn không bằng" Tiêu Bố Y rốt cuộc lên tiếng, "Chi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Tiêu Bố Y chi có thế đáp ứng Bùi tiếu thư cố hết sức mà thôi.

Còn Thánh Thượng có nghe ta khuyên hay không, làm càng nhiều chuyện làm cho người khác chịu khô, thì cũng là chuyện không phải ta có thế xoay chuyến được".

Hắn nói như thế đã là đi ngược lại ý định ban đầu lắm rồi, chi là cảm động nồi khô tâm của Bùi Minh Thúy, nhưng thấy Bối Bồi nói chí hướng cao xa, nhưng chi bằng năng lực của bản thân cũng không có khả năng cứu được vương triều Đại Tùy đã nguy cơ tứ khởi, lại càng không muốn đi phụ tá Dương Quảng làm chuyện vô ích, nhưng nếu Bùi Minh Thúy đã nói, bằng vào năng lực của Tiêu Bố Y hãn, làm chút khuyên bào nằm trong khả năng, đế cho chúng sinh bớt chịu khố, hăn coi như là đã làm xong chuyện.

Nghĩ như vậy, Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút động tâm.

Bối Bồi nghe được Tiêu Bố Y đáp ứng, trong măt hiện lên nét vui vẻ, ôm quyền nói: "Một khi đã như vậy, ta sẽ ở cách vách, Tiêu huynh có chuyện gì, cứ tìm ta".

"Ta hiện tại làm gì có chuyện gì, các người tin tức linh thông, không biết Thánh Thượng khi nào thì tới đây?" Tiêu Bố Y bất đăc dĩ hòi.

Bối Bồi trảm ngâm rồi nói, "Thánh Thượng sau khi giết Hộc Tư Chánh, mấy ngày trước đây theo lịch cũ đến Tây Kinh trai cung trai giới, tại Nam Giao Tây Kinh cử hành hiến tế.

vốn sau khi hiến tế đă chuân bị về lại Đông Đô, ai ngờ Thái Sử Lệnh Chất khuyên bảo Thánh Thượng, nói cái gì mấy năm liên tục chinh phạt Liêu Đông, dân chúng không sống yên, đề nghị Thánh Thượng trấn an quan nội, đế dân chúng tân lực làm nông, ba năm đến năm năm sau lại đề nghị Thánh Thượng đến tuần tra".

Tiêu Bố Y bị dọa nhảy dựng, "Ngươi không phải nói ta phải ở đây đợi ba năm chứ?"
Bối Bồi lăc đầu nói: "Vậy cũng không phải, Thánh Thượng không thích Tây Kinh, ờ đó cũng không có lâu, mà nói đến người cũng ít khi ở nơi nào lâu.

Thánh Thượng tâm tình không tốt, Thái Sử Lệnh Chất đề nghị tuy tốt, nhưng Thánh Thượng lại không thích, nhìn thấy Thánh Thượng quyết đi đến Đông Đô, ngăn cản không được còn bị Thánh Thượng dưới sự giận dừ
đem băt giam lại.

Ta thấy hăn tuôi tác đã cao, cơ hội còn sống cũng ít".

Tiêu Bố Y nghe được thâm ý trong lời của Bối Bồi nói, biết làm bạn với vua như làm bạn với hố, cũng hiếu được Bối Bồi thức tỉnh mình, về sau nếu thực sự có cơ hội nói chuyện cùng Dương Quảng, vậy phải rất cân thận.

"Trước măt Thánh Thượng đã từ Tây Kinh khởi giá, chăng qua từ Tây Kinh đến Đông Đô đường xá tới tám trăm dặm.

Người gần đây tính tình cố chấp, tâm tính không tốt, nói không chừng còn lưu lại ở đâu khác nên chúng ta cũng không biết được ngày cụ thế đên Đông Đô" Bối Bồi chậm rãi nói: "Chăng qua Tiêu huynh một khi đã đáp ứng vào cung sẽ làm hết sức, Thánh Thượng vừa đến Đông Đô chúng ta nhất định sẽ báo trước, cái này ngươi cũng không cần lo".

Tiêu Bố Y gật đầu, nghĩ thầm có gấp cũng không được, Dương Quảng người dù chưa thấy nhưng sự làm theo ý thích cũng đã thấy được, đề nghị của Thái Sử Lệnh Chất cũng rất tốt, nhưng hiến nhiên là không đúng thời điếm, Đại Tùy nhân tài cũng có, nhưng lành đạo lại không được, mà Bùi Minh Thúy coi trọng mình, khố tâm như vậy, mình cũng chi có thế làm hết sức mà thôi.

"Đúng rồi, ngươi đi tìm Viên Ngoại Lang?" Bối Bồi[đột nhiên hòi.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y ngạc nhiên, Bối Bồi giải thích: "Ta cũng tìm hăn có việc, khi đi qua Tầm Thiện phường vừa lúc nhìn thấy ngươi, chăng qua ngươi lúc ấy như là có tâm sự, không có nhìn thấy ta".

Tiêu Bố Y thấy hăn giải thích, cũng co chút cảm giác được yêu hóa sợ.

Bối Bồi đối với người khác luôn lành đạm, lúc trước hăn cho dù nguy hiếm đến tính mạng, cũng tuyệt không giải thích lý do, lần này chủ động giải thích lý do là nàng không cố ý theo dõi hăn, cũng là chuyện lạ.

"Ta đích xác đi tìm hăn, chăng qua cũng bởi vì một con ngựa" Tiêu Bố Y cười nói.

"Là bời vì Nguyệt Quang sao?" Bối Bồi cười hòi, "Ta còn kỳ quái khi người trở về, lại không thấy Nguyệt Quang.

Nguyệt Quang thần tuấn phi thường, người thảo nguyên xem là long mã, thì ra là 00 ngươi đưa cho cầu Nhiêm Khách, ngươi thât là dám bò ra".

Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, "Ngươi cũng biết cầu Nhiêm Khách sao?"
Bối Bồi khẽ cười nói: "Ta sao lại không biết, Đông Đô Tây Kinh ta cũng đi nhiều, võ công trí mưu có lẽ không bằng ngươi, nhưng nói về kinh nghiệm thì không phải là hơn ngươi nhiều sao? Bằng không Bùi tiếu thư sao lại phái ta đi Đông Đô.

Lúc trước ta ờ tại thảo nguyên nhìn thấy đại hán kia, thì đã có chút kỳ quái cùng hoài nghi, nhưng dù sao cũng không dám khăng định là hăn.

Chăng qua khi ta đến chô Viên Ngoại Lang thấy Nguyệt Quang, thì đã có thế xác định người nọ chính là Cầu Nhiêm Khách.

Thử hòi nếu không phải là cầu Nhiêm Khách, thì có ai có thế đem ngươi ném bay xa đến như thế, lại đem ngựa đưa cho Lý Tĩnh? Chi là hăn giúp ngươi, thật ra cũng là chuyện làm cho người ta kinh ngạc".

Tiêu Bố Y mặt có chút nóng lên, "Thì ra lúc trước ở thảo nguyên, ngươi cũng thấy hăn viện thủ?"
"Hăn viện thủ là một chuyện, ngươi băt sống Mạc cô Đức chính là bản lành của ngươi" Bối
Bồi giống như nghe được sự xấu hố của Tiêu Bố Y, đối với hăn thái độ cũng tốt hơn rất nhiều, khâu khí cũng không ngang ngược nừa, "Chuyện của cầu Nhiêm Khách Lý Tĩnh Hồng Phất nừ lúc trước oanh động cả Tây Kinh, chăng qua hình như là Lý Tĩnh lờ tay đả thương người, lại được Cầu Nhiêm Khách gánh lấy tội danh, Lý Tĩnh bởi vậy tại quan trường phập phồng, cuối cùng vân là bất đăc chí.

cầu Nhiêm Khách cũng lưu lạc xứ khác, cũng không xuất hiện ra ngoài.

Ta nghĩ hăn đi đến Đông Đô, cho dù đem ngựa đưa cho Lý Tĩnh, quá nửa cũng không lấy bộ mặt thật mà gặp người khác".

Tiêu Bố Y không nghĩ còn có chuyện như vậy, "Vậy ngươi tìm Viên Ngoại Lang làm gì?"
Bối Bồi hơi trầm ngâm một lát liền sảng khoái nói: "Mười cái rương giết người kia chính là do Lý lình nghiên cứu chế tạo ra, ta đây chính là muốn xem hăn gần đây có chế tạo được cái gì mới hay không".

Tiêu Bố Y sửng sốt, nhớ tới mười cái rương giết người kia, không khòi không rét mà run, Lý Tĩnh đại tài tiếu dụng, không được Tùy thất trọng dụng, thật ra cũng đáng tiếc.

Bối Bồi đã đứng dậy cáo từ: "Ta sẽ ở cách vách, ngươi có chuyện gì cứ tìm ta, ta sẽ không làm chậm trê Tiêu huynh làm việc".

Hắn đứng dậy đi ra cửa, Tiêu Bố Y cũng đi theo đưa tiền, đột nhiên ngoài cửa ồn ào, điếm tiếu nhị kêu lên, "Khách quan chậm lại.

Bối khách quan thực không có ờ trong phòng, ta..


Bối Bồi kinh ngạc, thảm nghĩ hành tung của mình cực kỳ bí ân, đi đến đây chi có Tiêu Bố Y cùng Cao Sĩ Thanh biết, lại có ai tìm tới tận nơi này? Tiêu Bố Y đây cửa đi ra, một người ờ xa xa nhìn thấy, đã lớn tiếng cười nói: "Hăn không có ờ trong phòng, vậy người này là người nào?"
Người nọ như một trận gió đi đến trước mặt Tiêu Bố Y mim cười, nhìn Tiêu Bố Y nói: "Bối huynh, ngươi làm ta tìm thật mệt, tiếu nhị này nói ngươi không ở đây, cũng may ta không tin lời hăn nói, bằng không quá nửa là không gặp được rồi".

Người nọ chân mày như vẽ, ăn mặc theo kiếu thư sinh, đúng là Viên Hi cùng Tiêu Bố Y chia tay không lâu.

Phía sau hăn còn đi theo một người, mang theo một bao đồ, mặt mày sầu muộn, chính là nha hoàn ăn mặc như thư đồng kia, cũng chính là thiên kim tiếu thư sĩ tộc bò trốn như lời Viên Hi nói.

Tiếu nhị nhìn thấy Viên Hi giừ chặt tay của Tiêu Bố Y mà kêu Bối huynh, kinh ngạc không rõ.

Còn Bối Bồi thấy hăn nói đến tìm mình, nay nhìn lại mới biết được mình hiếu lầm.

Chi là hăn ta vì cái gì gọi Tiêu Bố Y là Bối huynh, thì đánh vờ đầu cũng không thế nghĩ ra được.

Tiêu Bố Y ngoại trừ cảm khái tạo hóa trêu người ra, cũng không có ý niệm nào khác trong đầu.

Khi hăn nghe được Viên Hi nói thống hận Tiêu Bố Y, trước tiên nghĩ người này chính là Viên Xảo He, nói không chính xác là khi mình nam hạ đến Đông Đô, Viên Lam cũng đã nói với Lolly này.

Mà Lolly tự nhiên bất màn phụ thân loạn điếm uyên ương, phân nộ mà bò nahf đi, một Lolly dân theo nha hoàn bò trốn cũng không phải là chuyện lạ.

Chăng qua Lolly này xem ra cũng không phải là Lolly.

Với ánh măt của Tiêu Bố Y xem ra, tuối người này xem ra cũng đã trường thành, nhưng thời cố đại nừ nhân phát dục sớm nên hãn cũng không dám khăng định.

Lolly bò trốn đến Đông Đô, bò nhà ra đi, nừ cải nam trang, đương nhiên là thống hận Tiêu Bố Y.

Cho nên Tiêu Bố Y theo bản năng nói mình tên là Bối Bồi, thầm nghĩ sớm sẽ gặp Viên Lam mà nói rõ tất cả, đế cho Viên Xảo He này tìm chồng khác thì tốt hơn.

Hăn khi cùng Viên Hi nói lời tạm biệt, thật ra cũng nói mình ở khách điếm Cao Thăng Ngọc Kê phường, nhưng nghĩ mình báo danh Bối Bồi, Viên Hi sẽ không tìm đến mình nừa.

Hãn nằm mơ cũng không nghĩ đến, Bối Bồi cũng ở trong này, điếm tiếu nhị tra được có người tên là Bối Bồi, Viên Hi tìm vào, đúng là trùng họp khó có thế tường tượng, có trốn cũng không thoát.

Nhìn thấy nha hoàn ờ sau Viên Hi mang một bao đồ lớn, Tiêu Bố Y chi nhíu mày, giây lát đã thay bằng nụ cười, "Huynh đài sao giống như chuyến nhà vậy, đừng nói là muốn ở lại nơi này chư?"
Thầm muốn nghe được thanh âm phủ nhận của Viên Hi, không nghĩ đến Viên Hi vui vẻ ra mặt, "Bối huynh nói rất họp ý ta" Nhìn thấy bộ mặt như khô qua của Tiêu Bố Y, Viên Hi hòi: "Bối huynh chăng lẽ quá vui mừng hay sao thế?"
Tiêu Bố Y ho khan một tiếng, "Đúng là như thế".

Viên Hi xoay chuyến ánh mắt, dừng ờ trên người Bối Bồi, "Bối huynh, vị huynh đài này là bằng hừu của ngươi?"
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, vị này mới thật là Bối Bồi hàng thật giá thật, chăng qua thật cũng thành giả, "Hăn đích thực là bằng hừu của ta".

"Vạy không biết vị nhân huynh này cao tính đại danh là gì?" Bối Bồi tuy đã khôi phục lại thần săc lạnh lùng, đối với Viên Hi xem như không thấy.

Viên Hi lại như yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhiệt tình không giảm.

"Ta tên là Bối Bồi" Bối Bồi lạnh lùng nói, ánh mắt của hắn vần lợi hại như trước, thấy ngay được người trước măt là nừ nhân, hơn nừa đối với Tiêu Bố Y xem ra cũng rất có hảo cảm.

Viên Hi sửng sốt, "Ngươi gọi là Bối Bồi, vậy Bối huynh?"
Tiêu Bố Y cái đầu muốn bự ra, "Ta gọi là Bối Phái, vị này tên là Bối Bồi.

Phái là...!là..

"Chính là thiên du nhiên tác vân, phái của phái nhiên hạ vũ?" Viên Hi tranh hòi.

Tiêu Bố Y toát mồ hôi, không biết hắn dẫn từ ra sao, "Viên huynh bác học đa tài, ta lúc trước cũng không nói rõ ràng, cũng làm cho Viên huynh hiếu lầm"
"Cũng là do ta sơ ý, Bối Phái, Bối Bồi?" Viên Hi thì thào tự nói, "Các người là huynh đệ?"
Hăn tuy nghĩ rằng Tiêu Bố Y cùng Bối Bồi là huynh đệ, nhưng lại thấy khác nhau quá lớn, trong lúc nhất thời cũng không dám tin.

Tiêu Bố Y ha hả cười to, che dấu sự xấu hố, thuận tiện kéo tay Bối Bồi, "Không hiếu vì sao ai nhìn cũng nói như vậy, thật ra tên của chúng ta cũng chi na ná nhau mà thôi" Nhìn thấy vẻ mặt tên tiếu nhị cơ hồ muốn ngất đi, Tiêu Bố Y thầm nghĩ muốn thay hăn ngất đi đế tránh nhiều chuyện, "Nói tới lúc trước ta cùng Bối Bồi huynh quen biết, cũng là bởi vì tên giống nhau, cái này cũng là vô xảo bất thành thư (có cái lạ mới có thế viết truyện, không có cái khéo không thành sách) đó mà".

Hăn nói dối cũng không cần làm nháp, Bối Bồi tuy nghiêm mặt, cũng không nói dối theo hăn, nhưng cũng không có vạch trần lời nói dối của hãn.

"Thực là trùng họp, thực là trùng họp, ba chúng ta xem ra rất hừu duyên" Viên Hi cũng cười ha hả, cũng muốn kéo cánh tay Tiêu Bố Y, lại bị hăn lui bước tránh ra.

" Vô xảo bất thành thư?" Bối Bổi thì thào đọc lại một câu, bò cánh tay của Tiêu Bố Y ra về lại phòng mình.

Tiêu Bố Y nhìn theo bóng dáng của Bối Bồi, nụ cười vẫn không giảm, "Viên huynh không biết muốn ở nơi nào, chì sợ không có phòng trống".

Tiếu nhị ứng một câu, "Khách quan, phòng trống của khách điếm còn rất nhiều, phòng ngay bên cạnh cũng còn trống kìa".

Viên Hi mừng rờ, đưa cho tiếu nhị một xâu tiền nói: "Vậy lấy phòng này đi".

Tia hy vọng cuối cùng của Tiêu Bố Y đã tuyên cáo phá sản, thì thào lâm bâm: " Tri ngã giả, vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả.

Vị ngã hà cầu (*)".

Viên Hi tuy bận rộn, nhưng vẫn nghe rõ ràng, cuống quít kêu nha hoàn tới, "Đem bút mực tới đây".

Nha hoàn ngàn ra, "Công tử, đế làm cái gì?"
"Đem lời Bối huynh ghi lại, thư đồng ngốc" Viên Hi rất bất màn, lâm bâm ghi nhớ, " Tri ngã
giả, vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả.

Vị ngã hà cầu.

Bối huynh, ngươi muốn cầu cái gì?"
Tiêu Bố Y nhìn Viên Hi thật lâu, "Ta muốn cầu khách điếm này làm ăn phát đạt, có thế không nhận khách được nừa mới là tốt".


"Đúng vậy, đúng vậy" Viên Hi liên tục gật đầu không ngớt "Mấy người nhàn rồi này thật là phiền phức, nếu có thế đưa bọn họ ra ngoài hết, chỉ còn lại ta cùng Bối huynh mà nói, ta môi ngày được nghe nhừng lời tuyệt diệu của Bối huynh, chăng phải tuyệt diệu sao".

Tiêu Bố Y thiếu chút nừa ngất đi, thừa dịp Viên Hi dò xét phòng, đưa tiếu nhị một xâu tiền: "Ve sau ta gọi là Bối Phái, vạn vạn lần không được nói tên ta với vị khách quan này".

Tiếu nhị nhìn thấy tiền cơ hồ đã quên tên thật của Tiêu Bố Y, gật đầu lia lịa nói : "Khách quan, ta biết, ta biết".

Đêm dài tĩnh lặng, Tiêu Bố Y sau khi ngồi xếp bằng một lúc lâu, chỉ cảm thấy biến hóa trong cơ thế càng ngày càng vi diệu, tuy nhăm mắt, lại cảm thấy độ linh mân tăng lên so với trước gâp mấy lần.

Hăn thậm chí có thế cảm giác được khí huyết trong cơ thế di chuyến, lá cây trong đình viện rơi xuống đất, thậm chí thính giác mở rộng ra, hăn còn có thế nghe được tiếng chưởng quầy ngáp, tiếng tên tiếu nhị ngáy, giờ khăc này phi thường kỳ diệu, khó có thế hình dung.

Thế lực của hăn sung màn trước đó chưa từng có, khi đang cảm thấy mọi chuyện đều có thế làm, thì cửa phòng bên cạnh nhẹ nhàng kêu lên, hăn biết đó là phòng Viên Hi.

Có một người lanh tay lẹ chân nhẹ nhàng tới sát cửa phòng Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y chi bằng cảm giác cùng bóng người đã nhận ra Viên Hi, không rõ hắn đến phòng mình đế làm cái gì, Tiêu Bố Y chi lấy tĩnh xem kỳ biến.

Cảm giác được Viên Hi ờ trước cửa dừng một lúc, rồi chạy tới vách tường, Tiêu Bố Y bước đến trước cửa sô nhìn ra, thì thấy Viên Hi mủi chân khẽ điếm, đã nương theo thân cây bên cạnh, sau khi điếm liên tiếp ba cái, thân hình đã vọt lên trên tường.

Tiêu Bố Y thầm kính nề, thầm nói con cái nhà ai, tuối không lớn mà đã có công phu khinh thân như thế, tính ra cha vợ tương lai giới thiệu cho Lolly này cũng không tệ.

Nhìn thấy Viên Hi đã bay qua tường, Tiêu Bố Y chậm rãi đáy cửa đi ra, đi đến chân tường, trong lúc nhất thời cũng có hứng thú.

Thời gian này hăn luyện Dịch Cân kinh, nhất thời lại không có đối thủ tỷ thí đế xem cảnh giới cao thấp, chỉ cảm thấy tinh lực trong cơ thế càng ngày càng sung màn, bản thân cảm thấy cứ nhẹ lâng lâng, giống như một túi khí vậy, nhìn thấy Viên Hi khinh xảo lướt qua tường cao, nhịn không được muốn thử một chút mình so với nàng ta hơn kém ra sao.

Hơi lui ra phía sau hai bước, Tiêu Bố Y đạp lên thân cây một cái, mới muốn làm giống như Viên Hi đạp lên thân cây mượn lực vượt tường, không nghĩ đến hăn mới hơi đề khí, toàn lực ứng phó, thì đã vọt lên cực xa, thiếu chút nừa đã đụng vào tường.

Chỉ cảm thấy sắp đụng vào tường, Tiêu Bố Y vừa mừng vừa lo, không nghĩ đến giẫm vào thân cây nừa, một cước đạp lên tường hóa giải thế đến, chỉ cảm thấy một luồng lực từ dưới chân vọt lên, người đã mượn lực vọt lên cao, đã lăng không vọt lên trên tường.

Tiêu Bố Y vồ nhẹ tay lên đầu tường, người đã nhẹ nhàng vọt qua tường, không tiếng động đă đáp xuống ngõ nhò ờ bên kia tường.

Lúc này, Tiêu Bố Y trong lòng chọt động, hào tình bộc phát, chỉ thấy được phía trước bóng dáng chợt lóe, biến mất ờ cuối ngõ nhò, biết đó là Viên Hi, liền đề khí đi theo.

Viên Hi khéo léo, nhìn như thư sinh văn nhược, nhưng tốc độ chạy cũng rất nhanh, chi là lúc này nàng ta đã đối thành một bộ đồ đen, hiến nhiên đã sớm có chuân bị.

Tiêu Bố Y cũng nhẹ nhàng phóng nhanh theo, nhìn như tùy ý, thoải mái đi theo sau hăn, không biết hăn muốn làm gì.

Chăng lẽ ban ngày là làm công tử nghèo khó, đến ban đêm lại trờ thành đạo tặc?
Viên Hi đối với lộ tuyến này khá quen thuộc, hồn nhiên không phát hiện có người theo dõi phía sau, đợi cho đến khi tới trước một bức tường cao, lúc này mới dừng bước lại, nhìn xung quanh rồi đưa tay vào trong bọc lấy ra một thứ, tay vừa rung lên đã bám vào đầu tường, thì ra là một cái phi trảo.

Chân của nàng ta nhanh chóng điếm lên tường, dựa vào phi trảo mà vượt tường, rồi sau đó thả người hạ xuống không thấy tung tích.

Tiêu Bố Y lăc mình đi ra, cũng có chút chần chờ.

Vốn Đông Đô lấy đơn vị là phường, canh phòng có chút nghiêm khắc.

Mồi phường đều có tường khá cao ngăn cách với nhau, có binh vệ trấn thủ, ban ngày ra vào phải có giấy, đến tối, người của môi phường phải về lại phường mình, nếu không có quan phủ chi định cho phép, ra khòi phường nếu bị vệ binh phát hiện băt được, thì sẽ bị quất roi.

Loại tình hình này nhìn như nghiêm khăc, nhưng cũng có tác dụng bảo hộ sự ốn định của Đông Đô rất lớn, Tiêu Bố Y ban ngày nhìn thấy công tử của Lý Trụ Quốc hoành hành, băt dân nừ, thật ra cũng đã có ý niệm buối tối sẽ đi giải cứu, chi băn khoăn thực lực không đủ, ngay cả tường cao cũng đã là một vấn đề lớn, không ngờ là hăn đã tự xem nhẹ mình, cũng xem nhẹ hiệu quả của Dịch Cân kinh, lúc này cước bộ nhẹ nhàng, đi trên tường như giâm trên đất bằng.

Cũng là trong lúc vô ý mới phát hiện, cũng đã can đàm hơn nhiều, nhưng làm chuyện cấm thì hãn cũng có chút do dự.

Chăng qua do dự cũng chỉ một lát, Tiêu Bố Y đă phát lực, chân dùng sức vọt lên, măt đã thấy chi cách đầu tường một chút, cánh tay duôi ra chụp lên tường, cô tay dùng sức đã nhẹ nhàng bay vọt qua tường.

Chi một chút khinh công này đã phân cao thấp, Viên Hi tuy có thế bay qua tường của khách điếm, nhưng đối với tường rào của Ngọc Kê phường thì phải vận dụng phi trảo mới được.

Tiêu Bố Y chi bằng lực của bản thân đế bay qua, công phu khinh công rõ ràng so với Viên Hi cao minh hơn nhiều.

Tiêu Bố Y cũng hiếu được điếm ấy, cũng đế khí trong bóng đêm nhìn thấy một bóng đen đang chạy dọc theo bóng khuất trên đường cái ở phía trước.

Biết là đang ân nấp, lập tức cũng đi theo, măt của hãn rất tốt, trong bóng đêm nhìn nhận không sai một chút.

Thời tiết hơi lạnh, ngẫu nhiên có binh sĩ tuần tra, đều vội vàng đi nhanh qua, thành Đông Đô thật ra là trong chặt ngoài lòng, trong phường chặt, ngoài phường thì lòng lẻo hơn một ít.

Tiêu Bố Y đi theo Viên Hi một đường thăng hướng Đông Băc, qua các phố xá qua Cảnh Hành phường, trực tiếp đến Thì Thái phường thì mới dừng lại.

Tiêu Bố Y nhìn thấy nàng chạy thăng tới Thì Thái phường, thì cũng chợt hiếu ra.

Thì ra Viên Hi cũng là ban ngày ân nhẫn, đến tối thì đến tìm công tử của Lý Trụ Quốc!
Bọn họ ở tại Ngọc Kê phường gần Lạc Thủy, đa phần là lừ khách nhàn rồi ờ lại đó, nghe cái tên Lạc Thủy có vẻ rất thi vị, nhưng Tiêu Bố Y lại biết ở đó cũng không tính là tốt.

Hiện giờ là đầu mùa đông thì còn đờ, nhưng đợi đến tiết thu, Lạc Thủy lại tràn lên bờ ảnh hường đến dân chúng.

Cho nên cạnh Lạc Thủy ngoại trừ một ít nhà lớn của cao quan, thì đa số đều là dân chúng nghèo khố, cũng giống như cái gọi là khuô chuột.

Lý Tĩnh cùng Hồng Phất nừ ờ tại Tầm Thiện phường nhà tuy không nhò, nhưng ở gần Lạc Thủy, cũng xem như mà một bộ phận của khu ố chuột.

Mà Thì Thái phường này, ờ một bên là Thì phường, phương băc còn có Lập Hành phường cùng Lâm Đức phường.

Lại bời vì băc thông Tây Trừ môn, đông gần Thượng Xuân môn, tây có Đông Thành, lâm triều thuận tiện, hơn nừa lúc trước khi kiến đô đã sớm nhất hoàn thiện, cho nên các gia đình lớn của triều đình đa số đều ờ tại nơi này.


Các phường bên cạnh, binh lính canh lấy lệ, nhưng đây là danh phường, canh phòng nghiêm khắc hơn không ít.

Chi là bên ngoài tuy nhiên mây gió tứ khởi, Đông Đô cũng coi như thái bình, trong này tuy đề phòng nghiêm khăc một chút, nhưng cũng chỉ là hình thức, bằng không Viên Hi cũng không dế dàng gì xông vào tới chò này được.

Tường nơi này cao hơn Ngọc Kê phường một ít, Viên Hi dừng bước, phi trảo lại ra tay, phóng lên tường, đu tường mà vào.

Tiêu Bố Y phi thường cân thận, lần này cũng không có trực tiếp trèo tường mà tiến vào, nhìn thấy ờ một bên có một gốc đại thụ, có càng cây thò qua tường, lập tức leo lên cây, lưu ý xem xét động tĩnh bốn phía.

(*) Đây là bài thơ Thử Ly 1:
Bi thử ly ly, Bi tắc chi miêu,
Hành mại mỹ mỹ, Trung tâm dao dao,
Tri ngã giả, Vị ngã tâm ưu.

Bất tri ngã giả, Vị ngã hà cầu.

Du du thương thân (thiên), Thử hà nhân tai ?
Lúa nếp 1 (Người dịch: Tạ Quang Phát)
Ruộng nếp thì quặt đầu ẻo lả.

Lúa kia vừa lên mạ khăp nơi.

Đi ngang chậm bước khôn rời,
Trong lòng xao xuyến cảm đời đòi thay.

Hiếu lòng ta nhừng ai đó hời!
Ảt nói ta nghĩ ngợi sầu bi.

Còn người chăng hiếu tí chi,
Nói ta đang kiếm vật gì thế thôi.

Trời xanh thăm xa vời cao ngất,
Khiến thế này quả thật là ai ?
Dịch nghĩa
Kìa nếp đã trĩu đầu rủ ngọn,
Kìa mạ lúa vừa lên.

Ta đi trên đường chậm chậm,
Trong lòng xao xuyến không yên.

Người hiếu ta thì nói lòng ta ưu sầu.

Người không hiếu ta,
Thì nói ta đang tìm kiếm vật gì.

Hòi trời xanh xa thăm kia,
Kẻ đã khiến xui ra như thế này quả là người nào vậy thay ?
Chú giải của Chu Hy:
Nhà Chu đã dời về phía đông, quan đại phu đi làm việc, bước đến đất Tông Chu (kinh đô nhà Chu thời Vũ Vương), ngang qua tông miếu và cung thất xưa đều là lúa nếp trồng lên, thương xót nhà Chu đã nghiêng đò mà bàng hoàng không nờ bước đi.

Cho nên phô trần nhừng điều đã trông thấy như lúa nếp trĩu đầu rủ xuống, mạ lúa mọc lên đế khởi hứng, nói đi chầm chậm và lòng xao xuyến.

Đã than trách người đương thời không biết tâm ý mình, lại đau xót cho nhừng người đã khiến xui đến như thế, quả là người nào vậy thay? Nhớ lại mà oán trách sâu xa.

Này vài cái động tác mau lẹ, khinh nhược phi điểu, linh giống như hầu viên, Tiêu Bố Y trong lòng cũng là không hiểu - kích động, nơi nào nghĩ đến qua bản thân có một ngày cũng có như vậy - thân thủ?
Mọi nơi đa số ám hắc, đông nam một chỗ cũng *** cao nhiên, nhân ảnh lắc lư, huyên tạp một mảnh, thỉnh thoảng - có tiếng ủng hộ truyền đến, Tiêu Bố Y rất nhanh phát hiện viên hi - hành tung, thấy hắn tới rồi cái...kia dinh thự không xa, bay nhanh - thượng một viên cao thụ, xuống phía dưới nhìn quanh, đã không có động tĩnh.

Tiêu Bố Y biết nơi đó hơn phân nửa nhất định lý trụ quốc nhi tử chỗ ở, nhìn thấy *** - quy mô đã là thất kinh.

Nơi đó Phương Viên cực lớn, đại - khó có thể tưởng tượng , thường nhân nếu là vào nơi này hơn phân nửa đã sớm lạc đường.

Ban đầu hắn tại Mã Ấp thấy bùi trạch một chỗ, đã cảm giác được thế gian xa hoa chớ quá như thế, khả bùi trạch cùng nơi này so sánh với, vô luận khí thế quy mô, lại là nhỏ rất nhiều, đảo có loại gặp sư phụ - cảm giác.

Nhìn thấy trạch để khoan dung độ lượng, Tiêu Bố Y cũng là không thể tránh được, ám đạo nếu là vào dinh thự tìm đi làm, chỉ sợ tới rồi hừng đông cũng là tìm không được lý trụ quốc địa nhi tử, lại càng không muốn là cứu cái...kia bị thưởng - dân nữ, hơi hơi trầm ngâm hạ, Tiêu Bố Y rời khỏi ngoại thân - bố y, lộ ra bó sát người - thanh y.

Kéo xuống bố y một cái, hệ tại trên mặt.

Hắn mặc dù không có đã làm ám sát địa nghề, lại biết lý phiệt quyền thế ngập trời, chỉ cần bị nhân nhận ra được, hắn Tiêu Bố Y này ba chữ, này mấy năm cũng không cần tại Đông Đô xuất hiện.

Chuẩn bị thỏa đáng hậu.

Tiêu Bố Y hạ thụ, lắc mình lại tới gần trạch để một ít, khinh thân thượng viên hi phía sau - trên một cây đại thụ, nhìn thấy viên hi cũng là bất động, nói vậy cũng là gặp khó khăn như thế nào đi tìm Lý công tử.

Hắn lại gần trạch để rất nhiều, trên cao nhìn xuống vừa nhìn thấy - canh rõ ràng, rồi đột nhiên gian lại là một hồi tiếng ủng hộ chói tai - truyện tới, Tiêu Bố Y trợn mắt trợn tròn.

Hai đấm nắm chặc, đã phát hiện Lý công tử - hành tung.

Na (nọ) một khắc hắn nộ bất khả át, nghĩ nhảy xuống đi bóp chết cái...kia Lý công tử!
Hắn cái...này góc độ vừa lúc thấy đại trạch phía trước rộng lớn - đình viện, chỉ thấy được đình viện bốn phía chao đèn bằng vải lụa cao gầy, rậm rạp, đem đình viện chiếu địa sáng như ban ngày.

Một cái nhân ngồi ghế dựa lớn thượng, diêu lai hoảng đi liên tục trầm trồ khen ngợi, đúng là ban ngày nhìn thấy - cái...kia làm xằng làm bậy - Lý công tử.

Đình viện bốn phía đứng không ít hạ nhân gia đinh, cũng là đi theo cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi.

Đình viện - ở giữa cũng lập trứ một cây bát khẩu phẩm chất - cây cột, mặt treo một nữ nhân.

Tóc dài rủ xuống, vẫn không nhúc nhích, không biết đã chết không có.

Nàng toàn thân xích lỏa, trên người tràn đầy vết roi, bên cạnh một cái đại hán chính cầm trong tay trường tiên, nhất tiên huy quá khứ.

Đánh được chúng nhân - ầm ầm trầm trồ khen ngợi.

Trong đình viện còn(vẫn) nhiên trứ một đống lửa lớn, hỏa quang nhất diệu, chiếu này bang nhân - mồ hôi đầm đìa, còn có đáng ghê tởm dữ tợn - sắc mặt.

Tiêu Bố Y nộ huyết cuồn cuộn, chỉ là nghĩ đi làm nhất đao chấm dứt cái...này Lý công tử, khả hắn theo đi ra địa thương xúc, cũng không có đeo đao trong người, mặc dù tài nghệ cao cường.

Chính là nhìn thấy đình viện nhân ảnh lắc lư, hơn mười luôn luôn, bản thân nếu như không thể một kích đắc thủ, nhượng hắn có phòng bị.


Na (nọ) lần sau muốn giết hắn, chính là thiên nan muôn vàn khó khăn.

Viên hi cũng không biết thấy
Nhân là khiếp đảm cũng do dự, lúc này cũng bất động.

Tiêu Bố Y cũng là chuyển.

Lý công tử không biết tai vạ đến nơi, cũng tay đoan kim tôn, chỉ trỏ, tiếu bất khả ức.

Bên cạnh hắn vây bắt năm sáu cá nữ nhân, đều là khoác lụa hồng mang lục, trang điểm xinh đẹp, một người quỳ xuống đất mãn rượu, mặt khác hai người tay cầm quạt tròn vì hắn phiến phong.

Đầu mùa đông mặc dù lãnh, đống lửa khước hùng, Lý công tử xem ra rất nóng, mở rộng lòng ôm ấp, y tại hắn trong lòng mỹ nhân vươn bàn tay trắng nõn tiếp nhận mặt khác nữ tử hiến qua - rượu ngon, hàm tại trong miệng, ngửa đầu đưa lên môi đỏ mọng.

Lý công tử cười ha ha, trên tay cũng không thành thật, nơi lục lọi, cúi đầu cắn thượng mỹ nữ - môi đỏ mọng, nuốt xuống rượu ngon.

Mỹ nữ khẽ che môi đỏ mọng, có chút đau đớn, cũng không dám ngôn ngữ, ngược lại bồi thượng khuôn mặt tươi cười.

Lý công tử - nhất cử nhất động đều là lang thang hình hài, hiển nhiên sớm đã thành thói quen như thế tràng diện.

Uống xong rượu ngon hậu, đột nhiên lắc đầu, đưa tay cặp qua đại hán - roi da, lớn tiếng trách mắng một câu, nhất roi da lấy mẫu ngẫu nhiên đại hán - trên người.

Chúng nhân đầu tiên là tĩnh lặng, hậu là ủng hộ, ầm ầm - tứ Vô Kỵ đạn.

Tiêu Bố Y nhìn thấy nơi này - nhân hèn hạ vô sỉ - xấu xa, trong lòng đại hận, chỉ nghĩ trứ nếu như đi phóng hỏa khiến cho hỗn loạn, bản thân nhân cơ hội ám sát, đảo có một chút nắm chặc.

Tiêu Bố Y đang muốn lưu hạ thụ qua phóng hỏa, rồi đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, nhìn thấy hậu viện hỏa quang nhất diệu, thoáng qua vọt lên hồng quang liệt diễm.

Tiêu Bố Y nhất sững sờ, không biết Dịch Cân kinh còn có này bản lãnh, dĩ nhiên có thể cách không đốt lửa? Lý công tử rút đại hán nhất roi da hậu, lại là nhất roi da lấy mẫu ngẫu nhiên treo - nữ nhân địa trên người, đang ở đắc ý - nghe chúng nhân - ủng hộ, nhìn thấy hỏa khởi, nộ bất khả át, phân phó chúng nhân đi trước cứu hoả, trong lúc nhất thời la tiếng vang cá không ngừng, đại bộ phận hạ nhân hộ vệ đã về phía sau viện dũng quá khứ.

Tiêu Bố Y nhìn thấy đầu tường nhân ảnh chớp động, trong lòng vui vẻ, biết không ngừng bản thân cùng viên hi muốn làm thịt cái...này Lý công tử, cái...này Lý công tử người người oán trách, còn có người khác muốn giết hắn!
Lý công tử thu roi da, mới chịu quay lại trên ghế nghỉ ngơi, đầu tường đột nhiên túng hạ ba người, ba mặt đánh lén lại đây.

Một người trong tay tiểu cung, nhất vãn nhất bắn, đã bắn trúng Lý công tử - đầu vai.

Lý công tử oa oa kêu to, kinh - vong hồn giai mạo, kêu lớn: "Có thích khách."
Ba người trung một người đã lẻn Lý công tử - trước người, đĩnh kiếm liền thứ, một người cũng đi cứu cao can thượng địa nữ nhân.

Lý công tử phiên thân đảo cổn, chật vật không chịu nổi - né tránh lai kiếm, cầm lấy cái ghế che ở trước người.

Không đợi hắn lại lần nữa kêu to, bốn người Hắc y nhân đã cầm trong tay trường kiếm che ở Lý công tử - trước người.

Cầm kiếm người nọ gầm lên một tiếng, phấn kiếm phách quá khứ, bốn người kia tứ kiếm đều xuất hiện, ‘ đương ’ - một thanh âm vang lên, đở ra người nọ - trường kiếm, lưỡng kiếm nghiên đã đâm lai, làm cho hành thích người nọ lui ra phía sau hai bước.

Cầm trong tay tiểu cung người cũng một cái cổn thân, từ khác sườn giết, tái bắn một mủi tên, cũng trung Lý công tử trước người - chiếc ghế, chỉ là trì hoãn chỉ chốc lát, bên cạnh hắn đã vây quanh năm sáu cá hộ vệ, ánh đao soàn soạt - phách lại đây.

Ba người bỗng nhiên giết, chỉ là bắn trúng Lý công tử một mủi tên hậu, cũng đã rơi vào bao vây, cầm trong tay trường kiếm người nọ đột nhiên gào thét một tiếng, đi cứu dân nữ người nọ sửng sốt hạ, quay đầu lại nhìn lại, cũng là kinh hãi.

Thời khắc này - công phu, Lý công tử trước người đã đứng hơn mười người, rậm rạp, tái nan sát vào.

Một cái hộ vệ nhìn thấy cầm trong tay trường kiếm người nọ lui bước, nhất mâu đâm lại đây, người nọ đưa tay đoạt qua, dùng sức ném, cũng lấy địa mộc trụ thượng - nữ nhân.

Chiêu này thật sự xuất hồ ý liêu, chúng nhân cả kinh, nữ người đã bị đóng đinh tại mộc trụ thượng, không tiếp tục tiếng động.

Người nọ giết nữ tử, trong ánh mắt cũng Ảm Nhiên, nghiên khóa một bước, đồng loạt ở cầm trong tay tiểu cung người nọ, thấp giọng nói: "Tẩu."
Cầm trong tay tiểu cung người còn muốn giãy dụa, nhìn thấy trước mắt - trận thế cũng biết thế bất khả vi, quyết định thật nhanh hợp tại một chỗ, hướng cửa giết qua đi.

Chúng hộ vệ lại là kinh ngạc, thật không ngờ ba người này một kích thất thủ, dĩ nhiên không hề...nữa lưu luyến.

Bọn họ đều ở bảo vệ công tử, đại môn chỗ đúng là hư không, bị ba người hợp lực nhất trùng, đã sát ra cửa đi.

Lý công tử che đầu vai, lên tiếng hét lớn: "Nắm bọn họ, chạy một cái sẽ đầu của các ngươi!"
Hắn trước người bốn người hơi hơi do dự hạ, phân phó một câu, đã mang theo chúng hộ vệ hạ nhân liền xông ra ngoài, đuổi ba người không bỏ.

Lý công tử không để ý đầu vai tiểu tiễn, giơ chân mắng to cá không ngừng.

Bỗng nhiên gian bên người hàn quang nhất đạo, một người một kiếm đâm lại đây, Lý công tử bị hoảng sợ má ơi một tiếng, rầm ngồi dưới đất.

Lần này né tránh - quái dị, cũng né tránh phải giết - một kiếm.

Viên hi đạt được cơ hội, vô thanh vô tức - hạ thụ, lướt qua tường cao, từ khác sườn đâm ra, vốn tưởng rằng tất trung, thật không ngờ cũng bị Lý công tử né tránh, không khỏi đại hận dậm chân.

Lý công tử khác bản lãnh không có, chạy trối chết - bản lãnh cũng đang nhất lưu, không biết là tại đuổi giết trung trưởng thành cũng sao, ngồi dưới đất, lại là quay cuồng lui ra phía sau vài bước, mấy người hộ vệ cầm trong tay binh khí, đã vây quanh viên hi ngoan sát.

Lý công tử mắng to ngu xuẩn, một bạt tai đánh tới bên người - hạ nhân trên mặt, khoa tay múa chân, làm cho người ta đi bảo vệ cho tường cao, gấp giọng quát chói tai, "Các ngươi đem đại môn giam lại, người này nếu là chạy, ai cũng không thể sống!"
Chúng hộ vệ đầu óc choáng váng, cảo không hiểu đâu tới toát ra - nhiều như vậy thích khách, mấy người như ong vỡ tổ - nảy lên đại môn, muốn đóng cửa.

Rồi đột nhiên gian thấy nhất đạo thanh ảnh vọt lại đây, hai tên binh vệ vốn đuổi theo ba tên thích khách, rơi xuống phía sau, nhìn thấy lại có người đến tập, quát chói tai một tiếng, trường thương tả hữu đâm tới, muốn đem lai nhân ngăn cản ở ngoài cửa.

Tiêu Bố Y rốt cục xuất thủ, cũng lấy hướng hai tên binh sĩ.

Hắn ánh mắt nhạy cảm, viên tí tìm tòi, đã mảy may không có lầm - đáp trụ đầu mâu sau, thấp giọng trầm quát, dĩ nhiên đem đâm tới một người lăng không giơ lên, thuận thế văng, tên...kia binh sĩ đụng người thứ hai binh sĩ - trên người, một người bay lên, một người cổn địa.

Tiêu Bố Y trường mâu nơi tay, khẩn cấp hít một hơi, ý hành cánh tay, hai tròng mắt nộ tĩnh, trầm rống một tiếng, trường mâu rời tay ra, xuyên hai môn bản trong lúc đó khe hở mà qua.

Lý công tử chỉ là chìn chăm chú viên hi kêu to, nơi nào nghĩ đến ngoài cửa có tập! Trường mâu như điện, khí thế bàng bạc, đâm lại đây lúc hắn ý nghĩ đô không còn kịp nữa chuyển động, đã bị như điện - trường mâu từ tả lặc cắm vào, sườn phải xuyên ra, trường mâu mang huyết, dư lực không nghỉ, dĩ nhiên mang theo Lý công tử lăng không bay lên, ‘ phanh ’ - một tiếng đinh ở tại tường cao trên.

Mâu can rung động, huyết phun giống như tuyền, Lý công tử bị đinh tại tường cao thượng, song mục trợn tròn, cho đã mắt đều là không tin vẻ, chỉ là khóe miệng máu tươi tuôn ra, đầu óc nhất oai, đã không có tiếng động.

Đại môn ‘ ầm ’ một tiếng, lúc này mới khép lại, sở hữu - nhân giờ khắc này quên chém giết, đều là kinh hoàng thành khủng - nhìn trên tường - cái...kia người chết!
Lý công tử đã chết, lý trụ quốc - công tử đã chết, đường đường quyền khuynh triều dã lý phiệt - công tử dĩ nhiên liền như vậy đã chết? !
Tất cả mọi người là khó có thể tin, cũng không thể không tín, na (nọ) một khắc đều là trong đầu trống rỗng, chích cho là nằm mơ, nội tâm lại bị thật lớn - sợ hãi bao phủ, Lý công tử nhất tử, ở đây - chúng nhân có thể sống - chỉ sợ không có mấy người! Viên hi cũng là ngẩn ra, khước nắm cái...này ngàn năm một thuở - cơ hội bôn hướng tường cao, leo tường mà qua, người đang tường cao lúc, phát hiện nhất đạo thanh ảnh hiện lên, bôn thế như sấm, tốc độ cực nhanh, bản thân chưa bao giờ thấy qua.

Không khỏi trong bụng hãi nhiên, chỉ là đang suy nghĩ, giết Lý công tử - người này, rốt cuộc là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận